Cơn buồn ngủ đã hắt hủi An Thường hai đêm liền bỗng dưng ập tới mãnh liệt sau vài tràng cảnh. An Thường chuyển dời chiếc ghế nhỏ tựa sát vào góc tường hơn, đầu dựa lên một tấm phông nền cạnh bên, hai mí mắt bắt đầu nhịn không được muốn tìm về với nhau.
Không gian phía trước mặt cô là người qua kẻ lại nhộn nhịp như hội, thanh âm rần rật của máy quay lăn trên thanh trượt, còn có người lớn tiếng hô “bên này cần chỉnh tóc và bổ trang”, ánh đèn liên tục lắc lư vì tổ ánh sáng đang cố căn chỉnh góc quay, từng luồng ánh sáng ngẫu nhiên phật đến vùng da quanh mắt.
An Thường nhắm mắt lại, cảm thụ được thế giới của mình trong chốc lát sáng rực, lại bỗng hóa tối tăm, vì ánh đèn mà thiên biến vạn hóa không ngừng.
Vì sao một người có chứng mất ngủ, lại có thể dễ dàng tìm thấy nó ở những nơi đông người, như phòng học, tiệm sách, hay là phim trường như vậy? Đại khái là vì ở những nơi như vậy, cảm giác tồn tại của cá thể không rõ ràng nổi bật, tâm tư tình cảm sẽ bị những người khác cản trở, không dễ dàng lao tới quấn lấy thân người.
An Thường chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn nằm mơ nữa.
Trong phút chốc cô thấy mình đang tham gia dạ tiệc ở Thanh Mỹ, ngồi một góc trong thính phòng, nhìn lên người dẫn chương trình đang đứng giữa sân khấu sáng đèn – Nhan Linh Ca.
Chợt chớp qua, cô lại thấy chính mình ngồi trong một rạp hát xa lạ, vẫn chọn góc thính phòng, ngọn đèn chiếu không tới ánh mắt si ngốc của cô đang nhìn Nam Tiêu Tuyết nhảy múa lưu loát giữa sân khấu rực rỡ.
Thật tình cũng lạ, cô trước giờ chưa từng truy tinh, bảy năm sống ở Bội Thành nhưng chưa hề bước vào rạp hát xem Nam Tiêu Tuyết múa lần nào, dẫu cho danh tiếng người kia vang xa ngàn dặm. Có lẽ là vì nỗi ám ảnh “ngưỡng mộ” đã mọc rễ ăn sâu vào trong lòng, khiến cô bất giác sợ hãi muốn tránh né.
Trong giấc mộng đó, Nam Tiêu Tuyết từng bước đi xuống sân khấu, cô đuổi theo muốn trò chuyện với nàng, ánh đèn sân khấu vẫn một mực lướt theo thân ảnh Nam Tiêu Tuyết, hào quang nổi bật đó càng khiến cho hình dáng của người đang đuổi theo nàng trong bóng tối trở nên lu mờ hơn.
“Nam Tiêu Tuyết! Nam Tiêu Tuyết!”
Cô biết mình đang gọi nàng, nhưng lại không hề nghe đến giọng nói của chính mình.
Cô giật mình choàng tình.
Đây không thể xem là một cơn ác mộng được, không phải dạng sẽ khiến người ta sợ hãi đến mức toát ra một thân mồ hôi lạnh. Cô chỉ nhớ rất rõ ràng đây là cảm giác đau xót khổ sở chìm sâu trong ký ức trồi lên quấy phá, cũng chính là một lời nhắc nhở cô về tương lai trước mắt chắc chắc bản thân sẽ bị tổn thương.
Cảnh tượng trước mắt không khác gì so với ban nãy, mọi người vẫn vô cùng bận rộn chạy ngược chạy xuôi, trong phút chốc lại đồng loạt yên tĩnh, tụ tập lại xem cảnh quay đang tiến hành.
Cảnh quay này không có Nam Tiêu Tuyết tham gia.
Ngọn đèn quơ quơ chói lòa đôi mắt, An Thường bản năng giơ tay lên che lại, rồi mới phát hiện có một tấm chăn mỏng đang trượt xuống từ vai mình.
Cô ngơ ngác.
Xoay xung quanh quan sát khắp phim trường, trên chiếc ghế dựa bình thường Nam Tiêu Tuyết hay nghỉ ngơi, bây giờ cũng không có thân ảnh quyến rũ của nàng. Sự chú ý của mọi người đều đang đổ dồn vào khu vực quay phim.
