Ân Tứ

Chương 28



Sáng ngày hôm sau, Trình Hàn Lang và Thành Thành chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị xuất phát. Trình Hàn Lang hỏi Thành Thành muốn đi đâu, Thành Thành lắc đầu nói không biết, Trình Hàn Lang suy nghĩ một chút, tuy rằng Thành Thành đã lên cấp hai, thế nhưng tâm tư vẫn còn là một đứa bé, vậy dẫn nó đi công viên trò chơi đi! Rất nhiều nơi vui chơi khác đều hạn chế trẻ em đi vào.

Thành Thành nghe xong rất vui vẻ, Trình Hàn Lang liền quyết định dẫn nó đi công viên trò chơi, hai người vô cùng hưng phấn lên đường.

Kỳ nghỉ 1/10 vốn là nhiều người ra ngoài, hơn nữa Bắc Kinh lại là một thành phố du lịch trọng điểm, khắp nơi đều là tình cảnh người người tấp nập. Trình Hàn Lang chỉ có thể luôn luôn nắm lấy tay Thành Thành, sợ nó lạc mất trên đường.

Trình Hàn Lang lúc đầu mua là vé thường, nhưng nhìn thế trận kia thì nhất thời không thể chờ hơn được nữa, chính mình thật vất vả mới mang Thành Thành đi ra ngoài chơi được một lát không muốn để cho nó mất hứng! Hắn liền bỏ ra một khoản tiền rất lớn mua hai tấm vé vip, có thể hưởng thụ một ít đãi ngộ đặc biệt, ví dụ như vào chơi sớm.

Lần đầu tiên thấy người khác chơi tàu lượn Thành Thành sợ đến hồn cũng sắp bay mất, mắt mở thật to, còn lôi Trình Hàn Lang muốn chạy, Trình Hàn Lang mắt sáng rực lên một chút, “Được, chơi cái này trước!”. Hắn sống chết níu tay Thành Thành đem nó lôi trở lại, nói cái gì cũng muốn mang Thành Thành chơi một lát.

Trình Hàn Lang ngồi bên cạnh Thành Thành cảm giác được tay nó đang run run, hắn còn cố ý bỏ qua luôn, đến lúc tàu chạy Thành Thành lại càng muốn túm lấy tay hắn, từ chậm đến nhanh, quỹ đạo càng ngày càng xoay chuyển. Người bên cạnh đều kêu to lên, có khi là bởi vì sợ, có khi là bởi vì kích thích.

Thành Thành vẫn không túm được tay của Trình Hàn Lang sợ đến mức kêu ra một tiếng “Anh”, người khác đều là phát ra tiếng “A –“, chỉ có một mình Thành Thành gọi ra là “Anh”, lỗ tai Trình Hàn Lang nghe vào rất rõ ràng, hắn đột nhiên cảm thấy mũi mình ê ẩm, không biết là gió quá lớn hay là cái gì.

Bên tai âm thanh ông ông vang dội, đã lâu không chơi những trò trẻ con ưa thích này Trình Hàn Lang cảm thấy mình lại trở về khi còn bé, thời điểm đó mẹ còn trẻ, cười rộ lên nhìn đẹp lắm. Vốn cho là bà đã mang đi tất cả mọi thứ của Trình Hàn Lang, nhưng một tiếng “Anh” bên tai khiến hắn rõ ràng sáng suốt mình là chân thật tồn tại. Hắn rốt cục có lòng tốt nắm lấy tay Thành Thành, tàu đã chậm rãi ngừng.

“Sợ sao? Chơi nữa không?” Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành hỏi.

“Chơi, em muốn chơi nữa, em không sợ!” Thành Thành lớn tiếng nói.

“Được!” Trình Hàn Lang lại mang Thành Thành đi chơi một lần nữa, Thành Thành vẫn là run a run, bất quá Trình Hàn Lang thích nghe Thành Thành gọi ra tiếng anh lúc này, bức thiết như vậy, còn có một loại xung động xuất phát từ bản năng, làm dâng lên cảm giác mình là được người khác cần đến tha thiết.

