Trên đường về Thẩm Cảnh Viễn hầu như thiêm thiếp ngủ, lúc tỉnh dậy xe đã về tới thành phố.
Thẩm Cảnh Viễn ngái ngủ, ngồi dậy xoa xoa mặt rồi nghiêng đầu nhìn Yến Khinh Nam: “Tìm chỗ nào đó dừng xe đi, vào thành phố nhường ghế lái cho tôi.”
“Không cần,” Yến Khinh Nam đáp, “Sắp đến rồi.”
Thẩm Cảnh Viễn nhíu mày, nhìn vành mắt đỏ tấy lên của anh: “Anh nghỉ một lát đi, tôi lái được.”
Yến Khinh Nam không ừ hử gì, Thẩm Cảnh Viễn nói thêm: “Đây là xe tôi.”
“Cậu lái cậu lái.” Yến Khinh Nam cười bất lực, nhanh chóng tìm chỗ dừng xe để đổi tay lái với Thẩm Cảnh Viễn.
Anh cũng không ngủ ngay, nhìn đường đằng trước: “Chỉ cậu qua chỗ nút giao thông lập thể kia rồi tôi ngủ.”
“Có chỉ đường mà.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
“Cậu mà nghe nó thì tôi với cậu đi lòng vòng chỗ này nửa tiếng đồng hồ chưa ra.” Yến Khinh Nam nói rồi ngồi thẳng người dậy.
Động tác nọ chọc cười Thẩm Cảnh Viễn. Trùng Khánh thành phố 8D nức tiếng, y nghe danh từ lâu rồi.
Mười mấy phút sau, Thẩm Cảnh Viễn từ nghe danh thành tận mắt chứng kiến.
Hai tay y giữ chặt vô lăng, nằm nhoài xuống: “Qua được cái nút giao thông này tôi thấy mình cứ như lĩnh hội được sự sống mới vậy.”
Yến Khinh Nam nghe thế thì khóe môi hơi nhếch lên, anh có hơi mệt một chút thật, nhắm mắt ngả người bên ghế phụ.
“Phải rồi.”
Yến Khinh Nam không nói gì nữa, đến lúc Thẩm Cảnh Viễn nghiêng sang nhìn, anh đã ngủ rồi.
Đỗ xe xong Thẩm Cảnh Viễn không vội đánh thức Yến Khinh Nam, y cũng thấy hơi mệt. Anh ngủ rất ngon, lúc mắt khép lại cả gương mặt trở nên ấm áp ôn hòa hơn nhiều. Thẩm Cảnh Viễn mở cửa sổ bên anh cho thoáng, dựa lưng vào ghế nghiêng đầu ngắm Yến Khinh Nam một lúc. Bầu không khí trong xe thinh lặng.
Nhưng sự im ắng ấy mau chóng kết thúc. Có người gõ gõ cửa sổ xe bên ghế lái.
Mới đầu Thẩm Cảnh Viễn chưa nhận ra người nọ là ai, ghé mắt về phía cửa xe. Nhưng trong lòng anh đã suy đoán từ trước, cho đến khi cửa sổ xe hoàn toàn hạ xuống.
“Anh Thẩm…” Mắt người nọ đỏ ửng, “Anh nói chuyện với em được không anh?”
Thẩm Cảnh Viễn quay đầu nhìn Yến Khinh Nam trong vô thức. Anh như phát giác tiếng động, đầu khẽ lệch sang.
Thẩm Cảnh Viễn đưa tay bảo Quan Huyên giữ im lặng. Cậu ta khẽ giật mình, cúi thấp người nhìn thấy Yến Khinh Nam bên tay lái phụ, giật lùi về sau mấy bước như phản xạ. Thẩm Cảnh Viễn không gây nhiều tiếng động, cẩn thận xuống xe.
“Qua kia đi.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
Y không có tâm trạng cò cưa đưa đẩy với Quan Huyên, nói thẳng: “Tôi và cậu không còn gì cần nói thêm, tôi thấy mình đã nói đi nói lại rất nhiều lần.”
“Không mà anh,” Quan Huyên lắc đầu, “Lần này không giống vậy.”
“Không giống chỗ nào?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
“Lần này em không đến nhận sai.” Quan Huyên nghĩ đến người đàn ông bên ghế phó lái, giọng nói trở nên kiên định: “Em đến theo đuổi anh.”
Thẩm Cảnh Viễn nghe hết thì bật cười, ánh mắt nhìn Quan Huyên như thể đứng trước mặt y là một người xa lạ, “Chúng ta đã kết thúc rồi, cậu làm vậy cũng không có ý nghĩa gì.”
