[Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy

Chương 12



Editor:

Beta: Chiêu Anh Trương

Khi văn chương còn đang tiếp thì viết đồng nhân, lâu chủ cần phải làm là cố gắng tập hợp BUG trở về.

Bạch Ngũ gia nghĩ có chút buồn bực, hôm nay rõ ràng là nghe sư phụ hắn và Ân Hậu kể chuyện cũ, vì sao luôn luôn là hắn trúng thương? Vốn chính là nằm không cũng trúng đạn rồi, hiện tại thì tốt rồi, đến cái tên đường đường chính chính cũng không tránh khỏi. Bạch Ngũ gia xin thề, nếu như người trong giang hồ biết lai lịch chân chính của tên hắn: “Cho ngươi biết vì sao Mèo yêu thích Chuột – lai lịch thực sự của cái tên Bạch Ngọc Đường” nhất định sẽ trở thành kế tục những chuyện bát quái trên giang hồ: “Là thật tâm yêu thương quan viên triều đình hay là có mưu đồ khác – ngự tiền thị vệ quả thật là Ma cung thiếu chủ, Triển Chiêu thân thế mở ra”, “Triêu như bạch tuyết mộ thanh ti (sáng sớm như tuyết trắng hoàng hôn tóc đen) – oa kháo, tóc đen của Thiên Tôn đã trở về” Đồng thời hoàn toàn có thể tưởng tượng, còn hơn khi nhìn thấy Triển Chiêu thì trong kinh hoảng mang theo nghi hoặc hoặc kinh ngạc, nhìn thấy Thiên Tôn thì trong kinh diễm mang theo cực kì sùng bái cực kì hâm mộ, người giang hồ sau này nhìn thấy chính mình thì, nhất định không nghĩ là Bạch Ngũ gia như hoa đào băng lãnh mà là Bạch Ngọc Đường = bạch ngư thang, Bạch Ngọc Đường hàn khí hung hiểm = bạch ngư thang bị đóng băng…

Bạch Ngũ gia bị chính liên tưởng quỷ dị của mình mà dọa cho sợ ngây người, đáy lòng lần thứ hai toát ra một cái “ngọa tào” thật lớn.

Triển Chiêu cười xong rồi, thấy Bạch Ngọc Đường biểu tình quỷ dị, chọt hắn – Chuột, tức giận a?

Bạch Ngũ gia chậm rãi nhìn về phía Triển Chiêu – Miêu nhi, bạch ngư thang bị đóng băng là vị gì a?

Triển Chiêu gãi đầu – canh cá đóng băng? Không biết…

Biểu tình của Triển hộ vệ chính là đã ăn qua cá đông lạnh, về phần canh cá bị đóng băng… Mặc dù bản thân bị gọi là trên trời chỉ kém Cật Cửu Đầu quái, dưới đất chỉ kém Cật Chẩm Đầu, thiên hạ đệ nhất cật hóa, nhưng cho dù là một con mèo thực sự, cũng sẽ không hứng thú với canh cá bị đông lại a! Vậy còn có thể ăn sao? Nói trở lại, chuột nghe được ý tứ của cái tên là như vậy, sao không phát hỏa, còn muốn đóng băng canh cá… Ai nha, chuột không phải là bị nghẹn đến điên rồi đi~~~

Nghĩ đến đây, Triển hộ vệ thoải mái: “Chuột, không phải chỉ là một cái tên sao, yên tâm đi. Cùng lắm thì, lần sau viếng mộ, chúng ta cũng cho thái gia năm cái nhân bánh trung thu.”

Tiêu Lương thở phào nhẹ nhõm: Mấy người rốt cục cũng nhớ chuyện năm cái nhân bánh trung thu rồi!

Tiểu Tứ Tử kỳ quái: Năm cái nhân bánh trung thu rốt cục làm sao rồi, hạch đào đậu phộng hạt vừng đều ăn ngon lắm, mọi người vì sao hình như đều rất sợ nó?

Ân Hậu và Thiên Tôn hiếu kỳ: Cái gì gọi là “cũng cho thái gia năm cái nhân bánh trung thu”, trả lại cho ai?

