Ngồi trên bàn tròn chán nản cắn hạt dưa, Tống Thiên Nhan thở dài ngao ngán, Bắc Vỹ Lăng không giết nàng, chỉ là nhốt nàng ở đây, đến nay đã ba bữa, cũng không gặp mặt hắn lần nào kể từ ngày xông lộn đến phòng hắn. Chắc có lẽ vẫn bận truy bắt Lục Du đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, hai ba cung nữ bước vào cung kính cuối chào nàng, trên tay cầm đồ đi đến trước mặt “Cô nương, thái tử điện hạ ra lệnh cho ngài thay y phục trang điểm để tham dự yến hội tối nay”
“Yến hội ? Ta, tại sao ?” Một ám vệ bị bắt của Đông Lạc, tại sao đi yến hội làm gì ? Lễ rửa tội à? Nghe không đúng lắm.
Nữ tỳ đi đến cung kính nói “Mời cô nương thay y phục”
Tống Thiên Nhan bức rứt đổi bộ váy nữ tỳ đưa, y phục đỏ rực, váy dài lê trên đất, hoa văn trang trí kĩ lưỡng trâu chuốc, đoán cũng biết tốn không ít tiền. Nàng nhìn bản thân trong gương, Tống Thiên Nhan thường ngày toàn diện y phuc ám vệ, che đi dung mạo, kể ra nàng cũng đep đấy chứ. Tống Thiên Nhan cười hề hề tự kỷ. Nàng cũng là mĩ nhân a.
Nữ tỳ đổ mồ hôi lạnh nhìn nữ tử cười một mình, không kiên nhẫn lên tiếng “Cô nương đến giờ phải khởi hành rồi, Thái Tử điện hạ đợi bên ngoài”
Nàng vẫn không hiểu thái tử tại sao lại dẫn một nữ nhân không lai lịch tham gia yến hội.
Tống Thiên Nha âm thầm hừ lạnh, đừng tưởng nàng không nhìn ra nữ tỳ đó ghét nàng, Bắc Vỹ Lăng treo hoa ghẹo nguyệt làm nàng bị hoạ lây, thật sự không nên dính líu đến nhân vật này, bất hạnh.
Đến trước cổng Thái tử phủ, trước mắt là Bắc Vỹ Lăng tuấn lãng, hắc bào đai phục, ngân phát tóc dài. Xung quanh cung tỳ nữ tử đều e thẹn cuối đầu. Tống Thiên Nhan chậc lưỡi, đúng là yêu nghiệt.
“Ra rồi sao?” Hắn từ tốn đi đến nở nụ cười nhẹ, trong mắt loé lên kinh diễm rồi biến mất. Trước giờ hắn chỉ toàn thấy nàng trong bộ hắc y nhân quen thuộc, diện lên đồ nữ nhân thật sự rất mỹ mạo.
Tống Thiên Nhan gật đầu “Thái tử điện hạ đây là thế nào. Ta chỉ là một…”
“Nhan Nhi, chúng ta khởi hành thôi” Hắn cắt đứt lời nàng muốn nói, đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, hơi hơi đau lòng, bàn tay nữ nhân vốn dĩ nên mềm mại, từ nhỏ tập kiếm làm bàn tay nàng trở nên chai sạn, hắn có chút chán ghét Đông Phương Triệt.
Bước lên trên kiệu nàng vội vàng giựt tay ra ” Ngươi làm gì a, rất nhiều ánh mắt muốn giêt người nhắm vào ta”
“Bổn thái tử không cho ngươi tử” Hắn dựa vào thành ghế nói, Tống Thiên Nhan bĩu môi. Hoàng cung nguy hiểm còn muốn bảo vệ ai, nàng cũng phải tìm cách trốn khỏi đây, phiêu lưu giang hồ, đi tìm bí kíp võ công.
” Thái Tử, ngươi có bao giờ nghe đến bí kíp võ công ?” Nàng đột nhiên hứng thú mở miệng, không phải cổ đại thường có mấy cái bí kíp võ công sao.
Bắc Vỹ Lăng nhướng mày, bí kíp võ công ? Một ám vệ như nàng hứng thú chuyện giang hồ làm gì ? “Bí kíp võ công?”
“Đúng vậy a? Giống như có minh chủ võ lâm không ? Phái Nga Mi? Phái Thiếu Lâm Tự ? Dương Quá?” Nàng càng nói càng hào hứng, phải biết là Lạc Thiên Nhan nàng xưa nay đam mê cổ trang võ hiệp. May mắn lắm mới xuyên vào thế giới này, sao không khám phá hết a.
