Ở trường đua lúc này đã tấp nập người đến, ai nấy đều chọn cho bản thân một chỗ ngồi tốt để dễ dàng xem cuộc đua.
Không khí bắt đầu nhộn nhịp, nhiều loại âm thanh hỗn tạp trộn lẫn vào nhau khiến một số người cảm thấy khó chịu.
Bên này, Âu Dương Tư Duệ và em gái cùng Vũ Minh Nguyệt đã đến, cả ba nhanh chóng tiến đến chỗ ngồi của mình đã chọn sẵn.
Đây cũng là hàng ghế VIP, có rất nhiều người muốn mua vé ở chỗ này, đáng tiếc giá vé lại không rẻ mà cũng vô cùng khó mua.
Có điều với những trường hợp như thế này, Âu Dương gia có thể lo được.
“Woah, đường đua này thật là tuyệt, nhìn thấy tận mắt lại càng thích hơn nữa!” Âu Dương Ninh Tâm ngồi ngay ngắn trên ghế, cô bé vui vẻ reo lên, ánh mắt cũng trở nên sáng hơn.
Được đến nơi trực tiếp xem đua xe thế này thì còn gì bằng, cô bé rất mãn nguyện.
Âu Dương Tư Duệ cũng nhàn nhã ngồi xuống ghế của mình, anh thấp giọng nói.
“Còn có cô gái nào giống như em không chứ, từ nhỏ chỉ mê mô hình siêu xe, còn búp bê thì lại ghét bỏ, chẳng hiểu em giống con gái chỗ nào?”
“Anh à, mỗi người đều có sở thích riêng kia mà, anh đúng là ông cụ non!” Ninh Tâm bĩu môi đáp lại, cô bé cảm thấy bản thân thích mô tô chẳng có gì là sai hết, mỗi một người đều có quyền lựa chọn sở thích cho riêng mình, miễn không phải là chuyện phi pháp thì đều được cả.
Có điều Âu Dương Tư Duệ mặc dù nói như thế, nhưng anh vẫn luôn tôn trọng sở thích của cô bé.
Ngoài Vũ Minh Nguyệt ra, thì anh là người thường xuyên tặng cho cô bé những mô hình mô tô bản giới hạn khi biết được em gái mình có sở thích mạnh mẽ hơn người khác.
Không chỉ như thế, nhiều lần cô nhóc được ba đưa đến đường đua đều là do anh nói vào, hơn ai hết anh vô cùng yêu thương Ninh Tâm, chỉ là lời nói đôi khi lại không giống suy nghĩ trong lòng.
Cũng giống như việc anh có thích Vũ Minh Nguyệt, nhưng thâm tâm lại cố chấp cho rằng đó là tình cảm của anh em.
“Phì, được rồi, cuộc đua sắp bắt đầu rồi, mọi người tập trung đi nhé!” Vũ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh bật cười, cô nói.
“Hai em ngồi đây đi, anh ra ngoài mua đồ một chút, sẽ quay lại ngay!” Tranh thủ cuộc đua còn chưa bắt đầu, Âu Dương Tư Duệ chủ động ra ngoài mua nước uống và ít đồ ăn vặt.
Đáng lý ra thì anh có thể gọi vệ sĩ mua hộ, có điều anh lại thích tự mình làm điều đó hơn, như vậy anh mới cảm thấy an tâm.
“Vâng!” Cả Vũ Minh Nguyệt và Âu Dương Ninh Tâm đều đồng thanh lên tiếng.
Bên dưới trường đua lúc này các vận động viên đã xuất hiện, mọi người đang chuẩn bị chiến mã của mình để bắt đầu cuộc chiến.
Bọn họ đều là những tay đua nổi tiếng thế giới, được rất nhiều người yêu mến, trong đó có cả Âu Dương Ninh Tâm.
“Woah, thần tượng của em xuất hiện rồi kìa, lần này em tin chắc người ấy vẫn sẽ chiến thắng cho mà xem! Brian mãi đỉnh, anh ấy thắng chắc rồi!” Âu Dương Ninh Tâm đúng là một fan cuồng chính hiệu, cuộc đua còn chưa bắt đầu mà cô nhóc đã cổ vũ vô cùng kịch liệt, làm cho rất nhiều người đều nhìn về phía họ.
