Anh hiểu rõ không? Khi nào anh muốn ly hôn với cô? Cô không nên làm anh phải khó xử, có lẽ cô nên chủ động đề nghị mới đúng.
Cô đã đánh mất trái tim mình, giờ chính cô phải tìm trái tim mình trở về, đây sẽ là lần cuối cùng ngủ trên giường anh, cô phải trân trọng cơ hội quý giá này.
Lúc này, cô nằm trên giường, nhìn anh cả người lấm tấm giọt nước, nửa người dưới anh chỉ quấn khăn tắm, da thịt sôi sục phía trên làm cô không kiềm chế được ngồi dậy trên giường.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hai người ngưng nhìn, như một vực sâu, thật sâu, cứ thế đi vào.
“Giai Giai, anh rất nhớ em….”. Anh dừng lại hôn bên gáy cô, lời nói nỉ non dừng lại bên tai cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngẩng lên, cảm thụ niềm vui anh mang đến cho cô. “Em cũng rất nhớ anh…”. Nghĩ đến lòng của cô rất đau, rất đau.
Anh hôn lên môi cô, đã nhiều ngày không gặp, anh mang toàn bộ nhớ nhung đặt hết lên nụ hôn nồng nhiệt lúc này khiến cô cũng nhiệt tình đáp lại anh.
Đêm nay rất đẹp, rất lãng mạn.
Anh ở trên thân thể cô làm ma pháp, cô ở dưới người anh châm yêu thuật, cơ thể hai người rất hòa hợp.
Đêm nay, là đêm dịu dàng, đầy hấp dẫn.
***
Sáng sớm Trần Phong Vũ tỉnh lại, mới phát hiện người bên cạnh đã không ở trên giường.
Tuần qua anh thật sự rất mệt mỏi, tối hôm qua thả lỏng tâm tình, hơn nữa cùng cô hoan ái hai lần, khiến anh dường như nhắm mắt lại liền tiến vào trong giấc thủ thâm trầm.
Anh gãi mái tóc rối bù của mình, tìm quần áo mặc vào.
Sau đó ra khỏi phòng, đi vào phòng khách. Ánh mắt khẽ lướt qua, phòng trống không, cô không phải về rút về phòng mình để ngủ chứ?
Cuối cùng tầm mắt anh dừng lại trên bàn ăn, bị thu hút vào trang giấy khổ A4.
Đây là bản thỏa thuận ly hôn, trong đó bên lập bản nữ đã kí tên lên: Trình Gia Gia.
Anh nhìn kĩ tờ giấy, sắc mặt trở nên dữ tợn vô cùng, đây là sao?
Tối hôm qua không phải rất hoàn hảo sao? Một lần cô chủ động dịu dàng làm anh nghĩ cô đã yêu anh, cô đã quên nỗi đau mà Ngụy Thế đã gây cho mình!
Đây rốt cuộc là vì sao?
“Trình ~ Giai ~ Giai”. Anh giận dữ hét lớn.
Đồng thời, cửa lớn mở ra, đứng ngoài cửa Trình Gia Gia nghe thấy tiếng anh quát, toàn bộ da đầu run lên.
Anh thấy thân ảnh cô đứng ở ngoài cửa, đưa tay ném đơn ly hôn lên bàn, sau đi lên phía trước, nhanh nắm chặt cổ tay cô, “Anh nghĩ em lại bỏ nhà ra ngoài!”. Anh vừa sợ lại không biết phải làm sao.
“Em chỉ ra ngoài mua bữa sáng”. Cô giơ túi trên tay lên.
Hôm nay là cuối tuần, cô không chắc chắn anh có thể tăng ca hay không, nhưng vẫn nên nói chuyện cho rõ ràng, cho dù cô không nói một lời mà rời đi, anh vẫn có cách tìm được cô.
Vì thế cô sớm rời giường trước anh, cố làm dịu đi cảm xúc chính mình, còn đơn ly hôn kia cô không kịp cất đi, bởi vì cô vội vàng đi xuống lầu tiếp khách.
“Vậy em có thể nói cho anh biết, thỏa thuận ly hôn trên bàn kia là thế nào? “. Anh hoàn toàn không rõ ràng mọi chuyện.
