Thấy sắc mặt Bùi Thâm sai sai, anh trai bên bất động sản viện cớ chạy lẹ, có lẽ hai người đang cạnh tranh với nhau, nghe nói giới giải trí lục đục ghê lắm.
“Vịt của bạn?”
“Rảnh thì giới thiệu?”
“Bạn bận?”
Từng câu Bùi Thâm nói ra là đầu Thiệu Liên thấp đi, nếu bây giờ cậu ở dạng vịt, chắc đầu đã sớm chôn luôn xuống đất rồi.
Đầu người quá lớn, không dễ chôn.
“Lần trước lúc tôi gõ cửa, cậu đã biết là tôi đúng không?”
“Lúc tôi add Wechat cậu, cậu cố tình từ chối.”
Trong lòng cậu, có phải tôi còn không phải bạn của cậu hay không?
Câu cuối cùng, Bùi Thâm không dám hỏi.
Hắn sợ Thiệu Liên gật đầu.
Rõ ràng rất tức giận nhưng khi nhìn thấy Thiệu Liên cúi gằm mặt, tay chân luống cuống thì hắn lại không đành lòng. Dưới đủ thứ cảm xúc khác nhau, Bùi Thâm quyết định xoay người đi.
“Anh Bùi.” Thấy hắn muốn đi, Thiệu Liên vội vàng đứng dậy, đáng thương bám theo: “Tôi không cố ý.”
Hu hu hu, cậu biết rồi, một lời nói dối cần rất nhiều lời nói dối khác để che đậy.
“Vậy tại sao, cậu nói đi tôi nghe.”
“Tôi….vì tôi….”
Thấy cậu ấp úng, Bùi Thâm lại cảm thấy mình quá hùng hổ đáng sợ. Có lẽ hắn cũng chỉ là người ngoài trong lòng Thiệu Liên, biết câu trả lời đâu có tác dụng chi.
“Được rồi, cậu không cần giải thích.”
Nói xong thì quay lưng đi.
Hắn sợ chần chờ thêm một lát, mình lại vòi Thiệu Liên cho bản thân câu trả lời.
Vượt quá giới hạn rồi.
Vốn là hắn đơn phương tình nguyện. Bùi Thâm siết chặt nắm đấm, đè không cam lòng xuống tận sâu trong lòng.
Không dám đuổi theo nữa, Thiệu Liên nhìn cánh cửa biệt thự đóng chặt, rũ mắt về lại sân biệt thự của mình.
Cậu chưa dọn xong vườn rau nhưng không còn chút hứng thú nào. Thiệu Liên ngó lơ mấy lá rau ngổn ngang khắp vườn, rầu rĩ vào nhà, quăng mình lên sofa.
Hu hu hu, có khi nào Bùi Bùi không để ý đến cậu nữa không?
Cậu nên làm gì đây, không thể nói xạo được nữa, nhưng cậu cũng không khai thật được, lỡ làm Bùi Bùi sợ thì sao!
Mua quà xin lỗi, cho dù Bùi Thâm có chửi hay đánh cũng không phản khác?
Ư! Bây giờ cậu không có tiền! Hối hận quá!
Làm vịt khó quá mà!
Hay là….Thiệu Liên liếc nhìn bụi cây bên ngoài cửa sổ….
Cậu mang một cây gậy đến cho Bùi Thâm đánh nhé?
Hình như, con người cảm thấy như vậy là có lòng…..
Nghĩ là làm, Thiệu Liên bật dậy, xắn tay áo chuẩn bị ra ngoài.
“Ting ting ting —“
Tiếng chuông điện thoại vang lên, lão Trịnh quản lý gọi.
Thiệu Liên như gặp được cứu tinh, vừa bắt máy đã kêu một tiếng “Anh Trịnh”, giọng cậu hớn hở đến mức làm lão Trịnh giật mình.
