Chuyển ngữ: Hắc
Tiêu Thần Tức từ Lan Cao Minh Chúc về phủ, trong tay vẫn còncầm túi đồ mới mua về, đúng lúc lại gặpTrịnh Thấm vừa từ bên ngoài trở về, màkhông ngờ lại còn có cả Bạch Maiđi cùng.
Thật ra vốn Trịnh Thấm định đi cùng mấy phu nhânkhác điđánh mạt chược, nhưng thấy Bạch Mai không có việc gì làm, lại cứmong được rangoài cùng bà, nên Trịnh Thấm mềm lòng, đành phải đưa BạchMai đi cùng. Thếcũng tốt, Bạch Mai đi cùng, hôm nay vận may của TrịnhThấm cũng không tệ, bà thắngcũng không ít, vì thế tâm tình rất dễ chịu,còn nói muộn dạy Bạch Mai chơi mạtchược, sau này sẽ cho nàng đi theo.
Bạch Mai cũng rất vui vẻ, nhưng vẫn ra vẻ ngượng ngùng nóimình ngốc nghếch,có lẽ cũng không học được, hai người vừa cười nói vừa bước xuốngxe, lạigặp Tiêu Thần Tức.
Trịnh Thấm nhìn một gói đồ lớn trên tay Thần Tức, hơi giậtmình, vội hỏi: “Thần Tức, con mua những thứ này làm gì?”
Thần Tức cười khổ: “À, con mua ở chỗ Lâm cô nương.”
Trịnh Thấm bĩu môi: “Em con cũng ở đó chứ gì? Hai thằng ngốcnày đang yên đang lành lại chạy tới đó làm chi?”
Tiêu Thần Tức lắc đầu: “Tháng sau Liễu thái y sẽ thành thânvới Quách tiểuthư, con nghĩ mẹ cũng cần một số quà tặng nhỏ, nên đã nhờ Lâm cônươngchọn hộ một ít.. Ừm, hơi nhiều một chút, lát nữa mẹ cứ từ từ chọn.”
“Con bé Tiểu Chúc này… chỉ biết moi tiền các con…” Trán TrịnhThấm nổi đầygân xanh. “Thôi được rồi, coi như con có lòng vậy, để ta nhìn thửxem.”
Rồi bà sai người hầu xách đồ đi vào, Thần Tức lại cố tình giữmột hộp sáp hương lại, Trịnh Thấm tò mò hỏi: “Con giữ lại làm gì?”
Thần Tức: “… Đương nhiên không phải để con dùng, không phảingày mai con sẽđi gặp Thường tiểu thư hay sao? Con định đến lúc đó sẽ tặng chocô ấy.”
Bạch Mai ngẩn người, liếc nhìn Tiêu Thần Tức. Mà Trịnh Thấm lạirất vui vẻ,nói: “Đúng thế, xem ra con cũng rất để tâm, vậy là tốt rồi, vậy làtốtrồi. Hơn nữa…” Bà cười cười. “Con gái nhà họ Thường, hình như rấtthíchcon, dù con có không tặng quà thì chắc con bé cũng rất vui thôi.”
Bạch Mai nhanh mồm nhanh miệng xen vào: “Thường gia tiểuthư?… Có phải chính là cô gái mặc xiêm y màu vàng lần trước?”
Trịnh Thấm ngạc nhiên, quay đầu lại nói: “Ồ, cháu cũng nhớrõ nhỉ? Đúng thế,chính là cô bé ấy. Thế nào, nhìn rất xinh xắn, khí chất cũngkhông tệphải không? Hơn nữa còn là con gái của Thường thị lang, cũng môn đănghộđối với Thần Tức nhà ta.”
Bạch Mai ngắc ngứ gật đầu: “Vâng… đúng ạ.”
Thần Tức liếc nhìn Bạch Mai, cũng không nói lời nào.
Trịnh Thấm rất vui vẻ, hài lòng đi vào trước. Tiêu Thần Tức cũngxoay ngườichuẩn bị đi vào, Bạch Mai nghĩ nghĩ, rồi lấy hết can đảm gọi: “Tiêuđạicông tử…”
Thần Tức dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Có chuyện gì không?”
Bạch Mai cắn môi, trong lòng lo lắng. Cô gái mặc y phục màuvàng nhạt ấy chắc chắn rất thích Tiêu Thần Tức, dù trước kia nàng là người chẳngchú ý đến điều gì, nhưng giờ chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được.