“Trần Phong Vũ, anh nói chuyện nhất định phải lớn tiếng vậy sao? Khó trách Giai Giai ầm ĩ muốn ly hôn với anh”. Mở miệng nói là Trình Phương Phương, cũng là khách mà Trình Gia Gia vội vàng đi xuống lầu tiếp.
Trần Phong Vũ lúc này mới phát hiện người ở sau lưng Trình Gia Gia. “Cô….”.
“Chị cả, tí nữa nói sau”. Trình Gia Gia kéo tay chị cả vào nhà, sau đó đóng cửa.
Trần Phong Vũ đi đến sofa ngồi xuống, không biết chị em Trình gia đến rốt cuộc muốn làm cái gì?
Trình Gia Gia đặt bữa sáng lên bàn, đưa một phần cho Trần Phong Vũ, một phần cho chị, sau đó mới ngồi lên ghế sofa cạnh chị, đối diện với Trần Phong Vũ.
“Giai Giai, em có thể nói sao đây?”. Trần Phong Vũ cố gắng kìm hãm lửa giận, anh nhìn bữa sáng không có cảm giác ngon miệng.
“Để tôi nói”. Trình Phương Phương mở nắp cốc trà sữa, dùng lực hút một hơi mạnh.
Trần Phong Vũ thong dong cắn miếng bánh sandwich, cố ý không đếm xỉa đến Trình Gia Gia, sau đó anh chờ, chờ Trình Phương Phương nói.
Uống một ngụm lớn trà sữa, Trình Phương Phương ngẩng cao đầu nói: “Đêm qua, khoảng tầm mười giờ đêm, Giai Giai gọi điện thoại cho tôi, nói mẹ của anh tìm nó ăn cơm nói chuyện”.
Trần Phong Vũ nhíu mày, “Tôi biết, mẹ tôi có hỏi qua tôi, nhưng lúc đó tôi không rảnh”.
“Anh biết mẹ anh hẹn Giai Giai ăn cơm? Vậy anh có biết mẹ anh và Giai Giai đã nói chuyện gì không?”.
Trình Phương Phương rất bình tĩnh, đây là cô thay Giai Giai đến nói rõ nguyên nhân, bởi vì Giai Giai một khi đã dính vào chuyện này, chỉ biết trốn trách, căn bản không thể nói rõ ràng vấn đề này.
Đúng vậy, tính muốn làm rùa Trình Gia Gia bây giờ chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để bình thản cảm xúc chính mình.
“Không biết”. Trần Phong Vũ lắc đầu.
” Anh đường đường là nam tử hán, cũng là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Phong Cường, sao dám làm không dám nhận?”. Trình Phương Phương nói thẳng, vì em gái, cô hoàn toàn không muốn quanh co lòng vòng.
“Phương Phương, cô có ý gì? Có chuyện gì cô cứ việc nói thẳng”. Muốn anh gọi người so với anh còn nhỏ vài tuổi Trình Phương Phương này một tiếng chị, anh làm không được, trừ khi thật cần thiết, nếu không anh đều trực tiếp gọi tên.
“Được, tôi nói thẳng!Mẹ anh rất thương anh, vì muốn bồi thường cho anh, cho nên bà ấy hy vọng Giai Giai có thể chấp nhận ly hôn với anh, để cho anh được tự do, cho anh có thể theo đuổi những người phụ nữ anh yêu thích”.
Nghe thế, lông mày Trần Phong Vũ nhíu lại. “Mẹ tôi muốn tôi và Giai Giai ly hôn?”.
“Đúng vậy, mẹ anh cho rằng bà ấy ép anh kết hôn với Giai Giai, khiến anh không vui vẻ, thậm chí hận bà ấy, cho nên bà ấy hy vọng có thể đù đắp những sai lầm bà ấy đã gây ra, cách tốt nhất là khôi phục tình trạng độc thân cho anh”. Trình Phương Phương cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Phong Vũ, muốn phỏng đoán rốt cuộc anh ta có biết chuyện này không.
Lúc này, sắc mặt Trần Phong Vũ rất khó coi, lại không hiểu tức giận hay không. “Tôi không hề biết mẹ đã nói điều này với Giai Giai, huống hồ cho tới bây giờ tôi chưa nghĩ đến chuyện ly hôn với Giai Giai”.
