Thầy hiệu trưởng nhìn Trạch Vũ, đôi mắt già nua đầy dấu hiệu của tuổi tác khẽ nhăn lại. Hắn ngồi xuống ghế sofa, chễm chệ vắt chéo chân đong đưa nhìn thầy hiệu trưởng.
“Này cái anh kia, anh là ai mà tự ý vào phòng hiệu trưởng hả?”
Trạch Vũ cong môi, lộ ra nụ cười lạnh gáy, hắn thong thả đáp lời:”Tôi là người đã đi khách sạn với Châu Huệ Mẫn đây. Ông muốn biết Huệ Mẫn nhà tôi có bán thân hay không thì hỏi tôi là biết liền.”
“Anh… anh là người xã hội đen đó?” Thầy hiệu trưởng xanh mặt sắp đứng không vững tới nơi rồi.
Trạch Vũ rút từ trong túi áo ra một quyển sổ có màu đỏ chói, hắn phẩy phẩy đưa lên cho hiệu trưởng thấy. Châu Huệ Mẫn bàng hoàng nhận ra đó là giấy chứng nhận kết hôn của cô, hắn định sẽ công khai tất cả thật ư?
“Cái đấy… cái đấy… kết hôn? Châu Huệ Mẫn em kết hôn rồi?”
Thầy hiệu trưởng trừng mắt nhìn cô, muốn một lời xác nhận. Đôi chân Châu Huệ Mẫn bủng rủng, cô sắp khụy mất rồi, Hán ca hắn muốn giở trò gì để cô càng khổ sở đây chứ?
“Tôi muốn xem, anh đưa đây.”
Thầy hiệu trưởng đề nghị Trạch Vũ đưa ra giấy chứng nhận khi thấy anh cất nó vào trong túi áo, nhưng hắn là ai chứ nói đưa liền đưa hay sao, năm mơ cũng không có.
“Ông tự mình tra đi, thông tin nhân dân có đầy ra mà. Tôi muốn trong hôm nay tin đồn về Mẫn nhi nhà tôi biến mất toàn bộ, để tôi mà nghe thêm một chữ không hay nào về cô ấy thì ông lo mà về quê chăn bò đi.”
Nói xong hắn ôm Chu Huệ Mẫn quang minh chính đại rời khỏi phòng. Cô vô lực mặc cho hắn muốn kéo thế nào tùy thích, cô đang mơ hồ trong suy nghĩ tiêu cực, nếu cả trường biết cô đã kết hôn với xã hội đen họ sẽ có phản ứng gì đây, cô thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
“Huệ Mẫn, Huệ Mẫn…”
Giáo sư Trần đuổi theo cả hai, anh túm lấy tay cô kéo lại. Trạch Vũ thu hành động này vào trong mắt, đôi mắt lạnh lùng của anh hơi nheo lại nhìn người giáo sư trẻ tuổi.
“Em ấy còn phải đến lớp.”
“Bỏ cái tay anh ra.” Hắn hất tay.
“Anh Hán, Huệ Mẫn phải dự tiết bằng không sẽ bị đánh trống tiết rất không có lợi cho học bạ của em ấy.”
Trạch Vũ không quan tâm lắm, hắn kéo tay cô đi. Lần này đến lượt cô phản ứng, cô giằng tay hắn ra, không dám nhìn hắn mà cuối đầu nhìn mũi giày nói:”Em phải đi học.”
“Mai rồi đi.”
“Em cần tới lớp, ngay bây giờ.”
“Được, không thích ăn mềm vậy thì ăn cứng đi.”
Hắn bá đạo vác cô lên vai, cô giãy dụa đánh vào vai hắn la oai oái làm cho mọi người chú ý. Trạch Vũ hắn là người không biết nhìn sắc mặt người khác, đối diện với hàng trăm con mắt đổ dồn về phía này hắn dửng dưng. Chỉ có vợ hắn, Châu Huệ Mẫn da mặt mỏng nên không dám la hét chống cự nữa. Bị hắn nhét vào xe cũng không dám phản ứng lớn tiếng thêm một lần nào nữa.
Trạch Vũ kéo cô ngồi lên đùi hắn, ghì gáy ngậm lấy bờ môi đỏ mọng của cô. Châu Huệ Mẫn lúc này mới lại dãy dụa, cô đẩy hắn ra, tấm lưng của thiếu nữ va vào kèn xe làm cho kinh động một góc trời. Hắn nhìn cô, môi cong lên nụ cười khiêu khích:”Muốn mọi người xem chúng ta yêu nhau sao?”
“Không… không có…”
“Cũng được đó, xe mui trần này cũng rất đẹp mà phải không?”
Nói xong hắn lại hôn cô, lần này cho dù cho mười lá gan cô cũng không dám chống đối hắn. Để cho hắn hôn, hắn cởi quần áo, cô một tia chống cự cũng không dám, cô biết tính cách hắn ngang ngược, chọc hắn giận lên thì cho dù giết người hắn cũng dám làm.
Cổng trường học có rất nhiều học sinh qua lại, mọi người đều không để ý tới chiếc xe mui trần màu xám đang đóng kín cửa kia. Nào có ai ngờ trên xe đôi nam nữ đang không ngừng va chạm cơ thể, cô gái dựa sát vào người đàn ông đang tham luyến cơ thể mình.
