Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Chương 24: Chúc mừng năm mới, sẽ còn rất nhiều những năm sau nữa



Hôm sau, lúc xuống lầu Thẩm Cảnh Viễn thấy có ba, bốn người lạ mặt đứng trước quầy tiếp tân, Mạn Mạn với A Dịch lại đứng cạnh đó pha cà phê uống.

Y lên tiếng chào hỏi: “Nhân viên mới tuyển hết à?”

“Đúng rồi anh,” Mạn Mạn giải thích, “Đêm giao thừa chỗ tụi em cũng xem như gần bia giải phóng, nhiều người sang đây ở lắm. Tụi em bận không kham nổi, năm nào anh Nam cũng tuyển vài người tới làm ngắn ngày.”

Nói tới đây thì Yến Khinh Nam xuất hiện, hỏi y: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”

“Không ngủ.” Thẩm Cảnh Viễn đáp.

Thật ra là do y cứ mải nghĩ tới chuyến đi đón giao thừa đêm nay, nhưng thế thì nghe con nít quá, y không nói ra.

“Đêm nay A Dịch với Tiểu Tư cũng đi. Chúng ta gọi xe, nhưng lúc về chắc chắn sẽ rất phiền.” Yến Khinh Nam thuận tay cầm tách cà phê A Dịch vừa pha nhấp một ngụm, “Bên kia có lực lượng kiểm soát giao thông, không được phép đỗ lại. Tàu điện ngầm với đường sắt nhẹ thì bỏ qua rồi, sau khi xong đường về đông đúc chật cứng, đặt xe phải chờ rất lâu.”

“Thế cũng không sao, chờ thì chờ vậy.” Thẩm Cảnh Viễn nghĩ dù sao cũng không bận gì khác.

Đêm, Yến Khinh Nam gọi Thẩm Cảnh Viễn ra ngoài, nhưng thay vì nhắn y đi xuống, anh lên lầu gọi tận nơi.

Thẩm Cảnh Viễn mặc rất dày, đeo cả chiếc khăn quàng cổ Yến Khinh Nam tặng mình.

Gần như đường nào cũng đang kẹt cứng. Bốn người gọi chung một chiếc xe, ba người đàn ông ngồi sau, Tiểu Tư ôm vài trái bóng ngồi ở ghế cạnh tài xế.

“Tới đó mà mua bong bóng thì có mà đắt chết.” Tiểu Tư nói.

“Mấy cô cậu đều tới bia giải phóng chơi à?”

Lái xe nói tiếng Trùng Khánh, chỉ cần không có những từ đặc ngữ địa phương, Thẩm Cảnh Viễn vẫn hiểu được đại khái.

“Vâng, tắc quá chú ạ.” Tiểu Tư cũng nói tiếng Trùng Khánh.

“Năm nào cũng y thế này, chịu không đặng hà.” Tài xế vừa cảm thán vừa thở dài ngao ngán, “Chú chưa đi bao giờ, có gì vui mà lắm người chui vào thế không biết.”

Tiểu Tư: “Tới xem đánh chuông chú ạ, chứ ngoài ra cũng chẳng có gì.”

Bên cạnh bỗng có xe lái lấn đường, bác tài đạp phanh, lầm bầm: “Ô mèn đét ơi ăn cái giống gì mà lấn đường dữ thần ôn, bộ đường con mày mở hay gì, dã man con ngan…”

Ngữ điệu của chú lái xe buồn cười quá, Thẩm Cảnh Viễn không tài nào nhịn cười nổi bèn che đậy bản thân đi một tí. Y ngồi ngay chính giữa, vừa nghiêng đầu là gục trên cánh tay Yến Khinh Nam, giấu giếm cười nhè nhẹ mấy tiếng.

Yến Khinh Nam cũng nhếch môi khẽ cười theo y.

Mấy tiếng sau mới đến được bia giải phóng. Phố đi bộ đông nghẹt người với người, Tiểu Tư bảo đáng lẽ tới giờ mới cho vào, không biết sao năm nay không làm nữa.