Nhưng Ninh Tâm không hề để ý đến, cô bé chỉ mải mê chìm đắm trong sự hạnh phúc của mình mà thôi.
Vũ Minh Nguyệt ở kế bên ngại ngùng, cô e thẹn cúi đầu không nói gì.
“Đúng thật là ngốc hết chỗ nói, ai bảo với nhóc rằng Brian sẽ thắng chứ, hai vòng đấu đầu tiên nhóc không có xem sao? Tom hiện tại mới là người đang dẫn đầu, ai thắng vẫn còn chưa biết được đâu!” Bất ngờ ở ghế ngồi bên cạnh một giọng nói vang lên, ngữ khí là đang cố tình châm chọc Âu Dương Ninh Tâm.
“Ai ngốc chứ? Anh mới là đồ không biết gì, hiện tại người dẫn đầu bảng có thể không phải là Brian, nhưng mà ba mươi vẫn chưa phải là tết đâu!” Âu Dương Ninh Tâm bị chọc tức liền nổi giận, cô nhóc quay sang ăn thua đủ với người kia.
“Ninh Tâm, bình tĩnh lại một chút!” Vũ Minh Nguyệt vội an ủi cô bé, sau đó cô cũng liếc nhìn về phía người kia, rồi cũng khá kinh ngạc vì vẻ ngoài điển trai của anh ta.
Tuy nhiên vẻ bề ngoài rõ là anh tuấn, nhưng lại đi tranh chấp với một đứa trẻ thì cô quả thật là không thích rồi.
“Này, anh là người lớn thì đừng có so đo với trẻ con được không, chẳng ra dáng đàn ông chút nào!” Cô lên tiếng bảo vệ Ninh Tâm rồi chắn ở trước mặt cô bé, ánh mắt nhìn người kia tỏ vẻ không hài lòng
Dẫu sao từ nãy đến giờ bọn họ cũng chưa nói động gì đến hắn ta, như vậy chẳng khác nào là muốn kiếm chuyện.
“Tôi đây chỉ là muốn chia sẻ kiến thức cho cô bé đó mà thôi, cô cũng đâu c…” Người kia còn đang muốn biện minh, nhưng ngay khi ánh mắt hắn ta chạm với ánh mắt của Vũ Minh Nguyệt, hắn lại như bị trúng tà mà im bặt.
Đây liệu có phải là trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu tiên gặp nhau không? Cảm giác này lạ quá, tim của hắn đột nhiên lại phản chủ mà đập liên hồi.
Hắn cũng đâu phải là lần đầu gặp được người đẹp đâu chứ, sao lại rung động thế này.
Vũ Minh Nguyệt ở trong mắt hắn tựa như một nữ thần, cô thanh thuần trong sáng, nhất là đôi mắt nâu tròn như nhìn thấu tâm can của hắn.
Sao lại có người xinh đẹp và thuần khiết đến thế này chứ, kể cả hàng lông mày nhíu lại vì không hài lòng của cô hắn cũng thấy đáng yêu.
“Khụ, xin lỗi vì lúc nãy đã nói những lời không hay đó, tôi thành tâm xin lỗi hai người!” Giọng điệu của hắn ta lập tức thay đổi, không còn vẻ kiêu ngạo như lúc ban đầu.
Vũ Minh Nguyệt có chút bất ngờ, hắn đây là muốn làm gì chứ, sao có thể đột nhiên lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ thế này, làm cho cô có phần không thích ứng kịp.
“À thì, nếu anh đã xin lỗi thì tôi cũng xem như chưa có gì xảy ra đi!” Cô nhanh chóng tránh đi đôi mắt của hắn, nó làm cô cảm thấy khó chịu, con người thế này cô tốt nhất là không nên dây vào.
Cứ tưởng như vậy là đã giải quyết xong rồi đi, nhưng Vũ Minh Nguyệt thật sự đã lầm, cái tên đàn ông kia lại cứ bám riết lấy cô không buông.
“Tôi có thể biết tên của cô được không? Chúng ta làm quen lại từ đầu đi!”
“Tôi tên là Phó Tử Khanh, rất vui được quen biết cô!”
