Đập vào mắt Âu Dương Tư Duệ chính là khuôn mặt đáng thương của Âu Dương Ninh Tâm và máu đang không ngừng chảy trên mặt Vũ Minh Nguyệt.
Gương mặt cô bé hiện tại đã trở nên trắng bệch, đôi mắt như cầu cứu nhìn cậu, vì sợ hãi nên cơ thể bây giờ cũng không còn đứng vững được nữa.
“Minh Nguyệt!” Âu Dương Tư Duệ tim như giật thót cả lên, lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác thế này.
Cậu dùng sức đẩy đám đông ra để chen vào bên trong.
Thật nực cười, một đám người đông thế này, lại chẳng ai có tình người mà gọi xe cấp cứu, lạnh lùng và vô tâm đến đáng sợ.
“Anh…” Ngay khi Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy bóng dáng của Âu Dương Tư Duệ xuất hiện, cô bé đã không thể gắng gượng mà gục xuống, đầu óc trở nên trống rỗng và chìm vào mê man.
“Bịch!” Âu Dương Tư Duệ đã nhanh hơn Vũ Minh Nguyệt, cậu chạy đến và kịp đỡ để cô bé không ngã xuống đất.
“Minh Nguyệt, em không sao chứ? Mau trả lời anh!” Giọng của cậu run rẩy, thanh âm nghẹn đắng ở cổ họng, cảnh tượng trước mắt cậu là gì thế này.
“Anh hai, là người đó đã đánh chị, anh mau cứu chị đi!” Âu Dương Ninh Tâm đứng bên cạnh khóc đỏ cả mắt mếu máo nói, cô nhóc chỉ tay về phía Châu Hạo Dân tố cáo hắn.
“Cái gì?” Đôi mắt phẫn nộ của Âu Dương Tư Duệ lập tức trừng về phía hắn ta, hận không thể đứng dậy cho hắn một bài học.
Nhưng bây giờ tình trạng của Vũ Minh Nguyệt lại quan trọng hơn cả, cậu phải đưa cô bé đến bệnh viện ngay lập tức.
Lúc này từ bên ngoài đám đông một người khác xông vào, là tài xế đã đưa Vũ Minh Nguyệt và Âu Dương Ninh Tâm đến đây.
Khi nãy anh ta vào nhà vệ sinh, cho nên không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Khi trông thấy cảnh tượng trước mặt, anh ta suýt chút nữa là ngã khụy.
“Tiểu thư Minh Nguyệt, cô bé bị làm sao vậy?” Anh ta hốt hoảng kêu lên.
Âu Dương Tư Duệ thần sắc như một người trưởng thành, tay giữ lấy khăn tay cầm máu cho Vũ Minh Nguyệt, cậu lớn giọng ra lệnh.
“Mau đưa em ấy đến bệnh viện!”
“Vâng, thưa tiểu thiếu gia!” Người lái xe vội vàng chạy đến ôm cô bé lên, anh ta một đường đi thăng ra ngoài.
Mà đám đông lúc này cũng tự biết điều tránh sang một bên, nhường lối đi cho bọn họ.
Âu Dương Tư Duệ cũng bế Âu Dương Ninh Tâm lên, trước khi rời khỏi võ đường, cậu đã lạnh lùng nói với Châu Hạo Dân, ngữ khí như mang theo một sự áp bức vô hình.
“Chuyện này vẫn còn chưa xong đâu, anh cứ chờ đó cho tôi, tôi sẽ khiến anh trả giá cho hành động sai lầm hôm nay!” Nói xong cậu nhanh chân đuổi theo sau người lái xe.
Ngữ khí cao cao tại thượng đầy đe dọa của cậu làm cho hắn ta bất giác lui về sau, cả cơ thể bắt đầu run lên từng cơn.
“Mình…làm gì vậy chứ?” Giờ phút này hắn mới cảm nhận ra được sự sai lầm của bản thân, dựa vào Châu gia thì hắn không thể nào thoát được sự trả thù của Âu Dương gia, chờ đợi hắn phía trước chính là địa ngục.
…!
Bệnh viện.
Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ giúp cô xử lý vết thương.
Bên ngoài, ba người gồm hai anh em Âu Dương Tư Duệ và người lái xe lo lắng, hết đứng lên ngồi xuống rồi lại đi tới đi lui trên hành lang bệnh viện.
Mà người lái xe lại là người khổ nhất, anh ta có nhiệm vụ là bảo vệ hai chị em Vũ Minh Nguyệt, vậy mà bây giờ lại để cô bị đánh đến ngất đi thế này đây.
Để Lạc Ninh Hinh biết chuyện thì thảm một, mà để Lục Thần Vũ ba của cô biết thì thảm mười rồi.
“…”
Bên ngoài, một chiếc xe BMW màu trắng đỗ ngay trước cổng bệnh viện.
Từ trên xe một thân ảnh cao lớn bước xuống, trên người là bộ âu phục màu đen cắt may tinh tế, phối với giày da cùng màu.
Người này là Lục Thần Vũ, anh vừa nghe tin con gái gặp chuyện liền vứt hết công việc chạy đến đây.
Trên khuôn mặt nam tính có phần già dặn hiện lên sự lo lắng tột độ, anh gấp rút đi vào trong.
Bước chân càng lúc càng dồn dập, Lục Thần Vũ muốn đến nhanh để xem tình hình của con gái, trong lòng anh giờ phút này như bốc lửa lớn.
Con gái anh nuôi bao nhiêu năm còn không nỡ nặng lời một chữ, vậy mà giờ bị người ta đánh đến mức nhập viện.
“Tư Duệ, là chuyện gì, tên khốn kiếp nào dám đánh Tiểu Nguyệt của chú!” Vừa nhìn thấy Âu Dương Tư Duệ ngồi ở phía xa, anh đã gấp nhịn không nổi mà lớn tiếng nói với về phía cậu.
“Chú Lục!” Âu Dương Ninh Tâm lúc này từ trong lòng của anh trai nhảy xuống ghế, cô nhóc oà khóc chạy đến ôm lấy Lục Thần Vũ.
“Chị là vì bảo vệ con, cho..(hức)…cho nên mới bị tên đó đánh, là lỗi của con!” Cô nhóc cảm thấy tự trách vì bản thân là người đã gây ra chuyện, nếu không phải cô bé nhất quyết muốn bọn chúng xin lỗi, thì Vũ Minh Nguyệt đã không bị đánh rồi.
Lục Thần Vũ mềm lòng vì cô nhóc, anh ôm lấy Âu Dương Ninh Tâm vỗ về.
“Không phải lỗi của con, là do cái tên đó không có mắt!” Nói đến đây anh lại nghiến răng nhấn mạnh, nghĩ đến chuyện con gái bị bắt nạt là anh lại không thể chịu đựng nổi.
Âu Dương Tư Duệ cũng thấy mình có một phần lỗi, nếu như ban đầu cậu đồng ý đưa Minh Nguyệt và Ninh Tâm theo, để hai cô bé ở bên cạnh mình thì chuyện này đã không xảy ra.
“Chú Lục, bác sĩ đang cấp cứu cho Minh Nguyệt ở bên trong, chắc là không lâu nữa đâu ạ!” Cậu cúi đầu, thấp giọng nói với Lục Thần Vũ.
“Cạch!”
Vừa nói dứt lời thì bác sĩ từ trong phòng đã bước ra, ông ấy đi đến chỗ của Lục Thần Vũ lên tiếng.
“Anh là người nhà của cô bé sao? Bệnh nhi bị đánh mạnh nên mạch máu trong mũi vỡ ra, mới dẫn đến tình trạng chảy máu không ngừng.
Còn việc ngất xỉu một phần là do chấn động não, phần còn lại là do sợ hãi mà ra, tịnh dưỡng một chút sẽ khỏe lại thôi!”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào thăm cháu được chưa?” Lục Thần Vũ thở phào nhẹ nhõm hỏi lại, thật may vì con gái anh không gặp nguy hiểm.
