Ăn Xong Chùi Mép

Chương 30: Về nhà



Nhận được tối hậu thư của mẹ, tôi nằmlăn tới lăn lui trên giường mãi không ngủ được, lòng não nề buồn phiền vô cùng tận, trong thời gian ngắn như vậy đi đâu kiếm bạn trai chứ?

Để có thể trong nửa tháng thành công tìm được bạn trai dẫn về ra mắt mẹ, tôi bắt đầu để mắt đến những anh chàng còn độc thân, bởi vì đó giờ cứ hễ tan sở là về thẳng nhà, trải qua bao đêm suy tính kỹ lưỡng, tôi quyết định thu thập thông tin, lựa chọn mấy đồng nghiệp nam trong công ty.

Hôm sau, tôi thức dậy sớm đi vào công ty, bất ngờ phát hiện tổng giám đốc Lục hôm nay còn đến sớm hơn cả tôi, yên lặng ngồi xem tài liệu ở bàn làm việc, thấy tôi đi vào thì chỉ ngước lên nhìn, sau đó lại dúi đầu tiếp tục công việc, ngay cả câu chào hỏi cũng chẳng nói.

Thái độ lạnh lùng như thế khiến tôi hơi buồn bã, phim truyền hình cũng hay chiếu như thế, quả nhiên đàn ông sau khi đã đạt được mục đích sẽ tỏ ra thờ ơ và rũ sạch mọi chuyện, Lục đại Boss à Lục đại Boss, anh sinh lòng ham muốn ăn uống no nê rồi không thèm tôi, không cần tôi nữa đúng không?

Tôi bực dọc nghĩ thầm, cũng lười chào hỏi anh, nhanh chóng thu dọn đống tài liệu lộn xộn trong văn phòng, dọn dẹp trong thời gian ngắn nhất, tôi ôm phần tài liệu cần sao lưu đi ra khỏi văn phòng.

Bên ngoài phòng làm việc, các đồng nghiệp đều ngồi ở bàn làm việc riêng của mỗi người, nghĩ đến mệnh lệnh của mẹ, tôi vô thức đưa mắt nhìn các đồng nghiệp nam khá đẹp trai,nếu muốn tìm đối tượng cho bản thân thì không thể nào lựa chọn sơ sài được, quen biết và hiểu nhau là điều rất quan trọng, việc hiện giờ tôi cần phải làm chính là tích cực làm quen càng nhiều đồng nghiệp nam càng tốt, tốt nhất là phải để lại ấn tượng tốt với họ.

Hạ quyết tâm, tội vội vàng đi pha ly cafe nóng, tươi cười như hoa đi về phía một đồng nghiệp nam, “Tiểu Lý, hôm nay công việc nặng nhọc quá ha, này, uống ly cafe để nâng cao tinh thần đi.”

“Thư ký Hạ?” Tiểu Lý ngạc nhiên, ngẩn người một lúc mới phản ứng, vừa nhận ly cafe vừa không ngớt lời cảm ơn.

Sau đó, anh ta tiếp tục đánh máy hùng hục, tôi đứng như trời trồng kế bên, nhất thời không biết nên làm gì, sự thật đã chứng minh, muốn bắt chuyện cũng cần phải có “chiêu”! Tôi hiện tại nên nói gì đây nhỉ?

Như cảm thấy tôi vẫn chưa đi, anh ta ngẩng đầu lên hỏi, “Thư ký Hạ, còn có chuyện gì sao?”

Tôi phản xạ có điều kiện gật đầu, “Đúng vậy, tôi còn có chuyện gì sao?”

Tiểu Lý, “…”

“Khục khục…” Tôi ho khan hai tiếng, vội vàng lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi Tiểu Lý, trưa nay anh có rảnh không? Tôi vô công ty cũng được một thời gian rồi, chúng ta là đồng nghiệp đã lâu mà chưa từng đi ăn cơm chung ngày nào.”

