Ân Tứ

Chương 20



Kể từ sau ngày hôm đó, Trình Hàn Lang và Đỗ Công liền rất nhanh cùng nhau lăn lộn, bắt đầu kề vai sát cánh ở trong trường học, cực kỳ thân thiết.

Có lúc Đỗ Công thường xuyên chạy ra ngoài đến nhà Trình Hàn Lang chơi, Thành Thành rất là hoan nghênh, bởi vì Đỗ Công tới nhà sẽ náo nhiệt hơn một chút, hơn nữa mỗi lần Đỗ Công tới cũng sẽ cùng chơi với nó, chưa bao giờ không có thời gian giống như Trình Hàn Lang.

Kỳ thực Đỗ Công tới nhà Trình Hàn Lang hơn phân nửa vẫn là vì nhìn Thành Thành. Cái này Trình Hàn Lang cũng biết, hắn biết rõ chính mình khẳng định không có lực hấp dẫn lớn như vậy khiến y mỗi ngày đều chạy tới đây. Chỉ là không rõ tên Đỗ Công này rốt cuộc vì sao lại thích Thành Thành như thế, cho dù Thành Thành cùng y chơi một số trò chơi siêu cấp ấu trĩ, y cũng vui vẻ tình nguyện phụng bồi.

Có đôi khi nhìn Thành Thành và Đỗ Công ở cùng một chỗ hòa hợp như vậy, trong lòng Trình Hàn Lang nhiều ít cũng sẽ có một chút khó chịu, rõ ràng là em trai của mình, bây giờ đối với người khác còn thân hơn so với người anh trai như hắn này. Vì vậy hắn cũng thường cố ý phá một chút, lấy cớ là để Thành Thành học hành nhiều thứ hạn chế nó và Đỗ Công lúc nào cũng cùng một chỗ.

Kỳ thực Thành Thành đối với Đỗ Công thật ra thua xa Trình Hàn Lang, chỉ là Trình Hàn Lang đem một chút việc nhỏ Thành Thành làm cho hắn mỗi ngày trở thành một loại việc tất nhiên, một loại thói quen, mà trong những nỗ lực ấy của nó, cũng vì hắn nhận được quá nhiều, liền không hề khiến hắn để tâm, hắn chỉ quan tâm chút phương diện hắn không có, mà người khác lại đang được hưởng thụ.

“Tao phát hiện em mày chơi làm giáo viên đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Tao tới một lần thằng bé lại chơi một lần, không muốn cho tao làm học sinh của nó. Hơn nữa tao cái gì cũng không thể hiểu được. Mày nói thằng bé không phải là chơi 1 năm cũng không chán chứ?” Một hôm ở trong sân tập chơi bóng xong Đỗ Công ngồi dưới đất nói với Trình Hàn Lang.

“Hay!” Trình Hàn Lang quay sang lớn tiếng khen một cú ghi điểm trên sân bóng rổ cách đó không xa, sau đó nói với Đỗ Công: “Nó không phải chơi một năm? Nó từ lúc đi học đã chơi mấy năm rồi! Nó là thích làm giáo viên, trưởng thành cũng muốn làm.”

“Làm giáo viên tốt a! Người thắp đèn a! Bây giờ làm giáo viên cũng kiếm được nhiều tiền a! Kiếm thêm được khoản thu nhập từ việc học thêm cũng không tồi.”

“Tốt cái gì? Một người đàn ông cả ngày làm ổ ở trường học có tiền đồ gì? Bây giờ giáo viên không phải là người thắp đèn nữa, là công cụ chuyên đốt thuốc trên lớp, hơi không để ý liền đốt khô tiền của học sinh.” Trình Hàn Lang ngoài miệng đang nói, mắt lại vẫn nhìn chăm chú vào sân bóng rổ.

“Mày nói cũng đúng, nhưng mà người ta ít ra cũng có mục tiêu a! Chứ như tao nè, con mẹ nó từ sáng đến tối ăn uống lăn lộn chờ trời tối chờ tới chết. Thi đại học, thi cái trứng chứ thi!” Đỗ Công nói xong còn thở dài một hơi.

