Sáng sớm hôm sau lúc Thẩm Cảnh Viễn dậy Yến Khinh Nam đã không còn trong phòng. Y vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi xuống lầu, chỉ thấy mỗi và A Dịch và Tiểu Tư ở dưới.
Thẩm Cảnh Viễn chào hỏi hai người, cũng biết ý không nên quấy rầy. Y ra góc khác phòng ăn ngồi, kiếm ghế dựa ngồi xuống nhắn tin cho Yến Khinh Nam hỏi anh đang ở đâu.
Yến Khinh Nam gọi điện thoại cho y: “Tôi đang bên ngoài, hơi lạnh, cậu muốn ra đây không?”
Thẩm Cảnh Viễn nhìn đôi thanh niên thiếu nữ ngồi trên sofa: “Ra.”
Thật ra Yến Khinh Nam không ở cách đó bao xa. Lúc Thẩm Cảnh Viễn tới anh đang hút thuốc trong chòi nghỉ chân. Thấy y đến, Yến Khinh Nam dụi tắt thuốc, vứt vào thùng rác.
“Ăn kẹo không?” Yến Khinh Nam lắc cái hộp đặt trên băng ghế, nghe tiếng kêu lách cách.
Thẩm Cảnh Viễn đi vào, ban đầu định bảo không ăn, mới sáng sớm ăn kẹo gì chứ, lại nghe Yến Khinh Nam nói: “Triệu Khả Tâm cho, hình như cô ấy tự làm.”
Thẩm Cảnh Viễn bốc vài ba viên.
Là kẹo nougat, y nhìn, xé một viên nhét vào miệng.
“Triệu Khả Tâm hỏi tôi hoa mấy ngày tới của cậu làm sao, tôi nói để cậu quyết định, cô ấy đã liên lạc với cậu chưa?” Yến Khinh Nam hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn mới nhớ ra mấy ngày nay toàn đi chơi, cả ngày cũng thấy mệt, lâu lắm rồi không giải quyết đống tin nhắn trong điện thoại. Y mở Wechat lên, quả nhiên Triệu Khả Tâm đã hỏi y vụ giao hoa.
“Tiêu rồi,” Thẩm Cảnh Viễn vừa trả lời vừa nói, “Không thấy tin nhắn.”
Kẹo vẫn còn nhai trong miệng đây, Thẩm Cảnh Viễn trả lời mỗi cái tin nhắn mà luống cuống hết tay chân. Yến Khinh Nam nhìn y cười: “Không cần gấp vậy đâu.”
“Thiếu lịch sự.” Thẩm Cảnh Viễn không ngẩng đầu lên.
Miếng kẹo nougat tan trong miệng, bánh quy cũng mềm xốp, kẹo ngọt vừa phải, không tệ chút nào.
Nhắn tin trả lời xong cũng giải quyết hết miếng kẹo, Yến Khinh Nam hỏi: “Cậu ăn thấy ngon không?”
Thẩm Cảnh Viễn tắt điện thoại đưa mắt nhìn anh một cái: “Ngon mà, nhưng tôi không hảo ngọt lắm, ít khi đụng tới kẹo.”
Một lúc sau, y cảm thán: “Mấy cửa hàng quanh chỗ anh có quan hệ tốt thật.”
“Không phải từ đầu đã được như thế,” Yến Khinh Nam không nhìn y, mùi khói thuốc nhạt trôi nổi lửng lơ, “Mới đầu cạnh tôi không phải tiệm hoa mà là chỗ chơi mạt chược, ông chủ nhìn còn dữ tợn hơn cả tôi.”
Thẩm Cảnh Viễn tưởng tượng chun chút, cười hỏi thật sao.
“Kiểu dữ tợn của ông ta nhìn ra được là loại trải nhiều thứ rồi. Nói là chỗ chơi mạt chược, thật ra là cho… vay, ngày nào cũng đòi nợ chửi bới um sùm.” Yến Khinh Nam khoanh tay, “Trước đó tôi còn nghĩ dù sao cũng là hàng xóm nên mới để A Dịch qua chỗ họ đánh mạt chược. Bọn họ giở trò.”