Cô thoáng do dự, rồi mới nhẹ nhàng nhấc tấm chăn mỏng đang phủ trên đầu gối, đưa lên mũi vùi đầu khẽ ngửi. Nếu chính là Nam Tiêu Tuyết đắp chăn cho mình, thì trong thời gian ngắn chỉ bằng một cái chớp mắt như vậy, liệu hương vị trên đầu ngón tay của nàng sẽ có thể vương lại nơi đây hay không?
An Thường ngửi không ra, cũng không thể tìm được bất kì dấu hiệu gì đủ chứng minh cho phán đoán của mình.
Tràng cảnh được thông qua, người của tổ đạo diễn đi về phía cô, cười hỏi: “Dậy rồi hả?”
An Thường ngại ngùng cười mỉm. Xem ra là có không ít người phát hiện cô ngủ gục.
Người đó bàn bạc với cô vài điều xong, cô hơi do dự, rồi lơ đãng hỏi: “Nam lão sư, nàng…”
“A, hôm nay những cảnh quay phối hợp của nhân vật phụ khá nhiều, nên cố ý sắp xếp những cảnh của Tuyết tỷ và Hành tỷ lên trước rồi, để hai người bọn họ có thể sớm quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi.”
“Cô có chuyện cần tìm nàng hả? Gọi cho nàng đi, cô có số của nàng không?”
“Tôi…”
Từ cái lần cô kiên quyết không chịu add Wechat nàng, Nam Tiêu Tuyết cũng không còn nhắc gì về việc ấy. Hai người dường như đã âm thầm đạt thành nhận thức chung, rằng ở giây phút Nam Tiêu Tuyết rời khỏi Ninh Hương, đoạn tình cảm dây dưa này sẽ chính thức được vẽ xuống một dấu chấm tròn. Cho nên, việc lưu giữ phương thức liên lạc chẳng qua cũng chỉ là chuyện vô bổ mà thôi.
“Hay là tìm trợ lý của nàng đi, cô có cách liên lạc với Nghê Mạn mà đúng không?”
Có lẽ đây là cách tốt nhất rồi, sau khi đạo diễn rời khỏi, An Thường nhìn thấy Nghê Mạn đang ở gần đó, tay cô cầm kịch bản trò chuyện với phó đạo diễn, tay khác cầm bút không ngừng đánh dấu ghi chú.
Dường như cô ấy cảm nhận được ánh mắt của An Thường cho nên hơi ngẩng lên nhìn, khiến cô bất ngờ không kịp dời tầm mắt sang nơi khác.
Nghê Mạn nhìn cô rồi nở một nụ cười. Ngón tay An Thường mân mê tấm chăn mỏng đang phủ trên đầu gối, trong lòng âm thầm phân tích ý nghĩa ẩn giấu sau nụ cười kia. Liệu Nghê Mạn có thể cho cô câu trả lời rằng Nam Tiêu Tuyết có phải người đã đắp chăn cho cô hay không?
Một câu ngắn “Ai đã đắp chăn cho tôi vậy?”, vô luận là đối với phó đạo diễn hay đối với Nghê Mạn, cô đều không thể hỏi thành lời. Trong phim trường luôn bận bịu như vậy, nào có ai rảnh rỗi để ý xung quanh hay cứ dõi theo mình, quan tâm chăm sóc cho mình đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui đều tự thấy bản thân tưởng bở quá sức. Sau đó cô mang tấm chăn đó đến cho một nhân viên phụ trách hậu cần: “Cái này có phải lấy ở chỗ này không?
“Đúng rồi.”
Tuy vậy, cũng không thể khẳng định điều gì, vì đồ của phim trường ai cũng có thể mượn dùng cả. An Thường bấy giờ nhận ra lý do cô liên tục do dự không dám hỏi rõ ràng, đầu tiên là vì hơi ngượng ngùng, nhưng quan trọng hơn chính là cô muốn bảo toàn khả năng Nam Tiêu Tuyết đã đắp chăn cho mình.
Nếu thế, mối quan hệ của hai người sẽ có thêm một thời khắc ngắn ngủi như dịu dàng ôn nhu, cho cô biết nàng cũng có lúc lộ ra một góc ân cần rất thật, dù rằng có thể chỉ là những hành động có chủ đích vì nàng muốn nhập diễn.
An Thường càng ngày càng không hiểu được chính mình muốn gì, chẳng lẽ cô mong đoạn tình cảm này sẽ càng ngày càng chân thật hơn? Không phải cũng chính do cô luôn sợ hãi và một mực lảng tránh sao?
– —
Cô hỏi người bên tổ đạo diễn, được biết đêm nay cũng không còn việc gì cần tới cô nữa, vì thế lững thững thả từng bước chân ra khỏi phim trường, vốn dĩ định về nhà sớm một chút, nhưng trùng hợp gặp được hai người nhân viên đang đứng cạnh đầu cầu hút thuốc.
