Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Anh vừa nếm thử quả ngọt, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô.
“Sửa soạn một chút, hôm nay cùng anh về nhà.”
Giang Tỉnh Tỉnh lẩm bẩm: “Em ở đây rất ổn.”
Giọng Thương Giới trầm trầm: “Nghe lời.”
Cô ngồi dậy, nhìn vào mắt anh: “Bác sĩ Lawrence đã cảnh cáo em, em ở lại bên cạnh anh sẽ làm trễ nãi việc trị liệu của anh.”
“Anh ta hiểu cái…”
Thương Giới cảm thấy mình nên khắc chế cảm xúc cực đoan, thế là hít sâu một hơi, nói: “Em là vợ anh, không lý nào lại ở riêng với anh, đặc biệt là…”
Anh ôm vai cô, lại tạo thêm một “trái dâu tây” sau cổ cô: “Chúng vừa tân hôn, tình cảm hòa hợp.”
Giang Tỉnh Tỉnh bị anh làm ngứa, run lên.
Đêm qua rất là hòa hợp, cô vừa kêu vừa khóc, nhưng anh không chịu buông tha cho cô, vừa dỗ dành vừa bắt nạt, chưa thấy tân hôn nào “hòa hợp” thế này.
Mà lúc này, Lâm Xuyên gọi đến.
“Ông chủ, trưa nay liên hoan với hội đồng quản trị, mọi người đang đợi anh, cho nên giờ để họ tiếp tục chờ, hay là dời lại?”
Giọng Lâm Xuyên đã vô cùng tuyệt vọng.
“Cho tôi nửa giờ.”
Anh cúp điện thoại, vào phòng vệ sinh tắm rửa, lúc ra Giang Tỉnh Tỉnh đã làm cơm sáng, tây trang của anh cũng được ủi phẳng.
“Tổng giám đốc Thương, hôm nay anh đến muộn.” Cô kéo dài âm cuối, trên mặt là nụ cười giảo hoạt.
Thương Giới nghiêm trang nói: “Không cần em cố ý nhắc nhở.”
Hôm nay trễ nãi bao nhiêu chuyện, ngay cả Lâm Xuyên cũng tuyệt vọng, chính anh còn có thể không tự kiểm điểm mình sao?
Giang Tỉnh Tỉnh cười giúp anh thắt cà vạt, Thương Giới cúi đầu nhìn cô, áo ngủ lỏng lẻo dán vào da thịt, một phần vai gầy lộ ra, cần cổ trắng trẻo tràn đầy dấu hôn của anh.
Da cô quá trắng, thế nên cũng vô cùng mẫn cảm, nhẹ nhàng chạm vào đã có thể để lại dấu vết. Điều này khiến trong lòng Thương Giới vui vẻ, không nhịn được mà nâng mặt cô lên, chóp mũi cọ trán cô.
“Ưm.”
Giang Tỉnh Tỉnh không ngờ anh sẽ dính người như vậy, nói với anh: “Người khác còn đang chờ anh ấy, đừng có dong dài nữa.”
Lâm Xuyên đã gửi WeChat cho Giang Tỉnh Tỉnh, hình một con thỏ thắt cổ tự sát.
“Tối anh đến.”
Giang Tỉnh Tỉnh vội nói: “Tối nay em có cảnh diễn đêm, anh về nhà anh đi, đừng chờ em.”
Anh hỏi: “Cảnh diễn đêm gì?”
“Chính là cảnh cần quay vào buổi tối, là cảnh chạy bộ ban đêm quanh hồ với nam chính Hạ Giới, khá là tốn sức, cho nên ban ngày phải ngủ bù.”
Anh lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn, nói với cô: “Cố gắng kết thúc công việc sớm một chút, đừng thức đêm.”
“Em biết rồi.”
Giang Tỉnh Tỉnh đẩy Thương Giới ra ngoài, cuối cùng cũng tiễn được vị Phật gia tôn kính này, cô trở về nằm trên giường, không muốn cử động.