“Vậy làm sao đây?” Thẩm Cảnh Viễn nghe mà lòng hơi chộn rộn, “Mấy anh chịu thiệt rồi à?”
“Sao mà để….?” Yến Khinh Nam nhìn y, nhả từng chữ một, “Bọn tôi ăn hai bát mì, lý nào lại chỉ trả tiền một bát*?”
Đôi mày khẽ nhướng lên, ánh mắt gai sắc như sói đầu đàn.
Thẩm Cảnh Viễn thất thần một thoáng, lát sau mới hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Gọi cảnh sát tới còng đầu mấy tên đó.”
Thẩm Cảnh Viễn: “…”
“Cậu nghĩ tôi sẽ nói đánh lộn ẩu đả gì đấy phải không?” Yến Khinh Nam nhìn gương mặt đơ ra ngơ ngác của Thẩm Cảnh Viễn, mỉm cười, xoa tóc y, “Sao có thể.”
Thẩm Cảnh Viễn ho nhẹ một tiếng. Yến Khinh Nam xoay người, chống tay lên lan can thấp giọng nói một câu tiếng Trùng Khánh. Thẩm Cảnh Viễn không hiểu, nhưng cảm giác được anh đang trêu mình, bèn đi tới huých vào cùi chỏ anh, hỏi: “Anh vừa nói cái gì đấy?”
“Gì cái gì?” Yến Khinh Nam hỏi ngược lại.
“Câu tiếng Trùng Khánh anh vừa nói đó, tôi không hiểu.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
“Tôi bảo cậu ngốc.” Yến Khinh Nam trêu y.
Thẩm Cảnh Viễn vỗ xuống tay anh một cái: “Biểu cảm của anh bán đứng anh rồi, chắc chắn không phải câu gì hay ho, anh nói mau.”
“Được thôi,” Yến Khinh Nam thu biểu cảm lại, “Tôi nói cậu đáng yêu.”
Thẩm Cảnh Viễn: “…”
“Không nói tôi biết thì thôi.”
Thẩm Cảnh Viễn quay người định bỏ đi, Yến Khinh Nam lại giữ chặt tay y: “Tôi không lừa cậu, không tin tôi nói lại lần nữa cho cậu nghe.”
Thẩm Cảnh Viễn bỗng dừng chân, cảm thấy phía sau mình chạm phải luồng hơi ấm áp nào đó.
Yến Khinh Nam cúi đầu, cánh môi dán bên tai y lặp lại câu tiếng Trùng Khánh vừa rồi: “Sao mà cưng thế cơ.”
Thẩm Cảnh Viễn ho khan một tiếng, lúc quay đầu Yến Khinh đã đứng dựa vào lan can.
“Sáng nay anh tới đây lúc mấy giờ?” Y hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn lặng lẽ thay đổi chủ đề bằng câu hỏi này.
“Bảy giờ, tôi quen rồi.”
Yến Khinh Nam vừa dứt lời, Thẩm Cảnh Viễn lại ho.
Lần trước là giả bộ, nhưng lần này là ho thật.
Không khí buổi sáng rét thật, y đứng đây nói chuyện với Yến Khinh Nam nên cổ họng bị sặc gió lạnh. Yến Khinh Nam lại cho rằng muốn cảm đến nơi rồi, nói y tranh thủ về phòng trước đi: “Bị cảm ở đây sợ là bệnh rất dai.”
Thẩm Cảnh Viễn đáp tôi biết rồi, còn nói thêm: “Anh Nam, vào trước đi.”
Thẩm Cảnh Viễn vừa gọi anh Nam, Yến Khinh Nam chẳng nói được gì thêm. Thấy y muốn ở đây thêm một lát, cuối cùng Yến Khinh Nam bỏ lại câu nhớ vào sớm một chút, để mặc y.
Thẩm Cảnh Viễn dựa lưng vào cột theo Yến Khinh Nam, đăm đăm nhìn anh bước vào cửa.
Công bằng mà nói, Thẩm Cảnh Viễn không xem là yêu đương nhiều. Thời cấp ba đại học Thẩm Cảnh Viễn vừa điển trai vừa học giỏi, điển hình của kiểu hotboy học đường. Nhưng lòng y lúc bấy giờ chỉ có việc học và sự nghiệp, làm lơ chuyện ong bướm đào hoa xem như không thấy.