Trình Hàn Lang nghe tới nghiện rồi, ngồi một lần rồi lại một lần, đến khi cảm thấy tiếng của Thành Thành cũng khàn rồi hắn mới bỏ qua. Sau đó bọn họ còn đi vòng quay ngựa gỗ, tàu bay, rồi lại đến nhà ma, đi chèo thuyền, đến tối lại ngồi trong bánh xe đu quay chọc trời ngắm nhìn toàn cảnh Bắc Kinh vào đêm.

Lúc hai người lên xe đã khuya lắm rồi, Thành Thành còn chưa có chơi đã, Trình Hàn Lang bảo ngày mai lại dẫn em đi. Thành Thành cười ngáp một cái, xem ra hôm nay đã làm tên quỷ nhỏ này mệt muốn chết rồi.

Buổi tối lúc về đến nhà Thành Thành đang nằm ngủ trong xe, Trình Hàn Lang không nhẫn tâm đánh thức nó, nhẹ nhàng mà đem nó từ trong xe bế ra, quá trễ rồi, thang máy trong hành lang đã đóng. Trình Hàn Lang ôm Thành Thành từng bậc từng bậc mà leo lên năm tầng lầu, đến cửa nhà cũng có chút thở hổn hển, tuy là Thành Thành cũng không nặng, nhưng bế lâu như vậy vẫn là có chút mất sức.

Trình Hàn Lang một tay ôm nó, một tay lấy chìa khóa ra. Đúng lúc này, Thành Thành tỉnh, mở mắt vẫn có một chút không phản ứng kịp, Trình Hàn Lang ghé vào bên tai nó nhỏ giọng nói: “Chúng ta về nhà rồi!” Thành Thành gật đầu, bĩu bĩu môi, nói lầm bầm hai tiếng, lại đem đầu vùi vào trong ngực Trình Hàn Lang mà ngủ.

Trình Hàn Lang đem nó ôm vào trong nhà, chuẩn bị đến phòng tắm đi tắm. Hắn ra rất nhiều mồ hôi, tắm sạch sẽ một chút, hắn nhìn Thành Thành nằm ngủ trên ghế sô pha một chút, dứt khoát giúp nó tắm sạch luôn đi! Ngày hôm nay hầu hạ nó một lúc, Trình Hàn Lang nghĩ. Cũng không biết từ lúc nào mình và Thành Thành không tắm chung nữa, lúc mới đầu lúc đó vẫn là cùng tắm ni!

Trình Hàn Lang pha xong nước, đi tới bên người Thành Thành trước tiên giúp nó đem y phục cởi ra, Thành Thành không biết đang mơ cái gì, chân đạp một cái. Trình Hàn Lang nở nụ cười một chút, cuối cùng đem quần lót nhỏ của nó cởi ra.

Trình Hàn Lang đem Thành Thành trần như nhộng ôm đến phòng tắm, toàn thân Thành Thành không tìm được một chỗ tì vết, đều là trơn bóng nhẵn nhụi. Có chút cảm giác không hề nhám tay. Khiến cho Trình Hàn Lang ôm đi đều thấy là một loại hưởng thụ. Trình Hàn Lang đem nó để vào trong bồn tắm, nước ấm hẳn là vừa đủ, Thành Thành không có phản ứng khó chịu nào, Trình Hàn Lang tranh thủ cẩn thận giúp nó kì cọ, sợ đánh thức nó.

Đang lúc kỳ cọ giữa hai chân, Trình Hàn Lang phát hiện nó ở đây đã mọc ra lông mao mảnh nhỏ mềm mại. Không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được. Thì ra đã dậy thì rồi, Trình Hàn Lang nở nụ cười một chút, trách không được không cùng mình tắm nữa ni!

Trình Hàn Lang thuận tay tắm sạch bảo bối của Thành Thành một chút, Thành Thành nức nở một tiếng, Trình Hàn Lang nghĩ đến chẳng lẽ nó có phản ứng rồi? Lại chà xát hai cái, Thành Thành rên rỉ tỉnh lại, đôi mắt nhỏ mông lung nhìn Trình Hàn Lang, nước ấm hun đến hồng hào. Trình Hàn Lang nhìn ánh mắt tỉnh ngủ của Thành Thành, đột nhiên nghĩ có chút lúng túng, tim đập thình thịch, bất quá trên mặt hắn cũng không có biểu hiện gì ra ngoài.

