Nửa tháng sau đó Tạ Bảo không quấy rầy cô nữa, Hạ Mộc nghĩ anh đã bỏ cuộc, cô mới thở phào được một hơi. Cả hai học cùng lớp, là bạn cùng bàn, ngay khi cô di chuyển chỗ ngồi thì cả trường đã đồn ầm lên là bọn cô chia tay, nói vậy cũng tốt.
Hôm nay trong trường học phong phanh tin tức có học sinh mới chuyển đến, theo như trí nhớ của cô thì học sinh ấy là Diệp Uyển Chi. Cô nhớ Diệp Uyển Chi chuyển đến vào giữa năm lớp 12, lúc ấy cô ta và cô kết giao sau đó chơi với nhau cho tới khi trưởng thành, có thể nói cô ấy là cô bạn thân nhất của Hạ Mộc.
Nhưng mà Hạ Mộc có nằm mơ cũng không ngờ, bạn thân và chồng sớm đã ở sau lưng cô gian díu với nhau. Đời trước Hạ Mộc sống quá ngu muội, tin tưởng người khác, đời này cô sẽ không để bọn họ có cơ hội dắt mũi cô đâu.
“Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có hai bạn học sinh mới chuyển đến.” Cô giáo chủ nhiệm đứng trên bục giảng, dõng dạc giới thiệu.
Hạ Mộc kinh ngạc nhìn về phía bảng đen, hai gương mặt quen thuộc đập thẳng vào tầm mắt của cô. Nhập học không chỉ có một mình Diệp Uyển Chi mà còn có Tạ Thần.
Thiếu niên da trắng như trứng bóc, mái tóc màu đen tuyền được cắt tỉa hết sức gọn gàng tỉ mỉ. Đôi mắt hắn rũ xuống, tầm mắt rơi xuống đất chứ không nhìn trực tiếp bất cứ một người nào. Hạ Mộc còn thấy hai bên lỗ tai của hắn có đeo máy trợ thính, cứ như vậy phơi ra trước mặt tất cả các bạn học không hề che giấu.
Tạ Thần ở đời trước, trong trí nhớ của cô rất ghét đeo máy trợ thính. Hắn rất ghét để người khác biết được hắn có khiếm khuyết ở tai. Cũng không đến trường học để hoà nhập với bạn bè như thế này, Tạ Thần chỉ thích ở nhà học với gia sư thôi.
Vậy tại sao lại có sự thay đổi trong quá khứ ở đời này, Hạ Mộc thất thần hết một lúc vì suy nghĩ vấn đề khó hiểu này.
“Tạ Thần đẹp trai quá, nhưng mà hình như cậu ta bị điếc.”
“Nói gì mà khó nghe, khiếm thính không được hay sao mà cậu phải nói vậy?”
“Thì cũng như nhau thôi. Mà nghe nói Tạ Thần và Tạ Bảo là hai anh em đó. Gen nhà họ Tạ tốt quá chừng, anh đã đẹp trai vậy rồi đến người em cũng không tệ chút nào.”
Học sinh ở dưới lớp rù rì bàn tán, cũng không để ý là mình có quá lớn hay không.
Sau khi giới thiệu qua sơ lượt, Tạ Thần và Diệp Uyển Chi được cô giáo chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi. Trong lớp chỉ còn đúng hai chỗ trống là bên cạnh cô và Tạ Bảo. Cũng không biết là nhà họ Tạ có sắp xếp gì mà để cho Tạ Thần ngồi bên cạnh Mộc Hạ, Diệp Uyển Chi thì ngồi ở vị trí còn lại.
Cô nhìn Tạ Thần hồi lâu, cuối cùng cũng không nói được gì. Ấn tượng của cô với Tạ Thần rất mờ nhạt, chính là mỗi lần cô qua nhà của Tạ Bảo chơi đều gặp được hắn. Những lần gặp gỡ đó hắn đều không có giao tiếp với cô, Tạ Bảo từng nói:”Nó là con trai của cha anh và bà giúp việc trong nhà, em đừng có để ý tới nó.”
“Anh… Anh nói gì kỳ.” Hạ Mộc sợ Tạ Thần nghe thấy những lời miệt thị ấy sẽ nổi giận, nên mới nhỏ giọng nhắc nhở.
“Được rồi Mộc Mộc của anh bản tính lương thiện anh hiểu mà. Em trai anh nó bị điếc, không có nghe được gì đâu mà em lo.”
Hạ Mộc kinh ngạc phóng ánh mắt về phía thiếu niên đang ngồi đọc sách ở sofa, hắn không có đeo máy trợ thính nên nhìn rất bình thường. Cô cũng không nhận ra vấn đề này, Tạ Bảo nói cho nên cô mới biết được.
Kể từ đó, trong thâm tâm của Hạ Mộc, Tạ Thần là người khiếm thính không thích giao du với bạn bè. Thế giới của người bị khiếm khuyết, luôn không giống chúng ta…
Quay trở lại thời điểm hiện tại, Tạ Thần sau khi ngồi xuống soạn ra sách vở đặt lên bàn rồi mới cất giọng nói:”Tôi là Tạ Thần.”
Tông giọng của hắn trầm và ấm, bay bỗng đến lạ thường.
Hạ Mộc lơ ngơ, sau một lúc mới hoàn hồn đáp lời:”Tớ biết, cậu… Cậu sao cậu lại ở đây?”
Nói xong cô lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình, hắn có ở đây hay không thì liên quan gì tới cô?
“Cậu và Tạ Bảo cãi nhau à?”
Hạ Mộc nhìn hắn, tại sao hắn lại hỏi một chủ đề không liên quan như vậy. Hay hắn cố tình ám chỉ chuyện hắn xuất hiện ở đây cũng giống như chuyện cô và Tạ Bảo có cãi nhau hay không, đều không liên quan tới đối phương.
Năm đó, sau khi Hạ Mộc chết thì Tạ Thần là người duy nhất tới viếng thăm cô. Điều này Hạ Mộc nhớ rất rõ, cô biết ơn hắn. Vì nhờ có hắn mà mộ phần của cô mới không quá mức cô đơn, lạnh lẽo.
“Bạn cùng bàn, sau này tớ và cậu giúp đỡ nhau trong học tập nha.” Hạ Mộc suy nghĩ một lúc rồi nói.
Tạ Thần không có trả lời, hắn cuối đầu nhìn vào trong sách vở. Cô xụ mặt, xem ra ngươi thiếu niên này không mấy hoà đồng lắm!
Trong giờ học, hắn rất im lặng chăm chú nghe giảng bài, làm cho cô cũng có hứng thú học tập theo. Hạ Mộc đời trước học rất giỏi, thành tích tốt nghiệp là loại thủ khoa thành phố. Sau đó cô cùng Tạ Bảo kết hôn, thành tích đó cũng bị chính bản thân cô vùi dập trong hôn nhân và gia đình.
Đời này, cô cam đoan mình sẽ không sống nhạt nhẽo như vậy.