Tần Hàn Lâm từng nói qua, phim truyền hình nhờ vào lời thoại để thể hiện tính cách nhân vật, còn phim điện ảnh thì nhờ vào ngôn ngữ của ống kính. Hai loại này có sự khác biệt rất lớn, khi quay phim điện ảnh, không cần bạn phải nhớ nhiều lời thoại, nhưng mỗi ánh mắt, động tác, thần thái đều rất chú trọng, phải biểu hiện chuẩn xác những gì cần biểu hiện, yêu cầu này cao hơn rất nhiều so với phim truyền hình.
Mỗi ngày Hạ Dĩ Đồng đều có cảm nhận mới, cảm giác đóng tay đôi với diễn viên gạo cội đúng là tuyệt vời quá. Cho dù không có tâm tư đó đối với Lục Ẩm Băng thì cô cũng đồng ý cố gắng hết sức vì công việc này.
Sóng nước cứ dập dềnh, như tâm sự theo nước chảy bèo trôi của thiếu niên, một cánh hoa đào từ đỉnh đầu Kinh Tú rơi xuống mặt nước.
Trần Khinh nhìn vào cánh hoa đó, ánh mắt khẽ động, trong mắt hiện lên một tâm trạng phức tạp. Nàng im lặng một lát, rồi di chuyển lên trước, vén váy ngoài lên tới tận eo, chỉ để váy trắng bên trong, ngồi xuống bên cạnh Kinh Tú.
Kinh Tú chống hai tay, xê dịch qua bên cạnh một chút.
Cô không có rời khỏi, có lẽ là do ánh trăng đêm nay quá đẹp, hay có lẽ là do người bên cạnh……
Bên tai vang lên một trận sột soạt, Kinh Tú nghiêng đầu qua chỗ khác không có nhìn Trần Khinh, khuôn mặt như ngọc đang cực kỳ căng thẳng, hiếu kỳ nhưng lại phòng bị. Cô vẫn chưa học được cách che giấu tất cả tâm trạng dưới sự biểu cảm không chút dao động, chưa học cách vui và giận không thể hiện ra ngoài, cô mới 15 tuổi, còn quá non trẻ.
Bên cạnh chân cô xuất hiện một bàn chân cũng trắng bóc, năm ngón chân rất rõ ràng, ánh mắt từ bàn chân di chuyển lên trên, ngừng lại, không được, không được nhìn, do đó Kinh Tú tự cho rằng cực kỳ tự nhiên thu ánh mắt lại.
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ.
Bị phát hiện rồi, Kinh Tú có chút nộ.
“Điện hạ không dùng tiệc tại tiền điện, chạy đến ngự hoa viên ngâm chân làm gì?”
“Tú không có tửu lượng, không tiện ở lâu trong những trường hợp như vậy.”
“Vậy à……” Trần Khinh trầm ngâm, “Ta có đem vài vò Đào Hoa Nhưỡng từ quê nhà sang, điện hạ có thời gian có thể đến nếm thử.”
“Ngươi……” Kinh Tú cạn lời, người này chả lẽ không hiểu được tiếng người? Chẳng phải cô đã nói là không có tửu lượng?
“Rượu này không say, điện hạ có thể yên tâm.”
“……” Rượu gì cô cũng không uống, tiếp xúc nhiều với mầm họa này chỉ có hại chứ không có lợi.
Trần Khinh nhìn khuôn mặt của Kinh Tú, bỗng nhiên nói: “Tướng mạo điện hạ có vài phần giống một cố nhân của ta.”
Kinh Tú không trả lời. Cái kỹ năng vụng về vậy nếu cô mà mắc lừa thì chẳng phải là bản thân không có não sao?
Trần Khinh ngập ngừng, cười nói: “Đều xinh đẹp như tiên.”
Gió đêm thổi nhẹ, Trần Khinh chỉ cách Kinh Tú khoảng một cánh tay, không đến gần, mà ngược lại hơi xa cách, cho dù là khoảng cách giữ lễ phép, nhưng hành động của hai người lúc này không được tính là phù hợp với phép tắc.
Phi tử và hoàng tử, tuổi tác xấp xỉ, cùng ngâm chân tâm sự dưới ánh trăng trong một góc nhỏ của ngự hoa viên, chi bằng nói thẳng ra hẹn hò.
Kinh Tú ý thức được chuyện này, liền nhấc chân ra khỏi nước, chuẩn bị mang giày vào.
“Ta và vị cố nhân đó quen biết từ nhỏ, người đó tuy thân phận cao quý, nhưng không cao ngạo, ta dẫn người lên núi bắt châu chấu người cũng đi, ta dẫn người xuống nước bắt cá người cũng đi, người còn nhân lúc không có ai biểu diễn chiêu thức cho ta xem, chọc ta vui. Khi ta gặp người lần đầu tiên, thì cảm thấy người sống rất cực khổ, thân hình nhỏ bé, nhưng mỗi ngày cứ cố nghiêm mặt làm ra vẻ người lớn, cho nên ta cố tìm mọi cách làm cho người giống một đứa trẻ hơn.”