Cô do dự nhưng vẫn đi qua: “Hi.”
Đối với một người e sợ xã hội mà nói, buộc họ mỗi ngày đều phải bắt chuyện với những người xa lạ, thì chẳng khác gì đang gián tiếp lấy cái mạng già của họ.
“Có thể cho tôi xin một điếu thuốc không? Mai tôi trả lại.”
Người kia cười đến mức bị khói thuốc hun đến sặc sụa: “Xin có một điếu thuốc mà cũng cần trả à? Nếu vậy mai cô trả cho tôi một gói mới nguyên đi.”
“Được.”
Người nọ vừa cười vừa lấy một điếu thuốc mới từ trong hộp ra: “Trêu cô thôi, việc nhỏ xíu, cầm đi hút đi, thoải mái.”
“Cảm ơn.”
Người nọ lại tiện tay lấy ra chiếc bật lửa. An Thường thấy vậy giật mình, lúc đó mới kịp phản ứng lại ngậm điếu thuốc châm vào ngọn lửa. Sương khói nhanh chóng lượn lờ, thiếu chút nữa là đã làm cô sặc đến mức ho sù sụ rồi.
Cô nhịn xuống, vì nếu một người căn bản còn không biết châm thuốc, lại chạy tới xin thuốc, chẳng phải là rất dễ khiến người ta sinh nghi hay sao? Trong nội tâm có quỷ, thành ra làm điều gì cũng sợ đông sợ tây sợ người ta nhìn ra manh mối.
Cô đốt thuốc rồi một mình đi đến một bên. Kỳ thật cô cũng không muốn hút cho lắm, nhưng mà vẫn như lần trước, học bộ dạng của Nam Tiêu Tuyết, cứ thể để mặc tàn thuốc đỏ rực cháy bỏng giữa hai ngón tay.
Sự giằng xéo trong lòng không có chỗ phát tiết.
Cô muốn lên giường với nàng, nhưng lại sợ lên giường với nàng.
Cô muốn tìm được một chứng cứ thật sự tồn tại về cảm tình giữa hai người, lại sợ bản thân quá mức trầm mê.
Tàn thuốc minh minh diệt diệt, khói bụi tuôn rơi xuống tựa như ánh lông sặc sỡ của một chú chim bồ câu. Hai người bên cạnh lại nhỏ giọng trò chuyện: “Hình như sắp tới sinh nhật Nam Tiên rồi ha.”
“Ừa, là ngày mai.”
“Thật sự không tặng quà à?”
“Không tặng, năm nào cũng không phải tặng, tôi có tặng thì cũng chỉ lãng phí thôi. Nam Tiên có gia cảnh tốt như vậy, chính mình còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, thứ tốt nào mà còn chưa có chứ? Tôi tặng cái gì mới khiến nàng để mắt tới đây.”
“Cũng đúng, Nam Tiên vốn dĩ không quan tâm những thứ này. Có đôi lúc tôi cảm thấy tính cách nàng quá mức lạnh lẽo, không dễ tiếp xúc trò chuyện, đôi lần khác lại cảm thấy tính cách không buồn để ý những thứ lễ tiết trên dưới này nọ lại là chuyện rất tốt. Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình, những chuyện khác cũng không cần suy nghĩ nhiều mà nhọc lòng.”
An Thường nhìn chằm chằm tàn thuốc trong tay. Không phải cô không biết rõ sinh nhật của Nam Tiêu Tuyết, thông tin kiểu vậy chỉ cần lên bách khoa của Baidu tìm một chút là ra hết thôi.
Chỉ là, cô cũng không có ý định tặng quà.
Đầu tiên là vì sau cái đêm sinh nhật của một người trong đoàn, Nam Tiêu Tuyết rõ ràng tỏ ra không hề hứng thú gì với những thứ này cả.
Thứ hai, như lời hai người kia nói ban nãy, An Thường lại càng không biết tặng cái gì, chả lẽ lại phải làm y như tiểu thuyết hay sao? Tìm đến các loại sơn trân hải vị, đồ chơi quý hiếm để dâng cho nàng?
Thứ ba là,… An Thường nhẹ khẩy đầu thuốc, mối quan hệ giữa cô và Nam Tiêu Tuyết, có đủ thân thiết đến mức có thể tặng nhau quà sinh nhật không?
Mừng sinh nhật như một sự kiện có tính quyết định quan trọng, tác động lên cán cân mối quan hệ của hai người, trọng tâm từ đầu “diễn kịch” dần nghiêng về đầu “yêu thích”.
