Sắc trời xanh thẳm, lá cây bắt đầu từng mảng từng mảng bay xuống, tình cờ một cơn gió thổi qua, mang theo thu ý mát mẻ. Trong nháy mắt đã gần tới Trung thu.
Từ Bình trong phòng bếp làm điểm tâm cho Lục Quân Thừa, nam nhân thì như con gấu lớn đứng phía sau ôm hắn, đem đầu đặt trên bả vai, hơi thở phun lên cổ hắn.
“Trung thu phải về nhà à? “
Từ Bình nghĩ cũng không nghĩ, “Không trở về.”
“Trong nhà không gọi về sao?”
Từ Bình quanh co nửa ngày, nói “Bọn họ cũng không muốn nhìn thấy em, em cần gì phải trở lại cho bọn họ ngột ngạt.” Hắn lại hỏi: “Anh có đi về gặp hai bác không?”
“Không đi, bọn họ cũng lười quản anh, anh ở lại đây với em.” Lục Quân Thừa ở sau gáy Từ Bình hạ xuống một nụ hôn, nghĩ đến Từ Bình nói nhà hắn không muốn gặp lại hắn, đau lòng hỏi: “Em ngoan như vậy, người trong nhà có phải là hiểu lầm gì không?”
Từ Bình lắc đầu, trầm giọng nói: “Em không có chí lớn, cũng không có sự nghiệp lẫy lừng, chỉ muốn thanh thanh thản thản sống qua ngày. Anh biết đầu em không thông minh, không thể cho bọn họ nở mày nở mặt. Bọn họ, bọn họ không muốn gặp em cũng là chuyện bình thường…”
“Xuỵt, đừng nói mình như vậy, bọn họ không muốn em, anh muốn.”
Lục Quân Thừa quay người Từ Bình đối mặt với mình, quý trọng mà khẽ hôn đôi mắt của đối phương, bọn họ nhìn chăm chú vào nhau, đáy mắt chỉ có nhau.
“Là bọn họ cổ hủ, quá mức lưu ý ánh mắt người ngoài, em rất tốt, đơn thuần thiện lương. Ở cùng với em, anh có lời rồi.”
“…”
Nam nhân nhếch miệng nở nụ cười, nâng người yêu đang muốn hôn một cái, đột nhiên bị đẩy ra.
Từ Bình đỏ mặt hoang mang nói: “Cháo, cháo sôi! Anh tránh ra trước đi.”
“Được được được.” Lục Quân Thừa giơ hai tay đứng ở một bên, tuy rằng người yêu động một chút là xấu hổ rất đáng yêu, nhưng có lúc cũng rất gấp a, có thể xem không thể ăn, tư vị quá khó tiếp thu.
————-
Hai người quyết định sau khi ngủ trưa sẽ cùng đi siêu thị mua nguyên liệu làm bánh trung thu, thật ra Từ Bình cảm thấy đi mua một ít bánh trung thu là được rồi, nhưng Lục Quân Thừa nghe Từ Bình nói biết làm bánh trung thu, liền rùm beng đi mua vật liệu tự mình làm ăn.
Từ Bình không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Ra cửa, tài xế tiểu Trần đã chờ ở bên ngoài.
Lục Quân Thừa đã có thể không chống gậy chậm rãi đi một lúc, Từ Bình sợ hắn mệt, kiên trì muốn hắn ngồi xe lăn, nếu không sẽ không đi siêu thị, vậy là nam nhân thỏa hiệp.
Bọn họ ngồi ở sau xe, nắm tay nhau, mỗi một ánh mắt đều nhìn trộm lộ ra nhu tình mật ý, giữa người yêu phấn hồng bay bay suýt chút nữa đè bẹp tiểu Trần.
Xin lỗi, đây là ông chủ của bọn họ sao?
Tiến vào siêu thị, Từ Bình một bên đẩy Lục Quân Thừa, một bên đi dạo trong khu thực phẩm. Người qua đường nhìn thấy nam nhân ngồi ở xe lăn rất anh tuấn, ánh mắt dồn dập nhảy vào vây xem, có người còn dùng di động chụp trộm.
Từ Bình: “…” Không nên mang người này lại đây!
Lục Quân Thừa âm thầm cười trộm, trấn định an ủi: “Không cần để ý ánh mắt của người khác, chúng ta mua đồ của chúng ta.”
Vì vậy từ bên trong những người qua đường giáp ất bính đinh vây xem, Từ Bình tê cả da đầu, cứng rắn da mặt nhanh chóng chọn xong nguyên liệu trả tiền rồi rời đi.
Người A qua đường lưu lại trong siêu thị phát huy trí tưởng tượng suy đoán.
“Bọn họ là anh em sao? Người em thật đáng yêu, người anh cực đẹp trai, hỗ động hảo hữu ái.”
“Tôi cảm thấy được huyền cơ, bây giờ mười người hết chín trai đẹp yêu nhau, bọn họ hẳn là một đôi.”
“Oa, nghe cô nói như thế thì bọn họ hảo xứng.”
