“Tớ là một người đã chết.” Đào An An nói xong, cảm thấy biểu tình của mình căng quá, nghiêm túc như bị nữ quỷ nhập thân, e là trong đêm giông tố như thế này sẽ làm Tô Nguyễn Nguyễn cố tỏ ra mạnh mẽ thấy sợ hãi, cho nên liền nhe răng cười.
Nhưng lại không nghĩ nụ cười lộ cả hàm răng trắng sáng đó mới là thứ dọa Tô Nguyễn Nguyễn sợ.
Tô Nguyễn Nguyễn lập tức ngừng trách mắng nàng, dè dặt đưa tay lên sờ trán nàng, không có sốt, tóc bị dính nước mưa cho nên hơi ướt chút, thuận thế sờ sờ xuống mặt, nâng lên ngó ngó, ngó một hồi cũng không cảm thấy Đào An An giống người chết, Đào An An môi hồng răng trắng mi thanh mục tú, không có giống mấy người treo cổ chết mắt lồi ra ấn đường biến đen, da dẻ vẫn mềm mại, nụ cười vẫn dễ nhìn, hào quang trong đôi mắt vẫn không giảm thiểu một phần nào, ngay cả tóc cũng không bị sơ.
“Đừng nói bậy.” Nàng oán giận, “Đừng dọa tôi, không phải cô đang sống sờ sờ đây sao?”
“Tớ đã từng chết một lần… à không phải, tớ đã chết đại khái, một hai ba bốn… hơn một trăm lần.” Đào An An chăm chú nhìn nàng, “Tớ không thể có lý do không chết.”
“Làm gì có ai đang sống lại phải đi chết a!” Tô Nguyễn Nguyễn vỗ bờ vai nàng, “Tục ngữ nói Chết tử tế không bằng tiếp tục sống, mặc kệ gặp phải chuyện gì tôi đã nói là tôi giúp cô thì tôi nhất định sẽ giúp cô! Không phải là Trương Mộc Thanh thôi sao, chả lẽ tôi gánh không nổi nó?” Câu cuối cùng càng nói âm thanh càng đề cao lên, Tô Nguyễn Nguyễn ưỡn ngực, ưỡn một lát ý thức được ngực của mình cũng không lớn, thở dài, chen đến bên cạnh Đào An An, “Có đôi khi tôi phát hiện tôi vẫn không hiểu được cô, cô nói rất nhiều chuyện cho tôi biết nhưng những chuyện ở trong lòng thì không hề nói, có đôi khi tôi cảm thấy cô rất gần mình, rồi lại cảm thấy rất xa, tôi không nắm bắt được.”
“Không thể nào… tớ nói với cậu rồi mà cậu không tin, tớ đã chết rồi, nghĩa đen.”
“Nhảm nhí. Mấy chuyện như thế rõ ràng là bịa, tôi không tin.” Tô Nguyễn Nguyễn xua xua tay, “Nếu như bây giờ cô đã chết, tôi đây cũng cách cái chết không xa rồi. Mọi người đều phải nhìn về tương lai, chuyện gì cũng có cách giải quyết, tôi có thể khống chế chuyện này, cô đừng nghĩ hoài tới cái thằng khốn đó —— ”
“Không phải ông ta —— đi nghỉ ngơi sớm thôi, ngày mai còn có lớp.”
“Cô nói tiếp cho tôi, có nói không!?” Tô Nguyễn Nguyễn dứt khoát kéo người nàng qua, ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, trong bóng tối đôi mắt ấy giống như là sao trời, tỏa sáng rạng rỡ, “Cô phải nói a, tôi có là gì của cô hay không a với ai cô cũng không nói ra tôi đoán bừa cũng không biết cô muốn cái gì a trong đầu cô có phải toàn là sắt đá hay không a không hề có tôi a!”
Gương mặt nóng cực kỳ, rồi đột nhiên Tô Nguyễn Nguyễn ý thức được hình như mình vừa nói cái gì đó ghê gớm lắm, ngậm miệng. Mà Đào An An lại mím môi cười, nhẹ nhoẻn lên một chút như bộ dạng thường ngày, lẳng lặng đưa tay qua sờ gương mặt nàng, dò đến bóp lỗ tai nàng, nóng rực như trước.
“Nguyễn Nguyễn.”
“Ài, mắc gì cô kêu buồn nôn thế?”
“Tớ sắp chết rồi.” Giọng nói của Đào An An mang theo nức nở, nhưng biểu tình lại vẫn là mỉm cười, cách nàng quá gần, dù là trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy nụ cười tùy ý nhoẻn lên, nhưng phía sau nụ cười đó là gì? Là chua xót bi ai bản thân sẽ chết, nhưng nàng khẳng định tâm ý mình là sống, như dũng sĩ vượt mọi chông gai, chiến đấu kịch liệt, rốt cuộc cũng chiến thắng ác ma đi đến tòa thành nhìn thấy công chúa, nhưng lại bởi vì trọng thương mất máu quá nhiều, chết trước mặt công chúa thân yêu.
“Cô lại nói hươu nói vượn —— Đào An An tôi nói cho cô biết, Tô Nguyễn Nguyễn tôi từ nhỏ đến lớn mở từ điển Tân Hoa Xã ra đều không thích nhìn những từ ngữ tiêu cực này, phải gạch bỏ cho bằng hết, tại sao cô không cố gắng sống tốt đi mắc gì nói bản thân sắp chết?”
“Tớ thật sự sắp chết.”
“Được rồi, chứng cứ đâu?”