Anh ta do dự nhìn tôi, vẻ mặt khó xử, nghĩ cả buổi mới gật đầu, “Được rồi.”

“Cứ quyết định vậy đi!” Tôi nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai anh ta, hài lòng ôm tài liệu đi photo.

Đang đi bỗng đúng lúc đụng phải Lục tiểu đệ đang cầm đồ lau nhà, tay kia thì xách thùng nước từ toilet đi ra, tưởng cậu ta gặp tôi thì sẽ lại trốn như lần trước, ai ngờ là chạy xộc đến trước mặt tôi, cáu kỉnh gặng hỏi, “Cô và anh tôi xảy ra chuyện gì? Cãi nhau hay là chia tay rồi hả?”

Tôi lắc đầu thở dài, “Không có chia tay.” Tôi và Lục hồ ly chỉ có quan hệ ông chủ và thư ký, làm gì mà chia với tay chứ?

Lục Khiêm ra vẻ ta đây hiểu chuyện, “Vậy là cãi nhau?”

Tôi tiếp tục lắc đầu, “Không phải cãi nhau.” Anh là sếp của tôi, tôi nào dám cãi nhau với anh.

Vẻ mặt Lục Khiêm khó hiểu, “Nói thế là đã chia tay rồi hả?”

Tôi nhíu mày, “Không phải.”

Lục Khiêm hỏi tiếp, “Vậy thì cãi nhau?”

Tôi buồn bực, “Nói chung là không phải! Cậu muốn hỏi bao nhiêu lần hả?”

Lục Khiêm nổi nóng, “Tại vì tôi không biết nên mới hỏi, hai người rốt cục là đã chia tay hay là cãi nhau?”

Tôi, “…”

Nói đến đây tôi cũng ỉu xìu, Lục tiểu đệ à, chẳng lẽ cậu suy nghĩ bằng mông hả? Hỏi hai vấn đề, phủ nhận vấn đề này thì cũng cần phải khẳng định vấn đề kia sao? Chẳng muốn dong dài với thằng ngốc này nữa, tôi tiếp tục đi làm chuyện của mình, nhưng mà chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng Lục tiểu đệ la oang oáng phía sau.

“Này, tôi chưa từng thấy anh trai tôi như thế, cả ngày không nói năng gì, cả người bần thần, liều mạng mà làm việc, như đang trút giận gì đó, lại giống như ngầm chịu đựng cái gì, cô rốt cục có làm chuyện gì quá đáng với anh tôi không hả?”

Nghe xong mấy lời này, tôi nổi khùng lên, không phải tôi làm gì quá đáng với Lục hồ ly, mà chính anh đã quá đáng với tôi, giờ ngược lại cậu ta còn chất vất tôi có làm gì quá đáng không, đúng thực sự là quá đáng mà !

Buổi sáng hôm nay, tôi hoá đau thương thành sức mạnh, xử lý hết công việc trong ngày, cố ý tranh thủ trước giờ nghỉ trưa đi tìm Tiểu Lý, nhưng vừa tới thì đã không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Nhìn dáng vẻ anh ta trung thực thế chắc sẽ không cho tôi leo cây đâu hả? Tôi ngờ vực đi qua, chỉ vào cái ghế trống, hỏi đồng nghiệp nữ ngồi cách đó không xa, “Tiểu Lý đâu rồi?”

“Anh ta à?” Đồng nghiệp nữ đó vươn vai, vẻ mặt đồng cảm thở dài, “Bị Tổng giám đốc kêu đi phát truyền đơn rồi, anh ta cũng thật xui xẻo, công việc đang ngập đầu, buộc phải ngừng lại hết, đi làm công việc khổ sai như vậy, chắc tối nay không thức đến sáng để làm xong công việc cũng không được rồi.”

Tôi im lặng, buổi trưa hôm nay vừa hẹn anh ta, thì đã bị kêu đi phát truyền đơn rồi, sao lại trùng hợp như thế?

