Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 26: Ngã Tư Tuyệt Mệnh (kết)



Lục Nhân Nhân đang phát cuồng, “nàng” không thể tin được hình ảnh trong gương đó chính là mình. Ngày xưa, xinh đẹp biết bao nhiêu, kẻ đưa người đón. Còn bây giờ, cả người cháy khét đến biến dạng, bộ áo cưới rách tả tơ. Đây là sự thật không thể chấp nhận nổi.

Lục Nhân Nhân vung tay muốn đánh vỡ cái gương, nhưng vô ích. Gương được Sư Phù tạo ra bằng nước, nên dù “nàng” có đánh đến sang năm cũng không hư.

“Nếu đã thành quỷ, cũng phải làm con quỷ xinh đẹp. Nhưng ‘chị’ nhìn xem, bây giờ ‘chị’ rất kinh khủng, mang trong lòng oán niệm thành quỷ sẽ xấu xí như vậy. Hạng Vận tiểu thư đã tự sát, còn oán hận được gì? Giải trừ oán niệm, trở lại thành một cô gái xinh đẹp, yên tâm đầu thai.” – Đào Tuyết Ương lại giở trò Thánh Mẫu giảng đạo, nhưng điều không ai ngờ là vẫn có tác dụng.

Lục Nhân Nhân khựng lại nội tâm đấu tranh dữ dội, chớp lấy thời cơ Sư Phù niệm chú Nhất Cổ Tác Khí. Trấn Tâm Trùy đang cắm vào ngực “nàng” lóe sáng, “nàng” mới phát hiện mình bị lừa, muốn đem chùy rút ra.

Sư Âm đang ngã trên đất liền gượng dậy, lau sạch máu nơi khóe miệng. Nhanh chóng niệm hai câu khẩu quyết, trong tay nàng xuất hiện hai đốm lửa phóng về phía Lục Nhân Nhân. Đốm lửa biến thành cái vòng, khóa chặt tay Lục Nhân Nhân không “nàng” rút chùy ra. Sư Phù niệm xong chú, tất cả oán khí bị hút vào chùy, phát ra ánh sáng xanh rồi nứt gãy.

Sư Phù mệt phờ râu không còn khí lực quỵ xuống đất, tiêu diệt cả một con đường đầy quỷ không phải chuyện giỡn. Hắn chỉ là một “trạch nam”, không có hứng thú với mấy trò ma quỷ này, chỉ vì hắn lo sợ mọi người bị nguy hiểm nên ra giúp một tay. Nếu không ngay lúc này, hắn đang nhàn nhã xem anime hentai. May mắn là hắn chịu chui đầu ra giúp, nếu không hắn sẽ mất đi tỷ tỷ xinh đẹp.

Lục Nhân Nhân oán khí tiêu tán, toàn thân cháy đen thay bằng nước da trắng nõn, khôi phục lại là một cô dâu xinh đẹp.

“Mặt của tôi…..” – Lục Nhân Nhân nhìn lại vào gương, thật không thể tin.

“Rất đẹp, ‘chị’ là một cô dâu rất xinh đẹp.” – Đào Tuyết Ương cười khen khợi. Trong mắt nàng không ai là người xấu, kể cả ác quỷ oán khí đầy mình, sau khi giải trừ cũng là một người tốt.

“Phí lời!” – Đã rất lâu rồi không được nghe người khác nói mình đẹp, Lục Nhân Nhân xấu hổ lại trưng ra bộ mặt sĩ diện. “Lại phải cùng hai tên tiện nhân này đầu thai. Hẹn kiếp sau đừng gặp lại.” – Lục Nhân Nhân có chút không cam lòng, nhìn một nam một nữ đang ôm nhau.

“Hắc Bạch Vô Thường đại nhân, Hạng Vận tiểu thư thật sự…..” – Đào Tuyết Ương lo lắng, nàng nghĩ hai người này đến là đem thu đám ác quỷ trở về. Không ngờ đến sẽ có người tự sát.

“Thời gian vừa đúng, chúc mừng tất cả còn sống.” – Hắc Vô Cứu đóng lại đồng hồ bỏ túi đeo trước ngực.

“Vớ vẩn! Cô gái đó tuổi thọ đã hết. Hôm nay, chúng ta phải thu ba linh hồn. Này! Hắc Vô Cứu ngươi đứng im đó làm gì? Làm nhanh, ta muốn đi về ngủ!” – Bạch Tất An ngáp, không kiên nhẫn mắng.

