Mùa đông tới bất chợt, mang theo luồng gió lạnh lẽo ập đến, bao trùm cả Bắc Kinh. Trong không khí thấm đượm mùi hương lạnh giá. Hạ Tập Thanh đang đóng khung bức tranh mới vẽ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
– Alo… – Hạ Tập Thanh đeo tai nghe lên, còn tay vẫn đang ấn mép khung tranh.
– Ai thế?
– Anh ơi! – Hạ Tu Trạch đang trong thời kì vỡ giọng. Giọng nói ồm ồm và hơi khàn, vừa nghe là biết bình thường không chịu bảo vệ giọng, suốt ngày gào, hét mới khiến nó khàn thế này.
– Có gì thì nói nhanh.
Hạ Tập Thanh đẩy gọng kính, kéo căng mặt vải vẽ.
– Anh mày đang bận lắm.
Hạ Tu Trạch nghe vậy thì lập tức giải thích.
– Lần này em có chuyện muốn nói thật mà. Chủ nhật này là đại thọ 90 của ông nội Hạ Tri Hứa nên mời chúng ta tới chung vui.
Hạ Tập Thanh trợn mắt.
– Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cả tên cả họ người ta ra thế. Cẩn thận bị ăn đập đấy.
Anh nghĩ ngợi rồi nói:
– Đại thọ bác cả…có những ai đi?
– Ừm…nhà mình chỉ có anh với em thôi, ba không đi. Ông ấy nói con cháu đến chúc mừng là được rồi.
– Cũng được. – Vừa nghe thấy Hạ Vân Khải sẽ không đến, Hạ Tập Thanh đồng ý luôn.
– Anh sẽ nói với Hạ Tri Hứa. Đến hôm ý mày đi thẳng từ nhà đi, bảo tài xế đưa đi.
Trong điện thoại, Hạ Tu Trạch đang nháo nhào ầm ĩ nói không muốn. Cửa phòng làm việc vẫn đang mở, Hạ Tập Thanh bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài. Anh đặt tranh xuống, vừa thò đầu nhìn ra ngoài thì bị một bàn tay nắm cằm, tốc độ nhanh đến nỗi anh chẳng kịp phản ứng.
Chu Tự Hành cúi đầu hôn anh, sau đó ôm Hạ Tập Thanh vào lòng.
– Em làm anh hết hồn đấy.
– Anh, anh sao thế? Anh! Anh không sao chứ!?
– Không sao.
Hạ Tập Thanh cau mày, ngước lên nhìn Chu Tự Hành. Chu Tự Hành cúi đầu hôn chóp mũi anh, thì thào bên tai hỏi anh đang nói chuyện điện thoại với ai. Trùng hợp là Hạ Tu Trạch ở đầu dây bên kia cũng đang hỏi vấn đề tương tự.
– Không ai cả.
Hạ Tập Thanh bóp cổ tay Chu Tự Hành, cười xấu xa rồi dõng dạc nói vào micro.
– Chị dâu mày.
– Cái gì!??
Chu Tự Hành bóp má anh.
– Anh nói gì cơ?
Hạ Tập Thanh ngẩng mặt lên, cười toe toét.
– Thế nào? Không muốn thì thôi, anh đi tìm người khác.
– Anh dám!
Chu Tự Hành túm lấy tai nghe của anh.
– Em trai, giờ chị dâu muốn làm vài chuyện không phù hợp với thiếu nhi, cúp máy nhá. – Dứt lời, cậu cúp điện thoại rồi ấn Hạ Tập Thanh lên tường.
Đã nói không được làm loạn trong phòng làm việc rồi, nhưng cuối cùng cũng vẫn làm. Hạ Tập Thanh cảm thấy mình chẳng có tí nguyên tắc nào, nhất là sau khi gặp Chu Tự Hành.
Anh hệt như con rắn mềm oặt vì bị rút xương, mệt nhoài ngửa đầu tựa vào lưng ghế sô pha. Trên người khoác chiếc áo lông cừu của Chu Tự Hành, đôi mắt biếng nhác nhìn chằm chằm Chu Tự Hành đang bị anh hất hàm sai khiến dọn sạch “hiện trường gây án”.
– Muốn hút thuốc.
– Không được.