“Hả!” Lão Trịnh chưa bao giờ nghe Thiệu Liên dùng giọng điệu thế này gọi mình, trái tim ba già mềm nhũn. Hắn định gọi đến hỏi chuyện album, sau khi nghe Thiệu Liên gọi mình thế này xong cũng ném luôn album ra sau đầu.
“Nhóc Thiệu à, sao vậy? Có chuyện gì hả em?”
Thiệu Liên: “Vâng, ừm….vì vài lý do nên em phải nói xạo với bạn. Bây giờ anh ấy rất tức giận, em nên làm gì để anh ấy tha lỗi cho em đây?”
“Ôi chao, anh biết người này không?”
“Bùi Thâm.”
“Ai!!!” Giọng điệu của lão Trịnh bỗng cao lên.
Thiệu Liên kể đại khái mọi chuyện, bao gồm cả chuyện cậu lừa Bùi Thâm rằng mình không phải hàng xóm của hắn, chuyện cậu cố tình không add Wechat hắn và chuyện không nói cho Bùi Thâm biết mình là con vịt.
“Thiệu Liên! Những chuyện khác dễ nói, nhưng cái chuyện ngày xưa em là vịt thì làm ơn đừng, mọi chuyện qua rồi!”
???
Thiệu Liên không hiểu, bây giờ cậu vẫn là vịt, qua chỗ nào…
À ~ Chắc ý của lão Trịnh là qua đêm trăng tròn rồi, cậu không biến lại thành dạng vịt nữa.
Nhưng cũng sắp rồi.
Không còn mấy ngày nữa là đến đợt trăng tròn tiếp theo.
“Em phải làm sao thì anh ấy mới hết giận đây?”
“Để anh, anh đến ngay, em nhất định đừng hành động dại dột, ở yên trong nhà chờ anh!”
“Vâng.”
Loài người mới hiểu rõ loài người nhất, lẽ ra cậu nên sớm nhờ hắn ta giúp.
Chưa đến một tiếng sau, lão Trịnh cầm theo hai chai rượu vang, tuy không nổi tiếng như Lafite 82 nhưng cũng không phải hạng xoàng. Đây là hàng cao cấp được lão Trịnh giữ gìn nhiều năm không dám uống.
Cho dù hắn là fans lâu năm của Bùi Thâm hay là quản lý của Thiệu Liên, hắn chỉ mong quan hệ của hai người tốt đẹp, cho nên giúp hai người giải quyết hiểu lkhông này là chuyện không thể chối từ, cho dù có phải dốc hết vốn liếng ra cũng phải giải quyết cho êm xuôi!
Sau khi liên tục bảo đảm với Thiệu Liên rằng sẽ nói chuyện với Bùi Thâm, lão Trịnh mang rượu và nhiệm vụ, kiên định và lo lắng bước vào sân nhà Bùi Thâm, nhấn chuông cửa.
Hắn sắp được nâng chén thưởng rượu với thần tượng rồi!
Bùi Thâm mai danh ẩn tích trong fan club của Thiệu Liên nhiều năm, hiển nhiên hắn nhận ra lão Trịnh, cho nên mở cửa để hắn vào.
“Cậu ấy nói anh đến đây?”
“Em ấy sợ cậu giận. Chúng ta vừa uống vừa trò chuyện nhé?”
Bùi Thâm gật đầu, chuẩn bị đồ khui rượu và ly.
Khi mới bắt đầu lão Trịnh vẫn có chút ngại ngùng nên không dám thả lỏng, nói chuyện cứ không đầu không đuôi. Bùi Thâm thì đang rầu rĩ nên chỉ uống rượu, lâu lâu ừ hử vài câu. Nếu là bình thường thì hắn đã sớm đuổi người ra ngoài rồi.
Hai chai rượu vang chạm đáy rất nhanh. Mặt lão Trịnh đỏ gây, nấc một cái.
“Lão Bùi biết không? Nhóc Thiệu ngày xưa khổ lắm, rất khổ.”
