Âm Mưu Em Chồng

Chương 20



Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà Hạnh đã nghỉ việc tại công ty được gần tuần. Hai ngày đầu tiên cô cảm thấy thoải mái vô cùng, nghỉ ở nhà đến ngày thứ ba Hạnh bắt đầu cảm thấy chán chán, đi ra đi vô chẳng có việc gì để làm. Việc nhà thì đã có mẹ chồng lo, nhiều lúc cô cũng muốn tranh việc để làm lắm, nhưng cứ hễ cô định cầm chổi quét nhà hay lấy giẻ lau dọn nhà cửa là y như rằng mẹ chồng cô lại giành lấy với lý do phụ nữ mang thai cần nghỉ ngơi.

Đêm đó, Hạnh thủ thì vào tai Vũ.

_ Anh Vũ, hay em xin đi làm lại nhé.

_ Ở nhà chán lắm à.

_ Vâng. Ở nhà mẹ chẳng cho em làm gì cả. Em cứ đi ra đi vô mãi cũng chán. Em thấy quán tạp hóa trước ngõ nhà mình đang tuyển thu ngân, em định xin vào đấy làm tạm, lương không cao lắm nhưng được cái cũng nhàn.

_ Thôi em đừng đi làm. Anh nuôi em được mà. Em cứ ở nhà chịu khó tẩm bổ cho con nó khỏe. Nếu em cảm thấy nhàm chán quá có thể rủ bạn bè đi chơi, đi mua sắm cũng được mà. Chứ em đang bầu bí thế này đi làm ở chỗ đông người như vậy anh không yên tâm.

_ Đi mà, chồng, anh xin bà với bố mẹ cho em đi làm đi. Em mà còn ở nhà chắc em phát điên mất. Ở nhà có mấy hôm mà em sắp ngu người luôn rồi nè. Đi mè….Đi, chồng yêu….Chồng yêu của em. Anh yên tâm chị Hằng bảo sẽ tạo điều kiện cho em được ngồi mới cả em chỉ xin làm một buổi thôi. Anh cho em đi làm đi mà, anh thấy đó em mới ở nhà có 5 ngày đã chán muốn chết, bây giờ anh bảo em ở nhà thêm bảy tháng nữa em làm sao mà chịu nổi đây. Vũ….Anh không thương em sao…..Hạnh chớp chớp mắt nhìn anh.

Trước bộ dạng đáng yêu của cô, ai đó không thể nào mà cứng rắn được, đành chịu thua nói:

_ Được rồi, để anh suy nghĩ xem sao.

_ Cần gì phải nghĩ. Anh chỉ cần nghĩ làm sao để xin phép bà và bố mẹ cho em là được rồi. Anh mà không cho em đi làm, em sẽ…em sẽ buồn lắm đó. Em mà buồn thì con anh sinh ra cũng buồn, mặt nó lúc nào cũng nhăn nhó, buồn buồn như này này. Hạnh vừa nói vừa lấy tay nhéo nhéo mắt làm mặt buồn.

Vũ nhìn cô phì cười.

_ Được rồi. Anh hứa sẽ xin cho em. Nhưng em cũng phải hứa với anh, không được phép làm cố, nếu mệt thì xin nghỉ, không được gắng sức đâu đó. Anh mà biết em nói rối thì đừng có trách anh.

_ Tuân lệnh.

_ À, mà chuyện em bảo anh điều tra xem ai gửi email cho Minh Anh, anh tra sao rồi. Có manh mối gì chưa.

_ Anh đã nhờ giám đốc Trần rồi. anh ý cũng đồng ý giúp chúng ta. Nhưng trước tiên chúng ta phải lấy được máy tính của Minh Anh đã, có như vậy mới tìm được địa chỉ IP của người gửi. BỌn anh đang nghĩ cách, có thông tin gì mới anh sẽ báo cho em ngay mà. Em không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Thời gian này em cứ nghĩ ngơi đi, mọi chuyện cứ để anh lo.

_ Ông xã em number one.

_ Ngủ đi em. Vũ ôm Hạnh vào lòng.

