***
Buổi chiều Lâm Diệp đến trường vẫn đúng giờ dạy học nhưng tâm điểm chú ý của mọi người đều dồn hết vào gương mặt đang được dán băng dán.
Đi từ sân vào hành lang, qua hàng hàng lớp lớp sinh viên, không tránh khỏi sự nghi ngờ.
Dù đã hết đau nhưng má vẫn sưng to, nói chuyện cũng có chút khó khăn. Cả buổi dạy hôm đó, không ai dám nói bừa câu nào, cũng không nam sinh nào phá phách để Lâm Diệp phải mắng.
Vừa bước vào lớp, cả lớp liền hỏi nhau vết thương trên mặt giáo sư Lâm. Có mấy bạn nam còn nói, nếu cô bị bắt nạt cứ nói với bọn họ, họ sẽ xã thân vì giáo sư Lâm yêu quý.
Lục Hàn Thuyên được cô đưa về sở cảnh sát, tình trạng vết thương của anh khiến đại úy Lý lo được lo mất, ông gọi anh lên phòng nói chuyện cơ bản là đề nghị về việc anh nên nghỉ ngơi vài hôm, cánh tay ổn rồi mới đi làm lại.
Tận dụng thời cơ xem như cho mình thời gian nghỉ phép dài hạn, anh đón taxi đến nhà Lâm Diệp, nhưng không biết mật khẩu nhà thế là đành phải ngồi ở ngoài chờ. Sau đó… Anh quyết định xuống tầng tìm nơi ngồi chờ, chung quy chỉ là tìm vị trí tốt hơn chờ cô
Dù sao anh cũng dư giả thời gian.
Thật ra bên trong nhà có Tiểu Bạch, nhưng bởi vì sợ trộm Tiểu Bạch sẽ không vô duyên vô cớ mở cửa, dù sao cậu bé cũng chỉ là một chú robot thông minh.
Lâm Diệp hôm nay lại về muộn, gần 8 giờ cô mới lái xe từ nhà mẹ quay về nhà, xuống hầm đỗ xe rồi đi thang máy lên tầng, cuộc điện thoại không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến.
Vừa ấn nghe máy, bên kia mẹ Lâm lo lắng trách móc nhưng bà vẫn là quan tâm cô nhất: “Tiểu Diệp! Về đến nhà chưa?”
Lâm Diệp gật đầu: “Rồi ạ!”
“Mẹ bảo con ở lại thì con không nghe, nằng nặc đòi về! Cái má sưng đó của con nhớ cẩn thận chăm sóc.”
“Con biết rồi mẹ! Mẹ đừng lo quá, con cũng đi bệnh viện rồi mà!”
“Mẹ không lo, không lo! Con bé này, con sợ mẹ nói nhiều đến vậy sao!” Mẹ Lâm giận dỗi vốn đã thành thói quen, Lâm Diệp với sự hờn dỗi kia chỉ biết cười.
Bà lại dặn: “Tiểu Lục vì con mà bị thương, con cũng nên cảm ơn người ta một tiếng!”
“Cảm ơn tận một tiếng ạ? Mẹ, thế thì mất thời gian lắm!”
Bà bảo cô cảm ơn một tiếng, là nói lời cảm ơn người ta, chứ không bảo cô đến cảm ơn cả tiếng đồng hồ.
Lâm Diệp lại cố tình hiểu sai ý bà. Cô cười cười khi nghe mẹ Lâm bên kia mắng khẽ một câu.
“Ngày mai mẹ bảo Lâm Hạo mang đồ ăn sang cho con! Mẹ phải bồi bổ cho con mới được!”
“Không cần đâu mẹ! Con phải cẩn thận ăn uống nếu không mặt sẽ không hết sưng được! Mẹ yên tâm, con biết chăm sóc mình mà!”
“Con… Cũng thật là biết trốn tránh mẹ!”
“Mẹ! Sao mẹ lại nói thế! Hay là thế này, chiều mai con mời anh Lục về nhà, để mẹ tiện cảm ơn có được không?”
Mẹ Lâm nghe đến Lục Hàn Thuyên sẽ đến nhà, bà liền không còn biết con gái là ai, cứ luyên thuyên nói về anh, còn bảo nhất định phải mời được người.
Kết quả thế nào, kết quả mẹ Lâm vui vẻ tắt điện thoại của Lâm Diệp, trong khi cô còn đang muốn nói với mẹ vài câu.