Nên họ xem như nhóm tới muộn, bốn người đi rất sát nhau, sợ lạc mất.

Chỗ đứng khá khẩm hơn được một tí vẫn ở khá xa, nhưng tòa cao ốc sừng sững, vẫn thấy được rõ ràng.

Hơn một tiếng nữa mới đến 0 giờ, khuôn viên quảng trường ồn ào náo nhiệt, nói chuyện với nhau không nghe rõ được.

Tiểu Tư chia bong bóng cho mọi người, Thẩm Cảnh Viễn cầm trái màu bạc.

Sau đó mọi người chờ đợi, Thẩm Cảnh Viễn gần như chỉ ngửa đầu nhìn lên trời.

Yến Khinh Nam hỏi y: “Cậu còn đứng được không?”

Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu, nói mình không sao. Đằng sau có người bước lên, tay y bị đẩy về phía trước thoáng chạm vào mu bàn tay Yến Khinh Nam.

Y tự muốn tới buổi đón giao thừa này, trước khi đi không hề nghĩ tới chuyện sẽ chen lấn ra thế này, người cứ dính cục vào nhau như cái bánh.

Cũng may dù hôm nay trời rất lạnh, người kề sát người chắn gió cũng được.

Tiếp tục đứng thêm một lát, Yến Khinh Nam nhìn điện thoại. Thẩm Cảnh Viễn cảm giác hình như anh có việc, vừa muốn hỏi anh đã cúi đầu nói với y: “Tôi đi mua nước.”

“Hả?” Thẩm Cảnh Viễn ngơ ngác, “Bây giờ à?”

Yến Khinh Nam gật đầu, lúc quay người Thẩm Cảnh Viễn nắm tay áo anh, hỏi: “Bây giờ anh ra ngoài chút nữa có về được không?”

Yến Khinh Nam ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, cười đáp: “Về được.”

Anh muốn đi, Thẩm Cảnh Viễn lại kéo ngược về: “Anh nghiêm túc?”

Hai người họ ầm ĩ ở đằng này, Tiểu Tư và A Dịch cũng ngoái lại nhìn.

Tiểu Tư hỏi các anh muốn làm gì, Yến Khinh Nam bảo mình đi mua nước.

A Dịch dứt khoát hơn nhiều, nói to: “Anh Nam, đi sớm về sớm.”

Thẩm Cảnh Viễn nhìn dòng người chật như nêm khắp xung quanh, thấy chắc Yến Khinh Nam điên mất rồi.

“Anh không về được thì làm sao đây?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.

“Sao mà muốn tôi về dữ thế?” Yến Khinh Nam cười, đưa bong bóng của mình cho Thẩm Cảnh Viễn, “Đùa cậu thôi, nhanh mà.”

Yến Khinh Nam nhanh chóng biến mất giữa đám đông nghìn nghịt, chỗ bên Cạnh Thẩm Cảnh Viễn bị cô gái trẻ phía sau lấp vào.

Y quấn quấn ngón tay mình vào sợi dây buộc bong bóng, chẳng cảm thấy gì, cứ chốc chốc lại ngẩng đầu lên xem có còn ở đây hay không.

Ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, đèn đóm các cửa hàng quanh tòa cao ốc thắp sáng cả khoảng không gian, mấy tòa nhà cao tầng phía xa xa cũng chớp tắt muôn màu muôn sắc.

12 giờ đã đến gần lắm rồi, Thẩm Cảnh Viễn ngó chừng tình hình, cảm giác quá nửa Yến Khinh Nam không về nổi đâu.

A Dịch đứng đằng trước đột nhiên ngoái đầu lại nói với y: “Anh Nam sẽ về.”

“Sao cậu chắc chắn vậy?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.

Đám đông chật kín, nói một câu dài không thể nào nghe được. A Dịch đành đổi cách nhắn tin, chỉ chỉ điện thoại mình.

