Âm Trần Tuyệt

Chương 17



Trần Tuyệt lẳng lặng nhìn Đồng Vũ Thu.

Tê tâm liệt phế gọi tên một người, ở trong đám người nghiêng ngả lảo đảo mà tìm kiếm, đẩy ngã một người lại một người, thân ảnh liêu xiêu tìm kiếm rồi tìm kiếm, tràn đầy lo lắng, tràn đầy sợ hãi.

Trần Tuyệt tầm mắt mơ hồ, trong mông lung nghe thấy có người gọi y “A Trần, ngươi làm sao vậy?”

Một giọt lệ, trong đêm đen nở rộ, hệt như đỉnh tấm màn đen của những bụi pháo hoa, lóng lánh giữa trầm tịch vẽ nên những đường nét xinh đẹp, khiến người ta cứ mãi ngóng nhìn.

Khói lửa quang mang chiếu rọi đôi mắt tối như mực của Trần Tuyệt, hắt ra một loại ánh sáng long lanh, như ánh sao lóe sáng giữa trời đêm.

Trần Tuyệt nói “Cách Dao, nhất định sẽ tìm được Tinh Thần, lần này, thiếu gia nhất định sẽ tìm được Tinh Thần ”

“Thiếu gia, Tứ công tử đã mười chín, không có việc gì đâu, hẳn là chỉ đi đâu đó thôi, chúng ta phân công nhau đi tìm, nhất định có thể tìm thấy ”

Cách Dao nhìn con mắt đã đỏ hồng của Đồng Vũ Thu, trong lòng cũng phát đau.

“Cũng được” Đồng Vũ Thu bối rối mà quyết tâm, cũng đã hiểu, Tinh Thần hôm nay đã không còn là đứa nhỏ mười lăm ngày ấy, có lẽ bản thân đã quá lo lắng rồi “Môt người mười chín tuổi sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta phân công nhau, sau đó hợp lại trước miếu Nguyệt Lão ”

“Được” Cách Dao đồng ý, kéo Trần Tuyệt cùng Quỳnh Ngọc nói, thiếu gia đi hướng đông, chúng ta liền về phía tây mà tìm đi”

“Ngươi cùng Tiểu Ngọc về phía tây, ta hướng phía bắc xem xét” Trần Tuyệt giãy khỏi bàn tay Cách Dao, nói “Cách Dao, ta với ngươi cũng lớn cả rồi, ngươi còn sợ ta bị lạc mất sao? Gặp lại ở miếu Nguyệt Lão ”

“Cũng được, vậy ngươi hãy cẩn thận” Cách Dao ngẫm lại cũng có lý, bèn để Trần Tuyệt đi.

Trần Tuyệt hướng phía bắc mà tìm rốt cục rời khỏi đám người, càng chạy càng thấy hoang vắng.

Đằng trước chợt xuất hiện một bóng người, Trần Tuyệt chạy nhanh theo sau, rẽ vào một hẻm nhỏ.

Kỳ thật từ trước y đã chú ý tới người này, nếu nhớ không lầm, là gã sai vặt bên cạnh Vương thiếu gia, Trần Tuyệt từng nhìn qua mặt gã, cho nên sau một hồi xem xét liền chú ý.

Một ý niệm nảy lên trong đầu Trần Tuyệt, theo những gì y biết về Vương thiếu gia, công tử ương ngạnh thô bạo kia không phải là người dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, nhớ đến sự việc lần trước, nghĩ lại, càng thêm lo lắng.

Ngõ nhỏ này gần chân núi, cho nên người ở rất thưa thớt, bình thường sẽ chẳng có ai đến nơi này, huống chi là giữa đêm thất tịch náo nhiệt.

Ngõ nhỏ đã sớm hoang phế, cũng không có hộ gia đình, chỉ có miếu thờ đổ nát, cùng mấy gian nhà hoang bị tàn phá đã lâu.

