– Nàng thật sự bị thương – Sở Bắc Dực nắm chặt nắm đấm đứng phía ngoài cửa phòng của Hàn Lam Nguyệt, hắn đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của các cô.
Khi Sở Bắc Dực đưa Liễu Như Yên đi, hắn đã giao lại cho Tiêu Tấn đưa nàng ta về khuê phòng, còn hắn thì trở về phòng mình đi tắm.
Mỗi lần tiếp xúc với Liễu Như Yên thì hắn luôn có cảm giác kinh tởm và chỉ biết đi tắm rửa lại cho thật sạch.
Lúc Sở Bắc Dực cởi áo bào ra thì phát hiện trên đó có dính vết máu, nó nằm ngay vị trí mà Hàn Lam Nguyệt đã chạm qua.
Ngay lập tức hắn chạy đến phòng của Hàn Lam Nguyệt muốn xác thực xem nàng có bị thương không.
Sau khi biết được nàng bị Liễu Như Yên làm cho bị thương thì trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ là sẽ băm Liễu Như Yên kia ra làm trăm mảnh.1
Hắn tức giận quay trở lại phòng mình.
” Ta bảo ngươi âm thầm bảo vệ nàng, vậy mà ngươi lại để cho ả ta có cơ hội làm tổn thương đến nàng! ”1
Sở Bắc Dực ánh mắt lạnh lẽo hỏi tội La Thiên.
” Thuộc hạ có tội, xin chủ tử trách phạt!”
La Thiên quỳ xuống nhận tội.
” Khi quay về thì tự đến hình bộ nhận phạt đi ”
Sở Bắc Dực nói.
” Rõ, thưa chủ tử. ”
La Thiên nhận tội xong thì lập tức quay đi tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ vương phi của mình.
Sở Bắc Dực lúc này như không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm máu.
” Vương gia…người ”
Tiêu Tấn lo lắng cho sức khoẻ của vương gia, hắn thật không nhịn nổi nữa.
” Ngài sao phải khổ tâm như vậy chứ, chỉ cần nói hết cho vương phi biết là được! ”
Tất cả mọi người đều cho rằng vương gia sủng ái một dân nữ mà vô tâm với chính thất, nhưng chỉ có hắn mới biết, vương gia quan tâm đến vương phi như thế nào.
”…Nàng không biết thì vỡ kịch này mới càng giống thật, chỉ khi để cho Liễu Như Yên nghĩ rằng đã lấy được sự tin tưởng của ta thì ả mới mau chóng lộ ra sơ hở. ”
Sở Bắc Dực trả lời, hắn bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Tiêu Tấn nghe xong thì cũng không nói gì thêm, hắn đi lục tìm thuốc trị nội thương cho Sở Bắc Dực nhưng chợt nhớ ra lần trước vương gia đã dùng hết cho vương phi rồi, vừa dùng thuốc trị nội thương cho vương phi, còn dùng mấy phần công lực để giúp vương phi trị độc, nếu không thì vương phi cũng không nhanh khỏe đến như vậy, chỉ trong một đêm đã hồi phục lại bình thường.
Ngược lại là vương gia, vì hao tốn công lực nên một chưởng kia của vương phi mới dễ dàng làm vương gia bị thương, nếu không cũng không ra nông nỗi này.
” Thuộc hạ giúp ngài trị thương… ”
Tiêu Tấn dùng nội lực trị thương cho Sở Bắc Dực, sau một lúc thì cũng xong, Tiêu Tấn rời đi sắc thuốc cho vương gia.
Sở Bắc Dực ở lại một mình trong phòng, lúc này hắn lại nhớ đến Hàn Lam Nguyệt, không biết vết thương của nàng thế nào rồi.
Hôm đó khi ra lệnh nhốt nàng vào ngục thì lòng hắn cũng nóng như lửa đốt, nhưng hắn bắt buộc phải làm thế, không cho ai đến thăm nôm nàng là vì sợ rằng có người lại muốn ám hại nàng, thà rằng hắn tự mình sử lý nàng, như vậy ít ra nàng vẫn nằm trong vòng kiểm soát của hắn.