Y không nghe Quan Huyên nói bất kì điều gì khác, xoay người rời đi.
Mà Yến Khinh Nam chẳng biết đã dậy từ bao giờ, còn bước xuống, đứng khoanh tay dựa vào cửa xe.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn ngoái đầu nhìn Quan Huyên đang bám theo, đáp: “Không có gì.”
Yến Khinh Nam nhìn theo mắt y cũng thấy được Quan Huyên, nhưng anh không hỏi, chỉ hạ tay trên vai Thẩm Cảnh Viễn: “Chúng ta đi lấy hoa.”
Triệu Khả Tâm đi vắng, lúc hai người đến chỉ có nhân viên trong tiệm. Nhân viên nhớ rõ Thẩm Cảnh Viễn, hoa mấy hôm rồi cũng vừa cắm xong, xách liền mấy cái rổ trong tủ ra.
“Bên tôi đã giao hoa cho anh nhiều ngày như vậy, xin hỏi anh có không hài lòng chỗ nào không?” Nhân viên cửa hàng hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn nhận lấy, đáp: “Không, hoa bên cậu rất tươi mà không bao giờ trùng lặp, cảm ơn cậu.”
Nhân viên cửa hàng cười, trả lời bằng giọng phổ thông không mấy chuẩn: “Không có gì, là chuyện đương nhiên mà.”
Thẩm Cảnh Viễn vừa ra khỏi tiệm hoa đã thấy Quan Huyên đứng cạnh cửa. Y thở dài, không quan tâm, đi về với Yến Khinh Nam.
Quầy tiếp tân chỉ có mình Mạn Mạn, thấy hai người về bèn phóng ra từ đằng sau: “Cuối cùng hai anh cũng về.”
“A Dịch chưa về tới à?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
“Về rồi ạ, nói mệt nên đi ngủ.” Mạn Mạn trả lời.
“Vậy tôi lên trước,” Thẩm Cảnh Viễn nói với Yến Khinh Nam, “Cảm ơn anh đã dẫn tôi đi chơi.”
Yến Khinh Nam khẽ lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thẩm Cảnh Viễn xách hoa về phòng, trước khi tắm chỉnh trang chúng nó một lúc. Tắm xong chỉ thấy người mệt rã, y nằm trên giường thiếp đi mất.
Dưới lầu, Yến Khinh Nam không vội về phòng mà pha một tách cà phê ngồi ở quầy tiếp tân.
Anh không nói năng gì, chỉ ngồi đó trông như mọi hôm. Mạn Mạn hỏi dò: “Anh Nam, hay là anh về nghỉ đi, chắc anh cũng mệt lắm rồi. Mình em làm mấy ngày nay có sao đâu.”
“Không việc gì.” Yến Khinh Nam khuấy tách cà phê, đặt chiếc thìa lên miếng lót bằng sứ, âm thanh vang lạ.
Mạn Mạn chợt cảm thấy tâm trạng Yến Khinh Nam không tốt lắm, cũng không nói nữa, cúi đầu cải thiện kỹ năng chơi mạt chược của mình cho nhanh nhẹn mau tay.
Chẳng mấy chốc, có một vị khách bước vào, Mạn Mạn nói hoan nghênh ghé thăm. Đó là yêu cầu mà anh Nam đặt ra từ trước.
Vị khách này diện mạo xinh đẹp, xem chừng còn khá trẻ, quan trọng nhất là mắt mũi đều đỏ ửng lên, không giống bị lạnh mà giống khóc hơn.
Mạn Mạn lập tức liên tưởng vị khách này đến thanh niên lần trước bị đưa tới đồn công an. Nghĩ bụng đừng nói người này cũng gặp chuyện gì đó.
Thế là Mạn Mạn lia mắt nhìn ông chủ. Yến Khinh Nam đứng dậy, nói với cô: “Để anh.”
Mạn Mạn nhường chỗ, như trút được gánh nặng,
“Ở bao lâu?” Yến Khinh Nam hỏi.
“Hức, anh Thẩm ở đây bao lâu?” Người nọ hỏi.
Mạn Mạn khựng lại, anh Thẩm người này nhắc đến là anh Thẩm Cảnh Viễn phải không?
Cô quay đầu, Yến Khinh Nam vốn không nhìn màn hình máy tính. Đôi mắt anh chằm chằm vào cậu trai nọ, trông cực kỳ… thiếu thân thiện.