Chứng cứ? Nàng có chứng cứ gì? Chứng cứ là giọng nói quái lạ xuất hiện trong đầu nhắc nhở nàng phải đi tự sát, chứng cứ là tiếng cười và tiếng khóc khó hiểu xuất hiện trong đầu? Chứng cứ là mình lôi cậu ấy ra bờ sông nhảy một lần cho cậu ấy xem? Làm vậy thật thì đúng là đầu óc nàng có vấn đề rồi.
Không lên tiếng, Tô Nguyễn Nguyễn cho là nàng không còn lời để nói, bắt đầu bày ra tư thế công nhân viên chức nói lời thấm thía: “Hầy, tôi biết cô vì cái tên Trương Mộc Thanh kia mà cho tới nay tâm tình vẫn không tốt, thế nhưng cô có thể ở lại Lục đảo bao lâu? Cô xem cô rất ưu tú, sống ở đây thêm mấy năm nữa sẽ có sự phát triển rất tốt, bén rễ ở lại đây luôn cũng là chuyện có thể làm được, tương lai sẽ có thu nhập tuyệt vời và công việc thật tốt, không phải thông báo tuyển dụng lần trước có một ông giám đốc thấy cô mặt mũi hiền lành muốn nâng đỡ cô đó sao? Dù không cần thiết phải đi nhưng nó có thể chứng minh cô là một người rất có năng lực a, cần gì phải băn khoăn tới hắn ta? Sau này có chuyện gì cũng phải nói với tôi một câu, cô không thể cái gì cũng gạt tôi a, có coi tôi —— ”
“Tớ biết cậu không tin —— tớ không có giấu giếm cậu điều gì…”
“Được, chúng ta giả dụ những điều cô nói là sự thật, cô sắp chết. Vậy mặc kệ là còn bao nhiêu thời gian, tốt xấu gì cô cũng có mấy ngày lành để sống đúng không? Chỉ bởi vì cô sắp chết thì cũng không định sống qua những ngày đó? Vậy tính toán lại tôi còn mấy năm nữa sẽ chết, vậy tôi đây không sống nữa, mọi người cùng nhau ngồi trên giường đặt bếp than chờ chết đi? Cô thông minh như vậy sao lại nghĩ không thông a? Cố gắng sống không tốt sao?”
“Còn một trăm ngày, chỉ còn một trăm ngày.”
“Chín mươi chín ngày mười ba tiếng lẻ năm mươi hai phút.” Giọng nói đã lâu không gặp kia lại xuất hiện ở trong đầu nhắc nhở thời gian chính xác cho nàng, đột nhiên nàng nghĩ ra mình phải nói cái gì với Tô Nguyễn Nguyễn.
Tô Nguyễn Nguyễn ngồi ở bên cạnh, mặt mày dựa gần như vậy, Đào An An thử kề sát thêm chút chút xíu nữa, từ nơi gần nhất nhìn ngắm nàng. Tô Nguyễn Nguyễn không có phát giác có gì dị thường, dựa lên người nàng, nhíu mày: “Một trăm ngày? Chính xác như thế sao? Cô mắc bệnh gì à? Đừng nghe bác sĩ nói bậy, hồi bé tôi mắc bệnh phổi, lúc đó bác sĩ nào cũng nói tôi sắp tử ẹo rồi, cô xem không phải bây giờ tôi còn sống rất tốt sao, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn người bình thường, bệnh phổi cũng đã dứt từ rất lâu.”
“Tớ té xuống sông, vì vậy tớ phải nhảy sông không ngừng, hiện tại tớ chỉ là một luồng oán niệm, tớ càng phải nhảy sông không ngừng để tiêu trừ oán niệm của mình.” Đào An An cảm thấy lời mình nói có hơi kỳ quái, vì vậy bắt đầu từ trượt chân một cái té xuống sông, cho đến quá trình vô số lần trượt chân một cái té xuống sông cũng nói qua, lược bớt những chuyện bản thân từng trải sau đó, lược bớt những chuyện bản thân đã nói với Tô Nguyễn Nguyễn và Hứa Chi Hoán. Đó là người và chuyện của khoảng thời không khác, không nên quấy rầy thời không hiện tại.
Vì vậy Tô Nguyễn Nguyễn trầm tư hồi lâu, lại đưa tay qua sờ trán nàng.
“Tớ không có phát sốt, tớ nói đều là sự thật, cậu không tin thì thôi.”
“Không không không, tôi tin, mấy chuyện yêu ma quỷ quái này cô nói có là có, dù tôi cảm thấy không có —— ” Lại lần nữa rơi vào trầm tư, “Tôi tin, thế nhưng cô vẫn nên sống, cùng lắm thì đợi đến ngày thứ một trăm tôi trông cho cô nhảy sông, người khác tới quấy rối thì tôi đánh cho họ chạy, nhảy hết một trăm lần thì cô giải thoát rồi, còn bây giờ thì cô hãy sống tốt, thật sự, đừng lãng phí cuộc đời bằng cách suy nghĩ chuyện vô ích này, ban đêm ban hôm, cô làm tôi sợ muốn chết.”
“Chờ hết một trăm ngày cậu trông cho tớ nhảy, sau đó tớ trở về ngày hôm ấy, sau đó lại có người cản trở tớ, tớ liền nhảy không được.” Đào An An bấm ngón tay phân tích lợi và hại cho nàng nghe, Tô Nguyễn Nguyễn xua xua tay: “Sao cô chắc chắn nhất định có người cản trở cô chứ?”
Bởi vì cho tới bây giờ vẫn có ai đó cản trở tớ a! Đào An An không dám nói ra.
===
Hoàn thành 23/10 – Sửa lần cuối 19/11/2020
“Cho tới bây giờ(目前为止)” 目前 dịch theo mặt chữ là “trước mắt”, chỉ thẳng mặt quá nên mình hông dám nói.