Trong lúc nàng và Tiêu Thần Tức nói chuyện, cô gái đó ở bêncạnh nghe, sự khóchịu và buồn bã hiện rõ trên nét mặt không thể che giấu kia,chắc chắn là đang ghen.
Nhưng lúc ấy Bạch Mai cũng không để ý tới cô ta, mà cũngkhông ngờ Tiêu Thần Tức lại đồng ý đi xem mắt với cô ấy.
Khi nàng trốn ở ngoài cửa nghe lén Tiêu Thần Tức và Trịnh Thấmnói chuyện,biết trước kia Tiêu Thần Tức từng nói đã có người trong lòng, nànggầnnhư có thể khẳng định, người đó chính là mình. Khoảnh khắc đó, nàng cảmthấyrất vui, nàng nghĩ, rốt cuộc trái tim hắn cũng là của nàng, hơn nữacòn nhiềunăm như thế.
Nhưng bởi vì thế, cho nên vì chuyệncủa Vi Nhi mới khiến hắnkhông hài lòng với nàng sao? Yêu càng nhiều,càng đòi hỏi cao, chắc là như thế.
Bạch Mai cảm thấy vuivẻ với suy nghĩ của mình, nhưng khôngngờ, sau đó Tiêu Thần Tức lại vuivẻ đồng ý gặp gỡ Thường Như Tinh. Nàng cònchưa vui được bao lâu, nay bịtin này đả kích nặng nề, nàng thật sự không hiểuvì sao Tiêu Thần Tức lại đồng ý chuyện đó.
Nhưng nàng vẫn tự an ủi bản thân… dùsao Thường Như Tinh cũnglà con gái nhà họ Thường, lại do đích thân Trịnh Thấm giới thiệu nên Thần Tức mớikhông tiện từ chối, chuyện này cũngchẳng chứng minh được điều gì. Lần trước ThầnTức còn giữ mình lại, chẳng thèm liếc mắt nhìn Thường Như Tinh một lần, đâychính là đáp án tốt nhất cho vấn đề này.
Ấy thế mà khi nãy, Thần Tức lại để lạimột hộp sáp hương,nói muốn tặng Thường Như Tinh, trong nháy mắt, BạchMai cảm thấy vô cùng ghen tị.Vì sao Thường Như Tinh lại được Thần Tức tự mình chọn sáp hương, còn bản thân lạichỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi gặp gỡ người khác?
Mà gần đây hắn lại đối xử lạnh nhạt vớinàng như vậy… Nàngkhông cam lòng, biết rõ như thế này là không tốt,nhưng nàng vẫn không kìm được,cất tiếng gọi hắn lại.
Nghethấy Tiêu Thần Tức nói: “Có chuyện gì không?” Bạch Mai lạicàng cảm nhậnrõ thái độ lạnh lùng của hắn với mình, vì thế đành nói: “Không cógì, tachỉ muốn hỏi chàng… Chàng, chàng thật sự thích Thường đại tiểu thư ư?”
Thần Tức thản nhiên nói: “Không có gì đặc biệt là thích haykhông thích. Mới gặp mặt một hai lần thôi.”
Bạch Mai: “Vậy gì sao chàng lại đồng ý đi gặp cô ấy…”
“Cũng vì do gặp quá ít, nên mới cần phải tăng cường gặp đểhai bên hiểu nhau.” Thần Tức nói. “Nàng hỏi chuyện này làm gì?”
Bạch Mai xấu hổ trả lời: “Không có gì,… Chàng đi gặp ai, làquyền tự do củachàng, ta chỉ là…” Nàng do dự hồi lâu, lại không nói được gì,cuối cùngđành buồn bã nói: “Thôi, quên đi, dù sao thân phận của ta thấp kém,không có tư cách nói chuyện này với chàng.”
Thần Tức nhìn nàng: “Rốt cuộc nàng muốn nói gì?”
Bạch Mai lắc lắc đầu: “Không có gì,… Thường Như Tinh là đạitiểu thư Thườnggia, môn đăng hộ đối với chàng, hai người nếu có thể ở cùngnhau là doông trời tác hợp.. Thân phận như ta, chỉ có thể chúc phúc cho haingười.”
Tiêu Thần Tức liếc mắt một cái đã thấy đôi mắt nàng rưngrưng lệ, lại giốngnhư thật lòng thật dạ nói ra mấy lời như vậy, hắn cũng cảmthấy hối hận,vốn định không để ý, nhưng cuối cùng lại thở dài nói: “Sao nàngphải nóimình như vậy, ta đã nói rồi, địa vị không quá quan trọng, nếu khôngvìsao trước giờ ta vẫn cố tình không chịu thành thân…”
“Vậy… vì sao… bây giờ chàng…” Bạch Mai nhìn hắn, cảm thấytình hình có thể xoay chuyển.
Tiêu Thần Tức lắc đầu: “Có một số chuyện ta có nói thì nàngcũng không hiểu,nhưng nàng lại cứ hay hỏi nhiều, ta sẽ nói suy nghĩ của ta chonàng biếtvậy… trước kia ta không định thành thân, đúng là có liên quan tớinàng,ta vẫn còn nhớ Hầu Mai. Nhưng đến khi thấy nàng, ta lại phát hiện hóaramọi chuyện đã không còn như trước kia, cho nên vẫn còn chưa có ýđịnh.”
“Còn chưa có ý định?” Bạch Mai bất ngờ, giọng cũngcao hơn: “Thếnào gọi là ‘còn chưa có ý định’… Giờ chàng vẫn giận tachuyện của Vi Nhi haysao?”
Thần Tức nhìn nàng, giống như vô cùng thất vọng: “Nàng vẫnchưa hiểu ư? Chuyện này không liên quan tới những người khác.”
Bạch Mai nói: “Ta biết, tất cả là lỗi của ta.”
Thần Tức nhìn Bạch Mai rơi lệ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũngkhông dỗ dànhnàng, dứt khoát xoay người rời đi, để lại Bạch Mai kinh ngạc đứngnguyêntại chỗ.
Hắn.. thật sự không còn tình cảm với nàng ư?
***
Thường Như Tinh rất căng thẳng, lại càng hồi hộp.
Không ngờ sau khi gặp Tiêu Ngân Đông rồi chịu đủ loại bứcxúc, nay nàng lại có thể gặp Tiêu Thần Tức, đúng là một chuyện đáng mừng.
Thường Như Tinh càng thêm chú ý hơn, nàng dậy sớm trang điểm,lựa chọn y phục,thay rat hay vào tới mấy bộ, nhưng vẫn không hài lòng, cuốicùng thấy sắp tới giờ hẹn, đành phải chọn lấy bộ đồ đầu tiên ướm thử để mặc.
Địa điểm vẫn giống như lần trước, hẹn gặp ở Thường gia,nhưng Thường NhưTinh cảm thấy phong cảnh khác hẳn… hoa nở tươi đẹp, trời càngthêm xanh,tóm lại nhìn từ hướng nào cũng thấy mọi thứ đều rất tuyệt.
Mà nhìn thấy Tiêu Thần Tức tuấn tú phong nhã đi về phíamình, Thường Như Tinh lại càng thêm yêu đời.
Tiêu Thần Tức mỉm cười với nàng, rồi đưa cho nàng hộp sáphương đã chuẩn bịtrước: “Thường cô nương, ta đi ngang qua một cửa hàng, nghĩcó lẽ nàngcũng cần một ít hương phấn nên đã lựa một món, hi vọng nàng khôngchê.”
Được Thần Tức tặng quà, làm gì có chuyện Thường Như Tinh ghétbỏ, nàng ngượng ngùng nhận lấy, sau đó nhẹ mở nắp ra ngửi thử, quả nhiên mộtmùi hươngthơm ngát dìu dịu xông vào mũi, Thường Như Tinh mỉm cười: “Rất dễchịu,ta rất thích, cảm ơn chàng.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Thần Tức mỉm cười.
Nụ cười ấy càng khiến Thường Như Tinh thêm ấm lòng, mà ởphía xa Mạnh Yếnvà Trịnh Thấm vẫn giống như lần trước ngồi trong đình nghỉ,hai ngườinhìn mấy lần, đều thấy Thường Như Tinh cười ngọt ngào hạnh phúc nhưthế,đều cảm thấy lần xem mắt này tốt hơn lần trước rất nhiều.
Trịnh Thấm cười cười: “Xem ra cuối cùng chúng ta có thểthành thông gia rồi.”
Mạnh Yến cười đến không khép miệng lại được: “Chỉ mong là vậy,nhưng chúng vẫn còn quá trẻ, chỉ e lại có sự thay đổi.”