An Thường đang nghĩ ngợi, đột nhiên một cái bóng phủ xuống. Trước khi cô có thể xác định được người đến là ai thông qua mùi hương thơm lạnh trên người nàng, thì mẩu thuốc cháy dở trên đầu ngón tay đã bị người đó rút đi mất.
Nam Tiêu Tuyết liếc mắt nhìn điếu thuốc kia, rồi lại liếc qua nhìn cô, xong quay người đi về phía phim trường.
An Thường chỉ có thể sững sờ đứng tại nơi đó.
Hai nhân viên ban nãy vẫn còn đang đứng một bên hút thuốc, hai người đó thấy Nam Tiêu Tuyết đi đến phía cô, có thể cảm thấy kỳ lạ hay không? Nhưng mà Nam Tiêu Tuyết bình tĩnh như vậy, coi như không có lý do gì để phải giải thích.
An Thường đi theo sau lưng Nam Tiêu Tuyết, nhìn nàng vươn tay dụi tắt điếu thuốc rồi đi đến bên cạnh Điền Vân Hân, nói với nhau đôi câu thì Điền Vân Hân liền gật gật đầu.
Nam Tiêu Tuyết có lẽ vừa mới về nhà nghỉ, thì lại nghĩ ra một ý tưởng khác cho đoạn múa nào đó, cho nên trở về đây định quay lại một lần. Sau khi xong xuôi nàng lại lặng lẽ rời đi, cũng không buồn chào hỏi An Thường câu nào.
Quan hệ của hai người dường như đang bước vào trạng thái vô cùng kỳ lạ, vừa thân mật, nhưng vừa không được tự nhiên.
An Thường về đến nhà, đi thẳng vào phòng mình cầm lấy điếu thuốc Nam Tiêu Tuyết bỏ lại trên bàn. Cô nghĩ ngợi một chút rồi mới ngồi xổm xuống kéo hộp giày cao gót ra từ dưới giường. Đôi giày cao gót chỉ mang qua có một lần cho nên trông vẫn còn rất mới. An Thường lặng yên nhìn nó một chốc, rồi bỏ điếu thuốc vào trong, đóng nắp lại, đẩy về chỗ cũ.
***
Không khí trong phim trường hôm nay có phần quỷ dị. Vài người liên tục trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ đều trông mong tới cảnh quay “thân mật” giữa Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành. Vài người khác thì lại chỉ thấy đó chẳng qua chỉ là một cảnh quay thôi, không có gì to tát.
An Thường yên lặng đứng tách khỏi đám đông, nhìn những người kia bố trí cảnh vật.
Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành cũng đã vào vị trí. Ánh mắt An Thường ghim dính vào lưng áo lam nhạt của một người phía trước mặt, soi được một nếp nhăn trên lớp vải áo phẳng phiu.
Tiếng con những con thiêu thân lao vào ánh đèn.
Tiếng rào rạt của máy quay phim trượt trên đường ray.
An Thường phát hiện bản thân dùng hết thảy chi tiết để phân tán sự chú ý của chính mình, cô muốn đứng ở nơi đây, nhưng lại không muốn nhìn Nam Tiêu Tuyết.
Nàng, sẽ diễn tốt hơn lần trước không?
Nếu nàng làm không tốt, thì có thể nào sẽ là một cái cớ tốt cho một hồi cá nước quấn quýt của hai người không? Cô có sẽ liên tục thuyết phục bản thân, đây là vì giúp Nam Tiêu Tuyết nhập diễn, để có thể dễ dàng thả trôi bản năng của chính mình?
Điền Vân Hân trước tiên cho Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành thử di chuyển xung quanh. Kha Hành chờ cho Nam Tiêu Tuyết tựa lưng lên tường rồi mới nắm lấy hai cổ tay mảnh gầy của nàng: “Xin thứ lỗi.”
Nam Tiêu Tuyết nhíu mày.
“Tuyết tỷ, bắt chị phải diễn mấy cảnh như này, có khiến chị cảm thấy kì lạ hay không?”
“Tại sao?”
“Người giống như chị, chắc chưa từng đối với bất kì ai sinh ra loại xúc động như vậy đâu đúng không?”
Nam Tiêu Tuyết không nói, mi mắt rũ xuống.
“Chuẩn bị, bắt đầu!”
Xung quanh thoáng chốc trở nên lặng ngắt như tờ. Bởi vì cảnh quay này cũng không bắt lộ da thịt quá nhiều, nên bọn họ cũng không cần phải tản mọi người ra. An Thường đứng bên ngoài vòng vây, vẫn giữ ánh mắt trên lưng áo màu lam nhạt của người kia.
Cô nghe tiếng những con thiêu thân lao vào ngọn đèn.
Cô cảm nhận được âm thanh vù vù khi máy quay phim di chuyển.
Tại sao những người ở đây lại im lặng như vậy? Nam Tiêu Tuyết diễn tốt, hay là không tốt? Cô không thể tìm ra được mánh khóe gì từ phản ứng của bọ họ cả. Rốt cuộc, cô vẫn nhịn không nổi, giương mắt nhìn vào khu vực trung tâm.
Âm thanh va đập khe khẽ vừa rồi, là do tiểu tử nghèo bất chợt đẩy tinh phách tựa vào tường. An Thường siết chặt nắm tay, đầu móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay.
Điều khiến cho mọi người không thể tưởng tượng được, và An Thường cũng không ngờ tới được, là Nam Tiêu Tuyết diễn rất tốt. Tất cả những lưu luyến triền miên, hóa thành đầu ngón tay cùng mũi chân mờ ám, cổ tay thon gầy đặt trên đầu vai tiểu tử nghèo, ngón tay có hơi co lại, đôi chân thon dài lộ ra dưới vạt sườn xám, và mu bàn chân căng cứng duỗi thẳng.
Ánh mắt An Thường lại dời đi lên, rơi vào gương mặt của Nam Tiêu Tuyết.
Đôi lông mày chau lại.
Ánh mắt nhắm hờ óng ánh như dâng lệ.
Hàm răng trắng đều cắn nhẹ lên môi dưới.
Lông mi Nam Tiêu Tuyết như một mảnh lá khô là đà bay, lại như con bướm xinh đẹp liên tục vỗ cánh trong gió mưa.
Điền Vân Hân hô lên: “Cắt!”
Kha Hành liếc nhìn Nam Tiêu Tuyết, người kia bình tĩnh vuốt ve vạt áo sườn xám: “Sao vậy?”
Kha Hành: “Tuyết tỷ, nói thiệt nha, biểu hiện của chị làm em rất bất ngờ, em còn tưởng chị bị… lãnh cảm nữa.”
Nam Tiêu Tuyết:???
Cảnh vừa nãy giữa hai diễn viên chính là cảnh quay quan trọng nhất và là cảnh cuối cùng của đêm nay. Mọi người lục tục dọn dẹp kết thúc công việc, ngẫu nhiên sẽ thấp giọng nghị luận những gì họ nhìn thấy vừa rồi: “Thật là đẹp mà.”
“Không thể tưởng tượng được cảnh quay tình cảm mãnh liệt cũng có thể mang bộ dáng như vậy, tôi xem chỉ cảm thấy vô cùng đẹp đẽ lãng mạn, không ngập mùi sắc tình giống như mình đã tưởng tượng.”
An Thường nghĩ thầm: bọn họ chỉ cảm thấy đẹp đẽ thôi sao?
Vậy tại sao cảm giác của mình lại mãnh liệt đến như vậy?
Cô suy nghĩ, có lẽ là đối với người khác, Nam Tiêu Tuyết và “thân mật” luôn có một khoảng cách, bọn họ nhìn Nam Tiêu Tuyết nhíu mày, khép mắt, chỉ thấy thật sự xinh đẹp.
Nhưng mỗi An Thường dám nghĩ càng sâu càng tối, nhớ lại ngày đó trên chiếc giường gỗ khắc hoa văn của chính mình, cô đã lật người áp chế Nam Tiêu Tuyết dưới thân, khi ấy nếu bản thân dám tiến thêm một bước, liệu người kia cũng sẽ lộ ra thần sắc như vậy hay không?
Mà khi tình cảm cao trào, run rẩy trở nên mãnh liệt, liệu Nam Tiêu Tuyết sẽ khắc chế, hay sẽ làm càn không kiêng nể?
Dưới ánh đèn thiêu đốt, hai tai An Thường nóng phừng phực, cô không muốn ở lại đây nữa. Vừa định vội vàng chạy ra khỏi phim trường thì có người gọi lại: “An tiểu thư.”
An Thường co chặt các ngón tay lại.
Lúc cần thì không gặp, nhưng ngay khi cô không cần nhất thì lại gặp được Nam Tiêu Tuyết. Cô không muốn gặp nàng, cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, cho dù là như vậy, thì làm sao có thể che giấu được tai cổ đang đỏ rật lên của mình chứ?
Tuy nhiên, nếu lúc này giả vờ không nghe thấy rồi chạy trốn, thì lại càng giống như giấu đầu hở đuôi. Đành phải quay đầu lại nhìn Nam Tiêu Tuyết bước từng bước chậm rãi đi đến.
“Không chúc mừng tôi sao?”
“Hả?”
“Cảnh quay vừa nãy, tôi diễn không tệ mà.”
“Chúc mừng chị.”
