– này!!!_ Khải vội vàng chạy tới khi thấy đống đĩa đang nghiêng ngả như sắp đổ ụp cả vào người Như đến nơi… cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại
choang…..
Như giật mình mở mắt, anh đang nằm lên trên Như.. chỉ là tại cô cả… anh chảy máu rồi..
– cô làm gì thế hả? cao thế sao với được? ốm thì ngồi yên một chỗ đi chứ!_ Khải cau mày đỡ Như ngồi dậy..
– em…
– em em cái gì? ngồi yên đấy tôi đi dọn.. uống tạm sữa đi này!
Khải lấy cốc sữa đã pha sẵn cho Như, còn cậu thì lấy chổi về quét đống thủy tinh vỡ trên sàn.. mà không quét cẩn thận, cái con bé hậu đậu kia đi lại nhẫm phải thì lại khổ..
– anh…. trán anh…. chảy máu kìa…
– không sao! ăn cháo rồi uống ít thuốc cho khỏe đi này!
Khải cẩn mẩn xếp từng loại thuốc ra rồi ngồi đợi Như ăn xong…
– anh băng lại đi! đừng để như vậy!_ Như mệt mỏi quay sang..
– rồi rồi! biết rồi! băng ngay đây!
Khải quay lên phòng.. Như cố nuốt hết chỗ cháo rồi nghỉ đúng 30 phút sau mới uống thuốc.. cô hình như.. chỉ đem đến sự phiền hà cho anh thôi.. mất một buổi học lại còn làm anh bị thương nữa.. tại sao trước mặt anh, vấn đề đơn giản cô lại trở nên bất cẩn đến lạ kì như vậy? Như thoáng buồn, đang ngây ra thì anh vỗ nhẹ vào vai..
– lên nhà nghỉ đi! cho đỡ mệt!
– em không mệt! em khỏe rồi này!_ Như mỉm cười xua xua tay.. thấy đôi mày anh khẽ chau lại.. cô vội quay đi..
Khải xoa xoa đầu Như..cúi xuống nói nhỏ vào tai
– muốn tôi nghỉ thêm buổi nữa để trông cô hả?
Như đỏ mặt.. cũng chẳng biết sao mình lại phải ứng vậy nữa.. chắc là vì lúc bất ngờ quay lại.. mặt anh kề sát mặt Như.. gần lắm.. Khải cũng lúng túng không kém..
– đi ngủ đi!
– dạ!
Như bật dậy phi như bay lên phòng.. chùm chăn kín mít, tim vẫn đập ầm ầm như sắp bắn ra ngoài đến nơi.. cô tự tĩnh tâm lại rồi nhắm mắt đi ngủ….
reng… reng…..
Khải nghe chuông điện thoại, vội vàng chạy lại.. cái này là.. máy của Như mà.. không biết ai gọi nhỉ?
” Nhon?”
tên quái gì mà lạ vậy… thấy con bé kia ngủ ngon quá nên thôi không đánh thức nữa.. nghe luôn vậy..
– alo!
” hôm nay chị không đi tập ạ? mọi người đến đủ cả rồi này!”_ giọng con trai mà…. nghe nhí nhảnh giống trẻ con vậy ấy!
– cho hỏi ai vậy ạ? tôi sẽ chuyển lời đến Thiên Như sau!
” Anh là Khải phải không?”
– sao cậu biết tôi?
” chủ nhân của số điện thoại này luôn nhắc đến anh mà! ”
– kể về tôi?
” dạ! mà… sao không nghe máy vậy ạ?”
– ốm rồi!
” vậy thôi lúc khác tôi gọi lại sau”
Khải ngán ngẩm đặt máy về chỗ cũ.. lưu tên gì không lưu lại lưu là Nhon… chịu rồi….
– Anh!
Khải giật bắn mình.. nhìn xuống… hơ.. ra là ngủ mơ, làm cậu hết hồn.. Khải ngồi thấp xuống.. mặt Như đối diện mặt cậu.. Như đang nằm nghiêng mà, Khải đưa tay lên vén mấy sợi tóc mai lòa xòa trước mặt kia gọn sang một bên.. cậu mỉm cười nhìn hai má hồng hồng của Như.. con bé này, lúc bé thế nào lớn lên vẫn vậy nhỉ?
Ngồi xuống sàn đá mát lạnh, Khải lôi quyển album trong ngăn kéo tủ ra xem.. từ cái ảnh mà cả hai còn bé xíu… rồi đợt giáng sinh này.. Khải chợt dừng lại khi thấy tờ giấy kẹp trong quyển sổ.. cậu cẩn thận mở ra.. từng dòng chữ thẳng tắp ngay ngắn kia là biết ngay của Như rồi
” Đỗ Khải… mãi mãi là người đặc biệt của Thiên Như”
hờ… viết cái này từ lúc nào thế không biết.. nhìn tờ giấy bạc màu kiểu này chắc là lâu rồi..
king cong…..
Khải gấp quyển album lại, cất cẩn thận rồi chạy vội xuống dưới nhà, thấy An Nhi đang đứng trước cổng, mặt có vẻ không dễ chịu cho lắm..
– hôm nay được về sớm sao?
– ừ! đây là giấy cô gửi cho cậu để chuẩn bị cho lễ hội trường sắp tới.. tớ có chút việc nên về trước nhé!
– ừ! bye!
Khải cầm tờ giấy rồi quay vào trong nhà.. sắp tới trường có tổ chức lễ hội.. mỗi khối phải chuẩn bị tiết mục để biểu diễn.. vì là hai lớp dẫn đầu của trường nên lớp Khải với lớp của Như cùng đóng kịch thôi… cái gì đây? Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn?? cuối cùng, hoàng tử giải cứu cho công chúa bằng một nụ hôn đích thực…
Khải thì Khải nhìn thấy tên mình trong hàng chữ ” hoàng tử” kia rồi.. nhưng kịch bản kiểu này… người đóng cùng cậu hay nói cách chính xác hơn, người đóng nhân vật Bạch Tuyết… là….là…. là cái gì thế này????????
Khải gấp tờ giấy thật gọn gàng ngay ngắn rồi bỏ vô cặp..
– anh ơi!
Khải thót cả tim.. cứ như kiểu mình vừa làm gì xấu xa lắm vậy, mặt cậu hơi hơi đỏ.. Khải cau mày quay lại..
– dậy lúc nào mà im hơi thế?
– mới ạ!
– đỡ mệt chưa?
– dạ rồi ạ!_ Như tròn mắt, tự lấy tay sờ lên trán mình.. rồi lại quay sang anh
– ơ..sao mặt anh… anh ốm ạ?
– không có gì.._ Khải xua xua tay..
Như lại gần.. nhìn Khải chằm chằm.. mặt đã đỏ nay lại còn đỏ hơn..
– anh…. vừa làm gì xấu phải hông??? nghi lắm nhé!
* phập* gần trúng tim đen:))