Hắc Vô Cứu cất đồng hồ vào túi, phóng ra ba dây xích có khóa riêng biệt, ba linh hồn liền biến thành một cái vòng giữa tâm có một quả cầu phát sáng. Hắc Vô Cứu thu hồi ba sợi dây khóa.

Ba linh hồn được thu về, kiếp này quen biết nhau chính là duyên. Xuống Địa Ngục, phải đi gặp Thẩm Phán để phán quyết, đầu thai hay ở lại chịu tội.

“Người chết có số, người chết rồi mang theo oán niệm ở lại nhân gian cũng là do số. Sau này, lại tiếp tục phải làm phiền Sư tiểu thư rồi.” – Hắc Vô Cứu tốt bụng nói.

“Ngươi lải nhải đủ chưa?….Này, tiểu tử, không có linh lực đừng đi theo đến những chỗ như thế này. Dễ chết lắm nha!” – Bạch Tất An cười xấu xa chớp mắt đứng trước mặt Lương Ưu Tú, dọa anh chàng bốn mắt giật mình.

“Hả? Ý anh là em sẽ gặp kiếp nạn lớn sao?” – Lương Ưu Tú ngây thơ cho rằng Bạch Tất An chỉ tốt bụng nhắc nhở. Dù sao anh ấy cũng là Quỷ Sai đại nhân, biết được con người khi nào chết.

“Thấy ngươi bây giờ ngu ngơ như vậy, thật sự rất vui, rất vui! Ha ha ~~~~” – Bạch Tất An nhìn Lương Ưu Tú thấy rất hài lòng, hơi mạnh tay vỗ vỗ đầu tiểu tử.

“Ngươi không phải buồn ngủ sao? Nhanh đi về thôi.”

“Ê, ê! Hắc Vô Cứu buông ta ra, tự ta đi được.”

Hắc Vô Cứu trong lòng thầm mắng: “ngươi mới là thằng ngốc, chọc giận hắn hậu quả rất nghiêm trọng.”

Hai người cứ dây dưa lằng nhằng rồi biến mất, thấy Quỷ Sai quá nhiều chẳng có gì tốt.

“A! Đại sư phụ!!” – Đào Tuyết Ương lúc này mới sực nhớ ra sư phụ bị thương nằm trên đất, mà nàng thì không để ý. Chạy gấp gáp tới chỗ Sư Âm, muốn đỡ nàng lên, nhưng Sư Âm gạt tay nàng ra.

“Hừ! Cô còn xem tôi là sư phụ à?” – Người khác bị thương Đào Tuyết Ương lấp tức phóng tới, đến lúc tàn cuộc mới nhớ tới mình, Sư Âm thật sự rất chán ghét. Nàng cố gắng gượng chút sức tàn còn lại đứng lên, nàng không phải kẻ hèn yếu.

“Đại sư phụ ~~~ em sai rồi.” – Đào Tuyết Ương bộ dạng vô cùng tủi thân, chỉ còn thiếu chưa quỳ xuống ôm chân Sư Âm thôi.

Sư Âm ngẩn người một chút, rồi đưa tay ra nắm cổ áo Đào Tuyết Ương kéo về phía mình, hôn lên môi Đào Tuyết Ương. Đào Tuyết Ương bị hành động này làm hoảng sợ, mắt mở to, muốn mở miệng nói. Nhưng lại thuận tiện cho Sư Âm lách lưỡi mình vào tạo nên một nụ hôn sâu, Đào Tuyết Ương choáng váng chẳng còn biết trời trăng hay sao gì nữa. Chưa kịp hiểu rõ vấn đề, đã bị Sư Âm đẩy ra, Sư Âm thì gương mặt bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.

Lương Ưu Tú nhìn thấy mắt chữ o mồm chữ a, có thể nhét vừa quả trứng gà. Học tỷ bị người ta hôn, là bị một thiên sư đại mỹ nhân hôn, có ai đến thông não giúp hắn không vậy? Chuyện kinh thiên động địa vừa xảy ra, tại sao kẻ làm đệ đệ kia không có phản ứng, giống như chuyện đó là bình thường hơn cái bình nữa.

Dương Tử Khiêm thấy kịch vui huýt sáo một cái, Dương Tử Hi đứng gần đó nhất, lên tiếng.

“Thì ra ngươi thích phái nữ, vậy ta có thể theo đuổi ngươi!” – Từ lúc gặp đều rất lạnh lùng, nói cũng không quá ba chữ, Dương Tử Hi nói ra câu này mọi người shock đến óc.