Hay là Tổng giám đốc cố ý làm vậy?

Bực! Có cần đuổi cùng giết tận vậy không? Lục Tuyển Chi tuổi trẻ tài cao, thiếu gia nhiều tiền nhiều của, tôi trèo cao không nổi, giờ tước mất cả cơ hội làm quen các đồng nghiệp nam của tôi, bộ anh mong tôi cô đơn cả đời này hả?

Ác độc, quá ác độc!

Vì thế, hôm nay tôi không thu hoạch được gì hết, để tỏ rõ sự kháng nghị của mình đối với sự chuyên chế độc tài của ông chủ Lục, sáng hôm sau tôi kiên nhẫn tìm tiếp đồng nghiệp khác, tiếp tục cố gắng làm quen với các thanh niên độc thân, để thành công tìm được đối tượng phù hợp dẫn về ra mắt mẹ!

Lần này tôi tính toán rất kỹ, tránh xảy ra tình huống như ngày hôm qua, tôi cố ý đi hỏi giám đốc Vương xem hôm nay có cần phát truyền đơn gì không, sau đó mới đi tìm đối tượng mới là Tiểu Vương, cũng giống như kế hoạch ngày hôm qua, trước tiên pha ly cafe hỏi han này nọ, sau đó thuận tiện hẹn nhau cùng ăn trưa.

Vốn tưởng không có tí sơ hở nào, thế mà giữa trưa tôi đến tìm Tiểu Vương, thì không thấy anh ta đâu. Tôi không hiểu, bèn hỏi cô đồng nghiệp hôm qua, “Cho tôi hỏi chút, Tiểu Vương đi đâu rồi?”

“Cô hỏi Tiểu Vương hả?” Đồng nghiệp đó lại tỏ vẻ cảm thông, “Cũng không biết anh ta dạo gần đây có phạm thái tuế không nữa, vừa rồi bị Tổng giám đốc gọi đi mua văn phòng phẩm rồi, từ cái bàn cái ghế cũng do anh ta phụ trách hết, chắc đi bảy tám chuyến mới chuyển xong hết đồ đạc, hôm nay chắc mệt bở hơi tai rồi đây.”

Tôi, “…”

Mấy ngày kế tiếp, tôi lần lượt hẹn Tiểu Lưu, Tiểu Ngô, Tiểu Trương… Nhưng dù cho tôi có chuẩn bị trước kỹ đến cỡ nào, cuối cùng kết quả vẫn là bị cho leo cây, một tuần lễ trôi qua, vậy mà chẳng thể tìm hiểu một đồng nghiệp nam nào, nói chi đến phát triển tình cảm.

Hôm nay đến công ty sớm, tôi càng bị ngăn cản thì lại càng kiên trì chống lại ông chủ Lục độc tài chuyên chế, lúc đi qua hành lang, đúng lúc nghe thấy tiếng nói phát ra từ một văn phòng, tôi cũng chỉ vô ý nghe được thôi, mà càng nghe càng thấy hứng thú, tôi vô thức đi chậm lại.

“Nghe nói tháng sau tổng giám đốc sẽ tăng lương cho mọi người đó.”

Liền có tiếng người sung sướng kêu lên, “Vậy hả? Vậy thì tuyệt quá, mà cô nghe ai nói vậy? Thiệt hay giả?”

“Nghe giám đốc Vương bộ tài vụ nói, chắc không sai đâu.”

Nghe xong, tất cả mọi người đều phấn khích, văn phòng háo hức không thôi, nhưng bỗng nhiên tiếng một nam đồng nghiệp uể oải ca thán cất lên, “Tăng hay không tăng gì cũng được hết, giờ tôi chỉ hi vọng thư ký Hạ đừng có đến tìm tôi nữa.”