Y ít tiếp xúc đến, nhưng không có nghĩa y không biết cách thăm dò của người trưởng thành.
Thẩm Cảnh Viễn rất mù mờ.
Y đứng ngoài đó rất lâu, suýt bị đông cứng lại mới sụt sịt mũi đi vào nhà. Hai anh em Bách Vũ Bách Xuân vừa vệ sinh cá nhân xong đây. Bách Xuân thấy Thẩm Cảnh Viễn từ ngoài vào, hỏi y: “Anh Thẩm dậy sớm thế ạ?”
“Không đâu, anh Nam còn dậy sớm hơn.” Thẩm Cảnh Viễn vừa nói vừa bước vào, dù nhà mở hệ thống sưởi nhưng y vẫn chưa quay lại trạng thái bình thường, lạnh tới mức phải mặc nguyên áo khoác.
“Gọi anh Thẩm rồi cơ à?” Yến Khinh Nam nhướng một bên mày.
“Hừm.” Bách Xuân làm mặt quỷ với Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn chợt phát giác Bách Xuân chẳng sợ Yến Khinh Nam tẹo nào. Thậm chí anh còn hơi bó tay với cô nàng, phát hiện này làm y buồn cười.
Bách Vũ nói đi được rồi. Yến Khinh Nam cầm theo túi mình đến bên sofa Thẩm Cảnh Viễn đang ngồi. Lúc sượt qua y anh còn nghiêng đầu thấp giọng nói: “Mặc ít thế này ra ngoài lạnh cóng bây giờ, còn cười à.”
Thẩm Cảnh Viễn sững người, bỗng đỏ mặt. Yến Khinh Nam đã theo Bách Vũ ra ngoài.
Sáng nay đi leo núi, vì có hai cô gái nên tốc độ di chuyện rất chậm, chủ yếu là dạo bộ một lát. Lâu lắm rồi Thẩm Cảnh Viễn không vận động, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí, thế nên sau đi bộ tâm trạng đã khá hơn nhiều.
Lúc sắp leo đến đỉnh, y ngoái lại nhìn, từng mảng sắc xanh bên sườn núi phủ lên mình một màu trắng tuyết, không khí ngát hương đất mẹ, thanh âm của tự nhiên sống động nhường này; tất thảy khiến y cảm thấy trong chớp mắt nào đó, rằng thật ra mình vẫn còn một chặng đường sống thật dài.
Bách Xuân vo một quả bóng tuyết ném vào người anh trai mình. Đương nhiên Bách Vũ không tha cho cô nàng, một quả bóng tuyết khác đập trúng Tiểu Tư, ngay cả A Dịch cũng gia nhập cuộc chiến.
Thẩm Cảnh Viễn trùm mũ áo khoác đi sang một bên, có mấy quả bóng tuyết ném trúng y cũng chỉ cười, tháo găng tay nghịch tuyết dưới đất.
Đợi mọi người chơi đã xong Thẩm Cảnh Viễn mới nhổm dậy, phát hiện Yến Khinh Nam không biết đã đứng cạnh mình từ hồi nào, anh hỏi: “Chơi ném tuyết không vui à?”
“Đâu có…” Thẩm Cảnh Viễn nói, ánh mắt lại lia tới cổ Yến Khinh Nam.
Anh không mặc đồ cao cổ, cũng không đeo khăn quàng. Thừa dịp Yến Khinh Nam không để ý, Thẩm Cảnh Viễn chạm lên cổ anh một cái, buốt tới mức làm Yến Khinh Nam hít hà một tiếng.
Y rụt tay về, cười đắc ý chạy trốn, thụt lùi về sau mấy bước.
Yến Khinh Nam đeo găng tay, áp hai cánh tay lên cổ áo che cổ mình lại, mấp máy khẩu hình với Thẩm Cảnh Viễn: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Thẩm Cảnh Viễn chẳng bận tâm, xoay người thả chậm bước chân, nghỉ hai hơi.
“Đằng trước là chùa Kim Phật, muốn vào không?” Bách Vũ hỏi.