Bắc Vỹ Lăng bất ngờ nhìn nàng kề sát vào người, hắn mỉm cười không có dấu hiệu đẩy nàng ra, ngược lại rất hưởng thụ mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể nàng toả ra. “Phái Nga Mi , Thiêu Lâm Tự trong lời ngươi nói bổn thái tử chưa nghe đến bao giờ, có điều Minh Chủ Võ Lâm ngươi nói là Mộc Thần Hi ?”
“Mộc Thần Hi ?” Tống Thiên Nhan lẩm nhẩm, nhân vật mới sao. Trong truyện chủ yếu chỉ xoay quanh Tống Thiên Nhan cùng Đông Phương Triệt, những nhân vật còn lại không nhắc đến nhiều.
Bắc Vỹ Lăng đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, Tống Thiên Nhan cả kinh kêu lên. Hắn lấy tay chặn miệng nàng trách cứ nói “Ngươi muốn bọn họ vô thấy cảnh này sao ?”
“Vô sỉ” Nàng tức giận lầm bầm, cúi đầu không nhìn tiếp hắn. Bắc Vỹ Lăng thật sự quá mỹ đi, ngân phát tóc dài, mày kiếm mắt phượng.
Hắn cười nhẹ, tiếp tuc nói ” Mộc Thần Hi là minh chủ võ lâm, hắn thân thế bí ẩn, năm đó Mộc Thần Hi một thân một mình đến Đại hội võ lâm, chiến thắng tất cả môn phái quang minh chính đại giành được chức vị minh chủ. Lúc đầu còn có những người không can tâm, đi ra đối đầu hắn, kết quả đều thua thảm bại. Dần dần không còn ai dám đứng ra đấu, Mộc Thần Hi vẫn giữ chức vị minh chủ võ lâm. Có điều chưa một người thấy được dáng vẻ thật sự của hắn”
“Tại sao ?” Nàng tò mò hỏi, Mộc Thần Hi thần bí như vậy ? Sao trong truyện lại không nhắc đến ? Là nàng đọc xót sao ?
Bắc Vỹ Lăng trầm giọng nói tiếp ” Mộc Thần Hi luôn mang theo chiếc mặt nạ bạc, chưa bao giờ mở ra”
” Ta nói thái tử ngài nếu đấu với Mộc Thần Hi ai sẽ chiến thắng” Theo kinh nghiệm của nàng, hắn cũng là một mỹ nam, mỹ nam đấu mỹ nam. Thật sự một bầu trời xinh đẹp.
Bắc Vỹ Lăng nhếch môi cười ” Giang hồ triều đình nước sông không phạm nước giếng, ta chưa có cơ hội giao tài cùng hắn”
Tống Thiên Nhan thất vọng cúi đầu, Mộc Thần Hi a ? Thần bí như vậy.
Hoàng cung Đông Lạc, Đông Phương Triệt ngồi phê duyệt tấu chương, đôi lông mày buồn phiền nhíu lại, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy lo âu, bên cạnh Lạc Chiêu đứng bên cạnh lo lắng hỏi ” Chủ thượng, ngài đang lo gì sao ?”
” Không có việc gì? Lục Du có tin gì không?” Hắn lạnh giọng đáp lại.
” Vẫn chưa” Lạc Chiêu không yên nói, đã mấy ngày rồi sao vẫn chưa có tin tức gì.
Từ đằng xa nam tử hắc y nhân vội vã đi đến Đông Phương Triệt ” Chủ thượng là thư của Lục Du. Nhiệm vụ thất bại, Lục Du bị Bắc Đường quân phát hiện bây giờ đang trốn không thể ra khỏi thành. Còn Thiên Nhan, nàng…”
“Tống Thiên Nhan làm sao?” Đông Phương Triệt không kiên nhẫn đứng lên, lòng nóng như lửa đốt, nàng nhất định không có việc gì.
“Thiên Nhan bị Bắc Đường thái tử bắt, đến nay không có tin tức. Lục Du cũng không dám tuỳ tiện xâm nhập Thái tử điện. Chỉ sợ lành ít dữ nhiều” Hắn bất đắc dĩ cắn răng nói.
Đông Phương Triệt như sét đánh ngang tai, thân hình hơi lảo đảo. Muốn cho nàng không phải thành thân với Vũ, cuối cùng lại đẩy nàng vào nguy hiểm, đáng chết. Hắn lạnh lùng ra lệnh ” Nhậm Thái trẫm cần xuất cungp”
“Hoàng thượng ngài muốn rời cung” Nhậm Thái cả kinh.