“Thật không? Anh không có ý đó, vậy sao cả một tuần đều không quan tâm đến Giai Giai chúng tôi”. Trình Phương Phương rất nghi ngờ.
“Tôi bận rộn nhiều công việc!”. Anh đưa ra lý do.
“Một chút bận rộn công việc chỉ là cái cớ, anh muốn ly hôn thì cứ thoải mái nói ra, cần gì phải thông qua miệng mẹ anh, tôi gọi Giai Giai lên mạng tải giấy chứng nhận ly hôn, điền vào chỗ trống của tờ đơn ly hôn, tôi sẽ chịu trách nhiệm chứng nhận cho hai người”.
Trình Gia Gia ăn miếng bánh sandwich, uống trà sữa, cô không dám nhìn Trần Phong Vũ, vẫn kiên định mà cúi đầu.
Trần Phong Vũ đại khái hiểu hết chân tướng, anh đứng lên, đi vào thư phòng, khi đi ra trên tay cầm một thứ, anh đi đến trước mặt Trình Gia Gia, một chân nửa quỳ trước mặt cô. “Giai Giai, đây là vé máy bay đi Nhật Bản, anh không ngừng cố gắng làm việc, vì mười ngày nghỉ tới này sẽ đưa em ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật”. Anh đặt vé máy bay vào tay Trình Gia Gia.
Trình Gia Gia vừa thấy ngày xuất phát bay, giật mình nói. “Ngày mai bay?”.
“Phải, anh vốn tính hôm nay nói cho em, cho em một bất ngờ, không nghĩ mới sáng sớm nghênh đón anh là bản thỏa thuận ly hôn này!”. Anh bất đắc dĩ cười khổ, lúc nãy anh thiếu chút nữa bị dọa đến suy kiệt tim.
“Vậy mẹ anh đâu?”. Trình Gia Gia khó hiểu, sự tình vì sao chuyển biến lớn như vậy?
“Anh không biết vì sao mẹ đột nhiên nói những lời đó với em, anh sẽ nói rõ ràng với mẹ, mà nếu anh muốn ly hôn với em, cần gì phải đưa em xuất ngoại đi chơi đây?”.
Trình Phương Phương không xen vào, nhìn kỹ thời điểm có sự thay đổi bất ngờ này.
“Vậy cả tuần qua sao anh không thèm để ý đến em? Em tưởng anh muốn ly hôn”.
“Anh vội vàng hoàn thành công việc, như vậy mới có ngày nghỉ đưa em đi chơi! Mà không phải ngày nào anh cũng gọi điện cho em sao!”. Anh kiên nhẫn giải thích lần nữa.
Mỗi lần gọi điện cũng không quá một phút, như thể chỉ để ứng phó với cô, cô vẫn không nhịn được thầm oán thán trong lòng, “Cho dù anh có việc, tối nào anh cũng về nhà, vì sao không đến phòng em?”. Cô như là oán phụ oán giận trong chốn thâm cung.
“Anh nghĩ em đang ngủ! Cho nên không dám làm ầm ỹ đến em, nếu em chưa ngủ, biết anh về, vậy sao em không ra mở cửa?”. Anh dịu dàng hỏi.
“Em… em nghĩ anh không muốn thấy em”. Cô cũng bật cười.
“Đợi chút…”. Trình Phương Phương đứng lên, liền đi đến giữa Trình Gia Gia và Trần Phong Vũ, Trần Phong Vũ bất đắc dĩ đứng dậy.
“Cho nên ý của anh là chỉ là chuyện hiểu lầm?”. Trình Phương Phương quay sang hỏi Trần Phong Vũ.
“Tôi nên nói trước kế hoạch của mình cho Trình Gia Gia, như vậy cô ấy sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Tôi vốn tưởng đem đến bất ngờ, cho nên mới giấu cô ấy”. Trần Phong Vũ thật phiền lòng, không nghĩ ở giữa mẹ lại đến làm rối chuyện.
“Ý anh là, anh và Giai Giai tình cảm vẫn tốt đẹp?”. Trình Phương Phương vẻ mặt không tin.