Nói như thế, là muốn nhắc chuyện xấu có thể xuất phát từphía Tiêu Thần Tức, điểm này cả hai người đều hiểu rõ, Trịnh Thấm thở dài: “Haizz,cũngkhông biết bao giờ Ngân Đông nhà tôi mới có thể…”
Mạnh Yến vội nói: “Tiêu nhị thiếu gia lại vừa ý cô bé… Lâmcô nương kia, cũngkhông tồi mà, mới nhìn thấy rất nhanh nhẹn, đáng yêu.”
Trịnh Thấm khinh thường: “Nhanh nhẹn cái gì, cứ lấm la lấmlét, trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa.”
Mạnh Yến nghe thấy giọng điệu Trịnh Thấm như vậy, cũng khônggiống như hoàntoàn ghét bỏ, vì thế nói: “Làm gì có, không phải cô bé ấy còn mởcửa hàng sao? Tuổi còn nhỏ mà đã có thể mở cửa hàng, thật sự không tệ mà.”
Trịnh Thấm đang định nói, thì lại nghe Mạnh Yến thắc mắc: “Àmà, cô bé đó lấy tiền đâu ra để mở cửa hàng nhỉ…”
Trịnh Thấm đang bưng chén nhấp một ngụm trà, nghe thế suýtchút nữa thì phunra, bà giật giật khóe môi, nói lảng sang chuyện khác: “Cửahàng của côta… có lẽ cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì, không có gì hay ho cả,huốngchi lại còn tự xuất đầu lộ diện, hừ.”
Mạnh Yến nói: “Tuy tự xuất đầu lộ diện có chỗ không hay,nhưng dù sao cũng chứng tỏ cô bé biết tựlực cánh sinh đấy mà.”
Nói đến chuyện tự lực cánh sinh, Trịnh Thấm lại nghĩ ra mộtvấn đề khác, vội hỏi: “À mà, Thường phu nhân, bà có biết công tử nhà nào muốn thànhthân không?”
Mạnh Yến vui vẻ: “Sao nào, có phải bà muốn giới thiệu cho côbé họ Lâm kia không?”
“Tôi quan tâm tới cô ta làm gì?” Trịnh Thấm bĩu môi. “Tôi làmuốn giúp… giúpcho Hầu cô nương đang ở trong phủ nhà tôi một chỗ ổn định.”
Mạnh Yến cũng có mặt ở trên núi lần trước, nên cũng biết trướcđây Hầu Maitừng làm gì, bà nói: “Có đấy, tôi nghe Tưởng phu nhân nói, Tôn phunhânđang có định tìm mối cho con trai út nhà bà ấy, lần trước còn từng hỏiquaNhư Tinh nhà tôi, nhưng tôi đã từ chối rồi.”
Tôn phunhân chính là vợ của Hồng Lư Tự Khanh Tôn Hạo, dùsao Hồng Lư Tự Khanhcũng chỉ là một chức quan tứ phẩm, công việc cũng rất nhànhạ, trước kialà hộ vệ của hai vị đại tướng Phiêu Kỵ tướng quân và Trấn Viễn tướnquân. Giờ đất nước thái bình, ngoài biên ải cũng yên ổn, đám người du mục anphậnthủ thường không gây chuyện, nước khác không dòm ngó. Tuy hai vịtướng quân đềuđã chết, nhưng uy lực vẫn còn đó, hơn nữa lại mới có thêmmột vị tướng được bổnhiệm…
Tóm lại, Hồng Lư Tự Khanh Tôn Hạo chỉ là một viên quan phụtrách ngoại giao, trên thực tế thì hắn chẳng phải làm gì.
Một chức quan nhỏ như thế, đương nhiên Mạnh Yến không để vàomắt, huống hồthanh danh Tôn Trường Hưng cũng không có gì nổi bật, quần áo lụalà bìnhthường, sao so được với Tiêu Thần Tức.
Nhưng Trịnh Thấmlại cảm thấy không tồi, tuy địa vị của Tôngia không bằng Tiêu gia, nhưng nếu mình ra mặt, muốn giới thiệu Bạch Mai cho TônTrường Hưng…. Hơn nữalại cho Bạch Mai thân phận con gái nuôi nhà họ Tiêu, nhàhọ Tôn kia chắcchắn sẽ vui vẻ đón nhận rồi.
Trịnh Thấm càng nghĩ càngthấy khả thi, chờ đến lúc về Tiêuphủ, liền đi nói chuyện với Tiêu MinhDuệ. Tiêu Minh Duệ cũng cảm thấy không tệ,nên để Trịnh Thấm toàn quyềnquyết định.