“Đi chứ,” Tiểu Tư đáp, “Cầu cho quán của em sang năm kiếm nhiều tiền hơn!”
Bấy giờ Thẩm Cảnh Viễn mới ngẩng đầu nhìn, cánh cổng màu đỏ son rộng mở, trong chùa có người đang quét tuyết, từng làn khói tỏa ra từ ánh nến nghe hương ngào ngạt.
Con đường này dẫn tới ngôi chùa, rất nhiều du khách đang xuống núi. Thẩm Cảnh Viễn đang xao nhãng bần thần thì bị kéo sang một bên, gáy đập vào vai ai đó.
Y nghiêng đầu sang mới thấy rõ có cậu thanh niên đang vác đồ đi ở phía ngược lại, không tránh ra thì cái rổ đã va vào người.
“Cảm ơn.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
Yến Khinh Nam buông bàn tay siết bên hông y ra.
Đồ đông mặc rất dày, chỗ vải anh nắm lấy vẫn nhăn nhúm lại với nhau, cho Thẩm Cảnh Viễn cảm giác như vẫn bị một lực vô cùng mạnh mẽ ôm siết.
Bước vào ngôi chùa, sáu người xếp hàng mua nhang đèn và chọn một con số may mắn trả tiền, cùng nhau đứng trước điện thờ đốt hương. Ngọn nến lớn dựng trên giá đỡ, Thẩm Cảnh Viễn cầm ba cây nhang dài nhắm mắt lại, vái ba lần.
Vào tới đại điện, Thẩm Cảnh Viễn cất ba lô, quỳ xuống đệm rồi chắp tay trước ngực.
Hy vọng mình có thể sống lâu thêm chút nữa.
Khi đang nhắm mắt, hai bà lão bên cạnh đánh chuông đồng giúp y. Tiếng chuông ngân quẩn quanh, pho tượng Quan Âm màu vàng óng to lớn ở ngay trước mắt, nghiêm cẩn mà hiền hòa nhìn thế nhân hiện diện nơi điện thờ.
Thẩm Cảnh Viễn nhét tiền lẻ trong người vào hòm công đức, rút một quẻ. Bà lão nói cậu đi xem có gặp được trụ trì giải đáp xăm quẻ không.
Mọi người ra khỏi điện, Bách Xuân lại gần nhìn quẻ trên tay Thẩm Cảnh Viễn, hỏi: “Anh rút cái này à?”
Thẩm Cảnh Viễn nhìn một lượt, giờ mới phát hiện mình là người duy nhất rút xăm.
“Phải,” Thẩm Cảnh Viễn đáp, “Đã đến tận đây rồi.”
“Theo em nhớ thì xem xăm phía trên điện ấy,” Bách Xuân chỉ chỉ đằng trước, “Hồi xưa có lần em đi xem với mẹ, người xem xăm quẻ được thì nhiều lắm, nhưng trụ trì là tốt nhất, đành hên xui rồi.”
Thẩm Cảnh Viễn cầm tờ giấy mỏng ấy đi thẳng lên đỉnh, họ vẫn không thấy trụ trì đâu. Thẩm Cảnh Viễn nói: “Tôi đi kiếm ai đó giải xăm giúp.”
Yến Khinh Nam chỉ một người đang quét tuyết ngay đó: “Hỏi thử người nọ xem?”
Thẩm Cảnh Viễn đi xem mọi người đều lịch sự không theo cùng, chỉ đứng tụ lại một bên nói chuyện với nhau. Yến Khinh Nam không yên lòng nhìn sang.
Không bao lâu sau thì Thẩm Cảnh Viễn quay về. Khi xuống núi Yến Khinh Nam tụt hẳn về sau, Thẩm Cảnh Viễn tách đoàn nói với anh: “Người vừa nãy chính là trụ trì.”
Yến Khinh Nam tỏ vẻ ngạc nhiên, Thẩm Cảnh Viễn cầm sợi dây đỏ nhét trong túi ra: “Trụ trì còn đưa cái này cho tôi.”
“Muốn đeo vào à?” Yến Khinh Nam hỏi, tay đã vươn tới, “Để tôi giúp cậu.”
