Mấy ngày này trong lòng Châu Huệ Mẫn không yên, cha cô hẹn “Hán ca” hai tuần nữa nhưng ông ấy vẫn suốt ngày rượu chè, hút chích thì làm sao có tiền mà trả cho người ta ?
Cô năm nay 20 tuổi đang học tại học viện cảnh sát nhân dân, năm nay là năm thứ hai cô đi học rồi. Tiền học cùng sinh hoạt phí mấy năm nay do một tay Châu Huệ Mẫn đi làm thêm ngoài giờ kiếm tiền tự bươn chải. Châu Huệ Mẫn chỉ mong một điều duy nhất là cha cô an phận, nhưng ông ta không thể làm được.
Cô từ quán gà rán đi ra, đồng hồ điểm 5 giờ chiều, cô vừa mới kết thúc công việc làm thêm thứ nhất chuẩn bị đi tới địa điểm thứ hai để làm việc.
Bỗng… trước mắt cô tối om, giãy dụa vài cái rồi cô ngất lịm.
“Anh hai là con nhỏ này, năm nay 21 tuổi đang học tại viện cảnh sát nhân dân đấy ạ. ” A Táo lớn giọng báo cáo.
Lão Đông nhìn cô gái đang mê man trên ghế đối diện, gương mặt cô gái ngây thơ thuần khiết, nước da trắng sứ, vóc dáng phát triển rất tốt.
A Táo thấy lão Đông đang quan sát cẩn thận, anh liền nói thêm vào:”Anh hai nhỏ này nó đang học làm cảnh sát, sau này sẽ là kẻ thù của chúng ta. hay là bây giờ nhân lúc trái chưa chín chúng ta…” A Táo làm động tác cắt cổ, gượng mặt bậm trợn càng thêm quỷ dị.
Lão Đông gõ gõ cây gậy chống xuống đất, tạo thành tiếng động theo nhịp. Châu Huệ Mẫn sau khi hết thuốc mê cũng dần dần tỉnh lại, cô mơ màn nhìn xung quanh đang rõ dần lên. Cô đang ở một căn nhà sang trọng nào đó, xung quanh có bốn năm người đàn ông đang hướng mắt nhìn chằm chằm vào cô. Châu Huệ Mẫn hoảng sợ lùi về phía sau, cô siết chặt nắm đấm đề phòng bọn họ.
“Mang con bé này thưởng cho Hán ca đi, nói là anh hai tặng quà sinh nhật cho cậu ấy.” Lão Đông ra lệnh.
A Táo không chấp nhận quyết định này, anh ta phản ứng ngay:”Anh… nhưng nó sau này là mối hoạ của chúng ta.”
“Nó là hoạ của a Hán không phải của chúng ta. Nếu không là hoạ thì là điểm yếu, hiểu chưa đồ ngu ? “
A Táo lập tức hiểu được hàm ý bên trong, miệng cười tà ác.
_____
Trạch Vũ ở trong phòng trại giam, hôm nay hắn hơi quá chén nên đôi mắt nhắm hờ nghỉ ngơi.
…cộc cộc cộc…
Có người gõ cửa, hắn không thèm mở mắt mà chỉ nói hời hợt cho phép người kia vào.
A Táo nhìn hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, bộ dạng lười nhát nhưng vẫn toát ra tia nguy hiểm. Anh kéo Châu Huệ Mẫn đi vào, hai tay cô bị trói và miệng bị dán chặt.
“Hán ca, anh hai nhờ em mang quà sinh nhật tới cho anh. “
Trạch Vũ mở mắt, hắn nhìn về phía A Táo. Rồi hắn nhìn thấy Châu Huệ Mẫn đang bị trói đứng cạnh anh, hắn nhếch khoé môi ngồi thẳng người châm điếu thuốc rít một hơi:”Anh hai nhanh tay thật đấy, nào mang lại đây.”
A Táo kéo áo cô vứt xuống ghế sofa, Châu Huệ Mẫn ngã ngồi ra sau ghế, cô lúng túng ngồi dậy cách xa hắn một khoảng cách vừa đủ.
Hắn nhả từ trong miệng ra làn khói trắng, sau đó đôi mắt đen láy nhìn về phía Châu Duệ Mẫn đang sợ hãi đề phòng. Hắn nhoài người tiếng tới gần cô, tay sờ lên gương mặt trắng noãn của thiếu nữa, giọng hắn trầm thấp hỏi:”Huệ Mẫn chúng ta lại gặp nhau rồi ?”