Bàng Dục và Bao Duyên bắt đầu hoang mang rối loạn vội vàng che miệng Triển Chiêu: Nói năm cái nhân bánh trung thu làm gì a, không sợ hai vị lão thần tiên nổi lòng nghi ngờ sao? Vừa che vừa nhìn phản ứng hai vị lão nhân, khiến cho Ân Hậu và Thiên Tôn lắc đầu không hiểu: Trong lúc hai người bọn họ đánh nhau có chuyện gì xảy ra, sao lại cảm giác những người khác quá thần thần bí bí?

Ân Hậu hí mắt, hỏi Thiên Tôn: “Có cảm giác cảnh tượng này, vẻ mặt này hình như đã gặp qua ở đâu không?”

Thiên Tôn nâng cằm, nỗ lực hồi tưởng: “Hình như là có chút, đồng thời cảm giác quá khứ cũng không qua bao lâu”

Ân Hậu nhìn chằm chằm Triển Chiêu còn đang bị che miệng: Lần kia Bạch Ngọc Đường lừa Lục Lăng rằng lão Lục muốn cưới vợ, cũng bị chọc thủng thì, Bạch Ngọc Đường hình như cũng là vẻ mặt này…

Triệu Phổ mắt thấy hai vị lão thần tiên nhớ lại chân tướng, vội vàng cắt đứt hồi tưởng của bọn họ, hỏi: “Lão gia tử, kỳ thực có chuyện này ta nghe vẫn không hiểu”

Thiên Tôn nhìn hắn, rất trưởng bối mà nói: “Ngươi hỏi”

Ân Hậu thầm nghĩ, xem ra là có chút chuyện hắn và lão quỷ này không biết. “Ta nghe ý tứ mới vừa rồi của ngài, Ngân Yêu Vương thật ra đánh không lại ngài” Triệu Phổ xác định nhớ không lầm, mười sáu tuổi Thiên Tôn quả thật có nói Ngân Yêu Vương đánh không lại hắn, đồng thời Vô Sa thánh tăng cũng không chỉ một lần biểu thị năm đó có thể cùng Thiên Tôn bất phân thắng bại cũng chỉ có Ân Hậu: “Yêu Tôn Ma Phong cái danh này, vì sao Ngân Yêu Vương xếp thứ nhất?” Kỳ thực Triệu Phổ càng tò mò hơn là thời đại của Thiên Tôn Ân Hậu đều biết Ngân Yêu Vương, vì sao đến thế hệ bọn họ, nếu không phải trùng hợp quen biết Ân Hậu bọn họ, căn bản là không có người biết Ngân Yêu Vương là ai, càng chớ nói đến Yêu Hồ tộc. Một người bài danh trên giang hồ còn trước cả Thiên Tôn Ân Hậu, đồng thời có thể cầu mưa, tiên đoán, trăm năm sau vô luận là bát quái giang hồ hay cung đình bí sử, đều rất khó nghe về sự tích của hắn, thực sự là làm người ta hiếu kỳ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi nói cái này a!” Thiên Tôn không thèm để ý cười cười: “Võ công của Yêu vương kỳ thực không tính là lợi hại”

Lúc này Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng không che miệng Triển Chiêu nữa, cùng nhau trợn to hai mắt hiếu kỳ: “Xếp hạng trước hai vị lão thần tiên trước mặt mà không lợi hại a?”

Ân Hậu gật đầu: “Yêu vương võ công kỳ thực không kém, nhưng nếu lợi hại thì không tính” Hay nói một cách không biết xấu hổ chính là, trong mắt Ân Hậu người lợi hại nhất là hắn và Thiên Tôn hai người. Về phần Yêu vương, hắn lúc đó cũng không biết là bao nhiêu trăm tuổi, vẫn cùng mấy thanh niên chừng hai mươi tuổi xếp hạng cùng một chỗ, thật tình không tính là lợi hại. Như hắn và Thiên Tôn, hiện tại võ lâm thứ hạng là nhị tôn tứ thánh thập đại cao thủ, hai người bọn họ thuộc nhị tôn, về đơn độc liệt ra sẽ không cùng người khác xếp hạng.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa mấy hậu bối võ công dù tốt cũng không sẽ cùng bọn hắn xếp hạng.

Tiểu Tứ Tử thì không biết võ công cũng kỳ quái: “Xếp hạng người thứ nhất không phải là lợi hại nhất sao?”

