Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 36



Đám người tụ tập ăn một bữa cơm, Mạnh Thiệu Kỳ còn mua một chiếc bánh kem lớn cho cô, là bánh red velvet.

chapter content

Bánh red velvet (nguồn ảnh: ongvangfood.com)

Sau khi ăn uống no say, mọi người tìm một KTV* muốn hát hò một chốc, mọi người còn ồn ào muốn để đạo diễn bọn họ dẫn đầu hát một ca khúc sinh nhật mở màn, Chu Sâm ban nãy vẫn còn cười tít mắt, lúc ấy liền thay đổi sắc mặt, có thể nói là đau khổ tột cùng: “Các người sẽ hối hận!”

*KTV (Karaoke Television): phòng hát karaoke.

Mạnh Thiệu Kỳ lại tương đối bình tĩnh: “Được chứ, không phải là bài hát sinh nhật thôi à? Xem như là phúc lợi cho chủ nhân bữa tiệc hôm nay, người bình thường không thể nào được nghe tôi hát đâu.”

Anh ta cầm micro chọn một bài hát mừng sinh nhật đẩy lên đầu, một phút sau, tất cả mọi người trong phòng đều mang bộ dạng hồn lìa khỏi xác, rốt cuộc biết vì sao ban nãy vẻ mặt Chu Sâm lại hoảng sợ như vậy…

Người ta hát đòi tiền, Mạnh Thiệu Kỳ hát muốn đòi mạng!

Nếu chỉ là ngũ âm không được toàn vẹn thì cũng không có gì, dù sao ngũ âm không đủ sẽ chỉ khiến người nghe cảm thấy rất buồn cười thôi, Mạnh Thiệu Kỳ quả thật là dùng linh hồn mà hát, hơn nữa còn dùng linh hồn hát Rock.

Hơn nữa lại còn hát loại nhạc phải gằn giọng… hơn nữa còn lạc điệu, quả thật là tra tấn thấm sâu vào tâm hồn.

Vân Cẩm Thời:…

Cô muốn về nhà.

Vân Cẩm Thời còn cố ý che kín lỗ tai Đường Đường, để bạn nhỏ trong nhà gắng gượng sống sót trong tiếng hát đáng sợ này.

Sữa trong tay Đường Đường đều bị dọa đổ hết, có lẽ là chưa bao giờ nghe bài hát nào đáng sợ thế này.

Cuối cùng là Chu Sâm làm chúa cứu thế, anh ta bỗng nhiên nhào đến bóp cổ đạo diễn, ngăn đạo diễn nhà bọn họ lại trong lúc anh ta đang hát cực kỳ hưng phấn.

Cuối cùng vẫn là một nhóm chị gái mềm mại ngọt ngào cùng hát tặng Vân Cẩm Thời bài hát sinh nhật, ít nhiều đã xua tan tiếng hát kinh khủng khi nãy ra khỏi nơi sâu trong lỗ tai bọn họ.

Đến khi trở về khách sạn cũng đã là đêm khuya, Vân Cẩm Thời chỉ uống hai ly rượu nên cũng không say mấy, cô dắt Đường Đường, gương mặt luôn trong trẻo lạnh lùng như được hòa tan, có vẻ vô cùng dịu dàng.

Đến khi mở cửa ra, thay giày, Vân Cẩm Thời mới thấp giọng nói: “Muốn uống chút nước ấm trước không? Hay là đi tắm trước?”

“A Thời tắm trước đi, em vào ngay.” Đường Đường nhìn chung quanh, mang theo một chút chột dạ.

Vân Cẩm Thời thu vào trong mắt sự chột dạ của em ấy, nhưng không hỏi tại sao, cô vào phòng tắm tắm rửa một hồi, bởi vì mỗi ngày đều tắm rửa nên cho dù là phải quay phim cả ngày thì trên người cũng không có bao nhiêu bụi bẩn.

Chủ yếu là cô muốn tẩy sạch mùi rượu trên người.

Vân Cẩm Thời tắm xong bọc khăn tắm đi từ phòng tắm ra, Đường Đường để tay sau lưng đứng trước mặt cô: “Cái đó… em cũng chuẩn bị quà sinh nhật…”

Trông cô ấy có vẻ căng thẳng, sau đó từ từ đưa hộp quà từ đằng sau ra, nâng hai tay lên: “Tuy rằng rất rẻ tiền cũng rất bình thường, nhưng mà… nhưng mà em…”

Cô ấy đã cố gắng, chỉ là món quà của cô ấy còn rẻ tiền lại bình thường hơn so với quà của những người khác, vốn định sẽ đưa cho A Thời trước, kết quả sau khi thấy quà của những người khác, liền cảm thấy không thể đưa tay ra được, nên mới kéo dài tới bây giờ.

Vân Cẩm Thời nhận món quà trong tay em ấy, mở giấy gói bên ngoài ra, bên trong là một chiếc áo len, màu xám, dùng phương pháp đan bình thường nhất, nhưng có thể nhìn ra được vô cùng dụng tâm, phía trên còn có chiếc khăn quàng cổ cùng kiểu, được gấp lại rất cẩn thận.