Sau mấy ngày tù túng ở nhà, cuối cùng Hạnh cũng hẹn được cô bạn thân đi ra ngoài mua sắm.

_ A, lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy không khí trong lành như thế này đó.

__Giao: Con dở người kia, mày bị điên à, khói bụi mù mịt thế này trong lành cái nỗi gì.

_ Trời ơi, mày không biết đâu mấy nay tao ở nhà ngột ngạt muốn chết,. Muốn tìm chúng mày đi chơi cho thoải mái mà đâu có đứa nào rảnh đâu, đứa nào đứa nấy đều đi làm hết cả, tao cứ lủi thủi ở nhà suốt mấy hôm không à.

_ À, mà chuyện mày nghỉ việc là sao, kể chi tiết tao nghe coi.

_ Thì là……

_ Thật là tức quá mà, cái con nhỏ Minh Anh đó, mấy năm rồi mà vẫn không tốt nên được tí nào. Đã xấu người lại xấu cả nết thế thì bố thằng nào dám rước. Cái con quạ mổ, tao rủa cho mày ê sắc ế suốt đời.

_ Thôi nào, dù gì tao cũng cho nó một trận tơi bời khói lửa rồi, mày đừng có rủa người ta nữa. Coi như tích đức cho con nuôi đi.

_ à, mày nói tao mới nhớ. Cái con quỷ này, mày cũng biết là mày đang có bầu đó. Mày làm gì làm ơn hãy nghĩ đến an toàn của con nuôi tao một chút được không. Mày hùng hổ vào đánh nó như thế, nhỡ may nó xô mày một phát rồi đụng trúng cái gì đó thì con nuôi tao phải làm sao.

_ hì, tại lúc đó tao tức quá chứ bộ. Mày cũng biết mà, để leo được lên cái chức trưởng phòng này đâu phải dễ tự nhiên lại bị như thế. Lúc đó tao điên quá cứ thế nào vào đánh thôi, nào có kịp nghĩ gì đâu.

_ Mày đó, lúc nào cũng thế. May là hồi xưa mày mới học võ đến đai vàng rồi thôi chứ mày mà học đến đai đen chắc mày coi trời bằng vung quá. Mày….

_ Thôi, tao biết tao sai rồi. Tao xin lỗi được chưa. Tao thề, tao hữa, tao đảm bảo, sau này tao sẽ không thế nữa. Mày tha cho tao đi, hôm anh Vũ biết chuyện đã mắng tao một trận té tát rồi, tao thực sự biêt lỗi rồi mà, mày đừng tra tấn lỗ tai tao nữa. Đi mà bạn Giao xinh gái, bạn Giao dễ xương nhất trần đời.

_ Được rồi. Mày bớt sến súa đi. Tao là tao nể mặt con nuôi nên tao mới tha cho mày đó. Mày cứ liệu hồn.

_ Yes, madam.

_ ế, Hạnh.Kìa có phải bà nội mày với anh Dũng không.

Hạnh nhìn theo hướng Giao chỉ.

_ Ừ, đúng rồi. Chắc Dũng đưa bà đi mua gì đó. Chúng ta lại chỗ bà đi.

_ ừ.

_Bà nội ơi. Hạnh từ phía sau gọi với.

Trên đường dòng người tấp nập qua lại, âm thanh ồn ào của tiếng còi, tiếng động cơ xe áp đi tiếng gọi của Hạnh. Chính vì vậy mà Bà nội và Dũng vẫn vui vẻ trò chuyện với nhau mà không hề hay biết Hạnh đang đuổi theo phía sau.

_Dũng, lại kia mua chút hoa quả đi.

_ Dạ.

Đúng lúc Hạnh gần bắt kịp bà nội thì đen đủi làm sao, túi đồ trên tay lại bị rớt xuống đất. Hạnh và Giao vội vàng cúi xuống nhặt, khi cả hai ngẩng lên thì đã không thấy bóng dáng của bà nội đâu cả.

_ ơ, bà đâu rồi.

