Ăn Xong Chùi Mép

Chương 2: Rơi vào tay giặc



Thấp tha thấp thỏm ngồi ở khu chờ, nhìn ứng viên từng người từng người bị gọi vào phỏng vấn, rồi từng người chán nản ủ rũ đi ra, tâm trạng tôi càng thêm hồi hộp lo sợ, may mắn là bọn họ không có trúng tuyển, danh sách cũng bớt người cạnh tranh, tôi bỗng nhận ra thậm chí bọn họ còn phỏng vấn thất bại, người đắc tội với chủ khảo như tôi đây chỉ sợ là không có hi vọng gì cả !

Lúc bên trong gọi tên tôi, tâm trạng tôi vô cùng khẩn trương, phải hít sâu mấy lần mới giảm bớt căng thẳng, lại phát hiện mọi người chung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm, mà trong phòng thi tuyển giọng nữ thiếu kiên nhẫn hô to lần nữa, tôi vội vội vàng vàng xách túi đi như chạy vào phòng thi tuyển.

Vào đến bên trong, có năm người ngồi, chính giữa là chủ khảo hôm nay, những người khác thì chia ra ngồi hai bên, vừa mới đi vào, tôi có cảm giác mình như là phạm nhân thời xưa bị áp giải lên công đường, chỉ thiếu việc hô to “ uy vũ ” nữa thôi.

Cô đảo mắt nhìn ông quan lớn đang ngồi bên kia, người nọ ngồi ở giữa tuấn tú lịch sự tao nhã, cung cách cao quý, trước mặt anh có để một tấm bảng nhỏ, trên đó ghi là : Lục Tuyển Chi.

Anh lúc này đã thay một chiếc áo sơ mi màu xanh vừa ôm sát người lộ ra đường cong khêu gợi đầy nam tính, gương mặt tuấn mỹ nhã nhặn. Từ lúc bước vào đến giờ, anh cứ ngồi trước máy vi tính mười ngón tay gõ bàn phím liên tục, lúc tôi bước đến bàn, tay anh vừa vặn rời khỏi bàn phín, ung dung ngồi dựa trên ghế da xoay xoay, cây bút nhẹ nhàng kẹp ở ngón giữa, tay kia gõ nhẹ lên bàn, anh nhìn khuôn mặt tràn đầy lo sợ của tôi, nở nụ cười đầy bí hiểm.

Tôi bỗng rùng mình, tranh thủ thời gian đưa bản lý lịch của mình, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế nhỏ đối diện anh.

Đôi mắt đen trong trẻo trầm tĩnh liếc sơ qua hồ sơ xin việc của tôi, sau đó liền ngẩng đầu hỏi, “ Cô Hạ, chuẩn bị xong chưa ? ”

Tôi vội ngồi thẳng lưng, bộ dáng nghiêm chỉnh, cẩn trọng gật đầu.

“ Tốt, vậy chúng ta bắt đầu. ” Anh khẽ gật đầu, nhìn tôi không chớp mắt, giọng điệu y như mấy nhà tư bản, “ Cô Hạ, mong cô thành thật và kể chi tiết kinh nghiệm của cô trước khi đến công ty chúng tôi phỏng vấn. ”

“ À, kinh nghiệm… thành thật chi tiết…. ” Tôi ngẫm nghĩ kinh nghiệm của mình, lập tức chân thành trả lời, “ Trước khi đến quý công ty phỏng vấn, lúc 8 giờ ăn xong bữa sáng tôi liền đón taxi từ nhà đi, trên đường bị kẹt xe đến tận 10 phút, bởi thế nên đi 30 phút mới tới được quý công tý, rồi lúc bước vào thì bị ngã trước cổng… ”

“ Được rồi. ” Khuôn mặt vốn bình tĩnh liền sa sầm, giọng nói quyết đoán cắt ngang lời tôi, sau đó lại cầm bút không hề do dự viết, “ Không có kinh nghiệm làm việc, là người bất cẩn chủ quan. ”

Tôi : “ … = = ”

Trong phòng im ắng, chỉ thấy giám khảo ngồi hai bên trái phải cực khổ nín cười…

Tôi tức ! Có anh mới nhận định qua loa như vậy ! Đúng thật bất công mà ! (tức cũng vô dụng… người ta ghi đều là sự thật)

Viết xong, Lục Tuyển Chi ngẩng đầu lên lần nữa, mặc kệ vẻ mặt bực tức của tôi, nhoẻn mỉm cười, “ Chúng ta tiếp tục. ”

Tôi hít sâu gật đầu, rút ra được bài học lúc nãy, tôi âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định không thể để lộ ra khuyết điềm gì nữa, phải tận lực đưa ra ưu điểm của bản thân !

Anh nhìn vào hồ sơ xin việc của tôi, cẩn thận xem xét nội dung bên trong, sau đó từ tốn nói, “ Cô Hạ, đối với sơ yếu lý lịch của mình, cô cảm thấy tự hào nhất ở điểm nào ? ”

“ Điểm tự hào nhất… À, cái khung viền trang trí rất đẹp ! Tôi mất cả tiếng đồng hồ mới làm được đó. ” Tôi tràn đầy tự tin chỉ vào khung viền trang trí trên sơ yếu lý lịch, có thể làm ra được cái khung vừa dễ thương vừa đẹp và lại cầu kì như vậy cũng được xem là ưu điểm chứ ?