“Chị có thể thử bây giờ không?”

“Đương nhiên có thể…” Đường Đường trái lại càng thêm căng thẳng, có lẽ là sợ đồ không vừa, Vân Cẩm Thời trở về phòng thay đồ, mặc chiếc áo len kia vào, bên dưới mặc chiếc quần jeans bình thường.

“Rất vừa vặn, trông cũng rất đẹp, chị rất thích.” Vân Cẩm Thời xoa tóc Đường Đường: “Đây là món quà tuyệt nhất mà chị nhận được hôm nay, nhưng mà làm sao Đường Đường có được những thứ như sợi len?”

“Em… em nhặt chai…” Cô ấy vốn muốn mua một chiếc áo len, nhưng một chiếc áo len quá mắc, cô ấy lục lọi thùng rác, nhặt chai lọ gặp được trên đường, sau khi thu được một lượng nhất định thì giao cho ông lão ngủ dưới cầu vượt kia, nhờ ông ấy bán giúp.

Tích góp từng tí một rất lâu cũng không góp đủ tiền mua một chiếc áo len, cô ấy đành phải mua len sợi, tự mình học đan một chiếc áo len, nhưng lượng len sợi có hơi nhiều, vì thế cuối cùng lại gom lại đan thêm một chiếc khăn quàng cổ.

Vân Cẩm Thời nhẹ nhàng ôm lấy em ấy, thấp giọng nói bên tai em ấy: “Nhận được quà chị rất vui, nhưng chị thà rằng em chọn làm cho chị một bữa ăn, trẻ con không cần làm nhiều như vậy, em chỉ cần an an ổn ổn trưởng thành là được rồi, còn lại cứ giao cho chị, đến khi em trưởng thành, em có thể tặng quà cho chị.”

Vân Cẩm Thời không dám tưởng tượng đến việc đứa bé này làm sao lén chuồn ra khỏi nhà đi làm việc, lần trước suýt chút nữa đã bị người gạt mất, lần sau thì sao?

Đường Đường đáng thương nhìn cô: “Em… em biết rồi.”

Cô ấy chỉ muốn cho A Thời một sự bất ngờ thôi…

Vân Cẩm Thời xoa đầu cô ấy: “Không phải đang trách em, bởi vì chị thật sự rất rất vui vẻ, chỉ là chị lo lắng mà thôi, xin lỗi em, có phải làm em cảm thấy khó chịu không?”

“Không có, bởi vì em biết A Thời quan tâm em, em cũng rất vui.” Cô gái nhỏ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Sau này em sẽ ngoan hơn…”

“Vậy đi tắm, hay là muốn ăn khuya?”

“Em đi tắm!” Đường Đường ngoan ngoãn vào phòng tắm, Vân Cẩm Thời thì đi thay đồ ngủ, cô đứng trước gương rất lâu, nhìn chằm chằm đồ trên người mình, hồi lâu sau mới thay đồ ngủ.

Vân Cẩm Thời chưa từng nuôi một đứa bé, không biết thì ra nuôi một đứa bé là chuyện vui vẻ như vậy…

Giống như sẽ không hối hận đã gia nhập đoàn phim này, cô cũng sẽ không hối hận vì đã nhận nuôi Đường Đường, dù cho sau này sẽ phát sinh chuyện gì, ít nhất trong thời khắc này cô rất vui vẻ.

Ngày hôm sau Vân Cẩm Thời lại lục tục nhận được một ít quà, là Tôn Trọng lén đưa cho cô, còn có món quà mà đạo diễn nhà bọn họ chuẩn bị: “Quà tôi tặng cô tuyệt đối là độc nhất vô nhị!”

Mạnh Thiệu Kỳ tràn đầy tin tưởng, sở dĩ anh ta tràn đầy tin tưởng đương nhiên là có nguyên nhân, món quà Mạnh Thiệu Kỳ tặng Vân Cẩm Thời quả thật là vô cùng độc đáo, đó là một thư mời phỏng vấn vai nữ chính.

Mạnh Thiệu Kỳ giới thiệu cô với một đạo diễn: “Tôi tin tưởng kỹ thuật diễn xuất, cho nên chắc chắn cô có thể lấy được vai diễn này, đương nhiên nếu cô không lấy được, vậy cũng không liên quan đến tôi, quà tôi đã tặng rồi, lấy không được là do cô không có bản lĩnh.”

“Cảm ơn đạo diễn.” Vân Cẩm Thời thật sự rất kinh ngạc, bởi vì thật không ngờ Mạnh Thiệu Kỳ sẽ làm như vậy, cô trịnh trọng nói: “Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”

“Đương nhiên cô không thể làm tôi thất vọng, nếu lúc đó cô không lấy được vai diễn này, người mất mặt chính là tôi, tốt xấu gì cô cũng từ đoàn phim tôi mà ra.” Mạnh Thiệu Kỳ không thay đổi bản sắc ngoài lạnh trong nóng này: “Cho nên cô phải thành công.”