Chu Tự Hành sắp xếp lại bàn làm việc như bị vũ bão quét qua, sau đó bước tới chỗ Hạ Tập Thanh rồi thả người xuống sô pha, nằm cùng với anh. Cậu ôm anh vào lòng, tay mò vào trong lớp áo lông, sờ soạng tấm lưng đẫm mồ của Hạ Tập Thanh.
– Đừng cảm lạnh nhé.
– Không đến mức ý đâu. – Hạ Tập Thanh tựa đầu vào hõm cổ Chu Tự Hành, ngáp một cái đầy mệt nhọc.
Chu Tự Hành khẽ khàng vỗ vai anh như đang dỗ dành trẻ nhỏ. Ban nãy, lúc trước khi về nhà, anh trai có gọi điện cho cậu nói vụ án của Ngụy Mân về cơ bản đã giải quyết xong. Tuy video quay bằng camera của laptop kia không thể dùng làm chứng cứ hợp pháp trước Tòa, nhưng nó đã cung cấp thông tin cho quá trình điều tra, trở thành chìa khóa mấu chốt để định tội.
Thế nhưng, đến giờ Chu Tự Hành vẫn không rõ ai là người gửi video ấy cho Hạ Tập Thanh.
Hạ Tập Thanh chỉ từng nhắc qua anh có một thằng bạn học IT. Nói như vậy cũng là vì muốn bảo vệ bạn bè, Chu Tự Hành cũng không hỏi lại nữa, chỉ cảm thấy bạn bè giỏi giang bên cạnh Hạ Tập Thanh đúng là không ít.
Người bên cạnh đã thiếp đi lúc nào không hay, dán sát vào cổ cậu hệt như động vật nhỏ kiếm tìm nguồn nhiệt trong mùa đông buốt giá. Chu Tự Hành nhẹ nhàng buông cái ôm ra rồi vòng tay qua cổ và đầu gối Hạ Tập Thanh, bế anh từ ghế sô pha về phòng ngủ.
Vèo cái đã tới Chủ nhật. Hạ Tập Thanh lái xe, mang theo quà cáp đã chuẩn bị từ trước đến khách sạn để chúc thọ. Tuy là đại thọ 90, nhưng họ hàng được mời tới cũng không nhiều. Vừa mới đẩy cửa phòng ra, Hạ Tập Thanh đã thấy Hạ Tri Hứa đang ngồi bên cạnh chủ nhân bữa tiệc. Hạ Tri Hứa đang rót trà cho ông nội, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Tập Thanh đang nhướng mày nhìn hắn.
– Bác cả, cháu chúc bác phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn. – Hạ Tập Thanh đặt quà mừng sang một bên, rồi bưng tách trà lên, kính cẩn kính trà ông lão.
– Chú út hả, mau ngồi xuống, ngồi xuống.
Khách khứa lục tục đến đông hơn. Nếu tính theo vai vế thì Hạ Tập Thanh và Hạ Tri Hứa phải tách ra, ngồi ở hai bên. Tuy nhiên, cùng vai cùng vế với hai người thì toàn ở độ tuổi 40, 50, ngồi ở giữa thì thật lúng túng, khó xử. Vậy nên anh cứ nghiễm nhiên ngồi gần Hạ Tri Hứa.
Một bữa cơm tối ăn từ 7 giờ đến gần 10 giờ. Thứ Hai Hạ Tu Trạch còn phải đi học nên đành phải để tài xế đưa về trước.
Di động của Hạ Tập Thanh khẽ rung. Anh lấy ra thì thấy là tin nhắn trên WeChat.
[Renaissance: Tối nay em phải chụp cho một tạp chí nên chắc phải sau nửa đêm mới về. Anh nhớ ngủ sớm đấy.]
Hạ Tập Thanh đang nghĩ xem có nên báo với Chu Tự Hành một tiếng không, nói với cậu anh cũng ăn cơm ở bên ngoài. Đúng lúc ấy, Hạ Tri Hứa ngồi bên cạnh quay sang nói:
– Này, rút thôi.
– Được không đấy?
Hạ Tập Thanh liếc hắn, hạ giọng:
– Hôm nay là sinh nhật ông nội mày đấy.
– Chẳng sao đâu, có ba tao ở đây rồi.
Hạ Tri Hứa “khụ” một tiếng:
– Tao muốn về sớm một tí. Tao không về em ấy không ngủ được.
– Chậc, chậc, chậc.
Hạ Tập Thanh đương nhiên biết “em ấy” trong miệng Hạ Tri Hứa là ai.
