Bất lực vô cùng, Châu Yên Thục dùng tay đấm mạnh vào cơ ngực của người đàn ông, cái miệng nhỏ ướt át dính đầy nước bọt của đối phương không ngừng thoát ra tiếng rên yếu ớt, hệt như đang đánh thức dòng máu nóng trong cơ thể của ai kia.
Đầu lưỡi rụt rè, ra sức rút lui, thoát khỏi miệng lưỡi ướt át của hắn. Đôi môi mỏng mím chặt lại, khuôn mặt nhỏ bao phủ rặng mây hồng hơi nghiêng sang một bên, né tránh đi nụ hôn cuồng nhiệt kia.
Đôi mắt long lanh nhắm nghiền lại, tâm trạng của Châu Yên Thục hốt hoảng vô cùng, kì thật cô không dám nhìn thẳng vào con mắt chất chứa đầy tính hoang dại của người đàn ông.
Hắn giống như một con sói đói, ở trong một góc khuất chuẩn bị tư thế rình rập kĩ càng, chờ đến khi con mồi bé nhỏ xuất hiện ngay lập tức nhào đến, không chậm trễ thêm giây phút nào mà há lớn cái miệng để mà thưởng thức con mồi béo bở này.
“Dừng… dừng lại…”
Châu Yên Thục ra sức phản kháng, mi tâm của người đàn ông nhíu sâu lại, trong lòng trào dâng cơn phẫn nộ. Mười đầu ngón tay của hắn đan xen với mười đầu ngón tay của cô, ép chặt hai bên mép gối.
Hắn dứt khoát cúi đầu xuống, một lần nữa chiếm lấy cánh môi mềm mại tựa như bông hoa anh đào mới chớm nở đó, đầu lưỡi thô dày vẫn không ngừng luồn lách, khuấy đảo liên hồi, lấn át lấy chiếc lưỡi trơn ướt, điên cuồng thăm dò mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô khiến cho Châu Yên Thục không kịp thối lui, hô hấp hầu như bị cướp đoạt.
“Uhmmm… anh… đừng mà…”
Sau một hồi miệng lưỡi giao nhau triền miên, người đàn ông lưu luyến tách rời khỏi đôi môi non mềm sớm đã bị hắn cắn mút đến sưng mọng. Hai đầu lưỡi sau khi tách rời nhau vẫn còn vương lại sợi tơ bạc ánh lên dưới ánh sáng vàng của đèn neon, cả căn phòng chìm ngập trong bầu không đầy khí ám muội.
Châu Yên Thục hít một ngụm không khí lạnh thật sâu để điều hoà lại nhịp thở của mình, ánh mắt long lanh ngấn lệ nhìn thẳng vào người đàn ông phía trước, vẻ mặt của cô tràn trề nỗi thất vọng, thanh âm thoát ra cống họng như thể đang muốn khóc, ấm ức oán trách hắn.
“Anh… anh chồng, sao anh lại làm vậy? Em là… em dâu… á…”
Người đàn ông nghe cô gái nằm ở dưới mình xưng hô một cách xa lạ, hai chân mày của hắn ta nhíu sâu lại. Đáy lòng hắn truyền đến một tia phẫn nộ, động tác trở nên táo bạo không nể nang gì, hắn nhẫn tâm xé bỏ chiếc áo ngủ mỏng manh trên người cô.
Xoẹt…
Một tiếng xé vải giòn giã vang vọng trong gian phòng. Chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô gái bị hắn dùng lực xé rách thành hai mảnh, thuận tay vứt về phía sau lưng tạo thành một đường cong parabol hoàn hảo sau đó từ từ đáp gọn trên sàn nhà.
Không còn mảnh vải che chắn, giờ đây trên người cô gái chỉ còn bộ đồ nội y màu trắng bằng ren quyến rũ. Ánh đèn phòng chiếu xuống soi sáng vẻ đẹp của từng đường cong hút hồn, nét đẹp sắc sảo vốn có của người con gái chuẩn bị bước sang tuổi mười tám hiện rõ tựa hồ như một liều thuốc kích thích, tác động đến ngũ quan của ai kia.