…
Bánh trung thu kỳ thực cũng không khó làm, chỉ cần công cụ đầy đủ, đem da bánh chuẩn bị tốt, để vào khuôn bánh trung thu ép chế thành hình, cuối cùng đem bánh trung thu để vào lò nướng, chờ nướng xong bôi dầu lên sau đó là có thể ăn.
Lục Quân Thừa thấy Từ Bình mặc tạp dề ngay ngắn rõ ràng chuẩn bị làm bánh, dáng dấp hiền lành càng xem lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được, chạy tới một bên quấy rối.
Hắn quấy rối mục tiêu không phải nguyên liệu, mà là Từ Bình.
Lục Quân Thừa nơi này nắm Từ Bình một chút, nơi đó hôn một chút, tình cờ lại lén lút dùng bột mì bôi lên mặt Từ Bình, thấy hắn nổi giận, lập tức nhanh chân chạy đi.
Từ Bình trừng hai mắt nhìn Lục Quân Thừa chạy đi, hai má một bên là ba cái bột mì trắng bệch.
Nghe nói tình yêu làm người ta giảm trí thông minh, vốn là hắn không tin, hiện tại tin!
“Lục Quân Thừa anh còn có thể ấu trĩ đến vậy sao?!”
Nam nhân cười xấu xa, “Có thể a!”
Từ Bình “…”
———–
Lúc nhận được điện thoại của Từ Khôn, Từ Bình đang nướng bánh trung thu. Hắn tạm thời dừng tay không được, liền nhờ Lục Quân Thừa nghe dùm.
Lục Quân Thừa nhận điện thoại, không nói hai câu liền bị Từ Khôn bảo hắn đem điện thoại đưa cho Từ Bình.
Nghe ngữ khí của Từ Khôn không tốt, Lục Quân Thừa cũng không dám nhiều lời hơn hai câu, dù sao hắn cũng là anh của Từ Bình, là anh vợ tương lai.
“Anh.”
“Từ Bình, sao chú không nói với anh người cứu chú là Lục Quân Thừa.”
“… Anh không có hỏi.”
Từ Khôn trực tiếp cười, nhưng cũng không cam lòng phát hỏa với Từ Bình, “Anh nếu như biết là hắn, cũng không muốn chú và hắn ở gần quá, khoảng thời gian này chú đều chăm sóc hắn, hiện tại chú có phải coi hắn là người nhà luôn rồi không?”
“Ân… Anh, người này kỳ thực rất tốt.”
“Chỉ sợ hắn không có lòng tốt.”
“…” Từ Bình không dám nói cho Từ Khôn biết bọn họ đang yêu nhau.
Từ Khôn thở dài, “Anh nghĩ thầm chú chắc không về nhà với gia đình, sợ chú cô đơn, liền lấy cho chú mấy hộp bánh trung thu, ghé thăm chú một chút. Kết quả tới nhà, phát hiện trên bàn có một tầng bụi mỏng, khoảng thời gian này chú có phải là vẫn luôn ở nhà hắn?”
“… Ân.”
Từ Khôn không biết nên nói cái gì cho phải, Từ Bình tính cách đơn thuần, chưa từng thấy cảnh tượng gì hoành tráng, hắn lo lắng Từ Bình bị Lục Quân Thừa làm hư, bị đèn hồng xanh rượu xa hoa đồi trụy bên ngoài làm cho mê tâm.
“Chú đã là người trưởng thành, làm chuyện gì trong lòng đều nắm chắc, anh hi vọng chú có thể bảo trì trái tim của chính mình. Chú muốn kết bạn với ai, anh cũng sẽ không ngăn cản.”
Từ Bình nhẹ giọng nói: “Em biết, anh đừng lo lắng, “
Cùng Từ Khôn nói điện thoại xong, Từ Bình một mặt phiền muộn nhìn Lục Quân Thừa, nói: “Anh em nói anh không tốt, hi vọng em và anh giữ khoảng cách.”
“Đừng a, anh ấy cũng chưa gặp anh, hơn nữa anh đối với em là thật lòng.”
Từ Bình yếu ớt thở dài, “Em biết, cho nên em không nói cho anh ấy biết chuyện em cùng với anh.”
“Đừng lo lắng, anh sẽ làm cho bọn họ tiếp nhận anh.”
Từ Bình cười cười, “Không có chuyện gì, coi như bọn họ đều không thích anh, em thích anh là đủ rồi.”
Nam nhân giật mình, hai tay ôm chặt Từ Bình, hận không thể hai người hợp làm một, đi đâu cũng không xa rời nhau.
—————
Trung thu ngày này, Từ Bình đi đến ngân hàng rất sớm chuyển tiền về nhà, lại đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cùng hoa quả, trở lại biệt thự, đem phòng ốc rộng tổng vệ sinh một lần.