_ Ớ, vừa nãy vẫn thấy bà ở đây mà. Bà với Dũng đi đâu mà nhanh thế nhỉ.

_ Thôi, kệ đi mày. Chắc bà đi về rồi. chúng mình di dạo tiếp đi.

Cả hai lại tiếp tục lang thang dạo chơi trên con phố quen thuộc. Chuông điện thoại báo tin nhắn đến, Hạnh mở túi xúc, cầm lấy điện thoại.

_ Mau đến số 9,ngõ 2 Phạm Văn Đồng.

Tin nhắc không đầu không đuôi, không rõ người gửi là ai, Hạnh cũng không quan tâm lắm. Cô toan cất máy thì Giao níu tay cô.

_ Ây, hay ra chỗ đó thử xem. Biết đâu lại bắt gặp chuyện gì đó hay ho thì sao. Đằng nào mình cũng đang rảnh mà.

_ Thôi đi mày, mấy tin nhắn vớ vẩn này tin sao được.

_ Đi đi, tao có linh cảm đây không phải tin nhắn rác đâu. Tao có cảm giác hình như người này đang muốn nói cho mình biết gì đó đó. Đi đi, nếu không có gì thì thôi, coi như mình đi dạo.

Hạnh suy nghĩ một lát rồi cũng gật đàu.

_ Đi. Dù sao cũng ngay gần đây.

Khoảng 5 phút sau cả hai đã có mặt ở đầu ngõ 2 Phạm Văn Đồng. Đoạn dường này đối vơi hai người khá là quen thuộc cho nên việc tìm đến nhà số 2 đối với họ vô cùng đơn giản. Chỉ mất 5 phút đi bộ từ đầu ngõ vào, cả hai đã đến trước cửa số 2.

_Đúng đây rồi, sao chẳng có gì thế.

_ Tao bảo mày rồi, chắc đứa nào nó rảnh rỗi nhắn trêu thôi.

_ Mày đem điện thoại đây để tao nhắn lại cho.

Tin nhắn gửi đi, đầu dây bên kia vẫn không phản hồi lại.

_ Mịa nó.

_ Thôi, đừng giận nữa. Coi như mình đi dạo đi. Ngồi đây nghỉ tí rồi mình qua chợ xanh mua ít đồ nhé.

_Sao cũng được, hôm nay tao đặc biệt chiếu cố cho mình nguyên 1 ngày luôn. Chồng con cũng bỏ qua một bên hết.

_ Eo ôi, bạn tôi tốt quá đi.

_ Ha ha…tao mà lị.

Hạnh đang cười vui vẻ đột nhiên lặng im, hai hàng lông mày chau lại, mắt nhìn chăm chăm ra phía sau. Thấy lạ Giao cũng khống nén nổi tò mò quay lại phía sau. Ôi mẹ ơi.

What? Cô đang nhìn thấy cái gì đây.

Bà nội, Dũng, Vy đang cười noai vui vẻ với nhau. Chuyện gì đang xảy ra. Họ làm gì ở đây. Não bộ Giao nhanh chóng hoạt động cô dần hiểu ra vấn đề. Quay sang Hạnh, thấy bạn mình vẫn đang nhìn chằm chằm về phía trước, Giao khua khua tay trước mặt Hạnh.

__Ê…Ê. Không sao chứ.

Hạnh không trả lời, cô đứng bật dậy, cũng may Giao nhanh tay kéo cô ngồi xuống.

_ Mày định làm gì.

_ Tất nhiên là ra táng cho nó trận rồi. Con khốn đó, hết dụ anh Vũ giờ lại đến bà nội.

Hạnh hơi lớn tiếng, trong quán vài người khách không nhịn được sự hiếu kì liền quay lại xem.

_ Mày bình tĩnh nghe tao nói đã. Chuyện này mày phải xử lý thật khéo nếu không người chịu thiệt là mày đó. Mày không thấy lạ sao, tự nhiên có người nhắn tin bảo bọn mình đến đây rồi lại gặp bà và Dũng ở đây. Tao nghĩ vụ này là do con khốn kia nó sắp đặt đấy. Bây giờ mày mà ra kia làm rùm beng lên chẳng phải đúng ý nó quá sao.

_ Chẳng lẽ tao lại phải nhịn.

_NHịn chứ còn gì. Thế giờ mày định ra kia mà nói gì, chẳng lẽ mày định mắng hay chửi nội, mà mày nghĩ mày ra kia mà đánh được nó chắc, dù sao trong bụng nó cũng có con của anh Vũ. Mày đánh nó bị thương liệu bà nội có để yên cho mày không, bố mẹ chồng mày có để yên cho mày không. Anh Vũ có thể không cần đứa bé, nhưng mày có dám chắc bà nội với bố mẹ chồng mày cũng không cần đứa trẻ không. Mày nghĩ cho kĩ đi, suy đi tính lại thì đấy vẫn là con cháu nhà người ta, dâu dù có tốt thì trong mắt nhà chồng vẫn là người ngoài. Mày đấu lại không.

Hạnh lặng người đi trước những lời Giao nói, Giao nói không sai. Anh Vũ không cần đứa trẻ nhưng bà nội thì cần, chẳng thế mà ngay ngày đầu tiên cô về nhà bà nội đã kéo anh Vũ vào phòng, nhất quyết bắt anh đón Vy về ở, cũng may chồng cô cứng rắn, cương quyết không nghe theo chứ không bà nội cũng đón Vy về ở cùng rồi cũng nên.

Giờ tao phải làm sao.

_ Bây giờ mày cứ giả bộ không biết gì cả. Mình phải từ từ theo dõi, không đựơc đánh rắn động cỏ, đợi thời cơ thích hợp mình lật một phát cho con ôn đấy nó ngã luôn. Tao có quen một anh làm thám tử, làm việc thì thôi rồi, mày cần thì tao giới thiệu cho.

Giao đang thao thao nói, thì phía sau một giọng nam cất lên.

_ Ơ, chị Hạnh, phải chị không ạ.

_Duy là em ạ. Sao em lại ở đây.

_ À, em trọ ở đây chị ạ. Em học ở đại học Quốc gia mà. À mà em vừa qua chỗ thằng Nam về đó chị. Dạo này nó có bạn gái bỏ bê em quá trời luôn. Chị phải đứng ra xử lý nó cho em.

_ Ừ.

_ Ê, thằng ôn kia. Mày chào mỗi nó không chào chị à. Có phải mày lại ngứa đòn không.

_ Chị Giao. Hihi. Em nào dám tại em không nhìn thấy chị. Mà hai chị làm gì ở đây vậy. Lên phòng em chơi tia đi.

Duy kéo tay Hạnh đi ra, vừa hay bà nội cũng nhìn về phía Hạnh, cũng may Giao nhanh trí vội vàng ném cái áo chống nắng vào đầu Hạnh rồi kéo vội Hạnh lại.

_ Cái thằng này. Mày làm hỏng hết việc của chị bây giờ. Bọn chị có chuyện cần làm hôm khác lên em chơi sau, giờ em về trước đi.

_. Chị, hai chị nhìn gì vậy.

Phía bên kia, Vy ngoài mặt tươi cười nói chuyện với bà nội nhưng trong lòng thì thấp thỏm không kém. Làm gì mà lâu thế không biết hay cô ta không đến. Vy đưa mắt lên nhìn Dung, cậu chẳng nói gì chỉ nhún vai tỏ vẻ vô tội.

_ Thôi bà, cũng gần trưa rồi, chúng ta về thôi.

_ Phải đó nội. Nội cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thằng chắt nội của nội mà.

Bà nội nghe vậy thì vui lắm, cứ cười mãi không thôi.

_ Ừ. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Bà về nhé, hôm khác bà lại qua chơi.

_Chị Hạnh, chị đang nhìn chị Vy à.