Vốn còn cho là loại đàn ông tu thân dưỡng tính, biết kiềm chế như Thương Giới, tuyệt đối sẽ không quá phóng túng về phương diện này.
Nhưng đàn ông mà, ha ha.
Càng là người biết kiềm chế, một khi dục vọng tích tụ trong nội tâm tìm được cửa ra, anh sẽ điên cuồng hơn người bình thường gấp trăm lần. Đêm qua Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác mình như từ bầu trời rơi xuống mặt đất, rồi lại từ mặt đất vút bay lên đám mây, dù sao cũng suốt đêm không ngừng nghỉ.
Quá mệt mỏi, cô mới ngủ được một lát, sau đó lại bị anh đánh thức.
Thể lực khiến người ta sợ hãi.
Mà anh còn cố tình đặc biệt lễ phép dò hỏi cô.
“Như vậy thế nào?”
“Cao trào sao?”
“Mệt à?”
“Như vậy thích không?”
“Có muốn nhanh hơn chút không?””Em phối hợp một chút được không?”
“Em… Kêu lên được không?”
Giang Tỉnh Tỉnh mệt đến mức chỉ muốn nói, anh buông tha là em thoải mái.
Cho nên sau khi Thương Giới rời khỏi, cô ngã quỵ trên giường, ngủ không biết trời đất.
…
Cảnh diễn tối là cảnh chạy bộ buổi đêm trong sân thể dục của A Chanh và Hạ Giới để giảm béo.
Giang Tỉnh Tỉnh trang điểm rất đặc biệt, trên mặt và trên người đều bọc một lớp tương tự như thịt mỡ, cách hóa trang nay vừa lúc có thể che khuất vết sẹo trên trán cô, nhưng cũng có chỗ không tốt, đó là rất nặng.
Cho nên Giang Tỉnh Tỉnh đóng vai A Chanh, đi đường hay vận động đều phải lao lực hơn người bình thường rất nhiều.
Cảnh diễn này yêu cầu cô vừa chạy vừa nói chuyện với Hạ Giới, mệt đến mức cô thở hổn hển, cũng coi như là bản sắc diễn xuất.
Nhưng cũng may cô ít khi mắc lỗi, thường một lần là qua. Mà hôm nay Hạ Giới cũng rất chú tâm, cho nên cảnh này không NG nhiều lần.
Vốn còn cho là sẽ lăn lộn đến hừng đông, kết quả là kết thúc công việc trước thời gian, chuyên viên trang điểm tẩy trang cho Giang Tỉnh Tỉnh, giờ đã là đêm khuya, nam diễn viên đóng vai Hạ Giới – Cố Luân hảo tâm mời Giang Tỉnh Tỉnh ngồi xe anh ta, đưa cô về nhà. Nhưng vì tránh việc có scandal, Giang Tỉnh Tỉnh khách sáo từ chối.
Cô vừa ra khỏi cổng trường đã thấy chiếc Rolls-Royce phong cách màu đen dừng ở ven đường, đèn xe lóe lóe.
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn bốn phía, xác định xung quanh không có paparazzi hay nhân viên đoàn phim, lúc này mới chạy chậm đến, mở cửa xe ngồi vào.
Không ngoài dự liệu, Thương Giới ngồi trong xe.
“Sao anh lại tới đây?”
“Đón em về nhà.” Thương Giới kêu Lâm Xuyên lái xe, thuần thục cởi áo khoác tây trang của mình choàng cho cô, hỏi: “Có mệt không?”
Giang Tỉnh Tỉnh đang muốn lắc đầu, lúc nhìn anh lại thấy anh hơi híp mắt. Nghĩ đến người đàn ông nào đó tối qua không biết thỏa mãn, cô lập tức ngáp một cái: “Mệt quá, vừa mệt vừa buồn ngủ, muốn ngủ.”
“Em có thể ngủ trên xe một lát.” Thương Giới choàng áo cho cô.