Lúc kết thúc liền mỏi eo đau lưng, sau khi cơm nước no nê, Lục Quân Thừa ở bên giường đấm bóp cho hắn. Tay nam nhân trên cái lưng bóng loáng xoa xoa bóp bóp, trong chốc lát, ánh mắt liền thay đổi. Bàn tay bắt đầu thay đổi xấu, trên da thịt nhẵn nhụi trắng noãn lưu luyến xoa xoa, bên trong gian phòng nhất thời tràn ngập luồng tư vị kiều diễm.
Từ Bình đang buồn ngủ cũng bị khiêu khích phát dục, hắn khó nhịn mở mắt, thấy Lục Quân Thừa tay ngừng trên cái mông cánh hoa xoa xoa, nhất thời tỉnh táo, khuôn mặt đỏ chót.
“Anh, anh không thể hảo hảo xoa bóp sao?”
“Được được được, anh chỉ xoa bóp.”
Nam nhân thở dài, cúi đầu nhìn mình đã dựng lên lều bạt, liền liếc nhìn người yêu còn buồn ngủ, tâm trạng phiền muộn, chỉ có thể nhịn a.
Đợi đến khi Từ Bình ngủ say, Lục Quân Thừa đi tới bên cửa sổ, xuyên thấu qua bầu trời pha lê trông thấy một vầng trăng tròn lơ lửng, mặt trăng rạng ngời rực rỡ, mang theo hào quang mông lung.
Bóng đêm làm người mê muội, Lục Quân Thừa nhẫn liền nhẫn, chung quy vẫn là không muốn bỏ qua cùng Từ Bình ngắm trăng, bọn họ cùng nhau vượt qua ngày lễ đầu tiên.
Từ Bình ngủ hơi mơ hồ, cảm giác mình bị người bế lên.
Hắn mờ mịt trừng mở mắt, thấy Lục Quân Thừa ôm hắn không biết muốn đi hướng nào.
Phút chốc đầu như đứt đoạn, hắn nhớ tới chân Lục Quân Thừa còn chưa khỏe, cả người đều choáng váng.
“Anh ôm em làm gì! Mau thả xuống, chân còn chưa khỏe a!”
Nam nhân cười khẽ, “Không có chuyện gì, em chỉ có mấy lạng thịt nạc, anh coi như hai cái chân đều què thì ôm em lên cũng không thành vấn đề.”
Từ Bình mắt đều đỏ, mà không dám giãy dụa, chỉ sợ làm cho đối phương tăng cường áp lực.
“Anh muốn mang em đi đâu, em có thể tự đi.”
Lục Quân Thừa đem người ôm đến ban công, đặt thảm len bên trong ghế ngủ. Hắn mở bàn tay trên không trung, không trung lơ lửng một vòng trăng tròn mỹ lệ.
“Muốn cùng em ngắm trăng.”
Từ Bình nhìn mặt trăng, rồi nhìn Lục Quân Thừa.
Xung quanh yên tĩnh, gió thu chợt nổi lên, lá cây bị thổi làm sa sa vang vọng, nguyệt quang bao phủ xuống, lộ ra mấy phần nhàn nhạt mông lung cùng thần bí.
Rõ ràng cảm động trong lòng, cũng không biết làm sao, khóe miệng cười đến không dừng được. Hắn vòng tay lên cổ của nam nhân, hai người một khối sóng vai nằm, thân mật tựa sát.
Hai người mặt dán vào mặt ngắm trăng, bầu không khí thật ấm áp, thật muốn đem thời gian dừng lại vào đúng lúc này.
Từ Bình mới nghĩ như vậy xong, một giây sau liền cứng người đứng dậy, trừng mắt về phía Lục Quân Thừa.
“Anh, anh tại sao lại…”
Lục Quân Thừa oan ức, không thể miêu tả đồ vật trên người Từ Bình cọ nhẹ, như đại cẩu gặp được chủ nhân vui mừng.
“Anh cũng không dễ chịu mà, vừa nãy đấm bóp cho em thì có phản ứng. Anh là một nam nhân bình thường…” Hắn nói không được nữa, tăng thêm lực trên tay ôm Từ Bình, khẩn cầu: “Giúp anh một chút có được không, anh thật khó chịu, giúp anh một chút.”
Hắn đem tay Từ Bình nắm lấy dắt đến địa phương của mình, mặt chôn trong cổ người yêu nhẹ nhàng liếm láp, “Giúp anh một chút…”
Gió đêm ào ào thổi qua, mang theo tình cảm thân mật nỉ non, Từ Bình phát hiện chính hắn căn bản là không có cách từ chối.
Vì vậy hắn mặt đỏ tới mang tai cởi quần áo nam nhân…
Dưới ánh trăng, hai người thở dốc càng ngày càng nặng.
Lúc được nam nhân thả ra, Từ Bình chỉ muốn tìm miếng đất chui vào. Tay hắn thật giống như bị hòa tan, nhiệt độ nóng rực từ bàn tay lan tràn đến trong lòng, cả người chóng mặt.
“Anh yêu em…”
Trong lúc hoảng hốt, hắn nghe nam nhân ghé vào lỗ tai hắn thì thầm như vậy.