– Hai đứa mày cứ phải nhét đường vào mồm tao thế à.
Đã vậy, nếu Hạ Tri Hứa không muốn ngồi ngốc ở đây nữa thì anh cũng trốn thôi.
– Vẫn chiêu cũ nhá.
Hạ Tri Hứa ra hiệu “OK” ở dưới bàn.
Hai người phối hợp ăn ý. Hạ Tập Thanh cất di động vào túi rồi bưng chén rượu, kính hết người này đến người khác. Chén này sang chén nọ, mười năm phút trôi qua, cả người anh gục xuống bàn, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
– Anh, anh họ, em kính anh một chén…
– Ha ha ha, Tập Thanh say rồi hả?
– Thằng bé này toàn thế, cứ kính rượu cho cố vào.
Hạ Tri Hứa yên lặng nhấp một ngụm hồng trà rồi ra vẻ như bỗng dưng nhớ tới chuyện gì quan trọng.
– Đúng rồi, chú nhỏ lái xe tới.
– Vậy thì… thuê người lái hộ đi.
– Chú ấy đã say ngoắc cần câu rồi, để người lái hộ cũng không tiện lắm.
Hạ Tri Hứa lấy chìa khóa xe trong túi áo anh.
– Để con đưa chú ấy về cho, nhà con cũng gần nhà chú nhỏ mà.
Hạ Tri Hứa đưa mắt nhìn, hình như ba hắn tin thật rồi, còn gật đầu nói.
– Chăm sóc chú nhỏ của con cẩn thận vào.
Khóe miệng Hạ Tri Hứa giật giật.
– Vâng, con biết rồi.
Cứ thế, Hạ Tập Thanh giả chết cả một đường xuống dưới lầu.
– Xong rồi đấy, đừng diễn nữa.
– Ò. – Hạ Tập Thanh đứng yên, vỗ vỗ mặt mình.
– May mà chú của cháu tửu lượng tốt đấy.
– Đập cho bây giờ!
Hạ Tri Hứa lấy chìa khóa xe trong túi ra.
– Mày uống rượu, không thể lái xe. Để tao lái cho, tao đưa mày về.
Gió bên ngoài táp vào khiến mặt đau rát, Hạ Tập Thanh rụt mặt vào trong khăn quàng cổ. Anh đưa tay lên bóp mặt Hạ Tri Hứa.
– Đúng là cháu ngoan của chú mờ.
– Cút ngay.
Hạ Tri Hứa bẻ tay anh. Hai người sóng vai đi tới chỗ đỗ xe. Hạ Tri Hứa ngồi lên ghế lái, Hạ Tập Thanh mở cửa bên ghế phụ. Vốn định lái xe thẳng về chung cư của Hạ Tập Thanh, nhưng đi được nửa đường thì Chu Tự Hành nhắn tin tới.
[Renaissance: Chắc tối nay em không về được rồi bảo bối ơi. Bên này vẫn chưa xong nữa, có lẽ phải mất nguyên đêm nay. Sáng mai em còn phải đến công ty kí hợp đồng với một nhãn hiệu. Anh ngủ đi nhé, đừng chờ em.]
Hạ Tập Thanh bĩu môi phụng phịu, nhắn lại biểu cảm “OK”. Hạ Tri Hứa thấy anh rầu rĩ không vui, màn hình di động hết mở lại khóa, không nhịn được cà khịa.
– Thế nào, anh bạn ngờ nghệch kia cuối cùng cũng thấy rõ bộ mặt thật của mày rồi nên muốn đá mày đi hả?
– Mày nói ai ngờ nghệch đấy!
Hạ Tri Hứa sửng sốt, hiếm lắm mới thấy Hạ Tập Thanh bị kháy mà không kháy lại vì mình đấy.
– Ghê đấy, thích cậu ta thế cơ à. Tao được mở rộng tầm mắt rồi. Mày mà cũng có lúc nghiêm túc.
Hạ Tập Thanh không đáp lại. Buồn thiu nửa ngày mới lên tiếng.
– Phiền chết đi được, về nhà lại phải ngủ một mình.
Anh quay đầu sang.
– Tối nay tao muốn đến nhà bọn mày. Tao muốn uống trà giải rượu Sâm Sâm pha.
Nếu như bình thường thì Hạ Tri Hứa nhất định sẽ từ chối ngay tức khắc, nhưng vừa nãy Hạ Tập Thanh giúp hắn chắn không ít rượu, nên đành miễn cưỡng đồng ý.