Sư Âm nhíu mày cười khiêu khích, nhìn nàng nói.

“Có gan cứ đến.”

Dương Tử Hi mặt không lộ cảm xúc, vừa tiếp nhận xong thông tin, liền muốn thử. Đưa tay nắm chặt cổ áo Sư Âm kéo lại hôn, nhưng bị Sư Âm nhanh chóng đẩy ra, còn lấy tay lau môi.

Đào Tuyết Ương vừa bị cưỡng hôn xong, rồi bị đá sang một bên, lại tận mắt thấy cảnh này đầu óc cháy hỏng luôn rồi.

Vừa mới tiêu diệt được một con đường đầy ác quỷ, chưa kịp thở liền có kịch hay tình tay ba thể loại bách hợp. Đang có chuyện gì xảy ra??? Lương Ưu Tú thấy hoàn cảnh này quá kích thích, thà đi tìm ma quỷ chứ hắn không muốn nhớ mấy thứ này đâu.

Dương Tử Khiêm không muốn để muội muội mình bị thiên sư xinh đẹp nhưng bạo lực kia giết chết, nhanh chóng kéo Dương Tử Hi rời khỏi. Lương Ưu Tú thì lôi học tỷ tâm trí còn lơ lửng ở tầng mây nào đó. Sư Âm và Sư Phù rất tỉnh táo nên có thể tự đi. Sư Phù đã thu hồi kết giới, mọi thứ trở lại bình thường, có thể đón xe về nhà.

Đào Tuyết Ương không biết còn đang bị shock, hay do quá mệt mà vừa vào nhà Sư Âm, liền gục trên ghế sa-lông ngủ mất. Lương Ưu Tú phải đi về, nhờ hai người lo giúp học tỷ. Tỷ đệ nhà này cũng không thèm nhìn đến cái đứa ngốc đang ngủ trên ghế sa-lông kia.

Sáng hôm sau, Đào Tuyết Ương bị lạnh đến muốn đông cứng giật mình thức giấc, hắt xì một cái, ngồi dậy. Nhìn thấy Sư Âm đang ngồi một bên sa-lông trong phòng khách uống café. Thấy Đào Tuyết Ương đã thức, Sư Âm cũng chỉ lạnh nhạt liếc kẻ ngốc một cái rồi tiếp tục uống café. Đào Tuyết Ương nhớ đến chuyện hôm qua, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Nụ hôn ngày hôm qua, bất kể sống hay chết Đào Tuyết Ương cũng muốn làm rõ, đánh bạo đi tới trước mặt Sư Âm.

“Đại…đại…đại…đại sư phụ. Ngày… ngày hôm qua, chị…chị…sao lại hôn em?”

Sư Âm nhàn nhạt đưa ánh mắt nhìn Đào Tuyết Ương, lười biếng nói.

“À ~ cái đó à? Thấy khó chịu cái bộ dạng ngu ngốc của cô, muốn giáo huấn một chút.” – Sư Âm cảm thấy hôm nay thời tiết rất đẹp.

Đào Tuyết Ương như sét đánh ngang tai, đất đá bị sét đánh tan nát, bị cuồng phong cuốn đi. Nàng thật ngu ngốc, đại đại đại ngu ngốc! Sư phụ làm sao có ý tứ gì khác, ấm ức cho nàng suy nghĩ đến mặt đỏ, tim đập, thật xấu hổ. Sư phụ chỉ vì tức giận, muốn dạy bảo nàng một trận. Khoan, có gì đó không đúng có ai dạy dỗ đệ tử bằng cách lạ đời như vậy? Tại sao sư phụ lại để ý mình? Tại sao, tại sao a ~~~! Đào Tuyết Ương nội tâm đang quỳ gối, đập đầu gào thét, nhưng bên ngoài thì hóa đá.

Sư Âm nhìn Đào Tuyết Ương bị đứng hình như khúc gỗ có chút buồn cười, đứng dậy đánh vào ót kẻ ngu ngốc một cái, làm Đào Tuyết Ương hồi phục tinh thần.

“Cô thấy chán ghét sao?”

Đào Tuyết Ương bị đánh đã tỉnh táo, lại nghe thêm câu này nhớ lại một chút, chỉ có mặt đỏ, tim đập chứ chỗ nào chán ghét. Nhớ lại làm nàng một lần nữa tim đập nhanh, câm nín. Sư Âm thấy Đào Tuyết Ương không nói gì, đưa tay nâng cằm của Đào Tuyết Ương lên, hôn thêm lần nữa.