Trình Hàn Lang đứng lên, phủi phủi đất trên người, nói với Đỗ Công: “Đi thôi!” Hai người liền đi về hướng trường học.

Trong trường học khắp nơi đều rất yên tĩnh, từ lúc lên cấp ba, bầu không khí tất cả mọi nơi đều trở nên tương đối áp lực, tương đối khô khan. Đi vào lớp học, có rất nhiều người ngẩng đầu nhìn, sau đó liền sẽ phát hiện động tác của rất nhiều người đều có chứa cảm giác cứng nhắc nhất định. Làm cho mới bước vào một bước đã muốn đi thẳng ra ngoài.

Buổi trưa Trình Hàn Lang về đến nhà, Thành Thành đang ở trong nhà bếp làm cơm, máy giặt bên cạnh cũng đang bận rộn mà làm việc. Trình Hàn Lang đem cặp sách để xuống, đi dến nhà bếp xem Thành Thành đang làm cái gì.

“Hôm nay anh Đỗ không tới nhà ăn cơm ạ?” Thành Thành ngẩng đầu nhìn Trình Hàn Lang hỏi.

Trình Hàn Lang gật đầu, Thành Thành đem một lọ cá tuyết đóng hộp mới mua bỏ lại trong tủ lạnh.

Trình Hàn Lang thấy thế trong lòng đặc biệt bực bội, liền hỏi: “Em bỏ lại như thế làm gì? Em mua cho một mình nó ăn sao, anh thì không thể ăn sao?”

Thành Thành nói: “Lần trước em mua về không phải anh nói anh ngửi không được cái mùi này sao? Sau em lại định ném đi, anh Đỗ nói lãng phí quá, ảnh thích ăn, nên để lại ăn.”

Trình Hàn Lang hừ một tiếng, đi vào trong phòng. Thành Thành một mình ở lại nhà bếp tiếp tục bận bịu.

“Anh, nếu không thì như này đi, anh đem cái hộp này mang đến trường cho ảnh đi. Đỡ cho ảnh tự chạy đến lúc về lại bị phạt.”

Thành Thành không có chú ý tới gương mặt đã sắp không nhịn được của Trình Hàn Lang, lấy hộp trong tủ lạnh ra chuẩn bị tốt.

“Em muốn đưa thì tự đưa đi, anh mới mặc kệ cái chuyện rách nát này của em!” Trình Hàn Lang không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

“Không phải chuyện rách nát a! Ảnh là người bạn tốt nhất của anh mà!” Thành Thành nhỏ giọng lầm bầm, nhìn trộm Trình Hàn Lang mấy cái. Cuối cùng vẫn là không có dũng khí đi trêu chọc hắn nữa, lại đem hộp cất vào trong tủ lạnh.

Trình Hàn Lang chú ý tới ánh mắt của nó, cái loại sợ hãi này khiến hắn cảm thấy tức giận. Dựa vào cái gì ở trước mặt Đỗ Công liền cười nói vui vẻ như vậy, đến mình thì liền sợ y như con gà con như vậy! Trình Hàn Lang miễn cưỡng mới ngăn được lửa giận, buồn bực ở đó ăn cơm.

Thành Thành vốn là buổi tối có sinh nhật của một người bạn học mời đến chơi, muốn hỏi ý kiến của Trình Hàn Lang một chút, nhưng nhìn đến sắc mặt của anh trai liền biết vẫn là không đi thì tốt hơn.

Buổi chiều tan học, Vu Tiểu Đồng gọi Thành Thành lại: “Trình Thành, sinh nhật Vương Khôn là tối hôm nay. Cậu đã nói với anh cậu chưa? Đến lúc đó về trễ gọi ảnh tới đón cậu.”