Thế là Thẩm Cảnh Viễn cúi xuống xem.

A Dịch: [ Lần trước bọn em tới đây cũng y hệt thế này. Anh Nam tới sau, tụi em mới chụp cho anh ấy mấy bức quang cảnh xung quanh, ảnh chen được tới nơi. ]

Thẩm Cảnh Viễn đọc dòng tin nhắn, phì cười.

Rồi rồi, mấy cậu thật là.

Thẩm Cảnh Viễn nhét điện thoại về túi áo, tiện thể kéo khẩu trang lên. Khẩu trang này là Yến Khinh Nam đưa cho y trước lúc ra ngoài, từ lúc xuống xe y mới bắt đầu đeo.

Mọi người hướng mắt về tòa cao ốc phía xa.

Đột nhiên, Thẩm Cảnh Viễn cảm giác có người đằng sau lấn tới, bị xô về trước.

Trước mặt cũng chỉ toàn là người, Thẩm Cảnh Viễn không có nơi đặt chân chèo chống. Lúc tưởng rằng sẽ ngã ập xuống, y lại được ai đó ôm ghì eo kéo về.

“Không sao.” Yến Khinh Nam ghé vào tai y, “Tôi đây.”

Thẩm Cảnh Viễn muốn quay đầu lại, tòa cao ốc đột ngột sáng bừng lên, con số đếm ngược xuất hiện.

Đám đông trở nên hưng phấn, rất nhiều người cầm điện thoại lên quay, tất cả hòa tiếng đếm ngược.

“Mười!”

“Chín!”

“Tám!”

“Không cần quay đầu lại.” Giọng nói Yến Khinh Nam xen lẫn vài tiếng thở. Thẩm Cảnh Viễn nhận ra có ly trà sữa nóng được nhét vào tay mình, cảm giác cóng buốt đến cứng người bỗng chốc xoa dịu, “Nhìn lên trên đi, năm mới đến rồi Tiểu Viễn.”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Tiếng chuông năm mới ngân vang, có ai đó bắt nhịp câu hát.

Yến Khinh Nam tựa trán mình trên gáy Thẩm Cảnh Viễn, tay vẫn ôm trọn lấy eo y: “Chúc mừng năm mới, em sẽ còn rất nhiều những năm sau nữa.”

Ngay cả chính Thẩm Cảnh Viễn cũng không nghe rõ tiếng mình đáp lời, nhưng đôi mắt y trông thấy đôi bàn tay của Yến Khinh Nam. Thẩm Cảnh Viễn thấy hốc mắt mình nóng ran lên, thoáng nghiêng đầu, thái dương đã chạm phải bờ môi anh.

Đoàn người cao giọng ca vang.

“Tôi đã từng phá hủy tất thảy những gì thuộc về mình, chỉ muốn rời đi mãi mãi…”

“Tôi đã từng sa chân vào bóng đêm vô tận, muốn vẫy vùng mà chẳng thể thoát thân…”

“Tôi đã từng giống bạn, giống họ, giống nhành cỏ hoang loài hoa dại, khóc và cười, tuyệt vọng và khát khao, bình phàm hệt thế ấy…”

“Tôi đã từng vượt qua núi cao biển sâu, cũng từng băng qua biển người muôn trùng…”

“Tôi từng hỏi cả thế giới, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời…”

“Tôi cũng chỉ giống bạn, giống họ, giống nhành cỏ hoang, giống loài hoa dại…”

“Chốn tối tăm, con đường duy nhất tôi đi…”

Mà giữa tiếng hát Con đường bình phàm ấy, Thẩm Cảnh Viễn đánh rơi giọt nước mắt nóng hổi.

Tác giả có lời muốn nói:

“Thời gian lặng câm, trôi đi.” Lần nào nghe Con đường bình phàm cũng thấy thật xúc động.

Những câu hát cuối chương đến từ Con đường bình phàm – Phác Thụ.

Edit: tokyo2soul


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.