_ Em biết cô ta sao. Giao ngạc nhiên quay lại hỏi

_ Vâng, chị ý ở cùng tầng trọ với em. Cách em hai phòng mới chuyển đến đây hơn 10 ngày gì đó. Mà em trông chị ý ăn mặc sành điệu lắm, đồ ăn cũng toàn ăn đồ siêu thị thôi, tôm cá, hải sản toàn thứ đắt tiền không à, trông không giống người thiếu tiền chút nào. Vậy mà không hiểu sao lại đi chui rúc và cái khu trọ rẻ tiền của sinh viên.

_ Tao biết ngay mà, con nhỏ này không đơn giản. Nó đang dùng khổ nhục kế với bà nội mày đó.

Duy này, em giúp chị để ý xem bình thường có ai hay đến đây gặp gỡ chị ta không nhé. Cái con này chính là cái con hồ ly giật chồng của Hạnh đó. Em nhất định phải giúp bọn chị. Có tin gì em lập tức phải báo cho bọn chị ngay.

_ Dạ không thành vấn đề. Chuyện của chị Hạnh cũng như chuyện của em vậy. Em nhất định sẽ theo dõi sát sao giúp chị.

_ Thôi, em về đi. Tránh để nó nhìn thấy mà để ý, cảnh giác với em. Nhớ cứ bình thường thôi, đừng để lộ sơ hở gì đó.

_ Vâng. Em biết rồi. Em về trước đây.

_Bye.

Duy đi rồi, Hạnh vẫn đăm chiêu suy nghĩ.

_ Giao,chiều nay mày hẹn cái anh thám tử kia cho tao đựơc không.

_ Gấp vậy à.

_ Mày không thấy sao, tao mới rời nhà đựơc mấy ngày, không để ý đến bà nội chút thôi, nó đã dùng khổ nhục kế làm thân với nội như vậy rồi. Tao phải theo dõi để xem nó muốn làm gì để còn đối phó. Mày nói đúng, con dâu dù có tốt thế nào vẫn là người ngoài, thứ mà gia đình người ta muốn khi cưới mình về làm vợ chính là một đứa cháu. Và con Vy nó đang lợi dụng điều đó để từng bước, bước chân vào gia đình tao. Tao nhất định phải đập tan kế hoạch của nó từ trong trứng nước mới đựơc.

_ Phải thế chứ. Như thế mới xứng đáng làm bạn tao. Phải thật bình tĩnh để xử lý mọi việc. Mình là người có học mà, đẳng cấp nó phải khác xa cái loại hồ lý chín đuôi kia.

_ Mày gọi hẹn anh ý giúp tao đi. Hạnh vẫn chăm chú nhìn Vy đang đứng ngó nghiên nhìn trước nhìn sau.

_ Được rồi để tao hẹn.

********

Quán cafe Ngõ vắng.

_anh Minh, đây là người bạn mà em đã nhắc đến trong điện thoại.

_ giới thiệu với mày đây là anh Minh, một thám tử tài ba, khả năng theo dõi và nghe lén thì thôi rồi. Đảm bảo không làm mày thất vọng.

_Em đừng nghe nó nói linh tinh. Anh cũng thường thường thôi. Chúng ta vào chuyện chính chứ nhỉ.

……..

_ Em muốn anh theo dõi người này, đây là ảnh và địa chỉ nơi cô ta đang ở. Em muốn những thông tin phải thật sự hữu ích. Tiền nong không thành vấn đề.

_ Em yên tâm, nhất định sẽ không làm em thật vọng. Không có việc gì nữa, anh xin phép về trước.

_ Dạ, anh về cẩn thận.

_ Chúng mình cũng về thôi. Tao thấy người hơi mệt.

_ Ừ.

Hạnh đứng dậy, cúi người cầm lấy túi xách. Vừa bước đựơc vài bước, đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt vô cùng, bước đi hơi loạng choạng. Từ phía sau, một vòng tay rắn chắc vòng qua ôm chặt lấy Hạnh, giúp cô giữ vững thăng bằng.

Theo phản xạ Hạnh và Giao đồng thời quay lại phía sau. Khi nhìn rõ người phía sau, miệng lưỡi cả hai cứ ríu lại, lắp bắp mãi không nói lên lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.