“…”
Mặc kệ cho Vũ Minh Nguyệt không trả lời, hắn ta ngồi ở đó huyên thuyên không ngưng nghỉ, tiếp cận con gái người ta thế này đúng là có hơi bất ổn.
“Xin lỗi, anh có thể im lặng để chúng tôi tập trung theo dõi cuộc đua này hay không? Tôi không thể tập trung, bởi vì anh cứ làm phiền thế này đấy!” Vũ Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cô gằn giọng nhấn mạnh từng chữ.
“Đúng vậy, thật sự phiền chết đi được! Chúng ta cũng không có quen biết nhau, anh làm ơn ngồi xa xa một chút đi!” Âu Dương Ninh Tâm cũng không vui chen vào, cô bé từ nãy đến giờ cũng gai mắt cái tên này lắm rồi.
Vừa nói xấu thần tượng của cô bé cũng thôi đi, bây giờ lại còn đang muốn tán tỉnh chị dâu tương lai của cô nữa à.
“Hahaha, trước lạ sau quen cơ mà, gặp nhau ở đây cũng là duyên phận rồi, biết đâu sau này chúng ta sẽ là bạn bè thân thiết!” Phó Tử Khanh bật cười lớn đáp, hắn ta không hề thấy ngượng với những lời Ninh Tâm vừa nói.
Vũ Minh Nguyệt nãy giờ vẫn cố duy trì nụ cười trên môi, nếu đây không phải là chỗ đông người cô đã đấm cái tên này một cái rồi, thật sự là vô duyên hết chỗ nói.
“Anh Phó, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không muốn làm quen với anh, mong anh hãy giữ im lặng!” Vũ Minh Nguyệt tối sầm mặt, cô nở nụ cười gượng gạo nói với hắn.
_____???? To Be Continued ????_____.
Phó Tử Khanh nào phải loại người dễ dàng bỏ cuộc như vậy chứ, hắn ta một khi chưa đạt được mục đích sẽ không dừng lại. Vũ Minh Nguyệt đã lọt vào mắt xanh của hắn, tuyệt nhiên hắn phải quyết theo đuổi cho đến cùng.
“Cô cho tôi biết tên, tôi sẽ không làm phiền cô nữa, có được không?”
“Anh…” Vũ Minh Nguyệt gương mặt trở nên méo mó khó coi hơn, cô mím chặt môi, hai tay đã siết lại thành quyền, sẵn sàng xử lý hắn ta.
“Ninh Tâm, em sang bên này ngồi đi!” Lúc này giọng của Âu Dương Tư Duệ vang lên, anh đưa túi đồ cho Âu Dương Ninh Tâm cầm lấy, bảo cô nhóc sang ghế của mình ngồi.
Phó Tử Khanh cảm nhận được sát khí, khi hắn ngẩng đầu lên đã chạm ngay vào đôi mắt lạnh lẽo của anh, cơ thể bỗng nhiên có chút run rẩy.
“Minh Nguyệt, em ngồi ở đây đi!” Âu Dương Tư Duệ nhanh chóng di chuyển tầm mắt, anh đưa tay đỡ Vũ Minh Nguyệt dậy, để cô ngồi sang chỗ khác, còn bản thân anh lại trực tiếp ngồi xuống kế bên Phó Tử Khanh.
“Thế nào, cậu có muốn biết tên của tôi không?” Giọng nói của anh âm trầm, mang theo sự lạnh lẽo quay sang hỏi Phó Tử Khanh, làm cho hắn đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.1
Gương mặt tuấn mỹ của hắn ngay lập tức biến hóa, ở trên nước M này hắn có ngán ai bao giờ chứ, sao đột nhiên lại phải e dè trước mặt một người xa lạ giống Âu Dương Tư Duệ đây.
“Tôi cần biết tên của anh làm gì chứ?” Trái ngược cách đối xử với Vũ Minh Nguyệt, hắn lập tức thay đổi giọng với anh, trên gương mặt hiện rõ muốn khiêu chiến.
Âu Dương Tư Duệ sát ý lại dâng cao, anh nói. “Tôi nghĩ là đàn ông thì cậu nên tôn trọng con gái, đặc biệt là nên tôn trọng người của tôi! Còn giờ thì tránh xa chúng tôi ra.”