– Thế sáng mai trước 9 giờ mày phải về nhà đấy.
– Rồi. À, buổi trưa đến nhà tao ăn cơm đi. Mấy hôm trước có người tặng tao một con cá ngừ vây xanh. Tao không biết làm, để mai Sâm Sâm làm cho tao ăn. Mai tao về thì bọn mày cũng sang cùng luôn.
Hạ Tri Hứa vui vẻ đồng ý. Còn trong lòng Hạ Tập Thanh đang thầm tính toán từ trước, nếu anh không thể ngọt ngào với Chu Tự Hành thì nhất quyết cũng không thể để người khác thân mật trước mặt mình.
Vừa hay ngày mai Chu Tự Hành cũng xong công việc, cùng nhau ăn một bữa cơm, chính thức ra mắt, giới thiệu.
Sáng hôm sau, Chu Tự Hành vừa mệt vừa buồn ngủ trở lại công ty rồi ngả người ra ghế sô pha ngủ bù. Tiểu La rót cho cậu cốc cà phê rồi đi mua bữa sáng, sau đó mới gọi Chu Tự Hành dậy.
– Tự Hành, sửa soạn qua đi, lát nữa phải kí hợp đồng rồi.
Nguồn:
Chu Tự Hành dụi mắt, ngồi dậy rồi ăn qua loa vài thứ lót dạ. Stylist của công ty tới làm tạo hình cho cậu. Chu Tự Hành nhắm mắt lại, đang nghĩ chờ sấy tóc xong sẽ gọi điện thoại cho Hạ Tập Thanh.
– Tự Hành này, em với Tập Thanh khá thân nhỉ?
Chị gái stylist đang phun keo xịt tóc giữ nếp. Chu Tự Hành mở mắt, khó hiểu nhìn stylist qua gương.
– Sao thế ạ?
– Không có gì đâu. Vừa nãy trên đường tới, chị hóng hớt được ít chuyện. – Stylist nhìn cậu, cười hì hì.
– Cứ tưởng em ở đây thì hỏi xem có phải tin thật không.
Tin? Chu Tự Hành nhíu mày, lấy di động ra.
– Lại có tin đồn gì sao?
Stylist chỉnh lại tóc Chu Tự Hành.
– À, không có gì cả. Chỉ là có paparazzi chụp được bạn trai của Hạ Tập Thanh, à không, bạn trai tin đồn. Trông đẹp trai lắm, còn tuấn tú hơn khối minh tinh không giới.
Cô thở dài.
– Haiz, phụ nữ bọn chị thời nay chả dễ dàng chút nào, chẳng những phải tranh đàn ông với phụ nữ, mà còn phải tranh với cả đàn ông.
Chu Tự Hành sững sờ.
Bạn trai???
Có lầm không vậy? Bạn trai chính quy của Hạ Tập Thanh còn đang ngồi đây để chị làm tóc đây này!
Cậu bối rối mở Weibo, quả nhiên nhìn thấy chàng họa sĩ lưu lượng – Hạ Tập Thanh lại một lần nữa lên hot search: [Hạ Tập Thanh qua đêm ở nhà một người đàn ông]. Chỉ mới nhìn tiêu đề thôi, lửa giận trong Chu Tự Hành đã ngùn ngụt bốc lên, huyệt Thái Dương còn giật giật từng cơn.
Vốn cậu còn tự an ủi bản thân rằng có lẽ cũng giống như lần trước, lại bị ai đó hãm hại, tung ra mấy tin tức giả dối. Ai mà ngờ, vừa ấn vào hot search, Chu Tự Hành đã thấy được hàng loạt ảnh chứng cứ.
Trong bức ảnh đầu tiên, Hạ Tập Thanh mặc áo khoác đen đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác màu nâu nhạt. Có vẻ như hai người còn đang cười cười nói nói, biểu cảm cực kì vui vẻ.
Bức ảnh thứ hai càng thân mật hơn, Hạ Tập Thanh đưa tay lên bóp mặt người đàn ông.
Chu Tự Hành cảm thấy dây thần kinh của cậu đang nổ tung từng cái, từng cái một.
[@ Paparazzi đưa chuyện: Tai tiếng đầu tiên của tháng Mười hai này lại thuộc về anh chàng họa sĩ đỉnh cấp lưu lượng?
