Chuyển ngữ: Hắc
“Lan Cao Minh Chúc”
Tiểu Chúc nhìn tấm bảng hiệu bằng gỗ đang được thợ treo lên trước cửa hàng,bốn chữ to, tuy không quá đẹp nhưng vẫn cực kỳ bắt mắt. Tiểu Chúc hàilòng mỉm cười, nhìn hai người thợ từ trên thang theo xuống nói: “Các vịđã vất vả rồi.”
Lan Cao Minh Chúc (Dầu thơm đuốcsáng) là câu trích từ bài tế “Chiêu hồn” (gọi hồn), hồi xưa mới đọc, vìcó chữ “chúc” trong đó mà Lâm Tiểu Chúc nhớ mãi không thôi. Mấy bữatrước nàng nghĩ tên cửa hàng đến đau cả đầu, sau đó tự dưng nhớ tới câutrên, liền bấm bụng dùng tên này.
Lâm Tiểu Chúccảm thấy rất mãn nguyện, dạo này nàng bận việc ở cửa hàng, hết dẫn thợmộc kê tủ gỗ, sau đó bài trí vật dụng rồi ra tú phường kiểm hàng, saulại tự mình điều chế hương liệu. Đến đêm khi nằm trên giường, hai taycứng đờ nhức mỏi, chân cũng run run, nhưng Tiểu Chúc vẫn kiên trì chịuđựng.
Nàng mở cửa hàng bước vào, tuy không quá rộng nhưng nàng đã sắp xếp rất gọn gàng.
Bước vào cửa, đầu tiên sẽ trông thấy một tấm rèm làm từ lụa mỏng rủ xuống ởchính giữa, phải vén lên mới đi được vào trong. Tiếp đó sẽ nhìn thấy bức tranh tinh xảo trên tường và bình hoa bằng gốm trên tủ gỗ, luôn có hoatươi cắm trong bình, mà trong tủ cũng được sắp xếp những món đồ sứ nhonhỏ dễ thương hoặc những hộp gỗ đựng sáp hương, phấn son.
Thậm chí còn có một số lọ nhỏ đựng nước hoa không đậy nắp… loại nước tỏahương này đa phần được nhập từ nước ngoài, hoặc là vật do nước chư hầucống nạp, Tiểu Chúc cũng chỉ biết nó được chưng cất từ các loại thựcvật, nhưng nàng nghiên cứu suốt mấy ngày trời mà vẫn không đạt được kếtquả. Tuy rằng trong nước phảng phất có mùi hương nhưng lại không thể côđặc, nếu vẩy lên người, gần như không hề có mùi hương, thế nên nàng mớicố ý đặt ở đây để gây sự chú ý với mọi người.
Mà ở dãy tủ bên trái thì bày biện đủ loại dược liệu, phía dưới phân loại rõràng, dãy tủ bên phải lại treo vài bộ y phục, tuy rất ít nhưng kiểu dáng độc đáo, thậm chí còn được cài một vòng hoa tươi. Tuy rằng bây giờ chưa chắc đã có người mua, nhưng cứ sắp xếp như thế, cũng đủ khiến kháchhàng cảm thấy mới mẻ.
Phía trong cùng có một chiếc bàn lớn, bên trên có rất nhiều loại vải cho khách chọn lựa, còn có mộtsố kiểu mẫu khăn tay, thắt lưng và các loại đồ chơi nho nhỏ xinh xắn.
Nhưng điểm đặc biệt nhất trong cửa hàng của Tiểu Chúc là có một phòng riêng,dùng vải lụa mỏng để ngăn ra thành không gian riêng, bên trong có mộtchiếc bàn tròn nhỏ và mấy chiếc ghế, là không gian để Tiểu Chúc có thểtrò chuyện với các khách hàng nữ. Nàng đặt bình hoa ra chính giữa bàn,sau đó nở nụ cười hài lòng. Ngay từ sớm, nàng đã chuẩn bị sẵn những giỏhoa tươi trải hai bên đường đi vào cửa tiệm thành một lối đi nhỏ, chứngminh rằng cửa hàng đã lặng lẽ khai trương.
Tiểu Chúc ngồi phía sau quầy, lòng ngập tràn háo hức chờ người khách đầu tiên xuất hiện….
***
“Con không cần.” Đại tiểu thư nhà Thường thị lang Thường Như Tinh lạnh lùngngồi giữa phòng, cả ngày trời mới phun ra ba từ chống đối.
“Sao thế, con lại muốn làm gì?” Phu nhân của Thường thị lang, Mạnh Yến bấtđắc dĩ nhìn con gái:”Địa vị Tiêu thượng thư thế nào, không phải là conkhông biết, nay Tiêu phu nhân đặc biệt đến cửa nói với ta rằng muốn convà Tiêu Ngân Đông gặp gỡ một lần, sao con có thế nói không cần cơ chứ?”
Thường Như Tinh giận dữ nói: “Vì sao con phải đi gặp kẻ ngu ngốc đó? Mẹ, TiêuNgân Đông là người thế nào, chẳng phải mẹ biết rất rõ ư? Sau này con màgả cho hắn, e rằng chẳng có nổi một ngày yên ổn.”
Mạnh Yến nói: “Nhưng người ta đã mở lời, chúng ta cũng không thể từ chối..Em trai con còn nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng vẫn phải bước vào con đườnglàm quan, nếu chúng ta thông gia với nhà họ Tiêu, em trai con sẽ….”
Thường Như Tinh sầm mặt, nói: “Ra thế, vì đường làm quan của em con thì có thể tùy tiện gả con ra ngoài ư? Mẹ, mẹ hơi quá đáng rồi đó?”
Mạnh Yến sa sầm nét mặt: “Thế nào gọi là tùy tiện gả con ra ngoài? Đúng làTiêu nhị công tử là một kẻ khốn kiếp, nhưng nửa tháng nay hắn đã an phận đi nhiều, không hề gây ra tai họa gì. Ai chẳng có một thời tuổi trẻngông cuồng, chỉ cần có ý thức sửa đổi là tốt rồi. Con thông minh nhưthế, đến lúc đó dùng bản lĩnh mà xoay chuyển hắn theo ý mình là được. Hà cớ gì cứ phải bướng bỉnh như thế?”
Rồi như nghĩra điều gì đó, bà nói tiếp: “Huống hồ, trước kia Tiêu phu nhân mở tiệcrượu, có lần ta đưa con đi cùng, con luôn nhìn về phía nhà họ Tiêu…Ta, ta mới tưởng con cũng có chút tình ý với Tiêu Ngân Đông.”
“Mẹ!!! Sao con có thể với Tiêu Ngân Đông…” Thường Như Tinh dở khóc dở cười.
Mạnh Yến nói: “Sao lại không thể, Tiêu Ngân Đông cũng rất tuấn tú đó chứ.”
Thường Như Tinh không trả lời.
Đúng là bữa tiệc một năm trước, nàng luôn nhìn về phía nhà họ Tiêu, nhưngkhông phải nàng nhìn Tiêu Ngân Đông, mà là… Tiêu Thần Tức. Nhưng nàngkhông muốn nói ra, vì nàng biết nếu như nàng có nói, mẹ cũng sẽ nói mấythứ linh tinh như” Thì làm sao, dù sao Tiêu Thần Tức và Tiêu Ngân Đôngcũng là anh em, con cứ đến nhà Tiêu gia chơi đi.”
Nhìn thấy cha ở bên ngoài nhìn ngắm đàn bà con gái, ba lần bốn lượt muốn nạp thiếp, đương nhiên mẹ sẽ căng thẳng, sợ rằng đến lúc đó hai đứa con của mình sẽ phải chịu khổ sở.
Thân là con gái, Thường Như Tinh hiểu địa vị của mình trong lòng mẹ không thể so với em trai,nhưng vì cái gọi là tương lai của em trai mình mà muốn nàng đi gặp TiêuNgân Đông ư?
Thật buồn cười xiết bao!
Thường Như Tinh là một cô gái xinh đẹp, lại tài hoa, từ nhỏ đã được người taca ngợi là tài nữ, từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo, trước giờ chỉ để ý mỗiTiêu Thần Tức, nhưng sau này nghe nói Tiêu Thần Tức đã có tình cảm vớingười khác, mối tình cảm đơn phương kia cũng bị nàng chôn xuống.
Nàng tình nguyện làm thiếp của Tiêu Thần Tức còn hơn có bất kỳ quan hệ gìvới Tiêu Ngân Đông! Nhưng nếu nói ra những lời này, chắc chắn sẽ bị mẹmắng chết.
Bữa tiệc năm trước, Thường Như Tinh chỉ thấy gã đầu trộm đuôi cướp Tiêu Ngân Đông trái bỡn cợt con gái của mộtviên quan nhỏ, phải sờ mó một tiểu nha hoàn, đúng là kẻ bại hoại giaphong. Trong buổi tiệc, mọi người chơi tửu lệnh, cũng chỉ có một mìnhTiêu Ngân Đông đần độn nửa ngày cũng không trả lời được, cuối cùng dùngmánh khóe lừa gạt để phiên phiến cho qua, mọi người cũng không dám nóigì, cười cười tìm người khác chơi tửu lệnh.
