Phương Niên gửi yêu cầu thêm bạn xong, sau đó vẫn ngồi cầm điện thoại trong lo lắng.
10 phút, 15 phút, nửa tiếng trôi qua, đối phương vẫn chưa đồng ý, đốt ngón tay của cô trắng bệch, đôi môi vô thức mím chặt lại.
Nhớ lại năm đó lúc WeChat vừa mới thịnh hành, tài khoản WeChat của Giang Ngộ vẫn là cô đăng ký giúp anh, bọn họ cũng là những người bạn đầu tiên của nhau.
Thậm chí ngay cả ảnh đại diện đầu tiên, cũng là ảnh đôi.
Sau này, cô đề nghị chia tay, hai người tan rã trong không vui, vì sợ mình không chịu được sẽ trở về tìm anh, cô đã xóa toàn bộ WeChat, QQ, số điện thoại của anh, ngay cả Weibo cũng đổi từ đặc biệt chú ý thành lặng lẽ chú ý.
Vốn tưởng rằng sau đó bọn họ chỉ là hai đường thẳng song song, xuất phát cùng một quỹ đạo, cuối cùng càng đi càng xa nhau.
Ai ngờ rằng, hai đường thẳng này lại có ngày sẽ giao nhau, thậm chí có thể có cơ hội hợp lại thành một
Một tiếng sau, khi Phương Niên đã cảm thấy hơi hối hận, bên kia rốt cuộc cũng chấp nhận.
Nickname WeChat của Giang Ngộ là tên anh, ảnh đại diện là một tập hợp các bức ảnh đen trắng được chụp bởi các nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế.
Nghĩ một chút, Phương Niên vẫn hỏi câu hỏi đang lơ lửng trong đầu.
“Trong buổi phỏng vấn lúc chiều, những gì anh nói là thật sao?”
“Ừ.”
Cô không nói gì cụ thể, nhưng hai người cho tới bây giờ vẫn vô cùng ăn ý, Giang Ngộ biết cô đang hỏi về chuyện của anh và Tô Yên.
Chỉ một chữ “Ừ” đơn giản, nhưng Phương Niên cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của mình trong năm năm qua.
Từ cơn say đêm đó, đến khi tận mắt nhìn thấy anh phủ nhận lúc chiều, cảm giác tội lỗi mãnh liệt trong lòng cô rốt cuộc cũng tan biến theo tiếng “Ừ” này.
Thật tốt, Giang Ngộ của cô vẫn còn độc thân, không có bạn gái, điều đó có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội.
Anh vẫn còn cảm giác với cô, có thể là vì những ký ức tốt đẹp trong quá khứ, có thể là vì cơ thể cô, nhưng những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là bọn họ vẫn còn cơ hội.
“Buổi tối anh muốn ăn gì?”
Có lẽ bọn họ có thể hẹn nhau ăn một bữa tối.
Nhìn thấy tin nhắn trên WeChat, Giang Ngộ đang lau tóc lặng lẽ mỉm cười.
Phương Niên có hơi hấp tấp, trước kia lúc gửi tin nhắn cho anh luôn rất nhanh, có lúc anh bận quá không trả lời được, cô sẽ gửi một đống sấm sét lốp bốp tới.
Rất hiếm khi giống như hôm nay, nhắn một câu cũng phải suy nghĩ rất lâu.
Anh dường như có thể tưởng tượng dáng vẻ xoắn xuýt của cô ở bên kia, nhất định là đang cắn môi, gõ xong xóa, xóa xong lại gõ.
“Ăn em.”
Anh gửi đi hai chữ này, sau đó ngồi đợi phản ứng của cô.
Lần này cô trả lời chậm hơn.
Hồi lâu sau, mới chậm rãi nhắn lại ba chữ.
“Ăn thế nào?” Phía sau còn có thêm icon đỏ mặt.
Giang Ngộ nhếch môi, anh bước tới cửa khóa trái lại, tiếp theo trở về giường nằm xuống, sau đó gửi lời mời trò chuyện video.
Tiếng chuông vang lên bất ngờ, Phương Niên giật mình kêu lên.
Cô nhìn Tuệ Tuệ một chút, thấy người phía sau đang điên cuồng lướt tin tức mới nhất, bộ dạng còn kích động hơn hôm qua, vì vậy cô vội vàng chạy vào phòng tắm, sau khi khóa cửa lại mới bấm nhận.
Gương mặt đẹp trai của Giang Ngộ lập tức phóng to trước mắt cô, trong giây lát cô cảm thấy có chút không kịp thích ứng.
Sau khi tìm được cho mình một góc đẹp, cô mới kiềm chế sự hồi hộp chào anh: “Hi.”
“Ở đâu?”
Giọng nói của anh trầm thấp gợi cảm, khuôn mặt Phương Niên lập tức nóng bừng lên.
“Trong phòng vệ sinh của em.”
“Ừ.”
Giang Ngộ nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy khuôn mặt cô đỏ ửng, hẳn là vẫn còn trang điểm, đôi mắt to quyến rũ động lòng người, lông mi cong lên, sống mũi thanh tú, cái miệng nhỏ đỏ tươi, trông rất ngon miệng.
“Trợ lý của em ở bên ngoài à?” Anh hỏi. Anh nhớ phòng khách và phòng ngủ của cô thông nhau.
Có lẽ cô sợ bị người khác phát hiện nên mới trốn vào phòng vệ sinh.
“Dạ, sau khi tin tức của anh xuất hiện vào buổi chiều, cô bé vui sắp điên lên được, liên tục lướt Weibo để lại lời nhắn cho anh.” Giọng nói của Phương Niên mang theo ý cười, đôi mắt cong thành vành trăng khuyết, sáng lấp lánh.
Đôi môi mỏng của Giang Ngộ hơi nhếch lên, nhíu mày hỏi: “Vậy còn em?”
“Dạ?”
“Có phải sau khi em xem tin tức còn vui vẻ hơn cô ấy không?”
Ôi, anh lại nữa rồi, cố tình trêu chọc cô, buộc cô phải thừa nhận điều đó.
Nhưng những gì nên nói tối qua đã nói rồi. lúc này Phương Niên không còn gì để che giấu nên chỉ gật đầu, nói theo ý anh: “Dạ, tất nhiên em rất vui, không ai trên thế giới này hạnh phúc hơn em.”
Nghe được những lời này khiến khóe môi Giang Ngộ cong sâu hơn, anh nghiêm túc liếc nhìn một đoạn video trên mạng, cười như không cười, quả nhiên là mê người không thể tả nổi, trống ngực Phương Niên đập lên thình thịch.
“Được rồi, tiếp theo anh muốn tận hưởng một bữa tiệc lớn, cởi quần áo ra đi.”