Một tay đúng là không tiện, Thẩm Cảnh Viễn đáp lời rồi đưa chiếc vòng tay cho anh, đưa tay trái ra.
Năm ngón tay y thoải mái buông thõng, Yến Khinh Nam nới rộng sợi dây, một tay nâng đầu ngón tay Thẩm Cảnh Viễn một tay luồn vòng vào, siết lại vừa với cổ tay y.
Thẩm Cảnh Viễn xoay xoay cổ tay: “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Thẩm Cảnh Viễn nhìn Yến Khinh Nam khi nói lời cảm ơn rất đỗi chân thành. Anh nghĩ gặp được trụ trì chẳng qua là nhờ Thẩm Cảnh Viễn may mắn mà thôi, đeo chiếc vòng tay này giúp cũng chỉ là một cái nhấc tay, nào quan trọng như Thẩm Cảnh Viễn nghĩ.
“Không có gì.” Yến Khinh Nam đáp.
Sau khi ra khỏi chùa, Yến Khinh Nam thấy Thẩm Cảnh Viễn ngoái đầu lại nhìn, lần nữa chắp tay trước ngực. Bấy giờ tuyết lất phất rơi giữa trời, tóc y vương lấy vài bông tuyết lóng lánh như hạt muối vụn tan.
Yến Khinh Nam không nhịn được hỏi: “Cậu tin vào Phật lắm à?”
“Hồi trước thì không đâu,” Thẩm Cảnh Viễn đáp, “Bây giờ thì vì chỉ còn có thể tin Phật được nữa thôi.”
Y trả lời đầy lấp lửng, đoạn cười cười với Yến Khinh Nam: “Nghĩ ngợi gì đó anh Nam, đi thôi.”
Lần này Yến Khinh Nam biết chắc chắn Thẩm Cảnh Viễn đã xảy ra chuyện gì đó nên mới đến Trùng Khánh. Nhưng anh sẽ không bao giờ đoán mò hay tọc mạch chuyện đời tư người khác.
Ăn cơm trưa xong đến phiên trượt tuyết. Ngay lối vào mỗi người mua một con rùa bông buộc dưới mông. Đêm qua Thẩm Cảnh Viễn nói Yến Khinh Nam chắc mình không trượt được đâu, hôm nay lại lướt ván trượt tuyết cực khá. Yến Khinh Nam hô to mình bị lừa rồi, Thẩm Cảnh Viễn cười, kéo ván trượt khó khăn đi về phía anh, chống hai tay lên gối nói: “Anh trượt đi chứ, còn đang chờ anh làm đệm lót cho đây.”
Không ngờ Thẩm Cảnh Viễn nói chơi thành thật. Lúc y và Yến Khinh Nam trượt xuống cùng nhau, anh vẫn chưa học cách phanh lại, không dừng được. Thẩm Cảnh Viễn ở bên cạnh trượt tới dạy anh, gào to muốn rách họng đến nơi cuối cùng Yến Khinh Nam mới thình lình thắng gấp, ván trượt cong hếch lên làm Thẩm Cảnh Viễn trượt chân.
Y ngã nhào vào người Yến Khinh Nam, nghe anh kêu lên một tiếng đau đớn, vội chống tay đứng lên được một nửa đã gấp gáp nhìn anh: “Anh có sao không?”
Yến Khinh Nam phẩy tay, dụi đầu Thẩm Cảnh Viễn xuống: “Không sao, cậu nhẹ hơn tôi nghĩ.”
“Anh làm đệm lót cho tôi thật kìa.” Thẩm Cảnh Viễn cũng cười, định đứng dậy mà quên mất tấm ván trượt cố định trên chân, lại ngã ụp xuống.
Yến Khinh Nam thở dài, nãy giờ vẫn nằm dài trên mặt tuyết. Thẩm Cảnh Viễn xin lỗi, ngồi lên con rùa bông, ra sức chống gậy mãi mới đứng lên được. Y quay người chìa tay trước mặt Yến Khinh Nam, hai người đều đeo găng tay trượt tuyết, sau khi tay nắm lấy nhau y mượn lực kéo anh dậy.
Mũi Thẩm Cảnh Viễn đỏ ửng vì lạnh, không nhịn nổi lấy tay xoa xoa. Yến Khinh Nam kéo tay y ra, bảo y đừng chạm vào.