Trạch Vũ không định làm thật ở chỗ này, chỉ là tức giận cô dám cãi lời hắn nên mới doạ nạt một chút. Hắn không ngờ khi vừa chạm vào cơ thể cô, hắn thật sự mất kiểm soát. Hắn xưa nay xem nhẹ chuyện tình dục, nói cho cùng nó chỉ là bản năng mà hắn phải có mà thôi, hắn không hề thích thú lắm. Cho tới ngày đó hắn gặp cô, gặp lại cô gái gắn liền với tuổi thơ u ám của hắn thì hắn mới biết mình rung động rồi. Chỉ rung động với cô mà thôi, hắn trầm luân, mê luyến rồi quỵ lụy lúc nào cũng không hay…
______
“Huệ Mẫn nếu em nợ tiền hắn thì thầy có thể cho em mượn, em rời xa hắn đi, hắn là kẻ buôn ma t**.”
Trần Ảnh Duy hết lời khuyên nhủ, từ lúc biết sự xuất hiện của tờ giấy chứng nhận kết hôn kia, thì anh biết mình Châu Huệ Mẫn vì sao phải khổ sở vì một tên buôn ma túy rồi.
Một cô cảnh sát tương lai lại đi chạy tội cho một kẻ buôn ma túy, anh thấy hoang đường nhưng lại biết hoang đường ở chỗ nào.
Một cô gái xinh đẹp như Châu Huệ Mẫn ở bên cạnh người đẹp trai, có quyền như Hán ca cũng đúng thôi nhưng cô không nên làm cảnh sát. Anh thấy rõ đam mê của cô, cô rất thích cái nghề này. Nếu cô đã yêu nghề đến thế vậy tại sao lại chọn Hán ca, đó là điều anh không thể hiểu. Nhưng bây giờ thì anh hiểu rồi, cô bị ép, ép đến không còn đường lui.
“Em hỏi hắn một con số, bao nhiêu anh cũng có thể cho em mượn. Huệ Mẫn anh không muốn tương lai em tăm tối.”
Trần Ảnh Duy nắm bàn tay nhỏ bé của cô khuyên nhủ, Châu Huệ Mẫn nhìn anh, từ ngày hôm đó thấy Hán ca anh cũng đã thay đổi cách xưng hô với cô. Cô hiểu giáo sư Trần là người tốt, vì vậy nên anh có thể cứu cô ra khỏi con ác quỷ mang tên Hán ca hay sao? Có phải hay không ông trời phái anh tới để giải cứu cô, đúng rồi chắc chắn là như vậy.
“Hán ca em… em trả nợ cho anh. Anh tha cho em được không?”
“Được chứ.”
Trạch Vũ siết chặt tay thành quyền, lần đầu tiên cô dám ngõ ý rời đi với hắn. Trước đây, mặc dù cô chống cự nhưng chưa bao giờ muốn rời đi.
“Em sẽ phải trả bao nhiêu, anh… anh nói cho em biết với.” Cô thậm chí không dám nhìn hắn quá lâu, vì Hán ca đang cười với cô.
Không! hắn đang dự báo cho cô biết một cơn giận dữ đỉnh điểm.
Hán ca đứng dậy đi tới vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô, hắn dịu dàng như nước nói ra từng chữ:”Ba em nợ tôi 500 triệu.”
“Được, em sẽ trả đủ cho anh.”
“Tôi không lấy lãi, tuy rằng xưa nay tôi không bao giờ làm ăn lỗ vốn nhưng đối với em luôn có ngoại lệ.”
“Em… em cám ơn anh, ơn này của anh em sẽ nhớ mãi.”
“Được, em về nói nó cho em 500 triệu kèm một cái lỗ tai phải của nó. Có đủ mọi thứ, tôi trả tự do cho em.”
Châu Huệ Mẫn trợn mắt lên nhìn hắn, cô biết sẽ không dễ dàng như vậy mà. Hắn cười buông cô ra đi tới sofa ngồi rót rượu vào ly, hắn nói:”Nhìn cái gì mà nhìn, một cái lỗ tai thôi mà đáng giá hơn sự tự do của em hay sao?”
“Hán ca, thầy Trần chỉ cho em mượn tiền. Lỗ tai gì đó mà anh nói thì em không thể, em có thể làm gì để anh buông tha cho em?” Cô muốn thẳng thắn nói với hắn, cô tin rằng sẽ có cách. Nếu hắn muốn thú vui độc ác, lấy một cái lỗ tai của cô, cô cũng cam tâm tình nguyện.
“Tuần sau tôi đi Pháp làm chút việc, em và Mỹ Ái cùng đi theo.”
“Hán ca… cầu xin anh, buông tay đi được không?” Châu Huệ Mẫn khóc thút thít.
“Cầu xin anh? muốn rồi hả? Vào phòng tôi chiều em, muốn bao nhiêu cái cũng được.”
Cô biết hắn cố tình hết, hắn không muốn buông tay, cô đừng mơ có thể rời đi. Châu Huệ Mẫn nước mắt giàn giụa đi vào phòng sách, hắn là đồ lưu manh, sao hắn không chết quách đi cho thông thoáng không khí…