Cũng tốt, mẹ chủ động tắt máy cho thấy tâm điểm chú ý của bà không hướng về cô nữa. Lâm Diệp cũng đỡ phải chịu sức ép kinh hồn từ mẫu hậu. . Ngôn Tình Cổ Đại
Thang máy ‘ting’ một tiếng, hai cánh cửa sắt nặng nề mở ra, máy móc chia thành hai hướng. Lâm Diệp giẫm giày cao gót bước ra, đi về hướng bên trái.
Gần đến nhà thì phía xa xa xuất hiện một hình bóng quen thuộc, Lâm Diệp thấy anh đứng trước cửa, vẫn là trang phục của hôm nay, cô đi nhanh đến.
“Sao anh ở đây?”
“Tôi muốn gặp em nên cố ý đến!”
Lâm Diệp nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, dửng dưng: “Anh có bệnh à? Bị thương thế này không chịu nghỉ ngơi lại chạy đến chỗ em? Anh đừng bảo, anh chờ em từ sớm nhé?”
Lục Hàn Thuyên giả vờ suy nghĩ, khi Lâm Diệp thấy anh lén lút gật nhẹ đầu, cô lắc đầu khổ não mở cửa để anh đi vào.
Người đàn ông này thật quái gở, giống như lừa đảo nhưng lại làm ra cho mình dáng điệu chân thành.
Khi anh đi vào nhà, Lâm Diệp đóng cửa đi theo.
“Ngồi đi! Em rót nước cho anh!”
“Diệp Diệp!” Lục Hàn Thuyên gọi cô lại.
Lâm Diệp dừng bước chân, anh vươn tay nắm tay cô, còn xoa xoa ngón cái vào mu bàn tay mềm mại: “Có phải em giận không?”
“Em giận anh làm gì?”
“Vậy em có thể cười một cái không!”
Mặt cô cứ hầm hầm như ghét bỏ anh, Lục Hàn Thuyên đương nhiên là phải đâm lo.
Lâm Diệp gạt tay anh: “Đến không báo, anh nghĩ em có giận không?”
Ai đó bị ngó lơ, ủy khuất ngồi trên sofa. Lâm Diệp gọi lớn: “Tiểu Bạch! Hôm nay có ai đến không?”
Tiểu Bạch ở trong phòng của mình, mở cửa đi ra, rụt rịt khởi động máy móc rồi sắp xếp dữ liệu một lúc báo cho Lâm Diệp: “Chủ nhân! Hôm nay có một người đàn ông và một người phụ nữ đến tìm chị. Họ chỉ bảo là gửi thiệp mời hội thảo, ngoài ra không còn gì nữa!”
“Thiệp mời hội thảo gì thế?” Lâm Diệp rót nước.
Tiểu Bạch chiếu mấy chữ lên màn hình đen thui của mình.
Lâm Diệp cẩn thận đọc, nội dung đơn giản là: “Xin chào giáo sư Lâm! Hội thảo tâm lý ngày 1 tháng 6 chủ đề ‘Bình yên giấc ngủ cho trẻ’ được phát trực tiếp trên kênh khoa học quốc gia. Rất mong giáo sư dành chút thời gian đến chương trình. Đó cũng là niềm vinh hạnh cho ban tổ chức và các em nhỏ. Rất mong được đón tiếp sự có mặt của giáo sư! Hội thảo khoa học tâm lý.”
“Đi không ạ?” Tiểu Bạch hỏi.
Lâm Diệp gật đầu: “Liên hệ với họ, trao đổi một chút!”
“Vậy ngày mai sẽ có một cuộc gọi! Phiền chị trả lời được hay không!”
“Được!”
“Đã sắp xếp công việc!”
Lâm Diệp đi ra phòng khách trên tay là cốc nước lọc, Lục Hàn Thuyên thấy cô tư tưởng chiếm hữu lại bọc phát.
Khi tay vừa đặt cốc nước xuống bàn, anh không nói nhưng lại đưa tay kéo cô đến chỗ anh. Lâm Diệp sợ lại làm động đến cánh tay đang bị thương trên trên cổ anh nên thuận theo.
Mông ở trên đùi, Lâm Diệp muốn xuống cũng không được.
“Diệp Diệp!” Lục Hàn Thuyên nhẹ giọng gọi tên cô.
Lâm Diệp nhìn anh: “Ngày mai mẹ em nấu ít món, muốn mời anh đến ăn cơm! Anh đến giúp em giải vay có được không?”