Vũ Minh Nguyệt ở bên nội tâm bấn loạn, Âu Dương Tư Duệ vừa rồi mới nói rằng cô là người của anh sao, ngại chết cô rồi. Trong lòng cô thầm cảm ơn Phó Tử Khanh, vì nhờ có hắn mà cô mới thấy được bộ dáng bảo vệ của anh dành cho cô.
Phó Tử Khanh lồng ngực phập phồng thở không thông, còn chưa ra trận tuyên chiến đã bị đánh cho tan tác, hắn thật sự là không thể chịu đựng nổi mà. Nhưng nghĩ lại thì đúng là bản thân hắn đã có phần quá khích, vô tình lại khiến cho Vũ Minh Nguyệt cảm thấy chán ghét.
“Tôi xin lỗi vì đã làm cô sợ, tôi chỉ muốn làm quen chứ không có ác ý gì đâu!” Cuối cùng hắn vẫn là lại xin lỗi. Trong một ngày là Phó Tử Khanh phải chủ động xin lỗi hai lần, chuyện này dám chắc có khá nhiều người ở nước M sẽ bất ngờ khi biết được.
Có điều cả Vũ Minh Nguyệt hay anh em Âu Dương Tư Duệ đều không có nhìn đến hắn, ba người vui vẻ thưởng thức bánh và nước do Tư Duệ mua về, bỏ lại người ngoài như hắn ở sau lưng.
“Chị Minh Nguyệt, cái này ngon lắm này, chị nếm thử xem!” Âu Dương Ninh Tâm cắn thử một miếng bánh quy, cảm thấy nó rất ngon, cô bé liền đút cho Vũ Minh Nguyệt một cái.
“Ừm, ngon thật đấy! Tư Duệ, anh cũng thử xem!” Hương vị bánh thơm ngọt, tan ngay khi cho vào miệng làm cô thích thú. Ngay sau đó cô cũng đưa nó cho Âu Dương Tư Duệ thưởng thức, có đồ ngon thì làm sao cô quên anh được.
“Cảm ơn em!” Anh mỉm cười, cầm lấy tay cô đưa lên miệng, nhẹ nhàng thưởng thức chiếc bánh quy.
Phó Tử Khanh ngồi đó như người vô hình, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác rất ghen tỵ, hắn cũng muốn được giống như Âu Dương Tư Duệ nha. Bởi vì thái độ của cô dành cho hắn và anh là hoàn toàn khác nhau, mà nụ cười kia khiến hắn cảm thấy rung động.
“Thật tức chết đi mà!” Phó Tử Khanh nghiến răng nói, tuy nhiên âm thanh của hắn phát ra rất nhỏ.
Vậy nhưng bên đây Âu Dương Tư Duệ lại nghe rõ mồn một, anh khẽ liếc nhìn hắn nở nụ cười chế giễu. Chọc tức người khác cũng là điểm mạnh của anh, xem như hả dạ được một chút.
Cuối cùng đã đến giờ, cuộc đua của các vận động viên bắt đầu sau tiếng súng. “Đoàng!”
Âm thanh chát chúa vang lên, một đoàn xe mô tô bên dưới đường đua lập tức xuất phát, có thể thấy ai cũng đang rất nghiêm túc cho trận đấu này.
Tiếng xe gào rú làm cho Âu Dương Ninh Tâm thêm phấn khích, cô bé đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, liên tục reo hò cổ vũ. “Brian cố lên, anh nhất định sẽ chiến thắng! Cố lên, cố lên!”
Âu Dương Tư Duệ lo lắng em gái có thể bị đau họng vì la hét quá nhiều, anh vội vàng kéo cô bé ngồi xuống. “Đừng la nữa, em sẽ bị đau họng đấy, mau uống chút nước đi!” Cầm lấy chai nước suối bên cạnh, anh mở nắp đưa cho em gái.
Vũ Minh Nguyệt lại có phần hơi đau đầu, cô không chịu nổi tiếng xe gầm rú thế này được, nhưng vì Ninh Tâm cô mới cố gắng đến đây, hơn hết còn được ở cạnh người cô thích.