Ngàythường cũng nghe vô số lời đồn, Thường Như Tinh cũng chẳng buồn để tâm,vì nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sánh bước cùng hắn. Không ngờ rằng,Tiêu phu nhân lại nói với mẹ nàng muốn hai người bọn họ thành một đôiuyên ương… uyên ương cái nỗi gì, đừng tưởng nàng không nghe thấychuyện nửa tháng trước hắn ngang ngược cưỡng ép gái nhà lành thành thân.
Mặc dù về sau chuyện đó bị vùi xuống, nhưng lần này Tiêu phu nhân đưa ra đề nghị thế này, chắc chắn có liên quan đến chuyện đó. Mẹ nàng cũng khôngphải là không biết, lẽ ra không nên đồng ý với bà ta.
Tuy rằng ngoài mặt thì lạnh lùng từ chối, nhưng sau đó Thường Như Tinhkhông chịu nổi Mạnh Yến cứ cằn nhằn bên tai, đành nghiến răng nói: “Conbiết rồi, con biết rồi… con đi là được chứ gì.”
Mạnh Yến nhẹ nhàng thở ra: “Như Tinh, ta biết con là đứa trẻ rất hiểu chuyện mà.”
Thường Như Tinh nói: “Muốn con gặp Tiêu Ngân Đông ở đâu? Mẹ, đừng có để một mình con ở cùng hắn, nếu không…”
Mạnh Yến nói: “Đương nhiên rồi. Con yên tâm, chúng ta không cần đi đâu cả.Tiêu phu nhân thật sự rất thích con, nói sẽ đưa Tiêu Ngân Đông đến nhàchúng ta, đến lúc đó để các con ở ngoài hậu viện ngắm cảnh, xung quanhcòn có người hầu, ta và Tiêu phu nhân cũng sẽ ở gần đó, con cứ yên tâm.”
Thường Như Tinh rầu rĩ gật đầu, dưới sự thúc giục của Mạnh Yến, nàng chán nảnđi lựa chọn y phục dành cho ngày mai, còn bản thân Mạnh Yến thì lại hàohứng đi thông báo cho nhà họ Tiêu.
Tiêu phu nhânnhận được tin, cũng vô cùng vui vẻ, trong mắt bà, bất kỳ người nào cũngtốt hơn Lâm Tiểu Chúc, chẳng hạn như Thường Như Tinh,… bà luôn để mắttới cô gái đó, dáng vẻ xinh xắn, không quá đẹp đến nỗi sau này sẽ cónguy cơ hồng hạnh xuất tường, lại rất tài hoa, trông có vẻ thông minhlanh lợi, vừa vặn bù trừ khuyết điểm của Tiêu Ngân Đông.
Trên thực tế, nếu nói thông minh, lanh lợi nhất thì phải là Lâm Tiểu Chúc,nhưng Lâm Tiểu Chúc chỉ là một đứa con gái nghèo hèn, sao so được vớicon gái của Thường thị lang…
Trịnh Thấm vui vẻchạy tới chỗ Tiêu Ngân Đông, quả nhiên vẫn trông thấy hắn chăm chỉ luyện võ. Nửa tháng nay, đúng là hắn đã có da có thịt hơn, lại không ra ngoài sống vất vưởng, ngoan ngoãn sống trong phủ nên thân thể đã cường tránghơn nhiều, thỉnh thoảng khi hắn vén tay áo lên, có thể mơ hồ trông thấycơ bắp xuất hiện trên cánh tay.
Sức khỏe của TiêuNgân Đông ngày càng tốt hơn, tuy rằng da hắn đã sạm đi nhiều, nhưng vẫntốt hơn vẻ trắng bệch bủng beo trước kia nên Tiêu phu nhân cũng để mặchắn.
Thấy Trịnh Thấm tới, cũng vừa lúc Tiêu NgânĐông hoàn thành xong động tác cuối cùng, hắn dừng lại, nói: “Mẹ.” Ngàynào Trịnh Thấm cũng chạy tới đây, Tiêu Ngân Đông cũng đã quen, khi gọibà là mẹ đã không còn cảm giác mất tự nhiên nữa.
Trịnh Thấm sai nha hoàn đưa khăn cho Tiêu Ngân Đông để hắn lau mồ hôi, vừanói: “Ngân Đông, giờ con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi thành gialập thật, lần trước con thành thân dang dở, trong lòng con có trách móccha mẹ hay chăng?”