Tay của Kinh Tú ngừng lại trong không trung, lần đầu tiên cô có hứng thú với lời nói của nàng, yên tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trần Khinh nói: “Sau đó người đó về nhà rồi, ta không còn được gặp lại nữa.”
“Ngươi nói, ngươi tên là gì?” Kinh Tú nhìn nàng, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, “Khi nãy ta ở trên điện không có nghe rõ.”
“Ta tên Trần Khinh.” Trần Khinh hai tay chống lên hòn đá bên cạnh, từ từ tiến lại gần, lặp lại lần nữa bên tai Kinh Tú, hơi thở nóng ấm, “Trần, Khinh.”
Kinh Tú đẩy mạnh nàng ra, mau chóng mang giày, quẳng lại một câu “Nương nương tự trọng” rồi phủi tay đi mất.
Trần Khinh cúi đầu nhìn đôi chân trong nước, phản chiếu trong ánh sáng có chút méo mó. Nàng lặng lẽ nhìn một hồi, dùng đầu ngón chân vẽ một vòng, mặt nước liền gợn sóng kịch liệt. Nàng lại ngẩng đầu nhìn vào ánh trăng trắng ngà trên đỉnh đầu, từ từ nằm ngửa ra, nhắm mắt lại, ngón chân dưới nước đung đưa lúc có lúc không, đột nhiên ngừng lại.
——Sau đó thì sao?
Sau đó, ta gặp lại người, nhưng người lại không nhận ra ta.
Tần Hàn Lâm ngồi đằng sau màn hình, cau mày lại hô: “Cut, qua.”
“Hạ Dĩ Đồng.” Lục Ẩm Băng thấy cô ấy không động đậy, chạy qua đây kêu.
“Hòn đá này mát mẽ, nằm rất thoải mái dễ chịu, suýt chút nữa ngủ mất rồi.” Hạ Dĩ Đồng bị cô ấy kêu tỉnh dậy, một bàn tay giơ cao lên, Lục Ẩm Băng nhìn vào tay của mình, do dự một lát, nắm lấy tay cô ấy rồi kéo dậy, nói: “Em thì thoải mái rồi, tôi thì sắp bị nóng chết nè.”
Trên người cô mặc nguyên bộ thường phục của hoàng tử, ủng cao, eo đeo ngọc bội, nhìn rất anh tú bất phàm.
Hạ Dĩ Đồng nói: “Vậy em đổi với chị, chị mặc bộ váy trên người em, em mặc của chị.”
“Thôi bỏ đi bé lùn, đồ của tôi em mặc không vừa đâu.” Lục Ẩm Băng chỉ vào trán cô ấy một cái.
Hạ Dĩ Đồng không phục nói: “Chị cũng đã gầy đến như vậy rồi, cũng chả rộng được bao nhiêu.”
“Dám cười nhạo tôi à? Đợi đến phần đầu phim quay xong tôi sẽ thay đổi thực đơn, coi tôi chỉ một ngón tay thôi là có thể bóp chết em.”
“Nữ vương tha mạng.”
“Kêu ta là Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân Đại Nhân.”
“Đây là gì thế?”
“Xưng hô đột nhiên nghĩ ra được, em trực tiếp kêu vậy là được.”
“Chị đóng phim mà còn nghĩ đến Nhị Lang Thần à? Đừng nói là từ đầu đến cuối chị đều tưởng tượng em là Nhị Lang Thần nha?”
“Cái con bé này.” Lục Ẩm Băng giơ cánh tay lên, làm ra vẻ muốn đánh, Hạ Dĩ Đồng đã như ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’ nằm xuống, nhắm mắt nói: “Đến đây đi, ra sức giày vò em đi, em sẽ không la lên đâu, đây là số mệnh em phải chịu.”
Sự ‘giày vò’ vốn sẽ giáng xuống đầu lại không thấy đâu nữa, Hạ Dĩ Đồng mở một mắt ra nhìn, Lục Ẩm Băng đang nhìn cô thất thần, tay cũng đã đặt xuống.
Mặt Hạ Dĩ Đồng hơi nóng, khẽ kêu: “Lục lão sư?”
“Ân” Lục Ẩm Băng ngẩn ngơ nhìn cô ấy.
“Chị đang ngẩn ngơ gì thế?”
“Đang nghĩ em……” đôi mắt Lục Ẩm Băng đã hồi phục lại, lập tức hung dữ nói, “Em mà còn không đứng dậy là tôi đẩy xuống nước đó.”
“Được rồi, được rồi em dậy liền.”
“Tôi đi tìm Tần Hàn Lâm.”
“Chị không kéo em dậy hả?” Hạ Dĩ Đồng hét với bóng lưng của cô ấy, “Lục lão sư?”
Lục lão sư không muốn đếm xỉa đến cô ấy, đồng thời đi càng nhanh hơn.
Hạ Dĩ Đồng lúc nãy vẫn còn ‘yếu đuối’ giờ nhanh gọn lẹ mang giày vào, vừa mang vừa chạy theo cô ấy.