Làn da trắng mịn không tì vết, vòng một căng tròn, vòng hai thon thả cùng với vòng ba đẫy đà. Nhìn vào thân thể quyến rũ của cô gái đang được phơi bày trước mắt, con dã thú không kìm nén khỏi dục vọng nguyên thuỷ đang nhom nhem bén cháy trong người, yết hầu của người đàn ông chuyển động lên xuống, nuốt nước bọt ừng ực tỏ vẻ thèm khát.
“Châu Yên Thục, ai cho em cái gan lớn để rời xa tôi? Em là của riêng tôi! Ai cho phép em đồng ý gả cho thằng em trai ngốc nghếch của tôi, hả? Nó có gì hơn tôi chứ? Chẳng phải em hứa với tôi rằng khi em mười tám tuổi sẽ đồng ý trao nụ hôn đầu cho tôi sao? Tại sao hả? Tại sao? Hử? Sao em đột nhiên nuốt lời thề hẹn ước, tại sao hả?”
Hắn ta không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng mình, chỉ biết gầm rú trong cổ họng đủ để cho hai người nghe thấy.
Tại sao con gái lại thay đổi ý định chớp nhoáng đến như vậy chứ? Cái nết sáng nắng chiều mưa chỉ khiến cho các ông anh giai bồn chồn, lo lắng, vắt óc suy nghĩ trăm ngàn mưu kế để dỗ dành cô bạn gái nũng nịu.
Người đàn ông bất lực gục mặt xuống hõm vai của Châu Yên Thục, dường như đang chờ đợi cô gái nhỏ sẽ dang tay ra ôm lấy hắn vào lòng, động tác cũng giống như mọi lần, vuốt ve an ủi mỗi khi tâm trạng của hắn không được tốt.
“Rõ ràng em hứa sẽ đợi chờ tôi mà…”
Hôm trước rõ ràng tâm trạng vẫn đang còn vui vẻ, hôm sau đột nhiên thay đổi quyết định, một câu nhắn chia tay cũng không thèm gửi, số điện thoại liên lạc cũng được một vé thẳng tay vào danh sách đen.
Mọi cách thức liên lạc với Châu Yên Thục mà người đàn ông có được, đều bị cô cắt đứt.
Nét mặt của hắn tràn đầy vẻ thất vọng, con ngươi hằn lên những vệt máu đỏ, hai tay từ đầu đến cuối siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô không buông, gân xanh nổi rõ hai bên thái dương.
“Chí ít cũng phải nói với tôi một câu chứ? Tại sao lúc đó em lại chọn cách im lặng?”
Không nói cũng chẳng rằng mà đột ngột lấy chồng khi bản thân mình vẫn đang thiếu tuổi, Châu Yên Thục đâu có muốn bản thân mình phải làm như vậy.
Cô cũng có dự định cho tương lai của mình, đó là sau tuổi hai mươi lăm sẽ lập gia đình, lấy người đàn ông mà mình nguyện đem lòng yêu thương, tin tưởng giao phó nửa đời còn lại, muốn cùng anh ấy sống vui vẻ hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Nhưng mà lòng trời lại quá cạn hẹp, sắp đặt vận mệnh của cô dưới sự ràng buộc của người nhà. Bất đắc dĩ Châu Yên Thục mới bị ép gả đi trong khi chỉ còn hai tuần nữa là đến sinh nhật tuổi mười tám, và thêm nửa tháng là đến kỳ thi tốt nghiệp cao trung sẽ diễn ra. Ấy vậy mà cô phải hoãn lại một tháng để lo chạy chuyện đại sự, mọi kế hoạch chuẩn bị trước đó đều bị trì hoãn.
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Đối diện với mọi thứ của thực tại, trước vẻ mặt thống khổ của người đàn ông mình yêu, Châu Yên Thục chỉ biết nói lời xin lỗi.
Ngoài câu xin lỗi muộn màng ấy, Châu Yên Thục không thể tìm được ra lời nói nào biện minh cho tình thế gượng ép của mình, dù chỉ là lý do khi ấy cô không nói lời chia tay với hắn, âm thầm chấm dứt mối tình đầu đang trong độ chớm nở ngọt ngào này.