Tôi vừa mới nói xong, nụ cười trên mặt anh đột nhiên tắt lịm, im lặng chăm chú nhìn tôi. Một lát sau anh mới chấn chỉnh tinht hần, lần nữa cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch, vẻ mặt hoài nghi nói, “ Một tiếng ? Cái khung đơn giản như vậy bình thường 20 phút cũng có thể làm ra cả bốn năm cái rồi. ” Nói xong, lại dứt khoát cầm bút ghi, “ Bản thân không hề có ưu điểm, hiệu suất làm việc thấp. ”

Tôi, “ …= = ”

Lần này không nhịn được nữa, giám khảo hai bên len lén cười, tôi cắn răng nước mắt nghẹn ngào, này này, Lục Tuyển Chi anh có thể làm bốn năm cái khung trong 20 phút thì cũng đâu có nghĩa tôi Hạ Diệp cũng làm được !

“ Còn một câu hỏi nữa. ” Anh nở nụ cười quỷ dị đến sởn cả gai ốc, cau mày hỏi, “ Nếu cô được công ty chúng tôi tuyển, cô hi vọng cấp trên của mình phải có phẩm chất gì ? ”

Nghe xong, tôi lập tức nhớ đến đối thoại không vui vẻ trước khi vào phòng thi, vội nói, “ Tôi cũng không có yêu cầu gì cao, chỉ là hy vọng cấp trên của tôi khoan dung độ lượng, không chấp nhất chuyện nhỏ, tốt nhất là không thù dai, không hận thù những kẻ làm anh ta phật lòng, phải rộng lòng tha thứ, biết đối nhân xử thế là đủ rồi !

Lời nói của tôi vừa dứt, anh lại bắt đầu ghi ghi, “ Đầu óc đơn giản, thích làm những chuyện mà mình không có khả năng. ”

Tôi, “ … = = ”

Một ông chủ sống trong nhung lụa, không lo cơm áo gạo tiền tuổi trẻ tài cao ! Anh đây rõ ràng là triệt đường lui của tôi mà ! Mấy lời nhận xét này mà truyền ra ngoài thì sau này còn công ty nào dám mời tôi đến phỏng vấn nữa ?

Ba câu hỏi đã xong, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, cũng không có ý định ở lại tiếp tục phỏng vấn. Cả người ủ rũ chán chường, cô cũng kéo dài ra, bộ dáng của tôi khẳng định giờ rất giống con gà trống bị bại trận. (gà mái ?)

Ngay lúc tôi vô cùng tuyệt vọng, đối phương lại cực kỳ hài lòng với nét mặt của tôi, tay chống cằm, bắt đầu tổng kết, “ Cô Hạ, cô không hề có kinh nghiệm làm việc, lại bất cẩn chủ quan, bản thân không có ưu điểm gì, hiệu suất làm việc thấp, đầu óc đơn giản, hơn nữa lại thích vọng tưởng về những điều không thể. Một nhân viên như cô, tôi sợ rằng cô sẽ thất nghiệp dài dài, hơn nữa rất khó kiếm được việc làm. ”

Tôi hiểu ý liền gật đầu, “ Vâng… tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi. ”

Nói xong, tôi bần thần đứng lên, chuẩn bị xoay người đi ra cửa. Đúng lúc này, giọng nói trầm bổng dễ nghe bỗng nhiên vang lên sau lưng.

“ Cô Hạ, chúc mừng cô, cô đã được nhận. ”

Tôi ngây ngốc đứng bất động tại chỗ.

Được nhận, được nhận, được nhận… Ba chữ này lặp lại không ngừng trong đầu tôi. Hiển nhiên người kinh ngạc không chỉ một mình tôi, mấy vị giám khảo hai bên cùng xoay ngang nhìn anh ta, cằm thiếu chút nữa là rớt xuống bàn. Mắt kiếng của một vị giám khảo bên phải cũng lệch sang một bên, ánh mắt kinh ngạc thiếu chút nữa là lọt ra ngoài.

Tóm lại tình huống hiện tại là, tất cả mọi người đồng loạt ngạc nhiên nhìn chằm chằm ông chủ vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Lục đại BOSS hiển nhiên cũng nhìn ra tình huống hiện tại, hắng giọng, nghiêm trang nói, “ Công ty không phải có mở một hoạt động viện trợ cho sinh viên thất nghiệp dài hạn sao ? Tôi nghĩ cô Hạ đây phù hợp với điều kiện viện trợ. ”

Tôi, “ … ”

Vì vậy những lời chỉ trích nặng nề kia hiện tại lại là nguyên nhân trúng tuyển ư ? Tôi… tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao ? = =

Lúc này mấy người khác cũng bình tĩnh lại, một giọng nói yếu ớt nghi hoặc hỏi, “ Thế nhưng mà, tổng giám đốc, hoạt động từ thiện này có lúc nào vậy ? Sao tôi lại không nhớ ? ”

Vì vậy Lục tổng giám đốc chúng ta gõ nhẹ lên bàn phím, máy in liền in ra mấy tờ giấy, chậm rãi phân phát cho mọi người xong, anh thản nhiên tuyên bố, “ Đây chính là kế hoạch hoạt động tôi vừa mới làm xong, từ giờ trở đi chính thức thực hiện. ”

Mọi người, “ …= = ”

Đầu óc tôi rốt cuộc cũng được khai sáng, thì ra vừa rồi lúc nãy vô phòng thấy anh ngồi gõ gõ gì đó thì ra là gõ kế hoạch hoạt động này ! Đã sớm có ý định nhận tôi vào làm, thì cớ chi phải chê tôi đến không đáng một đồng thế, tức ! Thế nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nếu như không có cái hoạt động từ thiện này thì tôi đã thất nghiệp dài hạn, cũng không có lý do trúng truyển nữa.

Anh rốt cuộc vì muốn tuyển tôi mà làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của tôi, con đường đi làm của tôi về sau thế nào đây ?

Phút chốc, tâm trạng tôi hoang mang không thôi….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.