“Mê mẩn nói nó vừa gặp đã yêu anh, hỏi rằng nếu anh chưa kết hôn, có thể chờ cô bé lớn lên được hay không.”
Thiệu An nghe được cười một tiếng, cũng không thể nói có bao nhiêu ngoài dự liệu, cũng chỉ coi là trẻ nít nói bừa. Nhưng cho tới giờ hắn luôn tự hiểu mình có loại vốn liếng này, bất kể là ngoại hình hay phong thái.
Thiệu An hỏi: “Vậy em trả lời cô bé thế nào?”
“Em bảo cô bé nhìn chiếc nhẫn của anh, anh là người đã lập gia đình.”
Trần Diệc Tâm đẩy đĩa đồ ăn phía trước đẩy qua một bên, không muốn ăn: “Cô bé còn nhỏ như vậy, đây không chừng là lần đầu trong đời cô bé biết đến nhất kiến chung tình, sao em có thể làm tổn thương trái tim một đứa trẻ được chứ. Em chỉ bảo cô bé, người yêu của nhóc sẽ có một ngày cưỡi thất thải tường vân* tới rước nhóc, sau đó cô bé liền chúc phúc bọn mình.”
(*mây lành bảy màu)
Lúc này ánh sáng rực rỡ trong đêm bắt đầu biến hóa bên ngoài cửa sổ, đèn LED nhấp nháy. Trần Diệc Tâm nhìn đến xuất thần, không khỏi nhớ lại cái ngày Thiệu An tỏ tình trước đó.
“Ngày đó anh hẹn em tới Choix, cũng ngồi ở chỗ này. Em có thể đoán được anh có chuẩn bị chút tiết mục gì đó, vốn tưởng rằng sẽ là bắn pháo bông bên bờ sông chẳng hạn, không ngờ là…”
Thiệu An hỏi: “Không ngờ là?”
“Không nghĩ là anh mua quảng cáo trên màn ảnh lớn trong một khoảng thời gian, từng lớp cánh hoa hồng từ từ hé mở, trong tận một phút, cuối cùng bên trong đóa hoa là tên tiếng Pháp của em. Chờ em ngoảnh đầu lại, anh liền nâng lên một bó hoa hồng.”
“Em vẫn luôn cho rằng hoa hồng đỏ thật xinh đẹp nhưng cũng thật tục quá, dù có bao nhiêu hoàng tử dâng nó lên cũng không đổi nổi thành kiến trong em. Nhưng mà ngày ấy, nhìn anh ôm bó hoa, lòng em lại phát hiện ra trên đời không còn loại hoa nào đẹp hơn thế nữa.”
Mẩu chuyện này đáng ra phải là hồi ức tốt đẹp, nhưng Thiệu An luôn cảm nhận được Trần Diệc Tâm phảng phất chút gì buồn man mác.
Hoặc có lẽ cảnh xuân sớm chết dung nhan chóng tàn, cũng đã năm năm trôi qua, liệu Trần Diệc Tâm có nghĩ rằng cái người từng rất săn sóc lãng mạn nay chẳng còn nữa hay không.
Suy đoán này thật sự kích thích Thiệu An, bởi vậy hắn liền duỗi tay về phía trước, cầm lấy bàn tay phải đang đặt trên bàn của Trần Diệc Tâm.
“Sao thế?” Trần Diệc Tâm hỏi vậy, nhưng vẫn phối hợp đưa tay qua, để Thiệu An vuốt ve, khi ngón tay nhẹ nhàng gãi lên lòng bàn tay, cậu cảm thấy hơi nhột, theo bản năng cuộn tròn những ngón tay thon dài.
Bàn tay ấy vừa non vừa mềm, vết chai của những tháng năm cầm bút cũng sớm tiêu tan, Thiệu An từng chứng kiến Trần Diệc Tâm thử bưng nồi thức ăn nóng mà không dùng đến bao tay, chưa từng thành công, hắn giúp một tay, nhiệt độ hoàn toàn trong phạm vi chịu đựng kia đụng đến lòng bàn tay Trần Diệc Tâm sẽ gây bỏng.
Đấy là đôi bàn tay trong nhung trong lụa, không hề có dấu vết va chạm, trắng nõn và mềm mại, cũng giống như cơ thể Trần Diệc Tâm.
Lúc này bồi bàn đã bắt đầu bưng món chính ra, bọn họ cũng không vì có người đến mà vội vã buông tay, Trần Diệc Tâm thấy trước mặt đặt hai đĩa thức ăn, liền chỉ vào một trong số đó, hỏi Léon vừa bê đĩa đến: “Của bọn tôi không có món này.”
“Đây là cá tai tượng.”
Kỳ thực Léon còn trẻ hơn so với ngoại hình, cậu ta mới mười bảy tuổi, khi nói chuyện căn bản không giấu được thái độ vui sướng: “Bếp trưởng nói đã rất lâu không làm lại món này, cho nên có lẽ sẽ không được như mùi vị ngày xưa.” Cậu ta ngừng một lát, sau đó tiếp lời: “Hy vọng anh sẽ thích.”
“Cám ơn.” Trần Diệc Tâm vừa đáp, vừa nếm thử một miếng, không biết có phải lời khách sáo hay không, cậu nói với Léon hương vị này cùng với hương vị trong trí nhớ giống nhau như đúc.
Léon thấy Trần Diệc Tâm hài lòng, liền lui đi đứng cùng một chỗ với các đồng nghiệp khác, cậu ta đứng cách Trần Diệc Tâm chừng mười mét, có thể nhìn rõ đối phương dùng bữa như thế nào, nhưng không nghe được Trần Diệc Tâm trò chuyện với Thiệu An điều gì, chỉ thấy trên nét mặt Trần Diệc Tâm tràn trề ý cười nồng đậm.
Chỉ là, cậu ta luôn có cảm giác, nụ cười kia mặc dù hạnh phúc đấy, nhưng lại thiếu đi một phần sức sống, không khỏi khiến người ta phải nghĩ ngợi, niềm hạnh phúc bao bọc lấy cậu, liệu có phải khát vọng chân chính của cậu hay không.
Hoặc là nói, có phải đó chẳng qua chỉ là một sự giả tạo hoàn mỹ.
Cậu ta không ý thức được tầm mắt của mình quá lộ liễu, cơ bản là đang nhìn chằm chằm về phía đối phương, cho đến khi Thiệu An quay đầu lại.
Ánh mắt kia uy nghiêm mà u ám, giống như của một loài thú dữ, khi có kẻ mơ ước vật trong tay của nó, cũng không cần khiêu khích hay uy hiếp, chỉ một ánh mắt, đã đủ khiến Léon lạnh toát sống lưng.
Léon biết mình vô lễ chọc khách không vui, có chút kinh sợ cúi đầu, sau đó trừ lúc bưng thêm đồ ăn, còn lại đều không dám nhìn Trần Diệc Tâm thêm lần nào nữa.
Khi tính tiền Léon giảm giá cho bàn Thiệu An, Thiệu An cũng không thắc mắc gì, chỉ là trước khi rời đi, lại đưa toàn bộ khoản tiền kia cho Léon coi như tiền típ. Dĩ nhiên Léon không dám không nhận. Cậu ta nhìn bóng lưng hai người rời đi, lúc ra đến cửa trời nổi gió, người đàn ông vóc dáng cao lớn liền cởi áo khoác âu phục, phủ lên vai mỹ nhân có nụ cười rạng rỡ. Léon nhìn đến ngây ngẩn, bỗng nhiên có chút uất ức khó giải thích, nghĩ rằng giá như mình có thể sinh sớm mấy năm thì đã tuyệt.
Trên đường về nhà giao thông trót lọt, không biết có phải bởi ăn xong mỏi mệt hay không, mà Trần Diệc Tâm cũng không có hứng thú chuyện trò, Thiệu An cũng chuyên tâm lái xe. Chờ xe đỗ vào tầng hầm dưới nhà xong, Thiệu An liếc đồng hồ, lúc này đã gần mười giờ.
Sau khi tắt máy, Lâm Trăn gửi tin nhắn, Thiệu An chưa xuống xe ngay, mà trả lời rồi tắt màn hình khóa xong xuôi, hắn mới nhận ra Trần Diệc Tâm cũng chưa rời đi trước.
“Sao thế?” Thiệu An hỏi, tháo đai an toàn giúp Trần Diệc Tâm. Đang định nắm tay nắm cửa, thì đã bị Trần Diệc Tâm giữ lấy cổ tay.
“Em ăn no…” Trần Diệc Tâm vừa nói, vừa kéo cánh tay đối phương nhét vào túi quần mình.
Thiệu An có chút trì trệ, nghĩ lúc nãy Trần Diệc Tâm chỉ ăn hết mỗi đĩa cá tai tượng, cũng chưa chắc đã là vì cảm thấy ăn ngon, mà chỉ đơn giản là không muốn phụ lòng tốt của người thanh niên. Những điều này Thiệu An đều đặt trong mắt, không nói có no hay không, hắn chỉ mong Trần Diệc Tâm không bị đói trên đường về nhà, mấy ngày trước hắn mở tủ lạnh thấy có cá thu đao và mì vằn thắn. Những món ăn gia đình thường ngày hắn không biết nấu, hắn chỉ có thể nấu cho Trần Diệc Tâm một chút mì làm bữa khuya.
Thiệu An vừa mới hỏi còn muốn ăn mì vằn thắn không, đèn hầm để xe đột nhiên u ám.
Đèn trong hầm là loại cảm ứng âm thanh, nếu không có động tĩnh gì sẽ tự động tắt, Thiệu An lập tức bật đèn ô tô.
Ánh đèn vàng tĩnh mịch chiếu sáng bóng đêm, đậu lên người Trần Diệc Tâm, tăng thêm mấy phần tình dục, gợi nên thứ khát vọng gì không cần nói cũng hiểu.
Thiệu An mò thấy cái bọc nylon vuông vắn mỏng dẹp trong túi Trần Diệc Tâm, nhưng lúc rút tay cũng không lấy ra, chỉ quay lại nắm cằm Trần Diệc Tâm, một tay khác tháo đai an toàn của chính mình, sau đó nghiêng người hôn môi Trần Diệc Tâm, đến khi nước miếng rỉ ra ngoài khóe miệng đối phương, hắn mới chịu buông tay, ôm Trần Diệc Tâm ngồi lên đùi hắn, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt đối phương.
“Vậy mình vận động một chút?”
Trần Diệc Tâm ngồi trong lòng Thiệu An, không gian không coi là nhỏ, nhưng hiển nhiên hai người đàn ông trưởng thành sẽ thấy chật chội, thành ra cậu chỉ có thể gập chân, bắp chân dán sát bắp đùi.
Cậu đã cởi xong cả quần lót, ném qua ghế ngồi đằng sau. Thiệu An vẫn áo mũ chỉnh tề, chỉ trừ khóa quần tây bị Trần Diệc Tâm kéo mở, tính khí dựng thẳng bị cầm trong tay tuốt động trên dưới.
Thiệu An không chỉnh lưng ghế ngả về sau, như vậy Trần Diệc Tâm liền bị khống chế trong lòng hắn, căn bản không có đường đổi tư thế khác, hoặc quỳ gối dùng miệng làm cho Thiệu An.
Trần Diệc Tâm nói lý lẽ với hắn: “Anh đeo vào đi chứ, ít nhất đeo vào còn có bôi trơn.”
Thiệu An không nghe, hắn đưa hai ngón tay qua, đầu tiên xoa lên môi dưới Trần Diệc Tâm, sau đó nhét vào, kẹp lấy đầu lưỡi đỏ tươi, quấn quýt.
Lúc rút ra ngón tay dính đầy nước miếng, còn kéo theo một sợi tơ dâm mỹ, sau đó lần xuống lởn vởn xung quanh miệng huyệt.
Trần Diệc Tâm bị trêu chọc chưa được bao lâu đã chịu không nổi nhổm dậy, chưa chờ cho đầu đụng phải nóc xe, Thiệu An đã giơ tay còn lại đè vai cậu xuống, khiến cho ngón tay vừa vặn chen vào.
Trần Diệc Tâm khó nhịn rên thành tiếng, bắp đùi khe khẽ run rẩy, cậu muốn cởi cúc áo sơ mi, muốn để Thiệu An cũng sờ nơi kia một chút, nhưng Thiệu An nắm lấy tay đối phương cách lớp quần áo xoa lên đầu v* cậu.
“Cách quần áo, tự mình sờ đi.”
Trần Diệc Tâm không biết Thiệu An muốn chơi trò gì, nhưng cũng làm theo, hậu huyệt cậu đang bị ngón tay đùa giỡn, núm vú trước ngực lại bị chính mình vân vê. Cậu nhanh chóng cảm nhận được thân thể từ từ nóng rẫy, đầu nhũ nhạy cảm bị đùa bỡn cách một lớp vải, đau đớn lẫn sung sướng đồng thời kéo tới, Trần Diệc Tâm vốn thấy quá phóng đãng, nhưng sờ sờ một lúc lại không ngừng được, rất thư thái.
Của Thiệu An quá lớn, tiến vào không hề thuận lợi. Trần Diệc Tâm đỡ lấy tính khí của hắn, từng chút từng chút, đẩy vào bên trong, thời điểm mài qua điểm nhạy cảm, chân cậu run rẩy kịch liệt, không chống đỡ nổi sức nặng thân thể, trực tiếp ngã thẳng xuống, nhưng gậy th*t vẫn chưa thể vào hết nguyên cây.
Nhận thấy Trần Diệc Tâm chống trụ hết nổi, Thiệu An ôm lấy cậu, lồng ngực hai người áp chặt vào nhau, Thiệu An đỉnh lên, tựa như muốn chen luôn cả hai hòn ngọc cùng vào.
“Quá sâu—–” Trần Diệc Tâm thấy đau, ôm chặt lấy cổ và lưng Thiệu An, khóe mắt ứa lệ.
Một lát sau Thiệu An cảm nhận được Trần Diệc Tâm không run dữ dội như trước, mới bắt đầu thận trọng rút vào cắm ra, mỗi lần đều không rút ra nhiều lắm, rất nhanh Trần Diệc Tâm đã cảm thấy không đủ, nhẹ nhàng cắn lên cổ Thiệu An một hớp, tựa như giục giã.
Thiệu An hiểu ý, nắm hông Trần Diệc Tâm, nhấc lên rồi lại thả xuống, Trần Diệc Tâm nhỏ giọng thút thít, dù người động là Thiệu An, cậu cũng vẫn cảm thấy kẻ trụy lạc cầu hoan là chính bản thân mình.
“Vẫn, quá sâu… quá lớn.” Lời lẽ Trần Diệc Tâm nói ra bắt đầu không mạch lạc, “Không chịu nổi…”
Thiệu An không chút thương tiếc, trái lại càng thêm dùng sức đỉnh làm, chọc cho Trần Diệc Tâm kêu lên kinh hãi.
Âm thanh ấy động đến hệ thống đèn cảm âm của nhà để xe, bốn phía sáng bừng lên trong nháy mắt.
Thiệu An cởi cúc áo Trần Diệc Tâm, bàn tay bao lại một nửa bên ngực, nắn bóp: “Phải sâu như vậy, nếu không làm sao em sinh con cho anh được.”
Đoạn hắn lại nặng nề đỉnh thân, Trần Diệc Tâm thoải mái đến mức không nói nên lời: “Em, em không sinh được.”
“Sao mà không sinh được, không sinh được thì để anh tiếp tục thao, thao đến khi sinh được mới thôi.” Hai ngón tay của hắn bóp lên đầu v* một cái, “Chờ khi nào mang bầu, nơi này sẽ có sữa.”
“Không muốn, không muốn—– ” Rốt cuộc của nước mắt cậu cũng nhỏ xuống, móng tay Thiệu An mài lên đầu nhũ, thật giống như nhất định phải tìm bằng được lỗ nhũ mới thôi. Thiệu An nâng cậu lên, tính khí rời khỏi hậu huyệt, rồi nắm lấy đùi đối phương, giúp cậu trở mình. Vẫn là quỳ, chẳng qua là hai cùi chỏ chống lên bảng điều khiển, cái mông nhổm lên, thuận tiện cho Thiệu An tiến vào từ phía sau.
“Đến đèn cũng bị em rên cho sáng.” Thiệu An nắm cằm Trần Diệc Tâm, cưỡng ép cậu nhìn qua kính chiếu hậu bên phải, “Dâm đãng như vậy.”
Trong kính chiếu hậu, Thiệu An vẫn không chút xộc xệch, mà thân thể cậu đã trần truồng, cả người thấm đẫm tình dục, hồng lên nhàn nhạt. “Còn có kẻ khác thấy em như vậy hay không?” Thiệu An truy hỏi, tay cầm tính khí Trần Diệc Tâm tuốt động, “Có hay không?”
“Không có—-” Trần Diệc Tâm cầu khẩn, những vị trí mẫn cảm nhất trên người cậu đều bị Thiệu An xâm chiếm, chỉ cần Thiệu An muốn, cậu có thể hưởng thụ thứ khoái cảm tận cùng.
Nhưng ngay trước thời điểm cao trào, Thiệu An chặn lại lỗ sáo của cậu, cứng rắn lôi cậu trở về.
“Cho, cho em bắn, xin, xin xin anh…”
“Có hay không.”
“Không có…” Trần Diệc Tâm lại khóc, giọng mũi rất nặng, “Chỉ có anh, chỉ cho anh thao…”
Thiệu An hài lòng, thả ngón tay đặt trên lỗ sáo ra, hắn biết phải làm gì mới khiến Trần Diệc Tâm sung sướng, một tay ôm lấy eo đối phương, để lưng cậu dán vào lồng ngực mình, sau đó liếm mồ hôi mỏng trên vai cậu, tay còn lại xòe ngón trỏ và ngón cái, bóp chặt đầu v* Trần Diệc Tâm, ấn xuống.
Trần Diệc Tâm vừa sụt sùi vừa rên rỉ, tâm trí dần dần mê loạn, lúc bắn ra hai mắt nhắm nghiền, môi dưới cắn chặt, thân thể theo luồng tinh dịch phun ra mà khe khẽ run lên, sau đó ngã vào lồng ngực Thiệu An, hô hấp nhẹ giống như đã ngừng.