Ân Hậu giương mắt nhìn, không phục chỉ Thiên Tôn: “Lão quỷ này ‘Tôn’ còn trước ta là ‘Ma’ a, chẳng lẽ hắn lợi hại hơn ta?”

Thiên Tôn cũng vô cùng cao hứng gật đầu: “Đao pháp của ta lợi hại hơn ngươi”

Ân Hậu xăn tay áo một cái, khó chịu: “Có bản lĩnh thì so kiếm pháp”

Thiên Tôn méo miệng: “Không thể so” Kiếm pháp khẳng định chính là không sánh bằng lão quỷ này, có gì so đây?

“Vậy ngươi còn nói”

Tiểu Tứ Tử nghe Ân Hậu nói có chút không hiểu, nhưng hỏi đến thì hình như có chỗ nào là lạ. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là đưa miệng đến bên tai Tiêu Lương lặng lẽ nói: “Tiểu Lương Tử, Ân Ân tại sao muốn cùng Thiên Tôn so tiện a, đó là so sánh tiện thắng hai là không tiện thắng a? Tiểu Lương Tử?” Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu thấy Tiêu Lương trong nháy mắt đỏ bừng, Tiểu Lương Tử sưng sao, bị bệnh sao?

Tiêu Lương kỳ thực căn bản không có nghe Tiểu Tứ Tử hỏi gì, Tiểu Tứ Tử mới vừa rồi nói với hắn môi đụng vào vành tai nhiều lần, khiến hắn hạnh phúc đến mặt đỏ bừng, nghe một chữ “thắng”, vì vậy liên tục gật đầu: “Đều thắng, đều thắng”

Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ, rốt cuộc là thắng nào a?

Thanh âm Tiểu Tứ Tử mặc dù nhỏ, nhưng Ân Hậu và Thiên Tôn là ai? Nghe xong câu hỏi Tiểu Tứ Tử, Thiên Tôn cách Ân Hậu một khoảng – Lão quỷ, không bao giờ… so kiếm với ngươi nữa! So tiện ngươi thắng, ngươi tiện nhất.

Ân Hau mài răng ken két, hai tay thì run kịch liệt – Thật là muốn đem Tiểu Tứ Tử treo ngược lên đánh đòn, trước Ngân Yêu Vương chuyên hãm hại Thiên Tôn còn tiểu ngân hồ này chuyên môn hãm hại hắn a.

Thiên Tôn trừng hắn – Tiểu Tứ Tử là bảo bối của Công Tôn và Triệu Phổ, đánh hắn, cẩn thận Triệu gia quân san bằng Ma cung của ngươi, đồng thời đến ngoại tôn ngươi cũng sẽ trở mặt.

Triệu Phổ có thể không ngờ đến Ân Hậu vẫn đang suy nghĩ đến cái mông của Tiểu Tứ Tử, hắn vẫn đang nghi ngờ tại sao Ngân Yêu Vương lại xếp thứ nhất? Kiếm pháp đệ nhất cao thủ, đao pháp đệ nhất cao thủ, tiên pháp đệ nhất cao thủ vân vân tựa hồ đều không phải Ngân Yêu Vương.

Bàng Dục tìm cách rất trực tiếp: “Không phải bởi vì Yêu Tôn Ma Phong là hắn lớn tuổi nhất a?”

Bao Duyên cũng gật đầu, có đạo lý, kính lão a, phía trước không sai.

Thiên Tôn lắc đầu: “Nguyên nhân rất đơn giản: hắn là sư phụ của ta là lão quỷ này”

Mọi người nhất thời tỉnh ngộ, trong nháy mắt không giải thích được: “Hai ngươi con đường võ công hoàn toàn khác nhau, nói hai ngươi có cùng sư phụ, người khác sẽ tin?” Đồng thời hai người này một chính một tà, nói là cùng một sư phụ, trên giang hồ còn không bát quái? Đồng thời, có năng lực tiên đoán cùng cầu mưa không phải cần điệu thấp sao? Thế nào mà Ngân Yêu Vương năm đó vừa cầu mưa vừa xếp đầu võ lâm một cảm giác rất cao xa.