Thành Thành sau đó triệt để tỉnh lại, phát hiện mình và Trình Hàn Lang đều cả người trần như nhộng ngồi trong bồn tắm, tay của Trình Hàn Lang còn đặt ở chỗ nào đó của mình, lại nhìn một chút phía dưới cơ bản đã phát triển thành thục của Trình Hàn Lang, lập tức mặt đỏ tới tận mang tai. Nó chưa từng nhìn thấy hạ thể nam nhân phát triển thành thục là dạng hình dáng gì, nam nhân lớn hơn nó mà bản thân thân mật tiếp xúc chỉ có Trình Hàn Lang, hôm nay thấy thân thể xa lạ kia của người ta lại như một thiếu nữ có một chút cảm giác sợ hãi.

Trình Hàn Lang nhìn ra nó không được tự nhiên cái gì, liền nắm chặt bảo bối của Thành Thành một chút, trêu ghẹo nói: “Nhìn cái gì? Em sau này không phải cũng sẽ trưởng thành thành cái dạng này sao?”

“A… Mau thả ra, đau quá! Em không có thấy a!… ” Mặt Thành Thành đều đỏ bừng lên, hơn nữa nước tắm ấm áp, cả người từ đầu đến chân đều hồng hồng, như một con heo con bị nướng chín.

Trình Hàn Lang nhìn thấy lại buồn cười, trong lòng thầm nghĩ Thành Thành thật sự là đầu thai sai chỗ rồi. Nếu như là một cô gái nhất định là quốc sắc thiên hương, hơn nữa còn là một cô bé nữ sinh ngây thơ, gia đình nâng niu trong tay, đúng loại hình hắn thích. Chỉ tiếc Thành Thành là một cậu bé, chẳng phải sẽ bị trêu đùa ít nhiều sao.

Buổi tối đi ngủ Trình Hàn Lang thấy thoải mái liền không hay không biết đem Thành Thành trở thành gối ôm mà ôm vào trong lòng ngủ, Thành Thành nửa đêm tỉnh lại vốn có định nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhưng lại cảm thấy thật quá thoải mái, liền đem mặt dán vào ngực của hắn ngủ.

Sáng ra trên ngực Trình Hàn Lang ngay cả dấu răng cũng có, hắn giả bộ có vẻ tức giận nói với Thành Thành: “Em bây giờ làm cho anh thành cái dạng này anh làm sao đi ra ngoài gặp người, lỡ như có cô gái nào vốn coi trọng anh nhìn lên thấy cái dấu hôn này liền chạy thì sao?” (Chém bay nóc luôn :v)

Thành Thành cúi đầu không nói lời nào, một bộ dáng thực sự làm sai chuyện rồi, tranh thủ dùng sức chà chà ngực hắn một chút, muốn đem dấu vết kia chà cho mất.

Hô hấp của Trình Hàn Lang có chút không thuận, vội vàng đẩy tay nó ra, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó nói: “Đừng chà, chà không hết, anh cũng không có trách em, hôm nay anh dẫn em đi chụp ảnh!” Thành Thành lập tức đem chuyện vừa rồi quên mất không còn một mảnh, mỹ mãn theo Trình Hàn Lang ra khỏi cửa.

Trình Hàn Lang cầm máy ảnh khi đi chơi chụp cho Thành Thành không ít ảnh, sau đó Thành Thành đòi đi chụp hình sticker, Trình Hàn Lang vốn không có muốn chơi cái trò ấu trĩ này, dù sao mình đã lớn như vậy rồi, nhưng cuối cùng thấy Thành Thành làm bộ dáng đáng thương, chỉ có thể tuyên bố đầu hàng.

Trình Hàn Lang ôm Thành Thành, cõng Thành Thành chụp không ít hình, trong đó có Thành Thành nhăn mặt, hôn trộm Trình Hàn Lang, hai người mặt kề mặt… hình dạng khác nhau. Lúc lấy hình ra Trình Hàn Lang nhìn mình cũng thấy xấu hổ, một nam sinh lớn như vậy rồi còn chụp nhiều ảnh hoạt hình như vậy, bất quá Thành Thành ở cạnh nhìn ảnh chụp mà vui vẻ một hồi, sau đó nhìn Trình Hàn Lang cười, Trình Hàn Lang thấy nó thích như vậy, thì mình cũng không vấn đề gì.