10 giờ tối qua, Hạ Tập Thanh và anh chàng đẹp trai này đi ta từ một khách sạn lớn. Hai người vừa nói vừa cười vô cùng thân mật. Thậm chí, Hạ Tập Thanh còn bóp mặt người kia, trông cưng chiều lắm. Sau đó, anh chàng đẹp trai kia lái xe của Hạ Tập Thanh, hai người tới một khu dân cư cao cấp. 8 giờ 40 phút sáng, Hạ Tập Thanh mới lái xe rời đi.
Hạ Tập Thanh im hơi lặng tiếng nửa tháng sau màn come-out giông tố. Giờ vừa xuất hiện thì lại là hẹn hò cùng trai đẹp. Đây là đang định công khai tình yêu sao? Tim của những cô nàng Tự Học chắc tan nát rồi nhỉ?]
[Meo meo meo: ….Fuck, Hạ Tập Thanh là ruộng dưa* hả?]
(*Dưa: tin đồn.)
[Godisagril: Không phải chứ, Hạ Tập Thanh có phải minh tinh đâu, paparazzi làm gì mà cứ nhìn chằm chằm người ta không chịu tha thế. Nhỡ đâu là bạn bè thì sao? Cũng chả phải ảnh chụp hôn môn hay nắm tay mà lại nói người ta đang yêu đương. Yêu đương kiểu ý gom được cả tá nhé.]
[Những cô nàng Tự Học quyết không nhận thua: Từ chối lan truyền tin bịa đặt!]
[Vững vàng, chúng ta có thể thắng: Fan ra mặt nhanh thật. Từ góc nhìn của người qua đường thì thấy hai anh chàng này đẹp đôi phết đấy. Anh giai mặc áo khoác nâu nhạt đẹp giai ghê. Có điều đã có người yêu rồi mà còn xào CP thì không thỏa đáng lắm nhỉ.]
[34 không phải 43: Trong vòng 10 phút, tui phải có được info của anh giai áo khoác nâu!]
Đọc bài viết trên Weibo, rồi lại đọc bình luận bên dưới, Chu Tự Hành nắm chặt tay. Thế nhưng cậu vẫn phải cố gắng đè lửa giận xuống. Ngay cả stylist cũng nhìn ra, cô yếu ớt hỏi:
– À thì… Tự Hành này, tạo hình làm xong rồi, em có thể về phòng nghỉ.
Chu Tự Hành hít sâu một hơi.
– Cảm ơn chị, chị cứ ra ngoài trước đi, em gọi điện thoại đã.
Stylist nơm nớp lo sợ bước ra cửa, chuyện thì chẳng hóng được, mà hình như còn làm mích lòng Chu Tự Hành mất rồi. Đúng là quái lạ mà, cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao.
Cửa vừa đóng lại, Chu Tự Hành gọi ngay cho Hạ Tập Thanh, nhưng đầu dây bên kia đang trong tình trạng tắt máy. Điều này làm cậu càng tức giận. Chẳng lẽ anh ấy không biết mình đã lên hot search sao?
Mất hồn mất vía làm xong công việc, Chu Tự Hành lòng đầy lo lắng về nhà, chuẩn bị nói chuyện đoàng hoàng với Hạ Tập Thanh. Vào thang máy, cậu lại gọi cho Hạ Tập Thanh lần nữa, lần này cuối cùng cũng được kết nối.
– Sao thế, bảo bối?
Hạ Tập Thanh có vẻ còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Chu Tự Hành cầm điện thoại, giọng nói trầm thấp.
– Anh đang ở đâu?
– Ở nhà nè.
– Vậy anh mở cửa cho em đi.
– Ò, em đợi tí.
Cánh cửa lập tức mở ra, Hạ Tập Thanh mang dép lê dựa vào cạnh cửa.
– Về rồi à.
Chu Tự Hành giày còn chưa thèm thay đã đi thẳng vào. Đúng lúc ấy nhìn thấy Hạ Tri Hứa vừa từ phòng bếp ra phòng khách, hai tay đang bê một con cá ngừ đại dương cực kì lớn.
– Ê, con cá này cũng quá…
Ba người, một con cá, cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
Thật ra, chỉ có mình Chu Tự Hành thấy xấu hổ thôi. Không chỉ xấu hổ mà còn tức giận.
– Tên này lại là tình nhân nào của anh nữa đây?