Hắn kéo băng keo ra khỏi miệng cô, dùng đầu của điếu thuốc mồi đứt sợi dây thừng đang trói tay cô. Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhìn mấy lằn đỏ bị hằn lên khẽ hôn lên đó, Châu Huệ Mẫn rùng mình thu tay lại.
“Anh hai thật là ác, trói người của tôi ra nông nổi này.”
A Táo cười giả lả, ninh nọt:”Hán ca đừng giận, con đàn bà này giãy dụa còn đòi đấm anh hai nên mới phải bất đắc dĩ trói lại.”
“Hừ, món quà của tôi bị thương rồi, thật là xót.”
“Thả tôi ra, thời hạn hai tuần chưa tới… anh… anh không giữ lời.” Châu Huệ Mẫn hét vào mặt hắn.
A Táo muốn đi tới tát cho cô một bạt tay nhưng hắn liếc mắt qua, anh không dám manh động. Hắn dập tắt điếu thuốc trong tay, ngã người nói với A Táo:”Trở về đi, nói với anh hai tôi cám ơn.”
A Táo thoái lui, cửa phòng đóng lại.
Hắn rót rượu, xong châm thêm một điếu thuốc nữa, động tác của hắn nhàn nhã, chậm rãi.
Châu Huệ Mẫn thu người lại, cô rất sợ, ấn tượng ngày hôm nọ vẫn còn hằn sâu trong tâm trí của cô chưa phai.
“Cha em nợ tôi bao nhiêu tiền em biết không ? ” Hắn lắc lắc ly rượu trong tay, thứ chất lỏng màu nâu sóng sánh cũng lắc lư theo động tác của hắn.
Châu Huệ Mẫn cảm thận được ánh mắt của hắn rất lạnh lùng nhìn cô, cô càng thu người lại sát với thành tựa của của sofa.
“Hai trăm triệu…” Hắn cười như không nói cho cô nghe,:”Em nghĩ ổng có khả năng trả hết trong hai tuần không ? “
“Anh cho tôi thời gian, tôi sẽ cố gắng trả đủ cho anh.” Châu Huệ Mẫn kiên định nói.
Hắn cười lớn, nụ cười của hắn làm khí thế ban nảy của Châu Huệ Mẫn tiêu đi phân nửa.
“Anh cười cái gì ? ” Cô nhíu mày hỏi.
“Em nghĩ thế giới này dễ thở như vậy sao ? ” Hắn vuốt ve gò má của cô, ngón tay di chuyển đến cằm cô rồi siết chặt nâng lên khuôn mặt thuần khiết,:”Một là làm vợ tôi, hai là cha em chết.”
“Không thể !? ” Cô trừng mắt phản đối ngay.
“Em nghe tôi nói hết đã, đừng nóng vội.” Ý cười trên môi hắn càng đậm,:”Em có thể không đồng ý, nhưng để tôi kể cho em nghe cách xã hội đen xử lý nhau nha. Không một phát bắn chết như cảnh sát đâu cô bé, có thể là phanh thây, xé xác. Em yên tâm mỗi tháng tôi sẽ gửi một bộ phận về cho em xếp hình, chắc sẽ có vài chỗ thối rửa rồi em đừng buồn nhé.”
“Anh…” Châu Huệ Mẫn buồn nôn thật sự, hắn quá hung tàn.
Trạch Vũ không cười nữa hắn trở về dáng vẻ lạnh lạnh nhạt nhạt càng đáng sợ, Châu Huệ Mẫn suy nghĩ khả năng cha cô sẽ chết rất cao. Bọn họ là xã hội đen khét tiếng, nói giết người là giết, không sợ trời, không sợ đất…
“Sống ở bên cạnh anh cũng được, nhưng tôi không muốn kết hôn.” Cô hít thở sâu mấy lần mới có dũng khí nói với hắn.
Trạch Vũ vuốt tóc cô, hắn lại cười:”Em không có quyền ra điều kiện với tôi. Một là đồng ý, hai là không đồng ý.”
Châu Huệ Mẫn cảm giác được mình đang đối mặt với một con “Ác Quỷ” hắn vừa đáng sợ lại còn độc ác.
“Tôi đồng ý.”
Hắn thao túng tâm lý người khác rất giỏi, khi hắn nói ra mấy lời vừa rồi chắc hẳn cũng đoán được cô bắt buộc phải đồng ý. Hắn cho cô lựa chọn nhưng không cho cô quyền được chọn, hắn là ác quỷ chính xác là con ác quỷ đội lốp người.