Anh Đào Truyện

Chương 23



Quan viên quận Bình Dương vì lấy lòng Thạch Hổ, đặc biệt chọn một khu vườn hướng vãn sườn núi cho hắn.

Thạch Hổ trong lúc hưu binh dưỡng thương, sẽ ngụ ở nơi này.

Sân nhà hết sức lịch sự tao nhã, hành lang gấp khúc lả lướt, bích thủy lưu phương, giữa mặt hồ, dương liễu bay phơ phất, tựa như bức tranh thủy mặc treo ngoài cửa sổ.

Trong hậu viện có hai cây anh đào hình dáng kì lạ, tán lớn ôm tán nhỏ, triền miên mà sinh trưởng, kết vô số quả nhỏ ngây ngô, còn chưa chuyển sắc hồng. Màu lục mát mắt, thế nhưng thiếu đi vẻ gì đó, có chút chán nản. Nghe nói thời gian này hàng năm sẽ có rất nhiều vẹt bay đến nơi này, sắc xanh kia thay đổi, làm sắc màu thêm rạng rỡ. Đáng tiếc, có lẽ năm nay sẽ đến hơi muộn.

Hai cái cây kia mặc dù trời sinh thấp bé, nhưng tuổi cũng đã cao, nghe nói từ khi chưa có khu vườn này, chúng đã sinh trưởng ở nơi đây, chủ nhân chỗ này vốn là phú hộ, sinh sống xa hoa, lúc trước xây vườn mời thầy địa lý đến, nói hai cái cây này sẽ giúp hắn cả đời phú quý, liền cố ý để lại. Học đòi văn vẻ, nhưng lại có may mắn, một vị văn nhân bằng hữu của phú hộ đã tặng cho chúng mấy chữ ‘Kim ngọc lương’. Cố nhân gọi nơi này là ‘Kim ngọc lương viên’ từ đó.

Đêm nay thật nhẹ nhàng khoan khoái

“Nếu người ta có ý tốt, ca ngợi hai ta là kim ngọc lương duyên, vậy đừng phụ một đêm xuân này……”

Thạch Hổ ôm lấy Anh Đào, ghé vào lỗ tai y thổi nhẹ. Cứ thế khiến cho người trong lòng tê dại khô nóng, nhưng làm thế nào cũng không buông cánh tay mạnh mẽ ấy ra.

“Thạch đại ca, ngươi mau buông tay, có người nhìn kìa, đáng ghét, ngươi có nghe thấy không hả!”

Phía trước có thị vệ canh giữ, nói không chừng bất cứ khi nào Quách Vinh cùng Trương Tân cũng có thể bước ra. Ánh trăng trong vắt, dưới mái hiên, đèn lồng thắp sáng từng dãy, cử chỉ của hai người dù nhìn từ xa cũng khó lòng chối cãi.

“Vừa đúng lúc để bọn họ thấy được uy mãnh của bản tướng quân……”

“Ngươi! A nha, ngươi, ngươi định làm gì!!!!”

Không biết Thạch Hổ cố ý hay nhất thời kích động, một phen xé rách quần áo Anh Đào, đẩy y ngã nhào trên mặt đất.

“Ân…… Không, không được…… A…………”

Thứ ửng đỏ trước ngực bị Thạch Hổ dùng sức mút lấy, toàn thân nhất thời mềm yếu vô lực, chỉ có thể dựa vào cánh tay rắn chắc của hắn, trong đầu nghĩ muốn đẩy ra, nhưng thân thể lại không nghe theo lý trí.

Thạch Hổ biết thời biết thế, nhẹ nhàng xoa nắn hai hạt đậu đỏ, rồi hôn thẳng xuống, bàn tay to lớn khéo léo vuốt ve ngoài tiết khố của Anh Đào.

“Ân ha…………”

Tiếng rên rỉ dần thốt ra, Anh Đào híp mắt nghển cổ, một tay che miệng, sợ thị vệ nghe thấy.