Bùi Thâm chuẩn bị tiễn khách khựng lại, ngồi xuống.
Lão Trịnh: “Em ấy sống ở một thôn nghèo rất nghèo trong núi nhỏ, cái loại mà chỉ có thể thấy trong các chương trình nói về tấm gương nghèo vượt khó đấy. Em ấy không tiền không chỗ dựa. Cậu có biết một người chỉ có sắc không có tiền, ba mẹ mất hết sống thế nào không?”
Tim Bùi Thâm thắt lại, chỉ cảm thấy như có bàn tay đang siết chặt lấy nó.
“Sống thế nào?”
Lão Trịnh lau nước mắt: “Ngoại trừ cơ thể ra, em ấy còn gì có thể bán đâu?”
“Chắc chắn em ấy đi chữa trị vết thương ở đây vào mỗi lần trăng tròn.”
Lão Trịnh chỉ vào tim, uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, buồn bực nói tiếp: “Bây giờ em ấy cũng rất nghèo. Cậu thấy rau rát trong vườn em ấy chưa? Em ấy nghèo đến mức còn chẳng có nổi tiền mua đồ ăn ăn, tất cả tiền đều đổ vào đầu tư phim và trả vay mua nhà.”
“Lúc đầu tôi khuyên em ấy khoan mua đã, nhưng em ấy bảo nơi này yên tĩnh, không có ai.”
“Lão Bùi, cậu cũng đừng giận em ấy gạt cậu. Trước giờ em ấy nào nói chuyện với ai, cậu là người đầu tiên đấy.”
Lão Trịnh lải nhải rất nhiều, cuối cùng ngã xuống ghế sofa ngủ say như chết.
Trong miệng còn lẩm bẩm cái gì mà: “Nhóc Thiệu khổ lắm, cậu đừng trách em ấy…”
Thật ra không cần hắn khuyên nữa, Bùi Thâm đã sớm đau lòng muốn chết. Bây giờ hắn chỉ mong có thể vọt sang nhà bên cạnh, ôm người thật chặt để an ủi.
An ủi rằng mọi thứ đã qua rồi.
Chốc lại sau, như quyết định gì đó. Bùi Thâm siết chặt tay, đứng dậy mở cửa.
Hắn phải nói cho Thiệu Liên biết cảm xúc của hắn.
“Anh Bùi.”
Vừa mở cửa ra, hắn đã đối diện với người mình luôn nhớ thương.
Thiệu Liên chờ nửa ngày mà không thấy lão Trịnh về, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cậu quyết định tự sang xin lỗi.
Người khác chuyển lời thì cũng chỉ là chuyển lời. Câu xin lỗi vẫn nên được đích thân người phạm lỗi nói.
Không ngờ cậu vừa chuẩn bị nhấn chuông cửa, cửa đã mở.
Càng không ngờ, cậu vừa mở miệng, đối phương đã ôm chầm lấy cậu.
Bùi Thâm: “Tôi xin lỗi.”
Thiệu Liên: Cái quái gì dị?????? Cậu mới là người cần nói xin lỗi mà!
—
Chú thích:
Lafite 82: Tên đầy đủ là Vang Château Lafite Rothschild (Premier Grand Cru Classé). Số 82 này là năm 1982, một trong những niên vụ nho ngon nhất ở ở Chateau Lafite Rothschild. Hãng sản xuất chai rượu này là một trong những hãng sản xuất của nhiều loại rượu đắt đỏ nhất thế giới.
Ngoài ra, hãng còn có một chai 1865 Chateau Lafite (một chai 111.625 USD đồng nghĩa một ly 4.650 USD), một chai 1945 Chateau mouton Rothschild, một chai 1787 Chateau Yquem và 1811 Chateau d’Yquem, tất cả đều nằm trong top những chai rượu đắt đỏ nhất thế giới.
Lafite 82:
1865 Chateau Lafite:
1945 Chateau mouton Rothschild:
1787 Chateau Yquem
Đồ khui rượu vang: