Ân Sủng

Chương 3: 3: Tâm Ý Thái Hậu



Thái hậu từ ái nhìn nhi tử, đem hắn uy xuống phía bên phải mình, lại gọi Mộ Tiểu Tình đến ngồi phía bên kia.

Nhìn Mộ Tiểu Tình từ khi Hoàng thượng xuất hiện liền đổi thành bộ dạng chim sợ cành cong, cái đầu nhỏ không dám ngẩng lên, ngay cả tiếng hít thở cũng tận lực giảm nhẹ.

Bà đau lòng đứa nhỏ mới vỗ nhẹ mu bàn tay nàng.
Đoạn mới hắng giọng thông báo: Ba ngày sau diễn ra đại lễ ắt hắn các ngươi đã biết.

Nay ai gia cho mời các ngươi tới, trước là muốn thay Hoàng thượng trù bị, sau là muốn cùng các ngươi ăn một bữa cơm thân mật.

Bà ngừng một đoạn, đem tay Mộ Tiểu Tình kéo tới bên cạnh tay Hoàng thượng.
Mấy năm nay Hoàng thượng bận việc triều chính, việc hậu cung vẫn là ai gia thay người quản.

Thế nhưng hiện tại ai gia nhận thấy phụng thể có phần suy sút, Hoàng hậu cũng đúng lúc trưởng thành, có thể đảm nhận việc chưởng quản hậu cung này.

Ai gia nhân đây cũng muốn..

đem sự vụ trả lại cho nàng ấy.
Bên dưới các vị phi tần khẽ hít một hơi khí lạnh.

Hoàng thái hậu đây là có ý nhắc nhở bọn họ hậu cung này ai làm chủ? Hoàng hậu nương nương vốn là kẻ bù nhìn nhưng nhận được sự hậu thuẫn của Thái hậu?
Mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía Trân quý phi.

Bọn họ vẫn tưởng rằng với sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho Trân quý phi thì hậu vị kia chẳng sớm thì muộn cũng bị thay thế.

Xem ra…Thái hậu còn đó, hậu vị này Trân quý phi muốn ngồi quả thực không dễ dàng gì.
Mộ Tiểu Tình cũng vô cùng kinh ngạc, Thái hậu nói cái này vốn không để cho nàng có tâm chuẩn bị.

Nàng cái gì cũng không biết, việc chưởng quản hậu cung này biết làm thế nào?
Thần thiếp…!
Mọi việc đều theo ý mẫu hậu.
Mộ Tiểu Tình còn muốn vì bản thân nói vài lời, không ngờ bên kia Hoàng thượng lại trước một bước cắt lời nàng.
Hắn chấp thuận?
Mộ Tiểu Tình kinh ngạc hơn nữa, Hoàng thượng cư nhiên lại chấp thuận để nàng chưởng quản hậu cung.

Vậy Trân quý phi thì thế nào?
Mộ Tiểu Tình vừa nghĩ liền nhìn về hướng Trân quý phi.

Chỉ thấy nàng ấy hơi ngẩng đầu nhìn về phía này, khóe môi vén lên thành một nụ cười xinh đẹp dịu dàng, khe khẽ gật đầu giống như chúc mừng nàng.
Mộ Tiểu Tình mất hồn nhìn vào nụ cười chói mắt ấy, không rõ Trân quý phi có ý gì.

Tuy rằng bọn họ không đến mức đấu đá ganh ghét nhau như lời đồn trong hậu cung nhưng cũng không thân thiết đến mức chúc mừng đối phương vì giành được vị trí chưởng quản này.
Chiêu Nghị đem toàn bộ hình ảnh trong điện thu vào mắt, chậm rãi rút bàn tay đang chạm tới tay Mộ Tiểu Tình.

Vẻ mặt không có mấy sự thay đổi, không rõ vui buồn hờn giận mà rằng: Tuy nhiên Hoàng hậu vốn xuất thân ở nơi xa, có nhiều điều cung quy còn chưa tỏ tường.

Trẫm vốn muốn mẫu hậu thay trẫm dạy dỗ nàng, nhưng mẫu hậu đã nói thân thể không tiện, vậy trước tiên để Trân nhi giúp nàng đi.
Bên dưới lại một lần nữa nhốn nháo.

Quả nhiên, Hoàng thượng ngài ấy vẫn là đau sủng Trân quý phi.

Ngoài mặt đồng ý với yêu cầu của Thái hậu, bên trong chẳng chứng minh Hoàng hậu vẫn là bù nhìn hay sao?
Cái gì gọi là Trân quý phi giúp đỡ.

Nực cười.
Thái hậu đương nhiên hiểu được ý tứ nhi tử, sống lưng già nua như cứng lại.

Thốt lên hai chữ Hoàng thượng…!tỏ rõ sự giận dữ, rồi nhìn sườn mặt nhi tử cương nghị mà lạnh nhạt, bà giống như bất lực mà treo lên vẻ mặt đau xót.

Nhớ lại thời điểm hắn cùng bà nói những lời kia, bà đã biết cuộc đời sau này của hắn bà không có quyền gì mà áp đặt nữa rồi.
Mộ Tiểu Tình ở bên cạnh khẽ nắm lấy tay bà, vuốt nhẹ những ngón tay đang siết chặt lấy lòng bàn tay.

Khuôn mặt nàng xinh đẹp nở nụ cười trấn an.

Hoàng thượng dạy phải.

Thần thiếp ở trong cung chưa lâu, còn nhiều thiếu xót, vẫn mong Trân muội muội chỉ dạy nhiều.
Trân quý phi bên dưới được cung nữ cận thân đỡ dậy, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh hành lễ.

Muội muội làm sao dám chỉ dạy tỷ tỷ.

Chỉ mong giúp tỷ tỷ một ít sự vụ nhỏ, khiến cho hậu cung luôn an ổn, cũng là bớt chút vướng bận cho Hoàng thượng.
Thái hậu cũng thấy được mọi sự đã rồi.

Hoàng thượng nhường một bước, bà không thể không nhường lại một bước, liền im lặng chấp thuận.

Phất tay cho cung nữ chưởng quản bày tiệc.
Mọi người đều nghĩ rằng bữa tiệc này sẽ trôi qua không mấy vui vẻ, nào ngờ cung nữ Thượng cung mới bày tiệc được một phần, ngoài cửa liền xuất hiện bóng dáng nam nhân.
Nương theo tiếng cười trầm thấp mà quyến rũ, nam nhân vận y phục lam nhạt bước như bay qua bậc thềm, dáng người cao lớn lại thoăn thoắt bay đến bên cạnh Thái hậu.

Nam nhân sà vào lòng bà như chốn không người, gọi một tiếng Mẫu hậu.
Thái hậu vẻ mặt vốn không tốt nhìn thấy y cũng giãn chân mày, lời nói trách móc Ngươi…lớn như vậy rồi mà ngôn hành cử chỉ không có phép tắc.

Đáng xấu hổ! nhưng trong mắt có bao nhiêu sủng nịnh.
Mộ Tiểu Tình nhìn thấy người này liền đứng dậy nhường chỗ.

Nào ngờ nàng mới bước đi, cổ tay liền bị nam nhân đó giữ chặt.

Y bày ra một bộ hoa hoa công tử đẹp trai bại hoại, cười trêu: Hoàng tẩu, ta mới xuất hiện tẩu liền muốn co chân chạy trốn.

Ta có thể ăn thịt tẩu chắc?
Mộ Tiểu Tình đen mặt.

Thái hậu cũng nghiêm mặt gõ lên đầu tên bại hoại kia.
Hỗn xược.

Còn không nhìn coi đây là đâu? Bao nhiêu người ở đây ngươi còn dám dở trò quậy phá, muốn ai gia tức chết?
Nam nhân cười khà khà dụi mặt vào lòng Thái hậu, nhưng tay vẫn không buông Mộ Tiểu Tình.

Lại nói một câu cợt nhả: Mẫu hậu, người mới từng này tuổi đã suốt ngày tức chết tức chết.

Là cảm thấy mình còn quá trẻ nên mới không sợ mà đem sức khỏe ra dọa nhi thần đúng không?
Thái hậu vừa giận vừa cười, lại không thể giống như phạt tiểu hài tử mỗi lần y quậy phá lại mắng lại dụng gia pháp.

Chưa nói tiểu tử này từ nhỏ đã có cái miệng khéo nịnh nọt, ngay cả Thái thượng hoàng trước đây cũng không nỡ trừng phạt nặng nề.

Cũng may y trước nay có Hoàng huynh quản thúc, không đến nỗi vô pháp vô thiên, vẫn còn biết sợ.

Quả nhiên Thái hậu nói y không được, Hoàng thượng bên cạnh chỉ mới hắng giọng nhắc nhở, y liền không tình nguyện mà buông tay để Mộ Tiểu Tình rời đi.

Ngoan ngoãn ngồi vào vị trí Mộ Tiểu Tình vừa ngồi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ân Sủng

Chương 3: Chiêu Cảnh Hiên



Chiêu Cảnh Hiên có thể coi là bạn cùng lứa của Mộ Tiểu Tình. Nhớ những ngày đầu nàng nhập cung không quen biết ai, mỗi ngày đều buồn chán đi xung quanh Dục Chiêu cung, tình cờ ở vườn mai gặp được y. Y một người vận tử sắc y phục ngồi trên cây thổi sáo, Mộ Tiểu Tình khi đó còn chưa biết thất tình lục dục, vẫn đối với dáng hình kia có phần mê đắm.

Nam nhân thân hình cân xứng thon dài, khuôn mặt thừa hưởng một chút sự xinh đẹp của Thái hậu, nhưng bởi vì một chút còn lại giống như Thái thượng hoàng đẹp trai ngời ngời nên không quá thiên về vẻ đẹp nữ tính. Khi y chăm chú thổi sáo, nhìn nghiêng thì giống như Hoàng thượng, nhưng thiếu đi phần lãnh khí ác liệt. Nếu như để Mộ Tiểu Tình tóm gọn miêu tả, Chiêu Cảnh Hiên là kiểu đẹp nhưng không sắc, trong chút kinh diễm có điểm nhu hòa.

Thế nhưng đó là khi y chăm chú, nghiêm túc làm một việc gì đó. Thời điểm y buông bỏ cây sáo nhảy xuống tiến tới bên cạnh Mộ Tiểu Tình, nàng biết mình sai rồi.

Y sao có thể nhu hòa? Y chính là hợp với ba từ “nam nhân tồi”, “tên bại hoại”, “yêu nghiệt”.

Lần đầu gặp mặt đã dồn nàng tới góc tường ý đồ xàm sỡ. Bàn tay kia còn càn rỡ vuốt ve khuôn mặt nàng. Chính là ánh mắt kia, Mộ Tiểu Tình tức giận nghĩ, đôi mắt trêu cợt kia từng liếc ngang dọc thân thể nàng, giống như muốn dùng cái nhìn xé mở từng lớp y phục của nàng, muốn hủy nàng.

Còn có đôi môi đang nhếch lên không đứng đắn kia, còn có giọng nói trầm thấp buông lời thô tục khen nàng xinh đẹp, nói muốn nàng. Mộ Tiểu Tình chỉ cần nghĩ tới cũng thấy cả mặt nóng ran.

Quen nhau đã bao nhiêu lâu, chưa một lần nào Chiêu Cảnh Hiên không đùa cợt đến khi nàng tức điên mới thôi.

Nhưng nàng không có cách nào trừng phạt y. Bởi lẽ y xuất thân là Lục hoàng tử Chiêu quốc, thân đệ chảy chung huyết mạch của Hoàng thượng. Hiện tại y phong hào Vương gia nhưng vẫn chưa bị Hoàng thượng phân phủ hay cử đi nơi khác mà vẫn trụ tại nội cung, chứng tỏ Hoàng thượng có bao nhiêu yêu thương coi trọng y.

Nàng một Hoàng hậu bù nhìn thì có thể làm gì y cơ chứ?

Mộ Tiểu Tình nắm chặt khăn tay kiềm chế phẫn uất trong lòng. Sau lưng nóng ran như nhắc nhở nàng Chiêu Cảnh Hiên đang đối với nàng trao ánh mắt nóng cháy. Thời điểm Mộ Tiểu Tình ngồi xuống vờ như vô tình lướt nhìn phía chủ vị, hiển nhiên bắt gặp ánh mắt càn rỡ của Chiêu Cảnh Hiên, khiến nàng hận đến nghiến răng.