“Cứ thoải mái kêu lên đi……”

Người dưới thân vẫn như trước không chịu kêu lên, Thạch Hổ nở nụ cười, dùng đầu lưỡi liếm loạn ngoài đũng quần, thỉnh thoảng khẽ cắn hai trái cầu thịt, ngón tay lướt trên tơ lụa trực tiếp tiến vào cúc huyệt, nhẹ nhàng cử động.

“Aha………… Không…… Đừng………… A…………”

Anh Đào toàn thân nổi lên một tầng đỏ ửng, da thịt bại lộ trong tiết xuân lành lạnh, trong nóng ngoài lạnh, vô cùng khó chịu.

Y uốn cong thắt lưng, bàn tay siết chặt đám cỏ dại bên mình, hạ thân bị Thạch Hổ liếm vừa trướng vừa nóng, phía sau mang theo trù khố, co rút nuốt nhả đầu ngón tay Thạch Hổ.

Thạch Hổ dùng răng nanh cắn rách quần, khiến vật nhỏ đứng thẳng của Anh Đào nhảy ra, sau đó coi như bảo bối mà nuốt trọn.

“A………… Ô ân…… Đau…… Ân……”

Hắn quỳ gối ở một bên, bàn tay men theo bắp đùi Anh Đào tiến thẳng cúc động, cùng một lúc đưa vào ba ngón tay, cơ hồ xé rách tràng thịt.

Lỗ nhỏ không xuất huyết, chỉ là theo kịch liệt khuếch trương dần dần chảy ra chút dịch, như gọi mời đối phương sáp nhập.

Thạch Hổ nâng một chân Anh Đào lên, cũng không vội vả cắm vào, bắt đầu dùng đầu lưỡi âu yếm, sau lại tự cởi quần mình, dùng nam căn thật lớn cọ vào đùi Anh Đào, khiến cả hai người đẫm mồ hôi, thế nhưng Thạch Hổ vẫn nhẫn nại không đi vào.

“Cầu ta, cầu ta tiến vào ngươi đi……”

“Ân………… Không…… Ta………… Ân………… A ân…… Cho ta…………”

“Cái gì…… Nghe không rõ…………”

“………………”

“Nói hay không, không nói ta tìm người khác làm…………”

“Ngươi…………”

“Nói mau……” Thạch Hổ thầm nghĩ, ngươi nếu không nói, ta cũng sắp không chịu đựng nổi………………

“Tiến vào………… Ân…… Tiến vào………………”

“Hả?………………”

Anh Đào mau bị khiêu khích đến điên rồi, nếu không phải luôn sợ hãi sự bạo lực của người trước mắt, thật muốn đâm chết hắn từ lâu.

“Ta!…………”

“Ngươi là của ta…… Vĩnh viễn là của ta, cho dù có một ngày ta không cần ngươi, cũng sẽ không đem ngươi giao vào tay kẻ khác……”

Thạch Hổ cười yếu ớt nỉ non bên tai Anh Đào.

Anh Đào cương một chút, lập tức trong lòng đau nhỏi. Trái tim Thạch Hổ, vĩnh viễn sâu không lường hết, mặc cho ai yêu hắn, cũng không thể được báo đáp công bằng, hắn không hề để thế nhân vào mắt, huống chi là một luyến đồng đã bị nghìn người đụng chạm. Bọn họ, chỉ là lợi dụng nhau mà thôi.

Anh Đào nhắm mắt lại, vuốt ve ngực mình, nhẹ giọng lẩm bẩm “Dương ca, ngươi ở trên trời có nhìn thấy ta không? Chờ khi báo thù xong, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi.”

Chỉ cảm thấy cánh tay Thạch Hổ ôm y dường như siết chặt hơn, Anh Đào nhíu đôi mày. Không biết là cùng ai tỉ thí, chỉ biết cả hai người không ai có thể tín nhiệm đối phương, rồi lại bởi vì bất đắc dĩ mà gắn chặt với nhau.

“A!!” Phía sau cách đó không xa, trong bụi cỏ, bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai.

Tảng đá tóe lửa, bỗng nhiên lóe lên vài tia sáng.

Thạch Hổ ôm lấy Anh Đào phóng người lên.