Cho tới bây giờ Vân Cẩm Thời cũng không nghĩ tới có người có thể nói lời giúp đỡ thành thế này, nhưng điều này cũng không làm thay đổi sự cảm kích của cô đối với Mạnh Thiệu Kỳ, Mạnh Thiệu Kỳ đối với cô mà nói không đơn giản chỉ là một đạo diễn bình thường, mà càng giống như là Bá Nhạc*.

Cô có phải thiên lý mã hay không còn cần thời gian chứng minh, nhưng nếu cô là thiên lý mã, vậy Mạnh Thiệu Kỳ tất nhiên là Bá Nhạc kia.

*Bá Nhạc: người thời Xuân thu chiến quốc, là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là thiên lý mã – loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm nhưng nhẹ tựa lông hồng, chân không in dấu.

Nguồn tham khảo: https://bit.ly/3BcL5fc

Qua một tuần nữa cuối cùng cũng quay xong ngoại cảnh, lại quay bổ sung một vài cảnh nhỏ, phần diễn của Vân Cẩm Thời chính thức kết thúc, dù sao cô cũng chỉ là nữ hai.

Cảnh quay cuối cùng là cảnh Tố Vân chết đi, vốn cảnh này không phải cảnh dùng để kết vai, bởi vì sau đó sẽ còn quay vài cảnh trong hồi ức nữa.

Chủ yếu là giai đoạn sau đạo diễn nhà bọn họ cảm thấy những cảnh quay lúc trước chưa được tốt lắm, vì thế để cô quay lại bổ sung lần nữa, sau khi Vân Cẩm Thời hết vai, còn nhận được bao lì xì ai ủi của đạo diễn.

Mệnh giá trong bao lì xì như thế này sẽ không lớn lắm, chủ yếu là để cầu may mắn mà thôi.

Mạnh Thiệu Kỳ bỏ vào trong 100 đồng: “Cầm lấy mua kem cho Đường Đường.”

“Bây giờ đã là cuối tháng bảy sắp sang tháng tám, trẻ con không thể ăn kem.” Vân Cẩm Thời bình tĩnh nhận tiền: “Có lẽ có thể đổi thành kẹo bông cho em ấy.”

“Tóm lại là mua đồ ăn vặt cho Đường Đường, đoàn phim lúc trước tôi nói với cô sắp bắt đầu casting rồi, chậm nhất là cuối tuần cô sẽ nhận được thông báo, đến lúc đó nhớ đi phỏng vấn.” Mạnh Thiệu Kỳ phất tay: “Được rồi nhanh đi đi, tôi sẽ không làm tiệc kết thúc vai gì đó cho cô đâu, nếu sau này cần tuyên truyền tôi sẽ gọi cô.”

“Hôm nào rảnh cùng đi ăn nhé.” Sau khi Vân Cẩm Thời khách sáo một câu, bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Tiếp đến Chu Sâm còn có cảnh diễn, cho nên không thể tiễn cô đi được, nhưng vẫn đi theo sau lưng cô: “Cảnh diễn của tôi khoảng một tháng nữa là quay xong rồi, đến lúc đó tôi tìm em chơi nhé!”

“Lát nữa đạo diễn sẽ gọi anh, anh nhanh đến đó đi, tôi tự trở về được rồi, có rảnh cùng đi chơi.” Vân Cẩm Thời dẫn Đường Đường tạm biệt anh ta, Chu Sâm vẫn có chút lưu luyến không rời.

Dù sao trong quá trình quay chụp dài đằng đẵng này, quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn duy trì ở mức bạn bè, điều này khiến anh ta có chút chán nản thất vọng, lòng tự tin bị đả kích vô cùng nghiêm trọng.

Chu Sâm có kinh nghiệm yêu đương phong phú, nhưng những lần yêu đương kia, thật ra anh ta không có bao nhiêu quá trình theo đuổi, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nghiêm túc theo đuổi một người, kết quả lại không bệnh mà chết*.

*Không bệnh mà chết (vô tật nhi chung/无疾而终): cái chết tự nhiên, không có bệnh tật ở người già, chỉ sự kết thúc mà không có lý do đặc biệt gì.

Trải qua một thời gian dài ở bên nhau như vậy, anh ta cũng có thể cảm giác được, Vân Cẩm Thời không giống những cô gái anh ta gặp trước đây, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, có lẽ anh ta thật sự không theo đuổi được Vân Cẩm Thời.

Sau khi nhận thức được điều này anh ta khó tránh khỏi có chút khó chịu trong lòng, nhưng rất nhanh đã nghĩ thoáng, ít nhất hai người bọn họ vẫn là bạn bè, không tệ hơn là tốt rồi.

Sau này cứ tuần tự tiến hành đi, nói không chừng một ngày nào đó Vân Cẩm Thời đột nhiên thông suốt chấp nhận anh ta thì sao?

Người luôn phải có mơ ước, không có ước mơ thì có khác gì cá muối đâu?

Mạnh Thiệu Kỳ yên lặng vỗ vai anh ta: “Đừng mơ mộng nữa, nhanh đi chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.