Cô muốn mẹ chuyển sự quan tâm đến chỗ Lục Hàn Thuyên, nói sao đi nữa, tâm nguyện của bà là được quan tâm người khác. Mà Lục Hàn Thuyên lại vì cô nên mới bị thương, dù không muốn nhận trách nhiệm, nhưng nói trước thì cũng phải nói sau.
“Chủ nhân! Hai người yêu nhau à? Khoảng cách thân mật đã vượt qua mức cho phép!” Tiểu Bạch vừa nói, đôi mắt xanh liền đảo qua lại.
Máy quét của cậu thấy được hai luồng nhiệt tỏa ra từ hai người đang dính lại vào nhau, nhưng cậu không hiểu đấy là vì Lâm Diệp đang ngồi trên đùi Lục Hàn Thuyên.
Tiểu Bạch cũng vì thế nên kết luận khoảng cách thân mật vượt qua mức cho phép thành ‘yêu’.
Lục Hàn Thuyên cười, hiếu kỳ hỏi một câu: “Thì sao?”
Tiểu Bạch thẳng thắn nói: “Chủ nhân cổ quái như vậy mà anh cũng yêu được chị ấy sao? Đúng là con người mà!”
Lâm Diệp đen mặt: “Tiểu Bạch! Dọn nhà cho chị!”
Tiểu Bạch xoay đi: “Em không muốn! Em không muốn! Em muốn đi sạc pin!”
Nói xong liền quay về phòng sạc pin. Tiểu Bạch sạc pin cũng giống như con người đi ngủ, để đủ năng lượng cho một ngày phải sạc đủ sáu tiếng.
Lâm Diệp không cần động tay vì Tiểu Bạch có hai tay gấp, có thể tự động kết nối dữ liệu với ổ sạch chân đế trên tường.
Khi ‘bóng đèn’ đã đi mất, không gian còn lại của hai người. Lâm Diệp không hiểu giữa cô và Lục Hàn Thuyên đang có mối quan hệ như thế nào, anh giống như là bạn trai, nhưng cũng không phải bạn trai.
Anh nói sẽ theo đuổi cô, Lâm Diệp cũng chưa đồng ý sẽ quen anh. Chỉ là họ thân mật hơn một chút, ban đầu cũng có chút kỳ lạ nhưng ở bên cạnh anh, cô lại không cảm thấy sự gần gũi này có gì bất thường.
“Em đã yêu đương chưa?” Lục Hàn Thuyên nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Diệp lắc đầu.
Anh không ngạc nhiên ngược lại còn cười nhẹ như hài lòng: “Vậy tôi dạy em! Có được không?”
“Yêu đương cũng phải dạy sao?”
“Thế em có biết yêu đương không?”
Lâm Diệp lại lắc đầu, sau đó cô nói: “Em biết lý thuyết!”
“Lý thuyết không thì không đủ! Tôi giúp em thực hành đến độ chân thật nhất!”
Kiến thức tình yêu của Lâm Diệp rất nhiều, ví dụ như khi nào thì người yêu giận dỗi, khi nào thì một mối quan hệ xảy ra xung đột, cách giải quyết, nhưng cô vẫn chưa yêu đương lần nào.
Đâu phải cô không muốn, chỉ là… Ngành nghề đọc hiểu nội tâm của cô, khiến cho người ta lo sợ.
Có lẽ chỉ có Lục Hàn Thuyên là muốn thử sống chết với cô một lần, được thì cũng tốt mà không được thì cũng tốt. Chung quy đều sẽ thuộc về Lâm Diệp nên anh không để bụng.
“Thế nào?” Lâm Diệp nhìn anh.
Đèn trần sáng rất sáng, soi lên bóng dáng hai người đang ôm lấy nhau. Lục Hàn Thuyên thân trai mạnh mẽ tựa vào thành sofa, Lâm Diệp nắm lấy hai vai anh, thân thể mềm mại bọc trong chiếc váy lộ ra đường cong cơ thể.
Eo nhỏ được ôm lấy kéo vào, Lâm Diệp đẩy nhẹ anh: “Đừng kéo nữa! Anh nói gì đi!”
Lục Hàn Thuyên nghiêm túc, Lâm Diệp còn tưởng cô nói gì sai thì thấy môi anh mấp máy, thốt ra lời đề nghị.
“Diệp Diệp! Em có đồng ý làm bạn gái tôi không?”