“Chúng tôi không tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng. Nếu cậu đến ở đây vì lý do đó, vậy tôi đề nghị cậu đổi chỗ khác.”
“Thái độ của mấy người với khách hàng như thế à?” Cậu trai nổi giận nói.
Yến Khinh Nam lại nhếch môi cười: “Vâng, thái độ của chúng tôi với khách hàng là như thế đấy.”
Cậu trai như còn muốn nói gì, nhưng bị bộ dạng của Yến Khinh Nam dọa cho nghẹn lời.
Mạn Mạn không kìm được tặc lưỡi.
“Một tuần.” Cậu trai đáp.
Lúc này Yến Khinh Nam mới nhìn màn hình: “Họ tên?”
“Quan Huyên.” Quan Huyên lúng ta lúng túng giải nghĩa, “Quan trong đóng cửa, Huyên, cạnh chữ Hỏa là chữ Tuyên trong tuyên truyền.”
火 (关煊) + 宣 (宣传) = 煊 (Huyên)
“Tuổi.”
“Khách sạn còn hỏi cả cái này à?” Hai mắt Quan Huyện trợn to.
Yến Khinh Nam vừa nhấc mi mắt, cậu ta đáp ngay lập tức: “Hai mươi tư.”
Yến Khinh Nam chìa tay ra trước mặt cậu ta: “Thẻ căn cước.”
Quan Huyên lục lọi trong túi xách ra đập vào lòng bàn tay anh.
Chưa đầy vài phút Yến Khinh Nam đã đăng ký phòng xong, đưa thẻ cho Quan Huyên. Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, anh dừng bên tai Quan Huyên, nói bằng âm lượng chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy: “Cậu bé quá, Thẩm Cảnh Viễn sẽ không thích cậu.”
“Anh đánh rắm!” Quan Huyên bùng nổ, “Hồi đó anh ấy là người theo đuổi tôi!”
Yến Khinh Nam hơi dừng lại trong giây lát, mí mắt cụp xuống, hệt như không nảy sinh biến động gì vì câu nói nọ.
“Bây giờ thì không.”
Quan Huyên rầm rầm kéo hành lý đi.
Một lúc rất lâu sau, Yến Khinh mới nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt hốt hoảng tột độ vẫn chưa kịp gom lại của Mạn Mạn, hỏi cô: “Không còn việc gì làm à?”
“Dạ có có có…” Mạn Mạn nhanh nhảu lặn mất tăm.
Sáng sớm Thẩm Cảnh Viễn nghe tiếng báo thức dậy uống thuốc rồi lại ngủ tiếp, đánh một giấc đến tận giữa trưa, sau đó bị cơn đói làm cho tỉnh hẳn.
Có rất nhiều tin nhắn trong Wechat, đa số là lời mời kết bạn của Quan Huyên, rồi đủ các loại quan hệ cậu ta nhờ nhắn nói chuyện giúp.
Thẩm Cảnh Viễn không trả lời, lướt đến cuối cùng mới phát hiện còn có tin nhắn Yến Khinh Nam gửi đêm qua, hỏi y có muốn xuống ăn cơm cùng không.
Mà sự thật là cả tối qua Thẩm Cảnh Viễn không thức. Y ngồi dậy trả lời tin nhắn Yến Khinh Nam, anh hồi âm bằng ghi âm, xung quanh ồn ào đủ thứ tiếng động, nghe như đang xào rau.
“Vậy bây giờ tôi xuống cũng được.”
Y nói rồi ra khỏi giường thay quần áo.
Lúc xuống lầu Mạn Mạn đang ăn cơm ngoài sảnh, vậy mà thấy Thẩm Cảnh Viễn lại vội buông đũa, nói với anh: “Chào buổi trưa anh Thẩm.”
Thẩm Cảnh Viễn cứ thấy sai sai chỗ nào. Biểu cảm của Mạn Mạn nhiệt tình thái quá, nhưng y cũng chỉ khựng một lát, mau chóng đáp: “Chào buổi trưa.”
Thẩm Cảnh Viễn đi tìm Yến Khinh Nam, định đi tới chỗ ăn sáng bữa trước. Mới bước được vài bước y đã không chắc chắn lắm, bèn ngoái đầu hỏi Mạn Mạn: “Anh Nam ở bên đó à?”
Mạn Mạn cười tươi roi rói đến lạ, đáp lời: “Dạ ở ở ở.”
Mặc dù Thẩm Cảnh Viễn hơi khó hiểu, nhưng vẫn nói: “Được, cảm ơn em.”