“Bệnh nhi vẫn còn đang hôn mê, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi, giờ anh có thể vào gặp nhưng đừng làm kinh động đến cô bé!” Bác sĩ dặn dò anh.
“Vâng, lần nữa xin cảm ơn bác sĩ!”
Được sự cho phép của bác sĩ, Lục Thần Vũ cùng hai anh em Âu Dương Tư Duệ đi vào trong thăm Vũ Minh Nguyệt.
Nhìn thấy con gái nằm bất động trên giường, gương mặt đáng yêu bị đánh đến bầm tím, trái tim anh quặn lên từng cơn, hô hấp cũng khó khăn.
“Minh Nguyệt, papa xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho con!” Lục Thần Vũ hốc mắt đỏ ửng nói, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái mà vuốt ve an ủi.
Đứa trẻ nhà anh lúc nào cũng gặp bất hạnh, từ nhỏ đã sống thiếu thốn đủ thứ, mới bé xíu đã phải đi bán kẹo để mua áo ấm cho mẹ, hình ảnh con gái nhỏ ngày hôm đó anh vẫn luôn ghi nhớ và khắc sâu, hứa với lòng sẽ cho con một đời yên ấm hạnh phúc.
Vậy mà con bị đánh đến hôn mê anh không hề ở bên, người làm cha như anh thật vô trách nhiệm.1
“Tiểu Nguyệt ngoan, papa nhất định sẽ nghiền cái tên khốn đã đánh con ra bã, sẽ khiến hắn đau đớn hơn con gấp một ngàn lần!” Lục Thần Vũ chua xót hôn nhẹ lên mu bàn tay nhỏ của Vũ Minh Nguyệt.
Kẻ khiến con gái anh đau đớn, anh sẽ bắt chúng trả giá, kẻ làm con gái anh phải đổ máu, anh sẽ rút cạn máu của chúng ra.
_____???? To Be Continued ????_____.
Vũ Đình và Lạc Ninh Hinh cũng có mặt sau đó, cả hai vội vã chạy vào bệnh viện làm đầu tóc trở nên bù xù.
Vũ Đình nhìn thấy con gái nằm trên giường mà lòng đau thắt, cô nắm tay con áp lên mặt đầy ấm áp, khoé mắt bắt đầu cay xè và ửng đỏ. Nghe tin con vào bệnh viện mà tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từ sau khi con trai bị bệnh, thì bệnh viện đối với cô chính là nỗi sợ hãi vô hình.
“Minh Nguyệt, chắc là con đau lắm đúng không?” Giọng cô thỏ thẻ, mi mắt cụp xuống vì đau lòng.
Lục Thần Vũ nhìn hai mẹ con thì cơn giận dữ trong lòng lại sôi trào, dưới mi mắt anh mà lại có kẻ gan trời dám động vào hai bảo bối nhà anh. Làm sao anh có thể tha cho hắn được, không thể có chuyện đó. Anh siết chặt nắm đấm, quay người lại đi ra ngoài.
Bên ngoài hành lang, Lục Thần Vũ lấy điện thoại gọi cho Long Duật. “Thế nào rồi, đã bắt được cái tên nhãi ranh đánh con gái tôi chưa?” Ngữ khí của anh lạnh lẽo, cặp mắt vô cảm nhìn ra ngoài xa đang trông chờ câu trả lời ở đầu dây bên kia.
Long Duật. “Hiện tại nó đang ở Huyết Trụ. Chẳng cần chúng ta phải tìm, Châu gia đã tự mình mang nó đến đây, còn nói rằng đã đoạn tuyệt quan hệ với nó.” Nói rồi Long Duật nhìn sang bên cạnh.
Châu Hạo Dân lúc này đang co ro ngồi dưới sàn, gương mặt tràn đầy thất vọng và mệt mỏi. Hắn ta chán cái gọi là gia đình kia rồi, không có cha mẹ nào tàn nhẫn như gia đình của hắn cả, đôi lúc hắn thật không biết bản thân có phải con ruột của họ hay không.
“Được, tôi trở về ngay đây!” Lục Thần Vũ trả lời xong liền tắt máy, anh đến trước cửa phòng nhìn con gái một chút, rồi mới nhanh chân đi về Huyết Trụ xử lý Châu Hạo Dân kia.