Thư ký Hạ? Không phải là tôi sao? Nghe những lời này tôi thiệt nổi nóng, đẩy cửa đi vào, hùng hổ trừng mắt anh ta, “Là đồng nghiệp bấy lâu nay, anh nói vậy đúng thật quá đáng mà, tôi tuyệt giao với anh!”

“Thật sao?”

Tôi vừa thốt ra, vẻ mặt anh đồng nghiệp kia liền tỏ ra vui mừng, dáng vẻ cứ như thể mong còn không được, điều càng đả kích hơn chính là, những đồng nghiệp khác lại nhìn anh ta vẻ đầy ngưỡng mộ!

Được rồi, ông chủ Lục anh thắng rồi, tôi không đánh lại anh, hiện giờ mọi đồng nghiệp nam trong công ty đều sợ tôi còn hơn sợ cọp, xem ra kế hoạch tìm bạn trai trong vòng nửa tháng đã hoàn toàn thất bại rồi.

Hôm nay hết giờ làm về đến nhà, mẹ cứ thúc giục tôi đi coi mắt, nghĩ đến hôm nay ở công ty bị đả kích, lại nghĩ đến thái độ lạnh lùng của ông chủ Lục mấy bữa nay, đầu tôi như muốn nổ tung, hờn dỗi đồng ý ngay, nhưng yêu cầu chỉ duy nhất lần này, sẽ không có lần sau nữa. Mẹ thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, miệng cười vỗ tay không ngớt, vội vàng đi liên hệ với mấy bà bạn già, nói là muốn tìm người tốt nhất, khẳng định phải cho tôi coi mắt một lần là phải chấm trúng.

Xưa đến giờ mẹ làm việc gì cũng rất quyết đoán, tối thứ hai đã sắp xếp xong đối tượng coi mắt, thời gian địa điểm cũng chuẩn bị xong, còn cố ý mua cho tôi bộ quần áo mới, hoàn toàn không cho tôi bất cứ cơ hội lật lọng nào.

Tuy là lúc trước thẳng thừng đồng ý, nhưng gần đến giờ hẹn, chưa có coi mắt mà tôi đã hối hận không thôi… Hạ Diệp, mày sao lại hồ đồ như thế, hai người hoàn toàn xa lạ không hiểu gì về đối phương bị người lớn sắp xếp coi mắt, cho dù chấm trúng thì sao, cuộc hôn nhân như thế còn ý nghĩa gì chứ?

Không được, nếu không có tình cảm thì làm sao mà hạnh phúc, tôi nhất định phải làm hỏng buổi coi mắt lần này! Chỉ cần đối phương thấy tôi chướng mắt, mẹ cũng sẽ không còn lý do gì buộc tôi lập gia đình nữa.

Đứng trước cửa nhà hàng, tôi hít sâu nhiều lần, điều tiết tốt cảm xúc rồi mới kiên định đi vào.

Cách bày trí của nhà hàng này cũng không tệ, chùm đèn thuỷ tinh treo trên trần toả ra ánh sáng lung linh, tường sơn màu sáng càng khiến cả nhà hàng thêm sang trọng, chỗ đặt trước nằm ở cửa sổ sát đất, đã có một người đàn ông ngồi sẵn, tôi hít sâu một hơn ổn định tâm trạng, rồi mới chậm rãi đi qua bàn ngồi xuống đối diện người đàn ông đó.

Ngoài dự định đấy nhé, đối tượng xem mắt luận tướng mạo hay khí chất đều hoàn hảo ngoài dự kiến của tôi, xem ra chắc mẹ đã tốn nhiều công sức lắm đây, nhìn quần áo cũng có thể thấy anh ta rất biết ăn mặc, áo màu trắng kiểu Tôn Trung Sơn phối với quần tây ôm gọn đôi chân, khuôn mặt điển trai càng khiến người ta có cảm tình, vẻ mặt hiền lành, ánh mắt dịu dàng trong vắt như dòng suối, làm tôi cảm thấy anh ta giống như một thiên sứ, tuy là hình dung hơi quá, nhưng mà tôi chẳng tìm được từ nào thích hợp để miêu tả hết.