” Trẫm đi Bắc Đường, việc không chậm trễ mau khởi hành” Hắn nói xong cũng vận công đi mất, để lại hai người bọn họ nhìn nhau lo lắng.
Tống Thiên Nhan giật giật ống tay áo bào hắn, không thấy nàng sắp bị đám nữ nhân đó ăn tươi nuốt sống sao, hắn còn xin thánh chỉ tứ hôn.
Phùng Như Ý mặt không còn một giọt máu, sao có thể ? Nữ nhân này đột nhiên xuất hiện cướp mất mọi thứ từ nàng, nàng không cam tâm, đôi bàn tay siết chặt vào nhau.
Bắc Khả Ôn nheo mắt đánh giá, nữ tử thanh tú mang theo vài phần anh khí, không giống với các tiểu thư quý tộc, nàng làm hắn nhớ đến Tình Nhi, năm đó hắn quyết định để Tình Nhi về Đông Lạc luôn canh cánh trong lòng hắn, mãi không thể quên, những tưởng theo 1 trong 2 năm nữa khi Bắc Đường lớn mạnh sẽ tự mình đón nàng chở về, không ngờ Tình Nhi lại chết trước khi hắn đến. Đôi mắt lộ vẻ đượm buồn, hắn nhẹ ho khan.
Bên cạnh Hiền Quý Phi phát hiện hắn bất thường liền đưa tay xoa nhẹ lưng ” Hoàng Thượng, bảo trọng”
Bắc Khả Ôn khoác tay ” Không có việc gì”
Hắn tiếp tục nhìn Bắc Vỹ Lăng ôn hoà nói ” Lăng Nhi, hôn sự của con Trẫm cho con tự quyền quyết định”
Hắn đã nợ Tình Nhi quá nhiều, bây giờ điều hắn mong Lăng Nhi có thể sống tốt. Bên dưới Phùng Như Ý không chịu được đứng lên “Hoàng Thượng, không thể”
Bắc Vỹ Lăng đưa mắt xuống phía dưới, nhăn mày không vui. Tống Thiên Nhan thở phào, đúng rồi cô nương, giải thoát bổn đặc công a. Hiền Quý Phi thấy nàng lên tiếng, tái mặt khẽ quát ” Ý Nhi, không được hồ nháo”
” Hoàng Thượng, Hoàng Cô. Tuy Mã tiểu thư là nghĩa muội của Trấn Quốc Tướng Quân, nhưng chung quy không phải nữ nhi thân sinh của Cố Tướng Quân, nếu làm thái tử phi chỉ sợ không ổn” Phùng Như Ý tha thiết nói, chỉ mong đả động đến Hoàng Thượng.
Bắc Khả Ôn trầm ngâm suy nghĩ, Phùng Như Ý nói không phải không có ý đúng, có điều hắn không muốn Lăng Nhi phải buồn phiền.
Trong lúc yến hội mọi người đều trầm ngâm, một giọng nữ đột nhiên toát ra “Không phải Cố Tướng Quân xưa nay luôn mong muốn có nữ nhi sao ? Nếu vậy Cố Tướng Quân đã xem Mã tiểu thư như nữ nhi thân sinh, chắc hẳn hắn cũng không muốn thấy Mã Tiểu Thư bi người khác đối xử khác biệt như vậy”
Tống Thiên Nhan đưa mắt nhìn xuống nữ tử vừa nói, dung nhan khuynh quốc tuy chỉ trang điểm nhàn nhạt, tố y nhẹ nhàng đơn giãn, nàng ngồi yên đó cũng giống như bức tranh thuỷ mặc xinh đẹp.
Bắc Vỹ Lăng nhếch môi hài lòng, liếc mắt sáng Trấn Quốc Tướng Quân Mã Tử Anh, hắn cũng ôm quyền cung kính nói thêm ” Đúng vậy, Phụ thân từ xưa yêu thích nữ nhi nhưng chỉ sinh được nam nhi, cơ duyên đưa đến Nhan Nhi làm hắn vui mừng không thôi phong làm nghĩa nữ, nhưng thật ra đã từ lâu xem nàng là thân sinh nữ nhi”
Tống Thiên Nhan ôm đầu, cổ đại bịa chuyện thật tốt, mong Mã Tướng Quân kia đừng tức giận đội mồ dậy tìm nàng. Phùng Như Ý tức giận quay lại trừng mắt nữ tử vừa lên tiếng.