Miếu thờ đổ nát kia lúc này lại có ánh nến, chỉ thấy gã sai vặt đạp cửa đi vào, hướng bên trong nói “Thiếu gia, thứ ngài cần đã mang tới rồi ”

Xuyên qua lỗ nhỏ trên cửa sổ, Trần Tuyệt thấy thứ gã sai vặt đưa cho Vương thiếu gia chính là một lọ thuốc màu xanh biếc, thứ này người khác có thể không biết, nhưng Trần Tuyệt chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra. Thuốc kia Vương thiếu gia từng dùng trên người y, là loại xuân dược hiếm, vô cùng mãnh liệt

Thuốc này, tên gọi “Nhạ ý khiên quần tán”.

Khi còn ở Tần Nguyệt lâu, ma ma sẽ dạy qua cách nhận biết dược tính cùng cách dùng của các loại xuân dược

“Nhạ ý khiên quần tán” làm từ hoa mẫu đơn, dù là tiên tử hay người phàm, khi bỏ thuốc vào rượu hoặc thức ăn, cũng đều thực giả lẫn lộn, thần trí mông lung. Ma ma từng nói, dùng xuân dược này phải thận trọng, bằng không hậu quả không thể lường được. Từng có tiểu quan bị khách nhân hạ dược này, bị gây sức ép trên giường đến chết, mà y khi ở Tất phủ lần đó, tuy rằng may mắn vượt qua, nhưng cũng phải nằm liệt giường mất mười ngày.

“Bỏ vào trà, cho y uống hết” Vương thiếu gia giữ chặt khuôn mặt Tứ công tử nói “Coi như ngươi không may, vốn định bắt tên Trần Tuyệt kia, ai bảo bộ dạng ngươi giống y, hạ nhân của ta nhìn bức họa vẽ y rồi bắt nhầm ngươi mang đến, một khi đã như vậy, chúng ta hãy vui vẻ thôi, để ngươi đỡ mất công tới đây”

Mắt thấy bát trà kia đến gần miệng Tứ công tử, lại nghe bên ngoài có tiếng hô: “Chậm đã ”

Bước vào miếu là Trần Tuyệt.

Chỉ thấy Trần Tuyệt một thân gấm vóc trắng ngần, da thịt trong suốt đứng dưới ánh trăng, thật giống thiên tiên từ mặt trăng hạ phàm, mỹ mà không diễm, lệ mà không tầm thường.

“Người Vương thiếu gia muốn là ta, sao phải hại đến người vô tội?”

Trần Tuyệt cười, trong lời nói mang theo mê hoặc, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương thiếu gia “Hay là, Vương thiếu gia cần y, không cần ta?”

“Đứa nhỏ này mặc dù cũng xinh đẹp, nhưng không phong tao như ngươi” Vương thiếu gia chuyển tầm mắt lên người Trần Tuyệt, nói “Mấy tháng không gặp, vẫn rất đẹp, Trần Tuyệt, ngươi nếu là nữ tử, chắc chắn ta đã sớm cưới ngươi về phủ, có thể nào tới lượt Đồng Vũ Thu”

“Vương thiếu gia nói đùa rồi, Vương lão gia không ưa chuyện đem nam sủng vào phủ, việc này ai cũng biết” Trần Tuyệt lại đến gần vài bước, đi tới trước mặt Vương thiếu gia nói “Thả y ra, có ta rồi, còn chưa đủ sao?”

“Không nghĩ Tiểu Trần cũng có thể che chở người khác đấy”

“Vương thiếu gia, ta không nói dối ngài, Tứ công tử là người mà thiếu gia của chúng ta ưa thích nhất, nếu hôm nay y xảy ra chuyện gì, đừng nói ngài sẽ gặp phiền toái lớn, còn ta, về sau cũng không thể quay về Đồng phủ, cho nên, hãy suy nghĩ thật kỹ, Vương thiếu gia có phải hay không cũng nên đau lòng vì ta, giơ cao đánh khẽ?”

“Cũng được, vậy ngươi uống hết chỗ này, ta sẽ để y đi”

Vương thiếu gia đưa chiếc bình nhỏ trong tay cho Trần Tuyệt, nhìn y sắc mặt bình tĩnh mà tiếp nhận, đưa lên miệng uống.

“Ngươi!” Vương thiếu gia cũng kinh ngạc, đợi cho Trần Tuyệt đem chiếc bình vứt chỏng chơ trên mặt đất mới hoàn hồn.