“Ông chủ này,” Yến Khinh Nam đùa, “Đệm lót dễ chịu không?”
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu, vỗ món đồ chơi bằng bông dưới mông mình: “Còn chẳng êm bằng rùa bông của tôi nhé.”
Tiểu Tư và Bách Xuân trượt rất khá, hai cô gái ở phía trước vẫy hai người xuống cùng.
Thẩm Cảnh Viễn đứng tại chỗ chỉ Yến Khinh Nam một lượt, hỏi anh: “Được không?”
Yến Khinh Nam đáp được: “Tôi trượt trước, cậu trượt đằng sau xem tôi trượt đúng không.”
“Ok.” Thẩm Cảnh Viễn vừa dứt câu Yến Khinh Nam đã lao xuống.
Lần đầu thế mà động tác của anh rất chuẩn, mượt mà đến mức không giống tay mơ mới chơi chút nào. Thẩm Cảnh Viễn cảm giác mình ăn cú lừa rồi, trượt đuổi theo anh.
Hai người dừng lại chỗ Tiểu Tư với Bách Xuân, Thẩm Cảnh Viễn tháo mắt kính, vỗ vỗ vào ngực Yến Khinh Nam: “Không phải anh biết trượt lắm đấy à?”
“Đâu có,” Yến Khinh Nam lắc đầu, không giống đang nói dối, “Thầy Thẩm dạy hay.”
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì, nhóm người xách ván trượt ngồi cáp treo.
Cáp treo không cao lắm, Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam ngồi một xe, y gác ván trượt sang bên cạnh, đứng trước cửa kính nhìn thẳng về phía trước, không nhìn xuống dưới lấy một lần.
Yến Khinh Nam hình như hơi mệt, cầm ván trượt đứng ngay bên.
Thẩm Cảnh Viễn nhớ lại hai chữ thầy Thẩm anh gọi mình vừa nãy, cúi đầu nhìn cổ tay.
Y đeo găng tay, áo khoác cài kín bưng nên vốn chẳng thấy được sợi dây màu đỏ kia đâu. Nhưng y nghĩ vẻ ngoài của Yến Khinh Nam lừa gạt người ta thật, ngoái sang lại thấy anh đang nhìn mình, bị bắt tại trận vẫn cứ nhìn mình chăm chú.
Thẩm Cảnh Viễn cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau trong bầu không gian hẹp, đến cả tần suất chớp mắt cũng hầu như trùng khớp. Tận khi cáp treo tới nơi, tốc độ hãm dần lại, Thẩm Cảnh Viễn mới lên tiếng, hỏi anh thật khẽ: “Sao lại nhìn tôi?”
Yến Khinh Nam sững ra giây lát, chưa kịp trả lời thì nhân viên đã kéo cửa buồng cáp treo ra, Thẩm Cảnh Viễn quay đầu đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Câu này của Yến Khinh Nam là trích lời thoại trong “Let the bullets fly” (Nhượng tử đạn phi): “Ăn hai bát mì, không lý nào chỉ trả tiền một bát.”
Editor cũng có lời muốn nói:
Chú thích; Từ “cưng” anh Nam nói là từ 乖. Theo mình tìm kiếm, thì thường người Trùng Khánh nói từ này với nghĩa dễ thương, người lớn (nhất là các cô bác) rất hay gọi người khác là 乖乖, giống kiểu người miền Tây hay gọi nhau bằng cưng ấy.
Câu nào là tiếng địa phương mình sẽ in nghiêng nhe, tác giả hay thêm tiếng Trùng Khánh vào lắm mà giải nghĩa câu được câu không, mình edit ra nghĩa rồi in nghiêng, vì khả năng chuyển thành tiếng địa phương nào đó bên mình cũng có hạn thôi ạ… nhiều cái lạ lắm không chuyển nổi.
Còn với mấy thuật ngữ mạt chược sau này, nhiều khi tác giả viết mãi rồi mà n chương sau mới chú thích, nhưng mình cứ thấy cái gì lạ xuất hiện là chú thích ở ngay dưới nha ;v;
Edit: tokyo2soul