“Tôi cảm thấy tâm trạng của Tiểu Hạ có thể phát ra ngoài nhiều hơn, đồng thời tình cảm phải thu lại vào trong. Kinh Tú là bạn hồi còn nhỏ với em, nhưng tạm thời vẫn chưa đến thời cơ cho anh ta biết, nếu không sẽ không khớp đối với cảnh rơi xuống nước lần trước, anh ta một chữ cũng sẽ không tin em. Đoạn này nói chuyện đừng dùng nhiều tình cảm quá, phải dùng ngữ khí trêu chọc, nhưng lại nhẹ hơn trêu chọc chút, ok không?”
“OK.”
“Ẩm Băng.”
“Hửm?”
“Thím dẫn dắt Tiểu Hạ chút, đoạn này phải diễn có ‘chút căng’, tôi không muốn cái cảm giác ‘tự dưng ngừng’ này.”
“Được.”
Hạ Dĩ Đồng: “……”
Tần Hàn Lâm khi chỉ đạo cho cô và chỉ đạo cho Lục Ẩm Băng là phong thái hoàn toàn khác nhau, cái gì gọi là có ‘chút căng’? Lúc nãy ‘tự dưng ngừng’ rồi hả?
Tiếp theo là thời gian ‘chạm trổ công phu’ của Tần Hàn Lâm, tuy lần đầu đã hô ‘qua’, nhưng ông cho rằng lửa tình của hai người chỉ đến mức đạt yêu cầu, có thể đạt đến 100 điểm thì Tần Hàn Lâm sẽ không làm một tác phẩm 80 điểm đâu.
Ông mài từng câu thoại một, những người tưởng hôm nay có thể nghỉ sớm đều phải tự cười bản thân mình vì quá ngây thơ.
Hạ Dĩ Đồng nói: “Các ngươi ở lại đây, ta muốn đi dạo một mình.”
Tần Hàn Lâm: “NG, đứng không đủ thẳng.”
Hạ Dĩ Đồng nói: “Ta nếu lén la lén lút……”
Tần Hàn Lâm: “NG……”
“NG……”
“NG……”
“NG……”
“Ánh sáng, chỉnh lại.”
Hạ Dĩ Đồng gần như nói một câu là NG một câu, ngay cả áy náy cũng không có rảnh để áy náy. Ngay đến Lục Ẩm Băng cũng hiếm thấy NG lại có một lần, do Tần Hàn Lâm thấy được một tia né tránh trong mắt cô ấy, cô ấy đang né tránh gì, không ai biết được, lần quay lại sau thì thông qua hoàn mỹ.
Nhân viên công tác lại lấy ra một chai Hoa Lộ Thủy, khi dùng được một nửa thì cuối cùng Tần Hàn Lâm cũng hô: “Nghỉ thôi.”
Đã một giờ rưỡi sáng rồi.
Chân của Hạ Dĩ Đồng ngâm trong nước lạnh cả đêm, đã chuyển qua màu trắng, Phương Hồi lấy khăn lông lau chân cho cô ấy, vừa lau được một lát là Hạ Dĩ Đồng cau mày lại: “Để chị tự làm, hơi đau.”
Phương Hồi lấy giày cho cô ấy, giúp cô ấy cẩn thận mang vào. Hạ Dĩ Đồng đứng dậy, lòng bàn chân đã tê dại đi.
Hạ Dĩ Đồng: “Xin lỗi Lục lão sư, hại chị cùng em kéo dài lâu như thế.”
Lục Ẩm Băng cười nói: “Không sao, cảnh này quay không tốt, hai ta đều có trách nhiệm, cảm giác CP là một thứ rất huyền ảo, chỉ có Tần Hàn Lâm biết. Em có phải là đi thay quần áo? Tôi đi cùng em”
Hạ Dĩ Đồng đỏ mặt ngay tức khắc, lúc nãy tâm tư còn chìm trong áy náy liền tiêu tan trong chớp mắt, suýt chút nữa hét ngay tại chỗ, đành phải kiềm nén tâm trạng kích động lại: “Cái……Cái gì?”
Lục Ẩm Băng giải thích: “Phòng hóa trang của tôi lớn hơn, hơn nữa cũng gần đây, chân của em nên ít đi lại thì tốt hơn.”
“Được, được thôi.”
“Em đỏ mặt cái gì?”
“Trời nóng, oi bức.” Hạ Dĩ Đồng không dám nhìn cô ấy, “Vậy, vậy chúng ta đi thôi.”
Phương Hồi và Tiểu Tây đi theo sau nghệ sĩ nhà mình.
Phương Hồi thở dài, bụng nghĩ: “Lần này đúng là đưa dê vào miệng cọp rồi.”
Tiểu Tây liếc nhìn Phương Hồi một cái, nheo mắt lại, đột nhiên đụng nhẹ vào cánh tay cô ấy, hạ giọng nói: “Phương Hồi, em có nghe nói qua Hạ Xoạc Băng không?”