– anh là đồ xấu xa! Lúc nào cũng đánh em hết!
– gì cơ?_ Khải tròn mắt nhìn
– xấu xa! Lúc nào cũng nghĩ cho người khác mà quên bản thân mình! Xấu xa! Lúc nào cũng làm em lo lắng!…….
– này….
– em yêu anh…
Khải thở hắt một hơi rồi ôm cô vào lòng… Như không muốn khóc.. mà nước mắt cứ ào ào tuôn ra ấy..
– thật là ngốc!!
– đến giờ anh mới biết hả?
– không! Lâu rồi!!
…..
– đừng xa tôi được chứ?
Khải xoa đầu Như…
– em làm được… chỉ sợ người xa em là anh thôi!
Như nhìn thẳng vào mắt Khải..
– đó! Chỗ này muốn nói vậy đó!
– cái miệng này ngoài để nói dối rồi ăn ra thì còn làm được gì không?
– có chứ!
Như sấn đến, hôn chụt cái lên môi Khải rồi tủm tỉm cười..
– đó!… em về phòng tắm đã nhé! Bye!!!
Như chạy vèo về phòng, Khải nhìn theo…
– con bé này….
****
– sắp tới anh sẽ đi theo đoàn trường trong 1 tuần sao??_ Như ngạc nhiên
– hay không đi nữa nhỉ? Vậy tôi sẽ nhớ em lắm!
Khải nhìn đểu..
– dù sao thì cũng ít khi anh ra khỏi nhà!…
– ý em là mong tôi đi đó hả?
– không có!!
Như xua xua tay, khải cười tươi xoa đầu con bé kia..lúc nào cũng ngốc nghếch vậy á!
Như chuẩn bị đồ cho anh kĩ lắm nhé! Nước uống, quần áo, dụng cụ cá nhân đầy đủ nữa!
– mai anh đi rồi nhỉ?
– sao hả? Thấy nhớ rồi à?
– ….
– nếu nhớ tôi như vậy thì mỗi tối đừng quên điện thoại nhé!
Khải nhéo má Như…
– em biết rồi! Anh ngủ ngon nhé!
– chúc tôi vậy thôi sao?
Khải cau mày lôi con bé kia lại, ôm nốt cái cuối rồi hôn nhẹ lên trán Như…
– ở nhà ngoan và nhớ cẩn thận Tiểu Đông nhé! Cậu ta không đáng tin tưởng!
– em biết rồi mà!
Như chu mỏ vẫy vẫy chào anh rồi quay về phòng..
Sáng hôm sau dậy nhất định sẽ không thấy anh nữa…
***
– anh em đâu rồi nhỉ? Mọi lần hay thấy hai người đi chung mà!_ Khánh khoanh tay đứng dựa vào cây..
– giống anh!_ Như thờ ơ nhìn xa xăm
– giống tôi?
– chẳng phải hôm nay anh không đi cùng bạn sao?
– họ có việc bận!
– haizzz… cũng sắp vào lớp rồi! Tôi cũng nên về lớp chứ nhỉ?_ Như đứng dậy quay sang
– tất nhiên! Tôi có cấm em đâu!
Khánh nhíu mày… tự nhiên thấy Như cười.. chẳng hiểu sao nữa..
– nhân tiện trước khi lên lớp tôi có chút điều muốn nói với anh!
– em nói đi!
– có sâu róm trên vai anh kìa!
Như quay đi.. Khánh ngẫm ngẫm một hồi mới hiểu ra vấn đề, mắt giật giật nhìn sang vai mình…
– ối mẹ ơi!!
Như cười đau cả bụng khi trông thấy kiểu dậm chân rồi cả biểu cảm kia nữa..
– haizzz… đại thiếu gia ơi là đại thiếu gia!
Như khẽ lắc đầu rồi quay vào lớp…
Mà dạo này thấy bà ta không manh động gì cả… thông tin chỗ Tiểu Đông cũng chẳng có nhiều.. Như thở dài một hơi rồi khoác cặp ra về, vừa mới ra đến cổng đã thấy chiếc xe đen sì… Như khẽ nhíu mày đứng im một chỗ, lát sau thì thấy Khánh chạy ra, cánh cửa ô tô vừa hé mở, Như ngạc nhiên nhìn người đang ngồi ghế bên phải kia…
Tít…tít…
– Tiểu Đông hả?