“Kỳ thực không phải bởi vì cái này. Yêu vương võ công tuy rằng võ công không coi là cao nhất nhưng nếu thực đánh nhau, hiếm có mấy người có thể đánh thắng được hắn, bởi vì hắn có năng lực tiên đoán, siêu cường dự cảm sẽ phong kín tất cả con đường võ công của ngươi” Ân Hậu chỉ vào Tiểu Tứ Tử: “Nếu như đoàn (tròn) tử này tinh xảo hơn có thể học và chiêu, qua vài chục năm, không ai trong các ngươi có thể đánh lại hắn” Thấy Tiểu Tứ Tử nháy mắt long lanh, Ân Hậu bồi thêm một câu: “Đương nhiên, đoàn tử này điều kiện tiếp nhận có hạn, coi như các ngươi quyết tâm dạy nó học võ, có rất nhiều thứ nó học không được”

Tiểu Tứ Tử hai mắt long lanh liền phai nhạt xuống, nhào vào lòng Công Tôn phiền muộn: Ân Ân lần này không chỉ kêu hai lần đoàn tử, còn đả kích bé. Ân Ân kỳ thực là kẻ xấu!

Tiêu Lương nhìn Ân Hậu, buồn bực: Thế nào lại cảm giác Ân Hậu đang khi dễ Cận Nhi?

Thiên Tôn khinh bỉ nhìn Ân Hậu – Ngươi so với Tiểu Tứ Tử lớn hơn một trăm hai mươi năm, khi dễ hắn ngươi có xấu hổ không a?

Ân Hậu nhìn trời – Yêu Vương lúc đó cũng lớn hơn ta một trăm hai mươi tuổi a.

Thiên Tôn căm giận – có kỳ sư tất có kỳ đồ! Đều chỉ biết khi dễ tiểu hài tử.

Ân Hậu quay nhìn lại – Ngươi cũng là đồ đệ hắn.

Thiên Tôn khéo tay một “nhất” rồi một “Lục” – Ta mười sáu tuổi hắn đã không còn là sư phụ ta.

Ân Hậu đồng dạng thủ thế – Ta cũng vậy, còn sớm hơn ngươi mấy tháng.

Thiên Tôn thu tay về – Sao lại như nhau, hai ngươi là thân thích.

Ân Hậu một ngón tay chỉ Tiểu Tứ Tử – Thân thích thì sao? Ta và đoàn tử là thân thích, ta một trưởng bối khi dễ vãn bối thì thế nào?

Thiên Tôn chỉ vào Triệu Phổ một thân hắc y đang dụ dỗ Tiểu Tứ Tử – Kỳ thực ta vẫn cảm thấy tiểu tử này mới giống ngoại tôn ngươi, Chiêu Chiêu là ngoại tôn của ta.

Ân Hậu giơ chân – Ngoại tôn ta nhu thuận khả ái sao lại giống ngươi lão hồ đồ! Bạch Ngọc Đường cũng không giống đồ đệ ngươi đâu, mập mạp chết bằm còn nói hắn như Ngân Yêu Vương.

Thiên Tôn phút chốc đứng kên – Ngoại tôn ngươi nói trên giang hồ rất nhiều người thấy Ngọc Đường đều cho rằng thấy ta. Yêu vương cũng nói tính tình Ngọc Đường giống ta.

Ân Hậu chẳng để ý – Yêu vương lừa ngươi a! Ngươi tóc trắng Bạch Ngọc Đường tóc đen, ai thấy hắn sẽ nghĩ đến ngươi a?

Thiên Tôn cắn răng – Tử lão quỷ…..

Bao Duyên đang nhìn trời, mài đầu ngón tay nơi cửa sổ: Ăn xong điểm tâm còn không bao lâu a, bọn họ đánh bao nhiêu lần? Võ công giỏi chẳng lẽ là do như thế?

Triệu Phổ phiền muộn: “Ta cũng còn chưa hỏi a, sao lại đánh nhau? Vừa rồi hai người họ cãi nhau sao?”

Công Tôn cũng buồn bực: “Không, nhìn như ra dấu với nhau, không biết đang làm gì?”

Lúc này Tiểu Tứ Tử từ trong lòng Công Tôn chậm rãi nói bốn từ: “Mi, mục, truyện, tình” (Đại khái là liếc mắt đưa tình)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.