Phương Tiểu Nhu không nghĩ tới Cố Dịch An sẽ đến nơi này chờ cô, khi nhìn thấy cậu xác thực cô có một chút kinh hỉ, đôi mắt lập tức sáng lên.
Cô đã cố gắng khống chế chính mình mới có thể không biểu hiện gấp không chờ nổi như vậy.
Nhưng mà cô thấy ở sau Cố Dịch An còn có một người, hắn có vẻ không kiên nhẫn chờ đợi, vác vai đi ra “Sao hai người chậm thế, chờ muốn chết.”
Người này còn không phải là Lưu Ninh sao.
Xem ra quan hệ của bọn họ thật đúng là không tồi, đi đâu cũng đi cùng nhau.
Phương Tiểu Nhu ngượng ngùng cười, “Hai anh đợi rất lâu sao?”
“Không có, mới vừa tới.”, Cố Dịch An cười cười phủ nhận lời của Lưu Ninh.
Bốn người đang nói chuyện, định cùng đi ăn cơm chiều, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nữ xa lạ.
Mạnh mẽ chen vào.
“Tiểu Nhu, mọi người đi ăn cơm chiều à?”
Bỗng nhiên bị người khác kêu thân mật như vậy Phương Tiểu Nhu hơi sửng sốt, có chút không quen, trừ bỏ Lâm Phàm ở trường học cô không có người bạn thân nào khác.
Vừa quay đầu lại liền gặp một gương mặt quen thuộc, nữ sinh kia rất tự nhiên đi tới, còn ôm lấy bả vai Phương Tiểu Nhu.
Thân mình cô đều cứng, đặc biệt mất tự nhiên.
Nữ sinh này bằng tuổi các cô, chính là cô cũng từng nói mấy câu với người này, căn bản là không thân.
Hiện tại loại hành vi thân mật này thực rõ ràng là có mục đích, đôi mắt Phương Tiểu Nhu nhìn về phía trước liền hiểu rõ, không cần nói liền biết nữ sinh này chắc chắn là muốn tiếp cận Cố Dịch An.
Trong lòng Phương Tiểu Nhu đã chết, cô không muốn bất luận kẻ nào tiếp cận cậu.
Đối mặt với nữ sinh nhiệt tình Phương Tiểu Nhu liền hơi xấu hổ cười cười, sau đó nhìn Lâm Phàm, Lâm Phàm lập tức liền hiểu ý tứ của cô.
Lâm Phàm cười hắc hắc, một phen ôm lấy bả vai nữ sinh , giả vờ nhiệt tình như người quen.
“Thẩm Hiểu Đường nè, sao cậu đến giờ mới đi vậy?”
Thẩm Hiểu Đường thẹn thùng cười.
Phương Tiểu Nhu vừa nhìn thì trong lòng liền càng hụt hẫng.
Thẩm Hiểu Đường còn nhích lại gần cô, đầu thò qua, hạ thấp giọng nói “Tiểu Nhu, nghe nói cậu là muội muội của Cố Dịch An ? Là hàng xóm của nhau?”
“Thật hâm mộ cậu nha, có thể gần gũi tiếp cận anh ấy như vậy. Cái kia…… Tớ có thể đi ăn cơm chiều với các cậu được không?”
Này còn không phải là đang nói “Tớ có thể theo đuổi Cố Dịch An hay không” sao?
Hơn nữa dường như còn muốn cô hỗ trợ.
Phương Tiểu Nhu tiếp tục cười, nhìn người đang đi phía trước, “Thật ngại quá, cái này thật sự là không được. Ca ca tớ không thích ăn cơm với người lạ.”
Đặc biệt là nữ sinh xa lạ.
Cố Dịch An cũng nghe thấy ai đó nói “Ca ca”, quay đầu lại nhìn cô, trong mắt cậu toàn là ý cười ôn nhu.
Hai tai Phương Tiểu Nhu bỗng dưng nóng lên.
Dù sao cậu vốn dĩ chính là Tiểu Mã ca ca của cô, nói ca ca cũng không có sai.
Thẩm Hiểu Đường chỉ lo nói chuyện với Phương Tiểu Nhu, căn bản là không có nhìn đến ánh mắt Cố Dịch An, tiếp tục năn nỉ nói “Tớ cũng không phải là người xa lạ mà, Tiểu Nhu cậu giúp tớ nói một câu thôi là được rồi?”
Lông mi Phương Tiểu Nhu buông xuống, trong lòng ghen tuông càng sâu, còn có chút bực bội.
Cô tuyệt đối không thể đem Tiểu Mã ca ca đẩy cho bất luận kẻ nào.
Phương Tiểu Nhu giả vờ cười, “Sao cậu lại muốn ăn cơm với ca ca tớ?”
Cô đã biết rõ còn cố hỏi, vấn đề này làm đối phương có chút ngượng ngùng, thẹn thùng gãi tóc.
“Mẹ anh ấy nói không cho anh ấy yêu đương.”
Phương Tiểu Nhu gọn gàng dứt khoát xóa bỏ đi ý niệm của Thẩm Hiểu Đường.
Một câu nói làm cô ta xấu hổ mặt đều đỏ lên, lúc này Cố Dịch An thả chậm bước chân, quay lại nửa bước, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Phương Tiểu Nhu.
Cậu cười nhạt cúi đầu liếc nhìn cô một cái, ngữ khí đều là sủng nịch.