Lời nói trái lương tâm. An Thường cảm giác mình là người không được ngay thẳng, vừa nãy xem Nam Tiêu Tuyết diễn xong, phản ứng đầu tiên chính là, làm sao đây, mình không còn cần giúp nàng nhập diễn nữa.
“Muốn biết vì sao tôi có thể diễn được như vậy không?”
An Thường yên lặng không nói gì, trùng hợp có người đang đi ra từ phim trường í ới gọi với theo: “Tuyết tỷ, làm ơn chờ bọn em một chút, có hai động tác cần thỉnh giáo chị.”
Nam Tiêu Tuyết xoay qua gật nhẹ đầu như đồng ý.
Trong khoảng thời gian vô cùng ngắn đợi chờ những người kia đi tới, Nam Tiêu Tuyết nhích qua đụng đụng vào cơ thể cô, cúi mặt xuống, tóc dài phủ vuốt đầu vai cô. Môi mỏng của nàng dán vào bên tai cô khẽ mấp máy, hơi thở nóng rực đánh vào vành tai cô:
“Bởi vì, chị nghĩ đến em.”
***
An Thường không biết bản thân đi về nhà thế nào. Cô thậm chí còn không buồn tắm rửa, vội lao lại ngồi xuống bàn sách mở laptop lên.
Người bệnh 1: [Chào cô]
Người bệnh 1: [Chào cô!]
Người bệnh 1: [Không cần vội vàng viết tiểu thuyết đâu, dù sao thì thành tích cũng tệ mà.]
Nhà tư vấn Chương Thanh: [Người bệnh này, đánh người cũng phải chừa mặt mũi chứ.]
Lại hỏi: [Làm sao vậy?]
[Tôi cảm thấy rằng, tôi có chứng nghiện tình dục.]
[… Vấn đề này trên mặt lý thuyết y học bị giới định rất nghiêm khắc cần đánh giá rất nhiều, mong cô đừng tự áp đặt bừa bãi cho mình như vậy, mời cô miêu tả kỹ càng một chút về bệnh trạng của mình.]
[Hôm nay tôi đi phim trường xem nàng quay một cảnh, nhưng trong đầu tôi…]
Từng đoạn từng đoạn luận văn ngắn đầy mùi sắc tình liên tục nhảy lên trên màn hình máy tính.
[Người bệnh này.]
[Người bệnh này!]
[Đúng là tôi yêu cầu cô miêu tả kĩ càng hơn, nhưng mà cô cũng không cần phải chi tiết đến mức này đâu. Hơn nữa là, mỗi lần đều có tư thế mới lạ độ khó cao là chuyện gì vậy chứ? Linh cảm của cô về chuyện này đúng là tầng tầng lớp lớp a.]
Chương Thanh ngồi sau màn hình yên lặng lấy ra quyển sổ nhỏ, nhớ kỹ từng tư thế đầy kích thích được An Thường miêu tả tỉ mỉ.
Sau mới đánh chữ trả lời: [Cô chỉ là bị xúc động thôi, rất bình thường.]
[Đọc những gì cô miêu tả thì hình như đối tượng mập mờ của cô là diễn viên thật.]
[Tôi nói rồi, nàng là Nam Tiêu Tuyết.]
[Được được, chúng ta thống nhất danh hiệu của nàng là “Nam Tiêu Tuyết” nha, lý do cô không thể tiến tới quan hệ với nàng vẫn giống với lý do lần trước à?]
[Ừa, hơn nữa nàng cũng đã diễn rất tốt trong cảnh thân mật này, nếu như giữa chúng tôi tiến xa thêm một bước, chẳng lẽ không phải là do bản thân có dục vọng hay sao? Đối mặt với một mối quan hệ có thể kết thúc đột ngột vào bất kì lúc nào, sao tôi có thể đầu nhập cả thể xác lẫn tinh thần vào được chứ?]
[Vậy, cô nhịn chút đi.]
[Tôi nhịn không được!!!]
[Đúng là không biết làm sao với cô.] Phía bên kia gửi tới một địa chỉ website: [Mật mã là xxxx.]
[Đây là cái gì vậy?]
[Cô vào xem thì biết thôi, nhưng mà ngàn vạn lần đừng đánh đồng tôi với loại người bại hoại nha. Là một tác giả chuyên nghiệp của văn học mạng, tôi xem những thứ này cũng chỉ vì nghiên cứu học thuật mà thôi.]
An Thường đóng lại khung trò chuyện với Chương Thanh, truy cập vào địa chỉ kia.
Được phân loại dán nhãn rất kỹ nha, “quán bar nhỏ trong khách sạn cạnh bờ biển”, “tỷ tỷ”, “lão sư”, “sếp”.