Khi hắn được nha hoàn A Ngọc báo rằng Liễu Như Yên đang mang thức ăn đến viện của Hàn Lam Nguyệt thì hắn trong lòng như xiết lại, đi còn nhanh hơn chạy đến tây viện, chỉ sợ rằng Liễu Như Yên kia lại bày mưu hãm hại nàng.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn bị thương, bay giờ chỉ có thể làm ra vẻ lạnh nhạt không quan tâm đến nàng thì Liễu Như Yên mới không nhắm vào nàng nữa.
– ——Sáng hôm sau.
Sở Bắc Dực cùng Hồ Bác rời phủ để giúp người dân dựng nhà làm bè.
Hàn Lam Nguyệt tuy bị thương nhưng vẫn đi phụ giúp mọi người.
Hồ Điệp vì trúng một chưởng của Sở Bắc Dực mà đến giờ vẫn chưa rời giường được.
Trước khi đi đến nơi tiếp tế của nạn dân thì Hàn Lam Nguyệt có ghé qua thăm Tiểu Bạch một chút, hình như nó còn béo hơn lúc trước nhỉ.1
” Tiểu Bạch, xem ra ngươi ở đây cũng không tồi nhỉ ”
Cô nhìn Tiểu Bạch đang lăn lộn trong cái lồng rộng rãi thì mỉm cười, sau đó cô bảo Tiểu Lan mở cửa lồng cho mình vào.
” Các ngươi bình thường cho nó ăn gì vậy? ”
Hàn Lam Nguyệt hỏi người lính canh gần đó.
” Bẩm Vương phi, theo lệnh của vương gia, chúng ta mỗi ngày đều đi lên rừng săn thú lấy thịt về cho hổ ăn ạ ” người lính trả lời.
”….Ta biết rồi ”
Hàn Lam Nguyệt vừa vuốt ve Tiểu Bạch vừa suy tư, sao hắn lại quan tâm đến việc nhỏ nhặt này chứ, hay hắn có ý đồ gì với Tiểu Bạch của cô? nếu như vậy thì cô nhất định sẽ không để yên cho hắn.
Hàn Lam Nguyệt càng nghĩ càng hậm hực.
Chơi với Tiểu Bạch được một lúc thì Hàn Lam Nguyệt cũng rời đi.
Cô tập trung người dân lại và giúp hướng dẫn người dân cách trồng trọt và nhân giống các loại rau củ quả và nuôi các loại gia súc có trọng lượng nhẹ ở trên bè.
Đến cuối ngày thì cô đã truyền đạt lại hết những kiến thức cần thiết khi sống chung với lũ cho người người dân nơi bắc thành và phân phát cho bọn họ rất nhiều các loại hạt giống rau xanh củ quả, mọi người ai nấy cũng đều rất hưởng ứng kế sách này của vương phi.
Bây giờ nước đã rút hết, quân lính cũng bắt đầu dựng nhà cho người dân.
Hàn Lam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi người đều mang tinh thần phấn chấn làm lại từ đầu, chỉ là cô thông qua thần thức lấy hạt giống từ hiện đại về thì những cửa hàng bán hạt giống đó sẽ như thế nào nhỉ, có được liệt vào những thứ mất tích bí ẩn không? mà thôi kệ đi, dù sao cũng không ai biết là cô làm hơ hơ.
Lúc này một cơn mưa bất ngờ kéo đến, Tiểu Lan cũng may là có đem theo ô, cô vội vàng mở ô ra che cho Hàn Lam Nguyệt nhưng một cơn gió to ập đến lại thổi bây cây ô đi.
” Ô bây mất rồi, vương phi, chúng ta mau tìm chỗ trú mưa thôi ”
Tiểu Lan dùng tay áo của mình che mưa cho Hàn Lam Nguyệt đồng thời cùng cô đi tìm chỗ trú mưa.
Lúc này mưa càng lúc càng lớn, y phục của Hàn Lam Nguyệt cũng đã ướt hết, bỗng Sở Bắc Dực từ đâu xuất hiện đứng chắn trước mặt của Hàn Lam nguyệt.
Cô thấy vậy thì không thèm đếm xỉa đến hắn mà lách sang một bên tiếp tục đi.