Tây trang anh hơi cứng, mang theo nhiệt độ cơ thể anh, còn có mùi hương của riêng anh.
Giang Tỉnh Tỉnh vân vê tây trang, tò mò hỏi anh: “Anh định mang em đi đâu?”
“Về nhà.”
“Tạm thời em không muốn về.”
“Ý anh là về nhà của em.”
Giang Tỉnh Tỉnh yên tâm, ngáp thêm một cái, ngả đầu ra, thoái mái ngủ.
Thương Giới nhìn cô.
Cô nhắm mắt lại, lông mi dày cong vút, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, hô hấp cũng rất nhẹ, không phát ra tiếng gì, môi anh đào có bôi một lớp son bóng, long lanh căng mọng.
Thương Giới cảm giác cổ họng hơi khô.
Lâm Xuyên nhìn Thương Giới qua kính chiếu hậu, thấp giọng nhắc nhở: “Ông chủ, lúc này anh nên để phu nhân dựa vào vai mình.”
Thương Giới cho anh ấy một ánh mắt “Tôi đâu phải đồ ngốc, còn cần cậu nhắc nhở”.
Vì thế Lâm Xuyên lập tức thu hồi ánh mắt, chuyên tâm lái xe.
Nói về khả năng đối đãi với phụ nữ, đại tổng đúng là kém hơn nhị tổng, không nói cái khác, chỉ nói đến việc nhân cách thứ hai vừa chiếm giữ thân thể chưa được bao lâu đã mang một cô gái về làm vợ cho đại tổng, còn là một cô gái rất đáng yêu.
Nhưng loại đàn ông chuẩn mực như sách giáo khoa thế này, có thể giữ lại phu nhân trẻ tuổi như thế không, Lâm Xuyên không thể xác định.
Thương Giới dịch đến gần Giang Tỉnh Tỉnh, không chút để ý mà đưa vai qua.
Nhưng đầu Giang Tỉnh Tỉnh lại nghiêng về bên kia, trán dựa vào cửa sổ xe, ngủ rất ngon lành.
Thương Giới do dự vươn tay, ôm đầu cô, nhẹ nhàng đặt lên vai mình.
Trọng lượng trên vai khiến Thương Giới lập tức thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới cảm thấy mình là đàn ông.
Trước kia dù là làm chuyện gì, học tập, sự nghiệp… anh cũng cảm thấy là chuyện mình cần phải làm.
Mà giây phút này, Thương Giới cảm nhận được chuyện anh làm, là “muốn”, mà không phải là “cần”.
Anh có chuyện muốn làm, có một cô gái muốn yêu thương, cuộc sống vốn đạm nhạt cũng dần tròn đầy.
Cảm giác thật tốt.
Giang Tỉnh Tỉnh mơ màng, vươn bàn tay trắng mịn, ôm vai Thương Giới.
Hô hấp Thương Giới bắt đầu bất ổn.Bình tĩnh, bình tĩnh lại.
Giang Tỉnh Tỉnh tựa vào ngực anh, nhỏ giọng nói mớ gì đó, sau đó ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng ngửi ngửi: “Ông xã, em thích mùi của anh.”
!!!
Một hành động vô tình trở thành trí mạng.
Cả khuôn mặt Thương Giới đỏ bừng, bàn tay nắm chặt cửa xe, Lâm Xuyên rất lo lắng, lỡ mà anh kích động trực tiếp mở cửa ra, cái này phải trả bằng mạng.
Lâm Xuyên vội vàng dừng xe bên đường, vô cùng thông minh xuống xe: “Đại tổng, tôi đi trước.”
Thương Giới:…
Lần đầu tiên anh có dục vọng muốn tăng tiền lương cho Lâm Xuyên mãnh liệt như thế.
Sau khi Lâm Xuyên rời khỏi, Thương Giới run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng dừng ở eo cô. Lúc này Giang Tỉnh Tỉnh cũng dần tỉnh lại, còn buồn ngủ nhìn anh.