Thành Thành lắc đầu, xin lỗi nói: “Hay là thôi đi! Mình… Cậu giúp mình nói với Vương Khôn mình không tới được, đây là quà mình tặng cậu ấy, thay mình chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ.” Thành Thành đem một cái hộp đưa cho Vu Tiểu Đồng.

Vu Tiểu Đồng nóng nảy hỏi: “Vì sao a? Không phải đã nói là cả lớp cùng đi sao!”

Thành Thành cũng nghĩ mình làm như vậy là không tốt, nó còn chưa có hỏi qua ý kiến của anh trai, chưa có sự đồng ý của ảnh đâu! Vì vậy nó nói với Vu Tiểu Đồng: “Cậu chờ mình một chút!” Nói xong cũng chạy đi về hướng một buồng điện thoại gần trường.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…” Thành Thành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hẳn là giờ này anh còn chưa có tan học đâu! Lúc đi học ảnh không có mở máy. Vậy phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, bạn học của mình đứng bên đường cái đối diện cơ bản đều đã đến đông đủ, tất cả đều nhìn về phía bên này. Vương Khôn lớn tiếng gọi: “Trình Thành! Mau, còn thiếu cậu thôi. Chúng ta lên xe thôi.”

Thành Thành do dự mà đi về phía đối diện, Vương Khôn liên tục kéo tay Thành Thành: “Nhanh lên một chút, cậu với Vu Tiểu Đồng cùng ngồi trên này đi.” Thành Thành bị đẩy thẳng lên xe.

Vu Tiểu Đồng hỏi nó: “Thế nào? Cậu rốt cuộc có chuyện gì a?

Thành Thành trả lời với cô bé: “Là tại mình không có nói sớm với anh mình, mình sợ ảnh tức giận lại không để ý tới mình.”

Vu Tiểu Đồng nghe thế lại bắt đầu quở trách nó: “Anh cậu ngay cả chuyện này cũng tức giận với cậu? Mình không có thích ảnh, hung hung dữ dữ, làm gì cũng phải nghe ảnh, cậu lại không thể có chủ kiến của mình sao?”

Thành Thành vừa nghe xong liền mất hứng, lớn tiếng kháng nghị: “Anh mình mới không có như vậy đâu! Chỉ là mình ngày hôm nay đã quên nói với ảnh sợ ảnh sẽ sốt ruột.”

“Cậu yên tâm, một lát nữa cậu lại gọi điện cho ảnh nói cho ảnh một tiếng không phải được rồi sao! Lần nói nói đến anh của cậu cậu liền không vui.” Vu Tiểu Đồng bất mẫn nói.

“Đó là tại vì câu luôn nói bậy về anh mình. Cậu nếu không nói, mình mới sẽ không như vậy đâu!” Thành Thành thấy Vu Tiểu Đồng không thèm nói chuyện với mình, cho rằng cô bé tức giận, đem sô cô la trong cặp ra cho cô bé.

Vu Tiểu Đồng vừa nhìn thấy lập tức giật lấy, cô bé mới không dễ dàng tức giận như vậy ni! Chẳng qua là cảm thấy Thành Thành quá hiền lành, nhìn thấy trong lòng cũng khó chịu. Ở nhà như thế, ở trong lớp cũng vậy, có đôi khi bạn học trong lớp tùy tiện cầm đồ của nó, nó cũng rất tốt bụng đem cho người khác, người khác đối với nó rống to gọi lớn nó đều chịu đựng, thậm chí có bạn học lớp mình còn nghĩ nó ngốc.

Những việc này trong mắt Thành Thành đều không là gì, nhưng Vu Tiểu Đồng lại thấy là khi dễ. Có đôi khi cô bé cũng hiểu là Thành Thành rất uất ức, cô bé không thích người như vậy, nhưng chính là cô bé muốn chơi cùng với Thành Thành, nhìn nó bị người khác khi dễ cô bé liền muốn giúp nó. Có lẽ ở trong mắt cô bé, sự thành thật của Thành Thành càng có thể hấp dẫn cô bé hơn đi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.