…
Mười lăm phút sau, Lục Thần Vũ đã dừng xe trước cửa, anh xuống xe đưa tay cởi áo khoác bên ngoài ra, rồi hùng hổ xông vào trong trước sự kinh hãi của đám thuộc hạ. Nhìn thấy một cây gậy bóng chày đang gác ở góc tường, anh đưa tay cầm lấy nó.
“Tuyệt!” Lục Thần Vũ nhìn cây gậy từ trên xuống, anh hài lòng nói, biểu cảm giống như Satan đang đi đòi mạng người.
“…”
“Rầm!”
Long Duật lúc này đang dò hỏi Châu Hạo Dân thì cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị đá mạnh ra, khiến cả hai giật bắn cả người. Thật may là cửa ở Huyết Trụ là loại tốt nhất, nếu không bọn họ chắc là phải thay cửa rồi.
Lục Thần Vũ dáng người vạm vỡ bước vào trong, cơ bụng sáu múi lấp ló sau lớp vải áo sơ mi mỏng, tay áo xắn lên cao lộ ra bắp tay săn chắc. Trước mặt Châu Hạo Dân anh như một con mãnh hổ đang nhìn vào con mồi nhỏ của mình, khí thế áp bức khiến hắn hít thở không thông, này con kinh hoàng hơn cả lúc Âu Dương Tư Duệ nhìn hắn.
“Ực…” Châu Hạo Dân khẽ nuốt nước bọt, hắn bắt đầu run rẩy sợ hãi, cả người như bị đóng chắc dưới sàn nhà, không thể cử động được.
“Là thằng nhóc này đã đánh Minh Nguyệt?” Lục Thần Vũ cất giọng âm trầm hỏi, đầu gậy bóng chày lúc này đã ở trước mặt Châu Hạo Dân.
“Vâng, chính là nó! Có điều cũng chỉ là đứa trẻ mới mười sáu tuổi thôi, hẳn là nó cũng không biết mình đã gây ra chuyện gì đi!” Long Duật nói đỡ cho hắn ta.
Vốn lúc đầu hắn còn đang tức giận, hận không thể băm vằm cái tên đã đánh Minh Nguyệt, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ Châu Hạo Dân đưa con trai tới đây, hắn cũng cảm thấy tội nghiệp. Có cha mẹ như thế này, đứa trẻ không được dạy dỗ sẽ trở nên hư hỏng thôi, hắn ta cũng có phần đáng thương.
“Sao, mới mười sáu tuổi chưa biết gì à? Thật nực cười. Minh Nguyệt chỉ mới có chín tuổi, vậy mà nó nỡ lòng nào đánh con bé phải nhập viện, nó có chết một trăm lần cũng không hết tội!” Lục Thần Vũ nghe xong ngược lại càng cảm thấy thêm tức giận, anh nở nụ cười đầy quỷ dị gằn từng chữ.
Long Duật cũng biết bản thân đã nhiều chuyện, hắn cũng không nói gì mà chủ động im lặng, lỡ như chọc Lục Thần Vũ lên cơn thịnh nộ thì kết cục của hắn cũng không kém Châu Hạo Dân đi.
“Nếu như đã không được cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng, vậy thì ta sẽ thay bọn họ dạy cho nó nên người!” Lục Thần Vũ nụ cười càng lúc càng kinh dị, giọng nói như mang theo sát khí hung hăng nhìn Châu Hạo Dân.
“T…t…tôi xin lỗi!” Mỗi một giây trôi qua cơ thể hắn ta càng run đến lợi hại, hắn lắp bắp nói xin lỗi, giọng điệu khác xa một trời một vực với lúc nói với Vũ Minh Nguyệt.
“Xin lỗi? Đợi ngươi vào bệnh viện rồi hãy xin lỗi con gái của ta!” Lục Thần Vũ không một chút động lòng trắc ẩn, anh bắt đầu vung gậy bóng chày lên cao, một đòn này mà đánh xuống thì hắn ta chỉ có thể vào bệnh viện mà cấp cứu gấp.