“dạ! Có chuyện gì thế ạ?”
– ta nhờ em chút việc!
*****
Cốc cốc…
– vào đi!
– thưa chủ tịch! Đại Thiếu Gia K&N đang ở ngoài phòng tiếp khách ạ!
Như lạnh lùng nhìn sang..
– họ muốn tham quan thì tùy họ! Báo tôi vắng!
– vâng thưa chủ tịch!
Đợi cô thư kí ra khỏi phòng, Như chán nản vứt bút vào ống, chùm áo lên vòng ra thang máy tắt ra sau công ty…
– có còn coi chúng tôi ra gì không vậy?
Khánh gắt gỏng, chẳng còn cách nào khác… bảo vệ ở đây kín hết các cửa cũng như lối ra vào.. cậu cắn răng quay đi..
– Đại Thiếu Gia không sao chứ ạ?
– về đi!
Như nhìn từ xa, chỉ khẽ mỉm cười…
– mời Chủ tịch lên xe!
– hôm nay tốt chứ?_ Như khoanh tay dựa lưng vào ghế..
– dạ! Cậu chủ cũng đang rất bận rộn với lũ sâu bọ đây ạ!
Như mỉm cười nhìn qua màn hình trong xe… thấy anh đang loay hoay nhìn buồn cười lắm…
– báo cáo tắt máy quay và núp đi chỗ khác đi!
– có chuyện gì vậy ạ?
– có người cũng đang theo dõi ở cây số ba nhìn từ trái sang! Dặn anh ta cẩn thận chút đi nhé!
– vâng thưa ngài!
– Tiểu Đông đang làm gì?
– dạ! Cậu Chủ đang hộ ông chủ tỉa cây trong vườn ươm đó ạ!
– còn bà ta với Tiểu Thư thì sao?
– đang đi dự tiệc rồi ạ!
– ta nên về nhà chút chứ nhỉ?
– vâng thưa ngài!
Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh, Như có chút buồn ngủ liền dựa vào cửa kính mà chén một giấc…
– Đại Tiểu Thư! Đại Tiểu Thư mệt ạ?
Như khẽ mở mắt, vươn vai cái cho tỉnh ngủ rồi nhìn quanh..
– Tiểu Đông?
– Đại Tiểu Thư ngủ say quá! Ông chủ kêu em không được đánh thức!
– hừm… ta muốn đi thăm kiki!
– dạ!!
Tiểu Đông toe toét dẫn Như đi… đến một cái lồng lớn thì cả hai dừng lại…
– kiki!
Như khẽ gọi… con cáo trắng muốt từ trong hang nhỏ đi ra.. đây là loại cáo lai của Nhật Bản với loài chó sói… thực thì với người lạ nó có chút hung dữ… có mỗi Như với Tiểu Đông và bố Như có thể tiếp cận được thôi!
– kiki lớn quá rồi…
– nó nhớ Đại Tiểu Thư lắm đó!
– ta biết ta biết! Mà… ổ khóa này cũ rồi em thay đi! KiKi rất ranh ma đấy! Không muốn có án mạng thì thay ngay cho ta nhé!
– dạ vâng!
Như vuốt vuốt bộ lông óng mượt của thú cưng, vừa vuốt ve vừa nhìn vào đôi mắt tím biếc huyền ảo kia…
– đợt hàng vừa rồi ta đã bán ra được vượt ngưỡng đã định trước! Em nghĩ có nên mở tiệc không nhỉ?
Như quay sang
– quả không hổ danh Đại Tiểu Thư của tập đoàn bậc nhất! À không! Phải là Chủ tịch chứ nhỉ?
Bố Như vỗ tay đi đến… cô khẽ cau mày quay đi..
– hừm…. ý kiến ông thế nào?
– ta hoàn toàn đồng ý! Còn về phía con??
– tất nhiên là chỉ đứng dưới và làm một con bé bẩn thỉu thôi!
Như nhếch mép cười…