Tôi nhìn anh ta đăm đăm một lúc lâu, anh ta cũng không tỏ ra khó chịu, cứ để tôi quan sát, thân thiết mỉm cười hỏi, “Cô là cô Hạ?”

“À, đúng vậy.” Tôi chấn chỉnh tinh thần, lịch sự hỏi, “Anh là anh Hà?”

Anh ta hiển nhiên đã quá quen với kiểu giao tiếp thế này, vẻ mặt và giọng điệu vô cùng bình thản, “Xin chào, tôi là Hà Tiêu Nhiên, rất hân hạnh được biết cô.”

Tôi không quen với mấy chuyện này, ngây ngô cười gật đầu, “Ha ha, hân hạnh, hân hạnh.”

Anh ta nghiền ngẩm phản ứng của tôi, xoa xoa cằm, chợt lên tiếng, “Nếu như tôi đoán không sai, chắc hẳn đây là lần đầu cô Hạ đi coi mắt?”

Anh ta nhìn ra hả? Tôi hơi căng thẳng, “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Hà Tiêu Nhiên lắc đầu, nhã nhặn cười trấn an, “Không cần căng thẳng vậy đâu, cô cứ thả lỏng đi. Nếu như đây là lần đầu cô đi coi mắt, tôi nghĩ tôi có thể cho cô một lời khuyên rất hữu ích.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, “Lời khuyên gì?”

“À, là thế này.” Ánh mắt anh ta bình tĩnh thản nhiên nhìn tôi, ung dung ngồi dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực, giọng nói nhẹ nhàng không kém phần nghiêm túc, “Tôi muốn nói cho cô biết kết luận việc coi mắt, đừng nghĩ rằng cái tốt càng ở phía sau, thật ra đối tượng coi mắt đầu tiên mới chính là lựa chọn tốt nhất, bởi vì theo lẽ thường thì càng về sau đối tượng càng tệ hơn, cho nên tôi khuyên cô nhanh chóng quyết định, đừng quá kén cá chọn canh, để tránh tương lai phải hối hận.”

Đối tượng coi mắt đầu tiên là lựa chọn tốt nhất? Tôi nghe đã hiểu, không phải ám chỉ tôi đừng kén cá chọn canh, anh ta chính là sự lựa chọn tốt nhất. Trời ạ… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mới gặp lần đầu tiên mà người ta đã động lòng với tôi, này cũng được sao! = =

Được rồi, tôi thừa nhận lòng tự trọng của một người phụ nữ đã nhận được sự thoả mãn rất lớn, sự tán thưởng của đàn ông quả nhiên là thuốc tiên, tâm trạng tôi tíc tắc đã tốt hơn rất nhiều, không kìm lòng được cứ cười toe toét.

Tuy đã nghe ra ám hiệu của anh ta, nhưng vẫn tỏ ra không tin kết luận coi mắt, “Đối tượng coi mắt về sau càng tệ hơn, cũng chưa chắc thế mà?”

Hà Tiêu Nhiên nhún vai, thở dài ngao ngán, “Đúng vậy, lúc trước cũng có người nói với tôi thế nhưng tôi cũng không tin, nhưng trải qua kinh nghiệm mà tôi tích luỹ được, đó chính là sự thật.”

Tôi bỗng nghĩ đến điều gì, vội hỏi, “Hôm nay là lần coi mắt đầu tiên của anh Hà sao?”

Anh ta nhìn tôi đắm đuối, “Cô là đối tượng xem mắt thứ tám của tôi.”

Tôi, “…”

Theo như ý anh ta nói, thông qua kinh nghiệm dày dặn, đối tượng xem mắt càng ngày càng tệ hơn, mà đây là lần thứ tám anh ta coi mắt, cũng có nghĩa là… Tôi chính là người tệ nhất trong tám người coi mắt sao?

Khốn !


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.