Được lắm Bắc Tử Mịch năm lần bảy lượt chống đối ta. Bắc Tử Mịch ngước mắt đối diện ánh mắt thù hận của nàng, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Bắc Khả Ôn gật đầu hài lòng “Nếu vậy thì trẫm không còn gì để nói. Trẫm sẽ ban hôn thái tử cùng với Trấn Quốc Tướng Quân nữ nhi Mã Thiên Nhan.”
Thôi xong, đừng có vậy a, nàng còn có hôn ước với Đông Phương Vũ còn chưa giải trừ đâu. Tống Thiên Nhan đứng lên vội nói ” Hoàng Thượng xin rút lại hôn ước, Thiên Nhan không thể gả cho Thái Tử điện hạ”
Bắc Tử Lăng kinh ngạc nhìn nàng, cả người bao bộc lãnh khí. Bắc Tử Mịch cũng kinh ngạc, nữ tử này chê hoàng huynh của nàng ? Đúng là một nữ nhân kỳ lạ, Từ ngày gặp nàng ở tửu lâu nàng đã biết Tống Thiên Nhan không phải nữ tử bình thường, không ngờ lại trùng hợp là người hoàng huynh động tâm.
Hiền Quý Phi nhếch miệng cười nhẹ, nữ nhân ngu xuẩn, đợt này để xem Bắc Vỹ Lăng ngươi như nào mất mặt.
Bắc Khả Ôn không vui trầm giọng lên tiếng ” Chưa ai dám từ chối hôn sự trẫm ban, huống hồ chi là ngươi”
” Hoàng thượng, Thiên Nhan không dám chọc giận ngài, có điều Thiên Nhan đã có ý trung nhân, không dám nhận hôn sự này” Nàng nuốt nước miếng. Mong hắn đừng giết nàng.
” Ý trung nhân ? Mã Thiên Nhan, ngươi còn thấy ai ưu tú hơn hoàng nhi của Trẫm” Hắn tức giận đập tay lên bàn.
Bên dưới quan lại đều quỳ xuống, Tống Thiên Nhan cắn môi quỳ xuống đất ôm quyền ” Hoàng Thượng, từ nhỏ Thiên Nhan sức khoẻ luôn không tốt, nên phụ thân mới đưa ta theo sư phụ rèn luyện sức khoẻ, không cách nào khoẻ lên được, chỉ sợ không sống được lâu. Nếu Thái Tử điện hạ lấy Thiên Nhan chỉ sợ mang theo xui xẻo không đáng có. Những điều Thiên Nhan nói chỉ là tốt cho Thái tử”
Không phải bịa chuyện nàng sao ? Nàng chỉ dựa theo câu chuyện đó để giải vây cho bản thân thôi mà.
Bắc Khả Ôn dần nguôi giận, nếu lấy nàng sau đó lại bệnh chết đi. Không phải quá xui xẻo sao ? ” Được rồi, chuyện này trẫm sẽ bàn tính sau, đứng lên hết đi”
” Tạ hoàng thượng” Tống Thiên Nhan thở phào nhẹ nhỏm.
Bên cạnh Bắc Vỹ Lăng không nói một lời, im lặng như khối băng đáng sợ. Ngân phát tóc dài theo gió xẹt qua mặt nàng, mang theo sắc lạnh. Bắc Tử Mịch nhìn hắn, liếc mắt Mã Tử Anh nhún vai, đợt này hoàng huynh tức giận nặng rồi.
Yến tiệc tan, Tống Thiên Nhan đi theo sau Bắc Vỹ Lăng, từ lúc đó đến giờ hắn vẫn không nói lời nào với nàng. Không phải bị nàng từ chối nên đụng lòng tự tôn của hắn rồi chứ. Tống Thiên Nhan thử bắt chuyện ” Ngươi không sao chứ ? Ta không có ý từ chối, có điều ta không phải Bắc Đường nhân, tuy thân phận Trấn Quốc nữ nhi gì đó nhưng ngươi biết là giả mà, không thể nào theo suốt được, huống hồ chung thân đại sự là chuyện lớn không thể qua loa”
Hắn dừng lại lạnh lùng cất tiếng “Ý trung nhân của ngươi là ai ?”
” gì cơ ?” Nàng bị hỏi bất chợt ngây người.
” là Đông Phương Triệt ?” Hắn lạnh giọng hỏi, ngân phát tóc dài phấp phơi trong gió, đôi mắt sâu thẩm như hút nàng vào, dưới ánh trăng dung nhan tuấn mỹ càng thêm rõ rệt.