“Aaa…” Châu Hạo Dân sợ hãi kêu gào, hắn nhắm chặt mắt không dám động đậy.
“Bộp!” Nhưng một hai giây sau đó lại chẳng có chuyện gì xảy ra, gậy bóng chày cũng không trực tiếp đập lên người hắn ta.
“Được rồi, nó chỉ là trẻ con, cậu như vậy ra dáng đàn ông sao? Chuyện trẻ con thì để trẻ con giải quyết, Tư Duệ sẽ thay cậu làm việc này!” Âu Dương Tư Thần lúc này xuất hiện lên tiếng, tay anh đang giữ lấy gậy bóng chày, đòn lúc nãy là anh đỡ thay cho Châu Hạo Dân.
Lục Thần Vũ vẫn còn cay cú, anh là không cam tâm cho lắm, nhưng lời Âu Dương Tư Thần nói cũng không sai, anh đánh một đứa trẻ thì cũng chẳng hay ho gì. “Chậc, đáng ghét thật đấy!” Anh nghiến răng nói khẽ, rồi tiện tay vứt gậy sang một bên.
“Chú Lục, chú yên tâm đi, con nhất định sẽ giải quyết chuyện này!” Âu Dương Tư Duệ khi nãy còn ở bệnh viện, bây giờ đã lẽo đẽo đi theo sau cha đến đây.
Cậu quét mắt nhìn Châu Hạo Dân, rồi nhẹ bước thong thả đi đến chỗ hắn ta. “Ngày mai, năm giờ chiều hãy đến võ đường, tôi sẽ cho anh biết thực lực của tôi ở đâu! Nhất định phải đến đó, nếu không lại trở thành con rùa rụt cổ hèn nhát như em ấy nói đấy!” Cậu ghé sát tai hắn ta thì thầm, âm thanh có chút kỳ dị.
Châu Hạo Dân hết nỗi sợ này đến nỗi sợ khác ập đến, cơ thể hắn túa mồ hôi như mưa, trán lúc này đã ướt đẫm. Gương mặt từ xanh lại chuyển sang trắng bệch, có lúc tưởng như chẳng thể hô hấp nổi.
“Giải quyết vậy đi! Long Duật, đưa nó về Châu gia nhanh lên, tôi không muốn thấy nó xuất hiện ở đây thêm một giây phút nào nữa!” Lục Thần Vũ nhíu mày không vui nói, nếu đã không thể xử lý hắn vậy thì anh quay về bệnh viện chăm cho con gái còn tốt hơn.
“Vâng!” Long Duật tiến lên gật đầu, sau đó hắn đỡ Châu Hạo Dân dậy, đưa hắn ta ra ngoài.
…
Vũ Minh Nguyệt ở bệnh viện lúc này cũng đã tính lại, cô bé mở mắt nhìn xung quanh, vừa trông thấy mẹ ở trước mặt lập tức tỏ ra uất ức bật khóc. “Mẹ!” Cô bé lên tiếng gọi, rồi ngồi bật dậy ôm lấy Vũ Đình.
“Tiểu Nguyệt ngoan, con còn đau ở đâu hay không? Có gì thì nói cho mami biết nhé!” Vũ Đình ôm lấy con gái dỗ dành, thấy con gái khóc cô lại không kiềm được mà khóc theo.
“Mặt con đau quá! Có phải con xấu xí lắm không?”
“Không có, Tiểu Nguyệt của mẹ làm sao xấu xí được, chỉ là có hơi sưng thôi, vài ngày nữa bôi thuốc sẽ không sao!”
“Lúc đó máu chảy nhiều lắm, con sợ đến mức không dám di chuyển, cũng may là có anh Tư Duệ.”
“Không sao nữa rồi con, ổn rồi, có mẹ ở đây rồi!”
Tỉnh dậy điều đầu tiên Vũ Minh Nguyệt lo lại là nhan sắc xinh đẹp của mình, điều này khiến Vũ Đình dở khóc dở cười, nhưng cô vẫn an ủi con gái.
_____? To Be Continued ?_____