“Là chán ghét?” – Sư Âm lại hỏi.

“Sao…sao có thể…” – Đào Tuyết Ương căng thẳng, hàm răng run lên. Sư Âm lại hôn nàng, hai lần, là hai lần a ~ a ~!!

Sư Âm nở nụ cười, không biết là đang cười bản thân mình ngốc, hay là cười kẻ ngu ngốc kia.

“Cô không phải đã yêu tôi chứ?” – Sư Âm lúc đầu thấy khó chịu, muốn dạy dỗ. Nhưng nhìn cái mặt người kia, lúc xanh lúc đỏ không nhịn được muốn chọc nghẹo. Việc này cũng không phá vỡ hình tượng cao quý, lạnh lùng của Sư Âm.

Quả nhiên, mặt Đào Tuyết Ương sắp chín rồi.

“Chị hỏi là loại ‘yêu’ nào?”

“Vậy cô đối với tôi là loại ‘yêu’ nào?”

“….Bang…..”

Sư Phù không cố ý quấy rầy, nhưng không cẩn thận đá phải ghế phát ra tiếng động.

“Cứ xem em như vô hình, hai người không nhìn thấy em, tiếp tục, tiếp tục.”

– —————-

Nhất Cổ Tác Khí: cố gắng cho đến phút cuối cùng. Chắc là chú trong cuốn kinh nào đó 0.o

Trấn Tâm Trùy: có lẽ là tên một loại thần khí hình dạng như cái khuyên tai, giúp trấn tĩnh tâm linh. Chắc đồng dạng với người sống ngồi thiền loại bỏ tạp niệm.

Sẵn tiện giới thiệu 1 bộ anime tương tự truyện này ” Hunter ghost “. Ko phải bách hợp nhưng xem rất hay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 26: Tiên liêu giả tiện



*Ai tán/cưa/thả thính trước kẻ đó đê tiện*

Nghẹn nửa câu nói ở trong miệng, Đào An An không lên tiếng, tay đẩy táng dù ra giương mắt nhìn bầu trời đang mưa, ở rất xa rất xa giao nhau cùng mái nhà là một tảng mây đen âm trầm cực lớn đang trôi đến ——

“Sắp có sấm rồi.” Đào An An muốn tự mình đi trước, rồi chợt ý thức được mình bị ôm chặt vào trong lòng không thể giãy ra, quay mặt về, “Cậu là con nít à? Đừng quậy, mưa mà lớn là phải bơi về.”

“Vậy à.” Tô Nguyễn Nguyễn đứng thẳng người, quy quy củ củ bung dù, sống lưng thẳng tắp, là do thường xuyên rèn đúc, xoăn tay áo lên sẽ lộ ra đường cong xinh đẹp của bắp thịt. Nhìn nhau không nói gì, chỉ còn lại lộ trình dài đằng đẵng phải bước qua, sóng vai đi trong mưa khó tránh khỏi những giọt mưa bị gió tạt làm ướt quần áo, vậy mà cả hai vẫn rất ăn ý, ai cũng không bước nhanh hơn.

Mãi đến khi trời đổ mưa to, sấm chớp từ gầm gừ nhỏ yếu đến oanh oanh liệt liệt, tiếng trống mất trật tự nổi lên ở phía chân trời, két một tiếng, gấp dù, Tô Nguyễn Nguyễn xoay người lại khóa trái cửa, nhốt bầu trời u ám ở bên ngoài.

Vai trái ướt đẫm, chờ nàng cởi áo khoác, xuyên qua chiếc áo ngủ mỏng manh nhìn thấy được tấm lưng bên trái, nhỏ gầy xinh đẹp, chăm chú nhìn, ánh mắt mang theo nỗi tiếc hận nhìn một lần thấy thiếu một lần, Tô Nguyễn Nguyễn không có xoay người lại, máng áo khoác lên liền giống như đứng hình tại chỗ.

Ầm ầm một tiếng, rốt cuộc sấm sét cũng biểu diễn ra uy phong của nó, tiếng lùng đùng của mưa to nện xuống trần nhà bằng nhựa của siêu thị mini ở dưới lầu rõ ràng đến vậy —— có nghĩa là nhất định chưa đóng cửa sổ, Đào An An chạy đi đóng cửa sổ, suýt nữa bị gió cuốn đi, ở bên ngoài mưa to lộp bộp đánh lên mặt đất, cứ như là mưa đá, phô bày ra sức mạnh của thiên nhiên, làm cho con người biết được mình như giọt nước trong biển cả, nhỏ bé khôn cùng.