“Đúng là tôi không thích ở cùng với người lạ.”
Phương Tiểu Nhu bị cậu làm cho hoảng sợ, tim đập càng nhanh vài nhịp, ngẩng đầu nhìn cậu.
Bởi vì động tác của cậu, nháy mắt cô liền mặt đỏ tim đập, giống như mỗi nơi cậu chạm vào đều nóng lên.
Chỉ là ôm bả vai nhẹ nhàng một chút, cô bắt đầu cảm thấy nai con chạy loạn.
Cố Dịch An lạnh nhạt nhìn thoáng qua Thẩm Hiểu Đường, lại bổ sung một câu, “Mẹ tôi cũng không cho tôi yêu đương.”
Sau khi nghe xong những lời này của cậu Phương Tiểu Nhu mặt càng đỏ.
Thẩm Hiểu Đường xấu hổ không biết nên nói gì, Cố Dịch An cũng không đợi cô ta nói chuyện, nói xong liền xoay người đi.
Đồng thời nhẹ nhàng thu hồi tay.
Khi cậu buông tay ra, tâm Phương Tiểu Nhu thật giống như cũng đi theo, bất quá rất mau cô cũng trở lại bình thường.
Lưu Ninh cũng trêu chọc Cố Dịch An một câu, “Xem ra cậu vẫn như trước, đem tiểu muội muội cưng chiều như bảo bối.”
Cố Dịch An trừng hắn một cái, ý bảo hắn câm miệng.
Lâm Phàm cũng nhướng mày với Phương Tiểu Nhu, vẻ mặt cười trộm chạm cổ tay của cô.
Cơm nước xong Lâm Phàm liền đưa mắt ra hiệu với Phương Tiểu Nhu, chớp mắt kiến nghị nói “Hiện tại còn sớm, không bằng chúng ta đi tản bộ ở sân thể dục, cho dễ tiêu hóa.”
Phương Tiểu Nhu theo bản năng nhìn Cố Dịch An, kỳ thật cô cũng muốn đi. Cô cùng thường xuyên đi dạo sân thể dục với Lâm Phàm, dạo hai vòng sau đó về phòng học, tiết tự học buổi tối cũng rất nhàm chán.
Nếu Cố Dịch An đi cùng, cô sẽ càng vui vẻ.
Đối với yêu cầu của Phương Tiểu Nhu, trước nay cậu chưa từng cự tuyệt, khi cô vô tình nhìn cậu, cậu liền gật đầu, mỉm cười đồng ý.
“Vậy thì cùng đi đi, vừa lúc chúng ta cũng định vừa đi vừa về phòng học.”
Lưu Ninh tỏ vẻ không thể tưởng tượng đối với hành vi của Cố Dịch An, khó hiểu nhìn cậu, “Tớ không có nghe lầm chứ? Cậu thế mà muốn tản bộ sao? Không phải mỗi ngày cậu đều làm bài ôn tập sao?”
Cố Dịch An chính là một con mọt sách, đại học bá, cả ngày cũng chỉ biết đọc sách trong đầu cũng chỉ toàn là chuyện làm bài. Hắn ước cậu có thể đi ra ngoài chơi nhưng cậu lại đều bận làm bài mà cự tuyệt hắn, hơn nữa nói đó là chuyện uổng thời gian, hôm nay sao mà sảng khoái đồng ý làm cái chuyện uổng thời gian chứ?
Lưu Ninh chậc chậc chậc, vẫn là chỉ có lời nói của tiểu muội muội mới có tác dụng.
Cố Dịch An lại cho hắn một ánh mắt xen vào việc người khác , nhàn nhạt giải thích, “Phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Lưu Ninh nhún vai.
Phương Tiểu Nhu nghe cậu đồng ý liền cười vui vẻ.
Bốn người cùng nhau vào sân thể dục, mọi người dường như cũng vừa ăn xong cơm chiều, bên trong vẫn còn vài người.
Bọn họ đi vào liền hấp dẫn một ít tầm mắt, bất quá không có quá nhiều người, chỉ có vài nữ sinh tới lui nhìn bọn họ.
Đúng là thời điểm chạng vạng gió đêm thổi rất thoải mái, mặt trời cũng đã lặn, Phương Tiểu Nhu đi cùng với Cố Dịch An, Lâm Phàm cố ý đi sau vài bước.
Cố ý không quấy rầy bọn họ.
Bốn người cùng nhau đi một vòng quanh đường băng plastic, sau đó lại chơi ở xà đơn bên kia một hồi, bên cạnh còn có cái bàn đu dây.
Lâm Phàm liền chơi đánh đu, Lưu Ninh giúp cô đẩy bàn đu dây.
Phương Tiểu Nhu đứng ở một bên nhìn không chơi, Cố Dịch An đi đến bên cạnh cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô rồi cười.
“Sao không chơi?”
Phương Tiểu Nhu lắc đầu, “Không muốn chơi.”
Nhìn thấy bàn đu dây cô liền nhớ tới khi còn nhỏ chơi không cẩn thận bị quăng ngã, đau đến tận mấy ngày, không biết cậu có còn nhớ hay không.
Cố Dịch An cũng nhìn cái bàn đu dây kia, mắt mang ý cười nói “Hiện tại anh sẽ không lại làm em bị quăng ngã.”
Phương Tiểu Nhu có chút kinh hỉ nhìn cậu.
Không ngờ cậu còn nhớ rõ.