“Hửm, tới rồi à?”
Giọng cô mềm nhẹ, khiến anh cảm giác đáy lòng như bị mèo cào, khóe môi anh hơi nhếch lên, cúi đầu nhìn cô: “Vẫn chưa, em có thể ngủ thêm một lát.”
Cảm nhận được sự kích động trong mắt anh, cơn buồn ngủ của Giang Tỉnh Tỉnh vơi đi không ít, vội vàng xua tay nói: “Không… Không ngủ.”
“Thật sự không ngủ?”
“Ừ.”
“Vậy chơi với anh một lát.”
“Chơi gì?”
Cô còn chưa dứt lời, Thương Giới đã kéo cô qua, cúi đầu hôn cô.
…
Gần đây cơ thể Giang Tỉnh Tỉnh cứ trong trạng thái đau đớn khó nói, đôi khi đi đường cũng hơi run rẩy.
Hai tuần sau, Giang Tỉnh Tỉnh đang ngồi trước bàn hoá trang, để chuyên viên trang điểm hóa trang cho mình, thì nhận được tin nhắn của Thương Giới.
“Mấy ngày nay phải xuất ngoại một chuyến, chuyện xem phim với em, chắc phải chờ sau khi anh về, có thể chứ?”
Nội dung tin nhắn của anh vĩnh viễn quy củ như thế, tựa như bản thân, nghiêm trang cẩn thận, ngay cả một cái dấu chấm câu cũng không sai.
Giang Tỉnh Tỉnh trả lời: “Em chờ anh về. -3- “
Thương Giới: “Nếu có việc, có thể gọi cho anh hoặc Lâm Xuyên bất cứ lúc nào.”
Giang Tỉnh Tỉnh: “Được rồi.”
Thương Giới: “Ừm?”
Giang Tỉnh Tỉnh: “Ừm gì?”
Trên màn hình hiển thị đối phương đang soạn văn bản… Mà trạng thái này kéo dài cả một phút đồng hồ.
Giang Tỉnh Tỉnh còn phỏng đoán, anh viết một bài văn nhỏ gì đó, không ngờ cuối cùng Thương Giới chỉ gửi một câu.
“Em… Sẽ nhớ anh chứ?”
Giang Tỉnh Tỉnh suýt cười thành tiếng, chuyên viên trang điểm nói: “Xin cô kiềm chế chút, không sẽ phải hóa trang lại.”
“Xin lỗi xin lỗi.”
Giang Tỉnh Tỉnh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nhìn người nào đó nghiêm túc thấp thỏm dò hỏi trên điện thoại, cô trả lời.
“Vậy phải xem em có bận không đã.”
Thương Giới: “Anh thành khẩn hy vọng em có thể bớt chút thời gian nhớ anh nhiều một chút, anh cũng sẽ nhớ em.”
Giang Tỉnh Tỉnh:…
Cho nên nhắn tin với người đàn ông này, nhất định phải khách khí như thế sao! Chẳng khác gì đang bàn chuyện làm ăn với cô!
Hồi tưởng lại những chuyện trước đây Lâm Xuyên nói, anh Thương ngoại trừ bàn chuyện làm ăn thì gần như không có xã giao dư thừa gì, càng không hiểu làm sao để ở bên một cô gái, làm sao để khiến cô ấy vui vẻ.
Điều này, nhân cách thứ nhất và nhân cách thứ hai khác hẳn nhau.
Nhân cách thứ hai rất được yêu thích, thậm chí ngay cả tên bốn người làm vườn trong nhà anh cũng nhớ. Còn nhân cách thứ nhất, ở phương diện xã giao, đặc biệt yếu ớt.
Giang Tỉnh Tỉnh mỉm cười, trả lời: “Được rồi, em sẽ nhớ anh -3-.”
Thương Giới: “[mỉm cười]”
Đương nhiên, [mỉm cười] của anh nhất định là loại mỉm cười xã giao.