Chu Tự Hành chỉ vào Hạ Tri Hứa đang bê cá, hai mắt rực lửa.
– Cũng chân tình quá đấy, còn đưa hẳn về nhà, bị chụp rồi anh không biết à? Không phải anh nói sau khi ở bên em thì không qua lại với người khác sao? Thế đây là cái gì?
…
Sau khi một tràng được xổ ra, không ai nói thêm lời nào.
Vẻ mặt Hạ Tri Hứa cực kì khó coi, cứ như nuốt phải ruồi bọ vậy. Trong tay hắn còn đang bê con cá khổng lồ, quay về phòng bếp thì không được mà ở lại phòng khách cũng không hay.
Hạ Tập Thanh liếc nhìn vẻ mặt ngày càng xấu của Chu Tự Hành, bước từ cửa về phòng khách rồi dựa lên người Hạ Tri Hứa.
– Là thế đấy, đây là tình mới của anh, đẹp trai không?
Chu Tự Hành nghiến chặt răng. Cậu biết trước đây Hạ Tập Thanh phong lưu, ưa lãng mạn. Thế nhưng hiện tại họ đang ở bên nhau! Tuy là thời gian thử việc nhưng rõ rành rành là Hạ Tập Thanh thích cậu! Chu Tự Hành cứ tưởng rằng giữa bọn họ sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì, ai dè tự dưng lòi ở đâu ra một người mới, còn dẫn hẳn về nhà. Làm sao Chu Tự Hành có thể không tức giận chứ?
– Bây giờ cả thế giới đều biết em xanh lè* rồi!
Ngực Chu Tự Hành phập phồng lên xuống, cậu có cảm giác đỉnh đầu mình lúc này chính là đồng có xanh rờn.
(*Đội nón xanh lá nghĩa là bị cắm sừng, người yêu ngoại tình.)
Hạ Tập Thanh nhìn mà buồn cười không thôi, vừa hài vừa đáng yêu. Anh nín cười, cố tình trêu cậu.
– Ai bảo, cũng chẳng có ai biết quan hệ của chúng ta.
Chỉ có mình em cảm thấy mình xanh lè thôi.
Hạ Tri Hứa biết mình lại bị Hạ Tập Thanh lợi dụng, trở thành công cụ để đùa giỡn bạn trai nhỏ của tên này. Nghĩ đến đây, hắn hất cánh tay đang đặt trên người mình của Hạ Tập Thanh xuống, không nói không rằng. Hành động này bị Chu Tự Hành nhìn thấy, cậu cực kì trẻ con chế nhạo:
– Xem ra tình nhân của anh không hề thích anh nhỉ.
Hạ Tập Thanh nhướng mày, vẫn tươi cười không đổi.
– Em quên rồi à, anh chỉ thích người không thích anh thôi.
Chu Tự Hành siết chặt nắm tay, gắng gượng duy trì chút lí trí cuối cùng.
Ba người cứ đứng yên một cách lúng túng như vậy. Ngay lúc bầu không khí căng thẳng tới cực hạn, trên tầng bỗng vọng ra tiếng nói của một người đàn ông khác.
– Tập Thanh, tao không tìm thấy cái áo mày bảo. Mày chọn cho tao đi, tao cởi quần áo rồi…
Hạ Tri Hứa y như rô bốt được lên dây cót, lập tức quay đầu, bước nhanh lên tầng.
Chu Tự Hành càng tức giận hơn, bước tới ấn Hạ Tập Thanh xuống sô pha.
– Anh còn chơi 3P?
Trí tưởng tượng của người này phong phú tới mức nào vậy?
Tên nhóc này tức đến mụ đầu rồi, đến giọng của Hứa Kỳ Sâm mà cũng không nhận ra.
Hạ Tập Thanh bị đẩy ngã xuống sô pha, cười thành tiếng, khóe miệng gợi lên độ cong mập mờ. Ngón tay thon dài của anh móc lấy cằm Chu Tự Hành, rồi dần dần đi xuống, cọ khẽ vào yết hầu không ngừng lăn lên lăn xuống vì cảm xúc phập phồng. Ánh mắt anh đượm ý khiêu khích, giọng nói cố tình mềm dịu đi, tựa như khiêu khích, lại tựa như đang làm nũng.
– Tức vậy cơ à…đừng tức giận mà. Cùng nhau làm, nhé?