Lúc Thẩm Cảnh Viễn tới Yến Khinh Nam còn đang đứng bếp xào nấu.
Y lần theo tiếng động đi vào bếp, Yến Khinh Nam chỉ mặc một chiếc áo và đeo tạp dề màu đen, trên tay không thấy cái xẻng nào.
“Đến rồi à? Sắp xong rồi, cậu đợi ngoài kia đi.” Yến Khinh Nam lên tiếng.
“Không sao.” Thẩm Cảnh Viễn đi lại, nhìn dầu ăn trong nồi hỏi: “Còn món gì nữa thế?”
“Bò trụng, rưới dầu sôi lên nữa là xong.” Yến Khinh Nam hếch cằm chỉ chỗ đồ ăn đã chuẩn bị tươm tất đằng kia.
“Món đó ra là nấu thế này à,” Thẩm Cảnh Viễn thấy khá mới mẻ, “Đó giờ tôi mới ăn có một lần, cay quá.”
“Ban nãy không biết cậu xuống nên tôi làm hơi cay, lát nữa cho cậu bát nước sôi.” Yến Khinh Nam vừa nói vừa giữ nồi.
Dầu trong nồi đã sôi xèo xèo, Yến Khinh Nam nhấc lên, nói: “Cậu đứng xa ra, coi chừng bắn vào người.”
Thẩm Cảnh Viễn nghe lời dịch về sau mấy bước.
Dầu sôi rưới lên đồ ăn và lớp ớt bên trên, mùi hương xộc vào mũi rất thơm, nhưng cũng dễ sặc. Thẩm Cảnh Viễn hơi nín thở, còn chưa kịp nói mình ra ngoài đã ho khù khụ.
“Vậy mà cũng sặc được à?” Yến Khinh Nam nhìn y cười, không quên lấy nước cho y uống.
Mấy hớp nước vào bụng Thẩm Cảnh Viễn mới hồi thần, hít mũi một cái, đáp: “Thơm thì thơm thật, cơ mà cay đấy.”
Yến Khinh Nam chẳng ừ hử gì.
Anh dọn đồ ăn lên, nói với Thẩm Cảnh Viễn: “Đi rửa tay đi, ăn cơm.”
Yến Khinh Nam lấy cho Thẩm Cảnh Viễn một chén nước nóng thật. Y nhìn cả bàn đồ ăn, không ngại ngùng lắm nói: “Lần nào cũng phiền anh.”
“Không việc gì,” Yến Khinh Nam gắp cho cho một đũa thịt bò trụng, “Cậu ăn thử không nhúng một lần xem.”
Bò trụng là một món cay truyền thống của Tứ Xuyên, Thẩm Cảnh Viễn đương nhiên biết. Y cũng đã từng ăn món cay Tứ Xuyên vài lần rồi. Thời còn đại học y có một người bạn cùng phòng ở Tứ Xuyên lúc nào cũng thấy đồ ăn căn tin nhạt nhẽo. Hồi đầu Thẩm Cảnh Viễn không hiểu sao cậu ta lại bảo vậy, mãi cho đến một lần người bạn ấy dẫn cả phòng đi ăn một quán đồ cay Tứ Xuyên chính tông. Thẩm Cảnh Viễn vừa nếm miếng đầu tiên đã bụm miệng xuýt xoa: “Tôi hiểu sao cậu lại ghét đồ ăn căn tin trường mình rồi.”
Ngon thì đúng là ngon thật, Thẩm Cảnh Viễn khẳng định, nhưng không nuốt trôi cũng là thật, y không cách nào ăn hết.
Thẩm Cảnh Viễn ăn hết chỗ thịt Yến Khinh Nam gắp cho, vừa nuốt xuống đã tê buốt lưỡi. Yến Khinh Nam cười cắm cho y một chai sữa chua, y uống liền mấy hớp: “Cay…”
Mặt và cổ y đỏ chót, môi còn đỏ hơn. Vị cay trong khoang miệng vẫn chưa dịu đi, thốt ra có mỗi một âm tiết mà cũng nhão nhoẹt, hệt như đang ra sức nũng nịu.
Nhưng lúc đó Thẩm Cảnh Viễn đang cay xây xẩm mặt mày, hoàn toàn không để ý đôi mày Yến Khinh Nam khẽ nhướng lên.
“Vậy cậu nhúng qua rồi ăn, lần sau nấu món không cay cho cậu.” Yến Khinh Nam nói.
Chú thích:
Nút giao thông lập thể
Bò trụng
Edit: tokyo2soul