Tên bạc lóe sâm quang, bỗng nhiên vang lên một tiếng ngân dài, từ trên mặt cỏ, phát ra tiếng leng keng.

“Tướng quân!!!!” Bọn thị vệ vội vàng chạy tới, tất cả mặt đỏ tai hồng, Anh Đào lúc này mới xoa ngực kinh hoàng, chạy lại bên kia xem xét.

Mũi tên cắm vào một chiếc chuông rỗng, gió thổi qua, kêu lên tiếng động tinh tế giòn vang.

Thạch Hổ mặt không đổi sắc buông Anh Đào, giao cho mọi người, một mình hướng về phía bụi cỏ, một tay lôi kẻ đang trốn ra ngoài.

“Ha…… Ha ha ha…… Chuyện gì cũng phải từ từ, chuyện gì cũng phải từ từ thôi…… Ngươi làm người ta đau quá, buông tay ra……”

Lúc này mới phát hiện, thân ảnh thướt tha lượn lờ dưới ánh trăng kia là hữu hầu Trương Tân.

Một đám thị vệ nhất thời choáng váng, không rõ đây là tình trạng gì.

Thạch Hổ một tay giữ lấy Trương Tân, một bên hất cằm nhìn về phía góc tường tối om.

“Còn muốn ta phải cám ơn ngươi nữa à……”

Chỗ tối vang lên tiếng phì cười, khiến bọn thị vệ lông tóc dựng đứng, tiếng cười kia càng ngày càng bừa bãi.

Một lát sau, một thân ảnh khoác trường bào lụa xanh ngọc xuất hiện dưới trăng, thắt lưng màu bạc, là một công tử văn nhã tay giương cung……

Con ngươi trong suốt lộ ra ý bỡn cợt, khóe miệng hơi hơi cong lên, đi đến trước mặt Thạch Hổ, hai người nhìn nhau cười.

Trương Tân trốn phía sau Anh Đào, cười tủm tỉm nhìn mọi người, không biết phải làm sao.

Tối nay ngắm trăng, khi ra khỏi phòng đã tính một quẻ, thì ra kẻ tiểu nhân là y!

“Mộ Dung Hoàng, ngươi thật đê tiện!”

“Là tự hữu hầu thiếu kiên nhẫn, như thế nào lại trách ta.”

Thạch Hổ nhìn Trương Tân,“Ai nói y không nhịn được, nhìn nửa ngày mà một chút phản ứng cũng không có, hay là ta không bằng phụ vương dũng mãnh?”

Anh Đào đỏ mặt, nguyên lai Thạch Hổ đã biết có người đang xem cuộc chiến, thế nhưng còn cố ý biểu diễn. Trong lòng tức giận muốn chết, thế nhưng ánh mắt cũng không tự chủ mà nhìn về phía hạ thân Trương Tân, quả nhiên không thấy gợn sóng……

Trương Tân bị nhìn tới nỗi sắc mặt đỏ bừng, nguyên bản y thật sự chỉ muốn ra ngoái ngắm trăng, ai ngờ bắt gặp Thạch Hổ cùng Anh Đào giữa đất trời “làm việc”, nhất thời nảy lòng tham, lưu lại nhìn một hồi, ai ngờ Mộ Dung Hoàng nửa đêm đến thăm, khi dễ y không biết võ công, hại y hủy một đời anh minh, tính sai tính sai……

“Ngươi nhìn cái gì! Ngươi cũng khi dễ ta! Chẳng ai tốt cả!” Y phát điên nhéo Anh Đào còn chưa kịp sửa sang lại quần áo, Anh Đào vội vàng giữ chặt quần áo. Lần đầu thấy Trương Tân như thế, mọi người thầm nghĩ, nguyên lai cáo già cũng có lúc lòi đuôi.

Thạch Hổ cũng không trông chừng bọn họ, cùng Mộ Dung Hoàng cười lớn đi vào chính sảnh, vừa đi vừa xưng huynh gọi đệ vô cùng thân thiết.

Để lại Anh Đào bị Trương Tân trêu đùa, kêu lên như gặp quỷ.“Thạch đại ca, ngươi còn có lương tâm hay không thế!!!!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.