Nàng dù gì cũng được coi là tẩu tử của y, sao y dám đối nàng như vậy? Há chẳng phải y không coi hoàng huynh của y ra gì? Đem mặt mũi của Đương kim Hoàng thượng vứt đi đâu hết rồi?

Mà Đương kim Hoàng thượng được nàng đem ra làm lá chắn vẻ mặt lạnh nhạt ngồi đó, coi như không thấy việc Chiêu Cảnh Hiên đem ánh mắt tình tứ ngắm nhìn nàng. Thái hậu ngược lại lên tiếng ngăn cản. Hỏi Chiêu Cảnh Hiên một số thứ, khiến y không thể không di dời ánh mắt.

“Cảnh Hiên, Hoàng thượng không phải giao cho ngươi nhiệm vụ tới Tô châu làm việc hay sao? Sớm như vậy đã trở lại?”

“Mẫu hậu, nhi thần nhanh chóng xử lý việc công để trở về bên người, người không cao hứng?”

“Cao hứng. Nhưng ngươi xử lý không tốt khiến Hoàng huynh của ngươi bận lòng, xem xem ai gia có phạt ngươi quỳ ván gỗ không.”

Chiêu Cảnh Hiên giả bộ đau xót méo mặt nhìn bà, “Mẫu hậu, người không thương ta. Trời nắng như vậy lại muốn nhi tử của người quỳ, không phải muốn mạng ta hay sao?”

Thái hậu nghe vậy liền cười, ngay cả ánh mắt cũng híp lại. Trách y lớn như vậy rồi còn muốn học đòi người ta làm nũng. Mà đám phi tần chứng kiến toàn bộ thở phào nhẹ nhõm. Trong cung này nếu như thiếu đi Lục vương gia, bọn họ nhất định mỗi ngày đều bị căng thẳng giữa Hoàng thượng và Thái hậu đâm chết.
Hoàng thượng biểu tình cũng nhu hòa đi mấy phần, hỏi Cảnh Hiên qua loa sự vụ ở Tô châu, lại dặn y sau tiệc đến ngự thư phòng cùng hắn nói chuyện. Mà Chiêu Cảnh Hiên kể lể một hồi liền kể từ đầu tiệc đến cuối tiệc.

Y nói Tô châu phong cảnh có bao nhiêu đẹp, người dân Tô châu có bao nhiêu lương thiện. Do địa phận Tô châu có nhiều sông ngòi nên thời tiết Tô châu bây giờ thanh lạnh hơn so với kinh thành. Đám phi tần bởi vì có y ở đây cũng mạnh bạo lên ít nhiều, hỏi y Tô châu có cái gì mới mẻ không?
“Nhiều lắm. Tô châu là địa giới giao thương với Tây Lạc quốc nên mấy thứ sản vật Tây Lạc quốc có thì Tô châu đều có. Nói cho các nàng biết, mấy lọ cao thoa có hương thơm mà mùa đông năm ngoái Tây Lạc tặng cho chúng ta cũng được bày bán ở Tô châu.”

Đám phi tần nghe đến đây xôn xao hẳn lên, có người đánh bạo hỏi hắn có mang về một ít hay không. Chiêu Cảnh Hiên liền cười xinh đẹp đến mức khiến nàng ta đỏ lựng mặt. Nói đùa: “Nàng nghĩ coi, bổn vương một mình một người không thê không thiếp mua mấy cái đồ vật của nữ nhân đó về làm gì?”
Nữ tần nghe vậy mới biết mình hỏi lời ngu ngốc, đầu cúi rạp xuống nhìn mặt bàn, cũng không dám đáp lại lời trêu chọc của y.

Mộ Tiểu Tình nâng chung rượu đào lên nhấp một ngụm nhỏ, ai thán Chiêu Cảnh Hiên quả là yêu nghiệt. Đột nhiên giật mình cảnh giác mà nhìn Chiêu Cảnh Hiên, thấy được y nhìn nàng cười tà, nâng chung rượu mời.
Mộ Tiểu Tình bấm bụng suy nghĩ, cảm thấy y cười đến là đểu cáng, ắt hẳn không có ý tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.