“Hi hi hi hi hi hi… Ha ha ha ha ha ha…” Bất chợt bên tai lại vang lên tiếng cười quỷ dị, là tại sao nhỉ, bắt đầu từ lúc nào thì có tiếng cười quỷ dị này quẩn quanh mãi không đi? Lần này nàng có thể khẳng định đây không phải ảo giác, quả thật có người ở bên tai cười với nàng, như là nữ quỷ dọa người trong phim ma.

Đột nhiên nàng tỉnh táo lại, tiếng cười này là của nữ —— đúng vậy, không giống giọng nói phân không rõ nam nữ nhắc nhở nàng nhảy sông. Giọng nữ? Nàng lạnh nhạt chất vấn tiếng cười kia ở trong lòng: “Ngươi là ai?”

Không ai trả lời, tiếng cười vờn quanh tứ phía không ngừng tấn công.

Lạch cạch một tiếng đóng cửa sổ, tiếng cười từ từ yếu đi.

Vỗ vỗ trán, nàng có dự cảm không tốt, nhưng mà với tình hình hiện tại cũng không biết thế nào mới là tốt, đành đảo mắt về liếc nhìn Tô Nguyễn Nguyễn vẫn không nhúc nhích, lồng ngực liền bị ép chặt không thở nổi —— Tô Nguyễn Nguyễn nãy giờ chỉ có một mình, bên ngoài là tiếng sấm, Tô Nguyễn Nguyễn sợ sấm.

Khoảnh khắc thông suốt tin tức này, tay nàng đã đặt lên eo Tô Nguyễn Nguyễn, từ đằng sau ôm lấy nàng, giống như ngày hôm nay Tô Nguyễn Nguyễn ôm lấy nàng, miệng lẩm bẩm những câu an ủi khô khốc: “Không cần sợ.”

“Tôi một chút cũng không sợ, tôi một chút cũng không sợ.” Tô Nguyễn Nguyễn xoay mặt qua, “Ai cho phép cô ôm tôi?” Ngoài miệng vẫn mạnh mẽ, gỡ cánh tay nàng ra, tự mình đi rót nước uống, ngồi lên sofa, bắt chéo chân chơi điện thoại di động, vứt Đào An An đứng tại chỗ bất động, cũng không nhìn tới nàng, mặc cho bên ngoài sấm chớp có to đến thế nào, nước mưa quét qua trần gian thế nào, nàng vẫn bất động.

Chỉ là tỏ ra một chút xíu khó chịu, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, Tô Nguyễn Nguyễn liền thoáng nhìn qua Đào An An, Đào An An nhúc nhích rồi, đi ra cửa gọi điện thoại, nói cho Kiều Tây Lộ tối nay không về giúp đỡ mình báo danh như nào như nào, cũng không nói nhiều, cho đến khi Đào An An quay lại, nàng lập tức cúi đầu làm bộ mình không có nhìn Đào An An.

“Cậu nhớ rõ hôm 1 tháng Tư chứ?” Đào An An ngồi đối diện, hai tay giao nhau.

“Ờ, thế nào?”

“Tối đó tớ ngủ có ngáy không?”

“Hả?” Câu hỏi đến quá bất chợt, Đào An An ngáy hay không ngáy sao nàng biết được?

“Không, ý tớ là —— ngày thứ hai tớ qua ngủ với cậu đó, tớ sợ mình ngáy to.” Đào An An nói bừa, vì vậy Tô Nguyễn Nguyễn tự hỏi một hồi, lắc đầu: “Lần đó tôi uống hơi nhiều không nhớ rõ.”

“Vậy à.”

Tháng Tư đó, Tô Nguyễn Nguyễn làm việc bán thời gian, quay phim tuyên truyền cho một thôn nhỏ nông gia nhạc*, kéo vài người đi theo, trong đó bao gồm Đào An An – không giới hạn, xưa nay Đào An An luôn bôn ba làm đủ loại bán thời gian, cho nên cũng mang nàng theo, trong một ngày quay không thể xong, buổi tối ngủ lại trong thôn, xã hội mới công nghệ hiện đại hóa nông thôn cũng sạch sẽ sáng sủa, người phụ trách mời mọi người ăn cơm.

*Chỉ cuộc sống điền viên vui vẻ

Ai cũng không biết ngày 1 tháng Tư là sinh nhật của Tô Nguyễn Nguyễn, sinh nhật rơi vào Cá tháng Tư khiến cho Tô Nguyễn Nguyễn ngại thừa nhận, Đào An An biết, chỉ nhẹ chúc một câu sinh nhật vui vẻ liền giống như bật một công tắc khó lường nào đó, Tô Nguyễn Nguyễn uống hơi nhiều, say lướt khướt, không biết là bị ai cõng về, cũng đương nhiên buổi tối phải ngủ chung với cô gái khác.

Con gái cùng đi không nhiều lắm, vì vậy Đào An An gánh chịu trách nhiệm chăm sóc nàng, một đêm không ngủ, ngày hôm sau hai mắt như gấu trúc, thoáng nhìn giống như tu tiên đắc đạo lập tức phi thăng lên trời. Tinh thần Tô Nguyễn Nguyễn cực kỳ tốt, ngày hôm sau hoàn thành hơn một nửa bộ phận cần thiết, người trong thôn cũng không có yêu cầu gì, bị cắt còn một phút đồng hồ mà được chiếu lên đài truyền hình Huyện cũng tốt rồi, ngày thứ ba mọi người trở về, tâm lý Đào An An không như trước nữa.

Cũng trong tối hôm đó có một chuyện lớn xảy ra, hôm nay nàng hỏi muốn xem xem Tô Nguyễn Nguyễn còn nhớ hay không, kết quả Tô Nguyễn Nguyễn hai mắt tối sầm cái gì cũng không nhớ rõ, nàng hỏi vòng vo cũng không có kết quả, đúng là con người bạc tình.

Nhưng mà oán giận thì oán giận, ai mà biết được lúc đó không phải là uống say nói bừa? Nhưng mà Đào An An xác định đó không phải nói bừa mà là Tô Nguyễn Nguyễn đang ám chỉ cái gì, nội dung ám chỉ, trong lòng hai người đều biết rõ, ai cũng không thể phá vỡ, ai cũng không thể chỉ ra, sợ ai nói trước liền rơi vào thế xấu, bị vây trong bất lợi, cũng chính là đạo lý tiên liêu giả tiện.

Đào An An tự nhận mình đã thấu triệt việc bản thân không còn sống, dù cho tỏ tình cũng chẳng có ích lợi gì, qua một trăm ngày sau nàng liền tan thành mây khói hoặc là đầu thai luân hồi, mà Tô Nguyễn Nguyễn thì sao? Người ta đâu có giống như nàng vô duyên vô cớ ra bờ sông chạy cho chết đuối, đương nhiên là sống vô cùng tốt, vết bánh xe của cuộc đời in dấu trên con đường thẳng tăm tắp, về sau ra nước ngoài du học, sau đó mạ một tầng sáng chói trở về. Mặc dù bị tâm lý phản nghịch quấy phá không chịu xuất ngoại, ở lại Lục đảo cũng là một mảnh đất, cũng là dân địa phương, người bên ngoài đến Lục đảo đều được sắp xếp cường điệu xuất thân một chút, xuất thân tốt đến Lục đảo thì như là hòa hợp một thể với người địa phương, người ta nói dân Lục đảo kiêu căng, coi thường người bên ngoài, mọi người cứ một mực đổ xô tới Lục đảo giống như con vịt chui vào lồng kêu lên quạc quạc quạc phân tích, mà người Lục đảo chỉ lạnh nhạt nhìn.

Nếu Đào An An ở lại Lục đảo sẽ rất cực khổ, cả đời đều phải ngẩng đầu nhìn tiền nhà và giá phòng, còn có an sinh xã hội này này nọ nọ một đống vấn đề, mà quay về quê nhà thì có thể cầm lấy tiền lương ấm no trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Ngay từ lúc bắt đầu nàng đã cách Tô Nguyễn Nguyễn quá xa rồi, hiện tại còn có khoảng cách giữa sống và chết, liền càng khó khăn.

“Vậy ngủ thôi, ngày mai cậu có lớp.” Đào An An cũng lấy điện thoại ra, cúi đầu vuốt vuốt, không có gì hay để vuốt, đối với việc sử dụng ba thứ công cụ này nàng luôn luôn không thuận buồm xuôi gió như người khác, nhét qua một bên, thoáng nhìn Tô Nguyễn Nguyễn đang trầm tư, bày ra tạo hình tác phẩm điêu khắc kinh điển The Thinker, tóc xõa một bên, cả người trở nên dịu dàng.

===

Hoàn thành 19/10 – Sửa lần cuối 19/11/2020


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.