“Vương thiếu gia, nhạ ý khiên quần tán tác dụng cực mạnh, tiểu nhân phải bảo mệnh nên chỉ có thể uống nửa bình, mong ngài nhẹ tay ”

“Ngươi thật to gan, quăng nó đi, không sợ ta lại mang bình khác đến sao?”

“Vương thiếu gia, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, ngài không nên lãng phí thời gian, thuốc này phát tác rất nhanh, ngài có thể chờ, nhưng Tiểu Trần chờ không được ”

“Tiểu tao hóa, hình như ngươi sợ ta sẽ để người này uống nốt chỗ thuốc sao?” Vương thiếu gia kéo tóc Tứ công tử, ép y ngửa mặt nhìn Trần Tuyệt.

Tứ công tử Tinh Thần trong mắt tràn đầy u ám, đã sớm khóc khô mắt, là hoảng sợ, cũng là vì đau lòng cho Trần Tuyệt.

Y biết, tối nay, Trần Tuyệt là vì y mà hy sinh chính mình, cũng là vì Đồng Vũ Thu mà hy sinh, tất cả đều khiến người ta đau lòng.

“Tiểu Trần, ngươi thật sự nghĩ ta sẽ thả y sao?”

“Ngươi!” Trần Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu

“Trước ngươi và y, Đồng thiếu gia đã từ chối ta hai nam thiếp rồi, ta sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy?”

“Cầm thú, nói chuyện với ngươi không cần tính toán gì hết” Trần Tuyệt tức giận xông đến đá Vương thiếu gia một đá thật mạnh

“Tiểu Trần, lâu như vậy không gặp, ngươi xấu tính đi không ít, bất quá như vậy khiến thiếu gia ta càng thích, hơn nữa, trò hay còn ở phía sau cơ ”

Vương thiếu gia nhìn Trần Tuyệt da thịt đã đỏ lên, liếm đầu môi hỏi “Tiểu Trần, có cảm giác rồi? Gia sẽ thỏa mãn ngươi ”

Vương thiếu gia buông Tứ công tử ra, nói với hạ nhân bên cạnh ” Giữ chặt y, đợi ta giải quyết xong bên này, sẽ tới lượt y.”

Dứt lời, một phen đè ngã Trần Tuyệt, xé vội quần áo rồi nhào vào hạ thân y, siết lấy thân thể đã nóng lên mà vô lực của Trần Tuyệt, nâng eo, nâng hai chân, động thân một cái, liền mãnh liệt cắm vào.

Hậu huyệt khô khốc chưa chuẩn bị gì bất ngờ bị xâm nhập đến rách toác, Vương thiếu gia thoáng rời khỏi, nương theo dòng máu để bôi trơn, lại một lần nữa tiến vào.

“A!!!!” Trần Tuyệt đau đớn kêu lên, tiếng kêu xẹt qua màn đêm yên tĩnh lại bất ngờ nghẹn lại, giống như bị người bóp nghẹn cổ họng, chặt đứt mọi thanh âm.

Xuân dược bắt đầu phát tác, mê muội mông lung, Trần Tuyệt đánh mất một chút lý trí, chỉ thấy đau đớn lan khắp toàn thân, nơi riêng tư bị xâm nhập vì ma sát mà trở nên nóng rực, chỉ có thể phối hợp quặp chặt lưng áo đối phương, mượn lực mà chống đỡ.

……………..

“Vương gia, có cần giúp gì không?” Chỗ tối ngoài miếu, có người. 

“Không cần” người gọi vương gia là một nam nhân không rõ dung mạo, nhưng thanh âm lộ ra một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự

“Thuộc hạ sợ công tử chịu không nổi ”

“Hừ, y nên chịu giáo huấn một chút” nam nhân hừ lạnh một tiếng, lại nói “Ngày mai, ta không muốn nhìn thấy bất cứ người nào nhà họ Vương”

“Thuộc hạ hiểu”

“Tiếp tục thưởng thức đi, ta muốn nhìn xem Trần Tuyệt có thể chống đỡ bao lâu ”

“Còn công tử kia?”

“Ta sẽ không để ai động tới một sợi lông của y” nam nhân dừng một chút, nói: “Tìm người đi thông báo với Đồng Vũ Thu chứ?”

“Đã đi, một lát nữa hắn sẽ đến.”

“Tốt lắm, bổn vương thực muốn xem trò vui.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.