Âu Dương Tư Duệ ngoài để ý em gái ra thì vẫn luôn quan sát cô từ nãy đến giờ, anh tinh ý nhận ra cô đang khó chịu. “Nếu em mệt có thể tựa vào anh!” Động tác của anh dịu dàng, đỡ lấy đầu cô ngã lên vai mình.
“Ưm.” Vũ Minh Nguyệt còn trông chờ gì thêm nữa chứ, cô ngoan ngoãn dựa vào anh, bầu không khí lúc này giống như là đang dừng lại, ở đây chỉ có anh và cô. Đột nhiên cô cảm thấy được đi xem đua xe thế này cũng không tệ.
Mà Phó Tử Khanh hiện tại cũng không còn tâm trí để xem nữa, trong mắt hắn bây giờ chỉ thấy mỗi Vũ Minh Nguyệt, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác.
…
Mãi cho đến khi cuộc đua kết thúc, người chiến thắng cũng đã xuất hiện, đúng thật không phải là Brian như Âu Dương Ninh Tâm đã mong chờ mà lại chính là Tom theo lời của Phó Tử Khanh. Hắn xem ra cũng không phải kẻ khoác lác đi, nói đúng rồi.
“Thua thật rồi, em còn mong chờ anh ta sẽ chiến thắng, vậy mà…” Nói đến đây Âu Dương Ninh Tâm vô cùng hụt hẫng, thần tượng của cô bé thua mất rồi.
“Không sao mà, lần này thua nhưng biết đâu ở lần sau sẽ thắng!” Vũ Minh Nguyệt xoa đầu an ủi cô bé.
“Vâng ạ!”
Trận đấu kết thúc, cả ba người cũng nhanh chóng rời khỏi trường đua. Âu Dương Ninh Tâm biểu cảm trái ngược với lúc đầu, cô bé thất tha thất thiểu ngồi lên xe, hai tay chống cằm suy tư nhìn ra phía ô cửa kính.
Vũ Minh Nguyệt vừa lúc vào trong xe, thì ở đây Phó Tử Khanh gấp gáp đuổi theo. Hắn còn chưa biết gì về cô, làm sao cam tâm để cô đi như vậy chứ.
“Có thể cho tôi xin số điện thoại hay không?”
Âu Dương Tư Duệ ở đây nhanh tay đóng cửa xe lại, anh khoanh tay trừng mắt nhìn hắn. “Tôi dường như đã bảo cậu tránh xa chúng tôi ra rồi mà?” Ngữ khí mang theo khói thuốc súng nồng đậm, thật sự ánh mắt của anh lúc này cũng có thể giết người.
“Anh lấy quyền gì ngăn cản tôi? Là bạn trai, hay là anh trai?” Phó Tử Khanh nhếch môi hỏi lại, hắn ta nhìn cũng đoán được phần nào mối quan hệ của hai người.
“Đó không phải chuyện của cậu, không cần phải biết, cậu chỉ cần biết cô ấy là người của tôi!” Âu Dương Tư Duệ có phần tức giận, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc đáp trả hắn.
Vũ Minh Nguyệt ngồi ngơ ngác trong xe không biết gì, cô không thể nghe thấy lời anh nói, chỉ có thể nhìn thấy hai người bọn họ dường như là đang muốn đánh nhau rồi.
Phó Tử Khanh liếc nhìn Vũ Minh Nguyệt ở trong xe, sau đó hắn chỉnh lại áo sơ mi của mình, giọng tràn đầy tự tin nói. “Hừ, thứ tôi muốn biết anh sẽ không ngăn cản được, cứ chờ đó đi, thời gian vẫn còn nhiều!”
Phó Gia ở nước M cũng là gia đình thượng lưu, chỉ vài ba cái thông tin của một người nào đó hắn cũng có thể dễ dàng tìm thấy, cho nên hắn không cần phải vội vàng làm gì. Tạm thời cứ để Âu Dương Tư Duệ đắc ý, quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn.
_____? To Be Continued ?_____
heo nhỏ cute♏♏♏
u là tr ????
25/05
Phương Bùi
Tác giả ra tiếp ik
1
08/05