“Đương nhiên, chúng tôi là vợ chồng, cô dựa vào cái gì cho rằng tôi và Giai Giai tình cảm không tốt!”. Trần Phong Vũ nói đúng lý hợp tình.
Trình Gia Gia hiểu ý chị cả, Trần Phong Vũ đối với phụ nữ luôn phong lưu chuyện xấu, khắp nơi đều khiến cô không có cảm giác an toàn, huống hồ cô vẫn còn cảm giác bi thảm chuyện tình cảm quá khứ.
“Em… em không biết”. Trình Gia Gia có vẻ bất lực.
“Vậy em có muốn ly hôn với anh ta không?”. Trình Phương Phương sắm vai cố vấn bên cạnh.
“Em… em không biết”. Trình Gia Gia vẫn rất mờ mịt.
” Đủ rồi “. Trần Phong Vũ một tay kéo Trình Gia Gia sang người anh. “Phương Phương, tôi kính cô là chị của Giai Giai, nhưng hy vọng cô không nên châm ngòi tình cảm vợ chồng chúng tôi, nếu không tôi sẽ mời cô ra khỏi nhà ngay”.
“Trần Phong Vũ, anh thật buồn cười, không phải tiếng tăm bên ngoài của anh khiến Giai Giai luôn có cảm giác không an toàn sao? Nếu lúc trước không phải đất đai của Đông Hưng chúng tôi, lẽ nào anh quyết định lấy Giai Giai sao?”. Trình Phương Phương hừ lạnh. ” Còn dám đổ lỗi lên đầu tôi!”.
“Ngược lại, Giai Giai cũng vì muốn chạy trốn Ngụy Thế, cũng là coi trọng tập đoàn tài chính Phong Cường mới gả cho tôi!”. Trần Phong Vũ giữ chặt tay Trình Gia Gia, không cho cô lùi bước. “Nhưng trải qua mấy tháng ở chung, chúng tôi phát hiện rất phù hợp với nhau, cũng rất thích đối phương, cho dù lúc trước động cơ không tốt, vì sao chúng tôi không thể cùng nhau vui vẻ hạnh phúc?”.
Trình Phương Phương bị Trần Phong Vũ nói thuyết phục, gật đầu đồng ý. “Nếu anh đối với Giai Giai nghiêm túc, tôi đương nhiên vui vẻ tác thành, nhưng nếu tôi phát hiện anh đối với Giai Giai chỉ là cảm giác nhất thời mới mẻ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh”.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương Giai Giai”.
“Giai Giai, chị đi đây, em phải suy nghĩ cẩn thận, nếu em muốn ly hôn, chị vẫn sẽ làm chứng cho em”. Trình Phương Phương vỗ vai em gái, sau đó đi khỏi nhà Trần Phong Vũ.
Trình Gia Gia nhìn hai vé máy bay đến Nhật Bản, có niềm vui bất ngờ ngọt ngào.
“Giai Giai…”. Anh dừng lại ôm thắt lưng cô. “Anh không biết nên nói cam kết thế nào với em, nhưng mong em cho hai chúng ta một cơ hội”.
Cô khẽ gật đầu. “Nhưng mẹ anh… “.
“Anh sẽ nói với mẹ, nói em chính là người phụ nữ anh yêu nhất”. Anh hôn lên môi cô, một nụ hôn sâu lãng mạn, một nụ hôn làm cho cô không thể cự tuyệt.
Mà cô! Rõ ràng tối hôm qua tâm tình cũng rất quyết liệt, hạ quyết tâm cùng anh một đêm cuối cùng, không nghĩ tới giờ cô vẫn mềm lòng, vừa thấy anh, mọi thứ cô kiên trì đều quên hết.
Sao cô có thể dễ dàng bị vài ba từ hai câu của anh thuyết phục?
Cô nghĩ lần này cô không thể tự kiềm chế mà rơi vào tình yêu. “Anh đừng lừa dối em, trăm ngàn lần anh đừng lừa dối em…”. Cô chỉ có thể thì thầm vào tai anh nói những lời như vậy.
“Anh vĩnh viễn không lừa dối em”. Anh một mực đảm bảo. “Hãy tin anh! “.