“Không ạ.” Ngân Đông lau mồ hôi, bình tĩnh trả lời.
Trịnh Thấm cười nói: “Được rồi, đừng mạnh miệng. Mẹ biết con nghĩ thế nào..Nhưng, hiện giờ mẹ đã tìm cho một đối tượng rất tốt, bảo đảm sẽ khiếncon vừa lòng. Lại nói, trước khi con mất trí nhớ, cũng có tình ý với cônương nhà người ta, bây giờ người ta đồng ý gặp con một lần, đây chínhlà cơ hội cực kỳ hiếm có, ngày mai con hãy cùng mẹ đến Thường phủ chơimột chuyến.”
Tiêu Ngân Đông khựng lại, rồi tiếp tục lau mồ hôi nói: “Không cần.”
“Haizz, sao chứ, sao lại không cần…” Trịnh Thấm sốt ruột: “Con hãy tin mẹ, cô gái đó chắc chắn tốt hơn Lâm Tiểu Chúc.”
“Đâu có liên quan gì tới Lâm cô nương…” Tiêu Ngân Đông bất đắc dĩ nhìn Trịnh Thấm.
Thật ra sau khi Lâm Tiểu Chúc rời khỏi Tiêu phủ, hắn cũng mới chỉ gặp nàngcó hai lần, còn lại đều ở lỳ trong Tiêu phủ luyện võ, vốn chẳng bận tâmgì đến chuyện bên ngoài, ấy thế mà mỗi ngày Trịnh Thấm lại cứ phải nhắctới Lâm Tiểu Chúc ít nhất một lần.
Cái gì mà: “Con đừng có tơ tưởng đến Lâm Tiểu Chúc nữa.”
Hoặc như: “Con bé Lâm Tiểu Chúc đó có gì tốt cơ chứ?”
Cứ nhắc đi nhắc lại, đúng là buộc Tiêu Ngân Đông phải nhớ đến Lâm TiểuChúc, thật sự khiến hắn dở khóc dở cười. Thậm chí hắn có thể đoán được,dựa theo tính tình của Tiểu Chúc, nếu biết được chuyện này, nàng sẽchống nạnh dương dương tự đắc nói: “Ha ha ha, Tiêu phu nhân quan tâm tới ta quá!!!!”
Chỉ nghĩ thôi, hình bóng của Lâm Tiểu Chúc lại có thể xuất hiện chính xác trước mắt, Tiêu Ngân Đông buồn cười, xoa xoa chóp mũi.
Trịnh Thấm: “…” Như thế mà còn nói không liên quan gì tới con nhỏ Lâm Tiểu Chúc khốn kiếp!!!!
Vừa nhắc tới Lâm Tiểu Chúc là lại thấy nó tủm tỉm cười rồi xoa xoa mũi, thế mà thường ngày muốn nhìn Tiêu Ngân Đông cười còn khó hơn lên trời. Sosánh với đứa con trai cả Tiêu Thần Tức ngày ngày cười đến híp cả mắt,Trịnh Thấm hận không thể trộm nụ cười của Tiêu Thần Tức chia cho TiêuNgân Đông một ít, chỉ sợ Ngân Đông cứ như thế mãi rồi lại thành ra chảbiết cười thế nào.
Nhưng cứ nhắc tới Lâm Tiểu Chúc là nó liền cười, đúng là….
Đương nhiên Trịnh Thấm không biết rằng Tiêu Ngân Đông cười không phải vì Lâm Tiểu Chúc mà là vì bà….
Nhìn thấy Trịnh Thấm giận dữ như thế, Tiêu Ngân Đông bất đắc dĩ nghĩ thầm,mình từ nhỏ đã không có mẹ nên không hiểu được sự quan tâm của người mẹthế nào, nhưng giờ mình ở trong thân xác của Tiêu Ngân Đông, thì cũngphải hiếu kính với mẹ người ta, không thể để Trịnh Thấm cả ngày tức giận được.
Vì thế hắn bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi,… đi thì đi.”
Trịnh Thấm thở phào nhẹ nhõm: “Thế mới phải chứ.”
***
Bên trong Lan Cao Minh Chúc…
Trời đã dần tối, Lâm Tiểu Chúc ngồi phía sau quầy, khóc không ra nước mắt… Khốn kiếp, vì sao nàng ngồi ở trong cửa hàng cả ngày mà chỉ có một vịkhách tò mò nhìn thoáng qua, sau đó lạnh lùng rời khỏi là sao?
Những người khác đều không thèm liếc mắt tới.
Mơ mộng và thực tế khác xa nhau hoàn toàn!!!!