An An Của Anh

Chương 2: Hẹn hò: Mật ngọt hay trái đắng



Mỗi người lần lượt lên sân khấu hát một bài. Ai cũng hào hứng hát hết mình. Hà Nhi cũng vừa hát xong liền xuống kêu Hạ An cũng lên hát một bài đi.

Bỗng Hà Nhi đột nhiên nói lớn, thu hút sự chú ý của mọi người.

– Nam thần với nữ thần của lớp ta hôm nay mới đi họp lớp, hay là cùng hát chung một bài đi.

Ý kiến của Hà Nhi vừa nói ra liền được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt vô cùng.

Hạ An cùng Hoàng Thiên bất lực nhìn bọn họ kéo cả hai lên sân khấu. Hà Nhi liền dùng ánh mắt cầu tha thứ nhìn cô, cô cũng lườm cô ấy một cái.

Tất cả là tại cái miệng của cô bạn này. Chuyện hồi nãy cô còn chưa xử tội, lại tiếp tục đẩy cô vào biển lửa nữa rồi, có đứa bạn thân nào như vậy không cơ chứ. Hạ An có hơi nghi ngờ mình là bị đứa bạn thân lừa đến đây.

Thôi thì đành vậy, đã đi đến nước này thì đành chịu thôi. Hà Nhi cậu cứ chờ đó.

Sau đó cả Hạ An cùng Hoàng Thiên cùng hát một bài. Cô dùng hết tất cả định lực của bản thân, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hoàn thành bài hát.

Giọng hát của cô nhẹ nhàng trong trẻo, tuy không quá hay nhưng cũng rất tốt, còn giọng của anh thì trầm ấm, cả hai quyện lại vừa trầm vừa bổng, tạo nên một buổi biểu diễn tuyệt vời.

Mọi người phía dưới phấn khích, có người còn nhanh tay lấy điện thoại ra quay lại. Rồi bài hát cũng kết thúc, Hạ An nhanh chân về chỗ ngồi, anh cũng thế.

Người ngồi phía dưới xem thì hết lòng ca ngợi màn trình diễn vừa rồi.

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra thêm một lúc nữa. Khoảng chừng đã muộn rồi, ai cũng hơi say rồi mới tạm biệt nhau ra về.

Do Hạ An không đi xe nên phải bắt taxi, còn Hà Nhi thì không biết lúc cô lên hát đã uống bao nhiêu rượu mà giờ say không biết gì, cô gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy đến đón, còn mình thì tự bắt taxi về.

Lúc này cũng có mấy người bạn đứng đợi taxi giống cô, nhưng có vẻ chỗ này rất khó bắt xe nên vẫn chưa có ai rời đi được. Có vài người có chạy xe đến liền chở nhau về, còn có người thì gọi bạn trai đến đón. Một lúc sau chỉ còn lại mình cô và Hoàng Thiên. Cả hai từ đầu tới giờ vẫn chưa nói với nhau câu gì.

Lúc này Minh Thành là bạn thân của Hoàng Thiên vừa lấy xe tới, cậu ta kéo cửa sổ xuống nói.

– Hạ An cũng không bắt được xe à? Hay cậu lên xe đi mình chở cậu và Thiên về luôn.

Hạ An đắn đo trong chốc lát, lén quay qua nhìn thái độ của Hoàng Thiên. Anh hình như cũng định nói gì đó, nhưng chưa mở miệng thì lại có một chiếc ô tô khác lao tới dứng trước chỗ cô.

Trên xe bước xuống là một người đàn ông ngũ quan hài hòa, trên người là bộ vest đen thanh lịch, nhìn phóng khoáng và phong độ.

Hạ An vừa nhìn thấy người kia liền không nhịn được vui vẻ mà nở nụ cười xinh đẹp, cô lên tiếng nói với Minh Thành và Hoàng Thiên.

– Cám ơn. Các cậu cứ về đi, tôi có người đón rồi.

Nói xong cô liền đi về phía chiếc xe, người đàn ông đấy vừa thấy Hạ An liền nở nụ cười, dang tay ôm cô chào hỏi.

Hạ An cũng phối hợp ôm lấy người đàn ông, cả hai nói gì đó rất vui vẻ.

Lúc sau người đàn ông galang mở cửa ở ghế phụ cho Hạ An bước vào, đóng cửa phụ, người đàn ông vòng qua mở cửa lên ghế lái, đạp ga rời đi.

Lúc này Hoàng Thiên vẫn còn đứng đó ngóng nhìn theo chiếc xe Hạ An vừa lên, trong lòng hiện lên nhiều suy nghĩ phức tạp.

Minh Thành thấy bạn mình như thế thì thở dài một hơi, rồi cũng kêu anh lên xe. Vừa lái xe cậu ta vừa hỏi.

– Cậu không định làm lành với Hạ An à. Nếu còn không nhanh coi chừng mất ráng chịu đấy.

Hoàng Thiên nghe bạn thân nói vậy thì trầm giọng đáp lại.

– Làm lành sao? Chúng tôi đâu chỉ là cãi nhau, mà là chia tay rồi.

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng nghe ra được có sự bất lực của anh.

Minh Thành cũng chẳng biết nên khuyên ông bạn này của mình thế nào liền hỏi.

– Vậy rốt cuộc cậu có yêu Hạ An không? Nếu yêu thì theo đuổi lại đi, đến lúc người khác cướp mất thì đừng có hối hận.

Nói rồi cậu ta lái xe tiếp.

Còn anh thì nghe câu hỏi kia lại càng phức tạp. Bốn năm trước đã từng rung động, nhưng cũng đã chia tay.

Trong 4 năm nay anh cũng không ngừng nhớ đến cô, nhưng liệu đó có phải tình yêu. Anh chẳng biết làm thế nào đối mặt với người anh đã từng tổn thương. Nhưng hôm nay nghe tin cô có đến buổi họp lớp anh liền tức tốc chạy đến, chỉ là muốn gặp lại cô.

Tưởng là chỉ gặp rồi thôi, nhưng khi nhìn thấy cô trái tim anh lại không ngừng rung động. Anh rất bối rối không biết nên làm gì đây. Những rung động năm đó vẫn còn, nhưng hiện tại có lẽ là đã yêu, năm đó là anh suy nghĩ không thấu đáo, khiến cô gái vô tội tổn thương.

Hiện tại muốn đến gần nhưng hình như chẳng thể nữa rồi, cô ấy không còn thích anh như trước, nói đúng ra là chưa đến nỗi hận hay ghét cay ghét đắng anh thôi. Nhưng không phải vì anh không quá xấu xa nên cô mới không ghét mà có lẽ là bản tính cô vốn lương thiện. Hơn nữa người ta thường nói không yêu sẽ không hận, có lẽ trong lòng cô anh hiện tại chẳng là gì cả.

Hơn hết là lúc nãy người đàn ông đến đón cô là ai mà khi thấy người đó cô lại vui đến thế, còn có những cử chỉ thân mật. Anh thấy rõ nụ cười lúc đó của cô, đã lâu lắm rồi anh mới thấy lại nụ cười ấy. Lúc trước cô bên cạnh anh luôn dành cho anh nụ cười ấy, nhưng hiện tại thì đã không còn nữa rồi.

Anh cảm thấy đau nhói ở trái tim, đây có lẽ là quả báo anh phải trả vì trước kia đã khiến cô đau khổ. Nhưng bây giờ anh phải làm sao đây, có lẽ Minh Thành nói đúng, anh nên theo đuổi lại cô.

– An An đến lượt anh theo đuổi lại em rồi.

Bên phía cô cũng đang trên đường về nhà. Hạ An cứ mải suy nghĩ, gặp lại anh cũng không đến nỗi quá tệ. Chỉ là 4 năm rồi, gặp lại khuôn mặt đó trái tim cô lại vẫn rung động. Nhớ năm đó cô vừa vào lớp 10 liền bị khuôn mặt đẹp trai của anh làm say đắm. Đúng là tuổi mơ mộng, luôn nghĩ mình là công chúa còn crush chính là hoàng tử. Anh đúng là hoàng tử, cô cũng là công chúa, nhưng không phải là duy nhất và có lẽ anh cũng chẳng phải hoàng tử dành cho cô.

Hạ An năm đó còn ngây thơ hơn bây giờ nhiều, cô thích thầm anh và đã mạnh dạn theo đuổi. Chuyện nữ thần như cô theo đuổi nam thần đã khiến cho trường dậy sóng cả một thời gian dài. Nhưng theo đuổi mãi chẳng có kết quả gì.

Năm lớp 11 cô may mắn được học chung lớp với anh, cô lại càng tấn công mạnh hơn nhưng vẫn vậy. Lên lớp 12 cô đã hơi nản lòng với trò theo đuổi mãi chẳng có kết quả này. Hơn nữa đã là năm cuối, sắp tới là kì thi rất quan trọng, cô đã muốn từ bỏ chuyện tình cảm để tập trung học.

Nhưng số phận lại cho cô thêm cơ hội, chỉ là tốt hay xấu cô đến bây giờ cũng chẳng biết.

Trong một lần đi chơi, Hạ An có ghé qua một quán rượu của dì cô. Vừa lúc đó lại bắt gặp cảnh Hoàng Thiên say mèm, cô thấy rất kì lạ, cũng định không quan tâm, nhưng sao mà được chứ, cô lại bị mê hoặc mà đưa anh về nhà.

Trên đường về, cô rất tò mò không biết anh có chuyện gì mà uống say. Đang dìu anh đi thì bỗng nhiên anh dừng lại quay qua cô nói.

– Cậu rất thích tôi đúng không?

Cô bất ngờ khi nghe câu hỏi đó nhưng theo phản xạ vẫn gật đầu. Thấy vậy anh lại nói tiếp.

– Vậy chúng ta yêu nhau đi.

Lần này còn bất ngờ hơn nữa, Hạ An như không tin vào tai mình, đang định hỏi lại thì đã bị Hoàng Thiên ôm lấy, trên môi cảm thấy mát lạnh, lúc định thần lại thì đã thấy anh đang hôn cô rồi. Cô ngại đến đỏ hết cả mặt liền đẩy anh ra, sau đó chạy về mất tiêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.