An Thường:…
Cô đứng dậy kiểm tra xem cửa phòng có khóa hay chưa, tiện nghe ngóng bên ngoài cửa sổ, xác định liệu có động tĩnh của bà ngoại đi vệ sinh đêm hay không.
Cô ngồi lại, nhấn mở một video có tựa đề.
Nữ nhân trên bìa mặt trông có một hai nét giống với Nam Tiêu Tuyết, đều là dáng người mảnh khảnh, nhìn qua vô cùng mỏng gầy. Và làn da sáng đến chói mắt.
An Thường nhìn chằm chằm vào màn hình. Xem cái thứ này thì sao có thể giảm bớt xúc động được? Chỉ khiến cho cô càng muốn Nam Tiêu Tuyết hơn thôi.
Bỗng, tách, tách.
An Thường cúi đầu nhìn xuống bàn phím thấy vài giọt chất lỏng đo đỏ, phản ứng lại mới nhận ra đó là máu mũi của mình. Luống cuống quơ tay rút khăn giấy, tay chân bối rối vụng về vô tình khiến cho chuôi cắm tai nghe bị giật phăng ra khỏi lỗ cắm.
Âm thanh thở dốc bất chợt vang vọng tứ phía.
An Thường nhanh tay nhấn vào nút tắt âm, tắt trình duyệt, rút thêm khăn giấy, đầu rối rắm giữa việc nên lau bàn phím trước hay lau mũi trước, cô chọn cái đầu tiên. Đến khi cuối cùng cũng lau sạch bàn phím, một tay cô nhấn khăn giấy vào mũi một tay tìm kiếm cách giúp dừng chảy máu mũi. Nghe bảo có một cách bí truyền đó là khi giơ một tay lên cao, sẽ giúp mạch máu co lại.
Cô khép màn hình máy tính lại, yên lặng giơ tay trái lên qua đầu, nhìn ra sắc trời dần rạng bên ngoài của sổ.
Trông ngu ngốc vô cùng.
Ngồi một hồi cô mới đứng dậy đi rửa mặt hòng tẩy đi hết vết máu, cũng may, chảy máu cam sẽ không lưu lại bất kì dấu vết gì. Văn Tú Anh nhìn thấy cô hỏi: “Sao dậy sớm vậy?”
“Dạ, bà ơi, hôm nay lại hầm một ít chè tuyết yến đi.”
“Đứa nhỏ này, bình thường con cũng đâu có thích đồ ngọt đâu, sao mấy hôm nay lại muốn ăn chè tuyết yến hoài vậy?”
“Thượng hỏa.”
***
Mới sáng sớm Mao Duyệt đã gửi tin nhắn qua Wechat: [Bảo bối bảo bối!!!]
[Đây.]
[Qua 12 giờ đêm nay, chính là sinh nhật của nữ thần nhà mình á!]
Mao Duyệt gửi một đoạn tin nhắn thoại qua, ghi âm giọng hát của cô ấy: “Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday toooo nữ thần, happy birthday to you!!!!”
An Thường hỏi: [Sao lại vừa hát vừa khóc vậy?]
[Lại cùng nữ thần đi qua tuổi mới, nàng vẫn ở đây, bọn mình cũng vậy, nên nhiều người cảm khái a! Cậu thật là hạnh phúc mà, có thể cùng với nữ thần của mình ăn mừng sinh nhật của nàng, cậu nhất định phải mang lời chúc của mình đến cho nàng đó.]
[Ý cậu là, mình phải mở đoạn ghi âm này cho nàng nghe hả?]
[… Đừng đừng, mình nghĩ lại rồi, mình vẫn còn muốn giữ một khoảng cách an toàn với nữ thần.]
An Thường trò chuyện với Mao Duyệt xong, nghĩ nghĩ, mở Weibo.
Trong Siêu Thoại của Nam Tiêu Tuyết quả nhiên vô cùng náo nhiệt, An Thường lúc này mới phát hiện người hâm mộ của Nam Tiêu Tuyết dàn trải ra mọi nơi trên thế giới, có người viết tên nàng trên nền tuyết dày, có người quay cảnh cá voi tung mình khỏi mặt nước chúc mừng nàng.
Thống nhất dùng tag: #Nam Tiên thêm một tuổi# #Tiên nữ hạ phàm nhiều năm vất vả rồi#
***
Buổi tối, cô đi vào đoàn phim, vốn tưởng rằng sẽ rất náo nhiệt, nhưng không ngờ được hôm nay bầu không khí bình thường đến lạ lùng.