Thành Thành chọn ra tấm ảnh nó và Trình Hàn Lang mặt kề mặt, dán vào mặt sau điện thoại di động của mình. Ảnh chụp này hai người cười vui vẻ nhất, ngay cả răng nanh bình thường không lộ ra của Trình Hàn Lang cũng đều lộ ra, thoạt nhìn khiến người ta thấy hạnh phúc không gì sánh được.

“Anh, anh đem hình anh thấy là đẹp nhất để vào ví tiền của anh đi, như vậy anh ở trường cũng sẽ không có quên em nữa!” Thành Thành nói với Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang khinh thường nói: “Ngây thơ như vậy, ai mà để!”

Thành Thành bĩu môi, không thèm nói chuyện.

Về đến nhà Trình Hàn Lang vẫn là chọn ra ảnh chụp bỏ vào, là tấm ảnh Thành Thành hôn trộm hắn, khuôn mặt tươi cười của Thành Thành chụp rất rõ ràng, trong ánh mắt luôn mang theo một ánh cười be bé. Trình Hàn Lang cảm thấy mình rất là thích tấm hình này.

Ngày vui đều là ngắn ngủi, bảy ngày rất nhanh liền trôi qua, qua ngày hôm nay Trình Hàn Lang lại phải quay về trường học, Thành Thành cũng phải đi học.

Buổi tối lúc hai người đi ngủ Thành Thành ôm lấy Trình Hàn Lang, khẩn cầu nói: “Anh, không đi được không? Nếu chúng ta đều không phải đi học thì tốt biết bao, anh có thể chơi với em mỗi ngày rồi.” Trong lòng Trình Hàn Lang một trận chua xót khổ sở, vốn nghĩ là vẫn là chung một thành phố không có nhớ nhung gì, nhưng nghe Thành Thành nói như vậy chính mình hình như cũng có chút luyến tiếc.

Nhưng hắn vẫn cường ngạnh nói: “Một thằng con trai cả ngày lưu luyến gia đình có tiền đồ gì lớn? Nói cho em biết, đến trường học phải thật nghe lời, không được cứ nhớ nhà mãi.”

“Em không phải là muốn về nhà, em là nhớ anh, anh, anh một chút cũng không có nhớ em sao?” Thành Thành ngẩng đầu mang ánh mắt mong đợi hỏi.

Trình Hàn Lang bỗng nhiên trong lúc này không nói nên lời, kỳ thực hắn cũng nhớ, nhưng chính là không nói ra được, hắn đã quên mất bao lâu rồi chính mình không có cùng ai nói ra những lời tình cảm, luôn cảm thấy nói mấy thứ đó thật vô dụng.

“Em chỉ biết là… anh không cần em.” Thành Thành có chút khổ sở mà nói. Nhưng vẫn là chặt chẽ ôm lấy Trình Hàn Lang không buông tay, cứ như vậy mà đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc Trình Hàn Lang thu dọn đồ đạc, mang theo những tấm hình kia. Thành Thành ở bên cạnh giúp hắn, cũng không có bởi vì không muốn hắn đi mà tùy hứng làm nũng, Trình Hàn Lang lúc ra khỏi cửa, Thành Thành nói với hắn: “Tạm biệt anh, em sẽ nghe lời anh nói, nhất định sẽ không nhớ anh mãi.” Trình Hàn Lang gật đầu, cúi người xuống sờ sờ mặt của nó, sau đó lại mang theo túi hành lý đi khỏi.

Ở dưới lầu đi đã thật xa, Trình Hàn Lang ngẩng đầu, Thành Thành còn đang ở trước cửa sổ đưa cổ ra nhìn, thấy Trình Hàn Lang nhìn nó lại vội vàng rụt trở lại. Trong tim Trình Hàn Lang như bị vật gì chạm vào một chút, cuống quít vội vàng xoay người nhanh chóng đi về phía trước.

Xì poi: Bắt đầu từ chương sau có mùi ngược rồi. Thương thằng bé cứ bị người lớn bỏ quên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.