Nam Tiêu Tuyết cầm kịch bản trên tay, vẫn như cũ một bên bổ trang một bên trò chuyện với Điền Vân Hân, thần tình nhàn nhạt. An Thường tưởng rằng bản thân nhớ lầm ngày giờ, lại chạy một chuyến lên Weibo xem thử, mới xác định là không có tính sai, hơn nữa khi đồng hồ tíc tắc ngày càng gần vào đến thời điểm 0 giờ, thì lại càng hồi hộp nhấp nhổm.
Vào lúc 0 giờ, đoàn phim vẫn còn đang quay một cảnh phim, chiến tranh bộc phát, trong tiếng bom đạn ầm ầm, tiểu tử nghèo che chở cho tinh phách núp vào góc tường.
Đợi đến khi quay xong, đèn đóm xung quanh đồng loạt tắt, người của tổ hậu cần cùng với vài người khác cùng nhau bê một chiếc bánh ngọt ra: “Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Đây là thao tác quen thuộc của đoàn phim khi đến sinh nhật ai đó, sinh nhật của một vị diễn viên lần trước cũng là như vậy. Một người trong số đó đưa một bó hoa cho Nam Tiêu Tuyết: “Tuyết tỷ, sinh nhật vui vẻ.”
Nam Tiêu Tuyết nhận lấy: “Cảm ơn.” Thuận tay đưa cho Nghê Mạn ở sau lưng.
Đoàn phim có nhiều người, nên bánh kem rất nhanh đã bị chia năm xẻ bảy, mỗi người một phần, vơi đến hầu như không còn gì. Nam Tiêu Tuyết không thích ăn nên đi ra khỏi khu vực ăn uống từ sớm, sau vài phút thì mọi thứ khôi phục như thường.
Mọi người lại quay về với công việc.
Sự náo nhiệt như trẩy hội trên Weibo và không khí trầm lặng quạnh quẽ ở đây tạo ra hai thái cực rõ rệt, An Thường lặng yên nhìn Nam Tiêu Tuyết đang đứng dưới ống kính máy quay, cảm nhận được loại cảm giác mâu thuẫn đôi khi xuất hiện trên người nàng lại lần nữa lộ ra.
Trên sân khấu, Nam Tiêu Tuyết thu được sự ngưỡng mộ của hàng vạn người, mà bản thân nàng trong đời thực lại luôn tạo ra khoảng cách vô hình với tất cả mọi người xung quanh, khiến họ không dám liều lĩnh lao lên phá vỡ.
Nam Tiêu Tuyết, một mặt phong quang tễ nguyệt, một mặt khác cô đơn chiếc bóng.
Một bên chúc phúc hân hoan, một bên cô tịch ảm đạm.
Cái nhãn “Nam Tiêu Tuyết” tựa như một tấm mặt nạ gắn trên mặt nàng. Tại ngày sinh nhật của nàng, An Thường vô tình nhìn thấy được một khe hở giữa mặt nạ và lớp da thật sự, sâu và tối như một sơn cốc tĩnh mịch.
Bỏ đi thân phận “minh tinh Nam Tiêu Tuyết”, thì xung quanh nàng cũng không có bất kì ai, đủ thân thiết chân thành nói với nàng một câu, “chúc mừng sinh nhật.”
An Thường hơi do dự.
Một mặt, cô sợ Nam Tiêu Tuyết bản thân thật sự không buồn để ý những chuyện này.
Một mặt khác, cô sợ kiểm soát không được giọng nói, sẽ khiến cho Nam Tiêu Tuyết nghe ra được những tâm tư bị cô giấu giếm dưới bốn chữ “chúc mừng sinh nhật” kia.
Cứ thế phân vân rối rắm cho đến khi kết thúc công việc.
Cô rốt cục cũng do do dự dự đi đến trước mặt Nam Tiêu Tuyết: “Nam lão sư.”
Nam Tiêu Tuyết nhìn cô.
Cô không biết phải diễn tả nguyên nhân khiến mình không thể mở miệng nói hoàn chỉnh một câu “sinh nhật vui vẻ” như thế nào, kiểu như quá trịnh trọng, lại cũng quá hời hợt.
Khi tình cảm đã dần hướng về phía “yêu thích”, thì chỉ bốn chữ đơn giản không hề đủ để truyền tải tất cả tâm tư cuộn trào. Cho đến khi Nam Tiêu Tuyết mở miệng nói: “Đi hát không?”
“Hả?”
“Chị định mời mọi người đi chỗ kia hát karaoke, cùng đi không?”
Tiệc sinh nhật lần trước, mọi người cũng cùng đi karaoke ở Hàng Thành.
An Thường: “A, được.”
Ánh trăng như bông hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ trong đêm. Không cần biết như thế nào, trong ngày sinh nhật của Nam Tiêu Tuyết, cô cũng muốn ở cùng với nàng nhiều hơn một chút.