Từ sau lễ hội thất dạ thì Mikey ở làng này cũng đã hơn 1 năm rồi. Thiếu niên 19 tuổi vẫn nhỏ bé như xưa, trên môi là nụ cười điềm đạm không chút ưu tư.
/Mấy đứa thắt tóc cho Mikey xong chưa đấy ?/
Ivor vén rèm che cửa của phòng Mikey lên rồi ló đầu vào để xem thử, vì tóc của Mikey dài ra rất nhanh lại thêm việc mấy bé gái trong tộc rất thích cho nên hầu như sáng nào chúng cũng ỉ ôi xin mẹ tạt qua rồi cùng nhau tết tóc cho em. Ban đầu Mikey bảo cột lên là được nhưng lũ trẻ lại không chịu, chúng bảo là chúng muốn thắt tóc cho em nên em cũng ngồi yên cho chúng thắt tóc.
Hôm nay Ivor và em sẽ cùng với lũ trẻ ra ngoài, em lo lắng nhìn bọn trẻ đang nhoi nhoi trên xe ngựa rồi nhìn Ivor đang dắt ngựa đi lại gần.
“Sao thế, em đang lo gì à ?”
Anh vén tóc ra sau tai của em rồi chỉnh lại khăn che mặt cho em, da của Mikey không thể ra nắng lâu cho nên ra ngoài lúc nào cũng phải ăn mặc cho kín kẽ. Em lắc đầu rồi lại gật đầu khiến Ivor có chút thắc mắc.
“Em lo cho bọn nhỏ à ?”
Em mím môi rồi chầm chậm gật đầu, anh xoa cằm rồi bảo em đừng có quá lo lắng vì bản thân lũ trẻ cũng không yếu ớt như thế, Mikey trừng mắt nhìn Ivor rồi xoay người bỏ vào xe. Một dân làng thấy thế thì cười bảo Ivor đừng ghẹo Mikey quá nhiều kẻo lại bị đánh thì lại khổ lắm đấy, Ivor nói là anh bị đánh thì cũng không sao vì anh chỉ sợ em bị đau tay mà thôi.
Mikey vén màn ra lườm anh rồi sau đó buông nó xuống khiến Ivor và người kia cười ha hả, Mikey sau khi mở lòng với anh thì tính tình giống hệt như trẻ con vậy ấy, dễ giận mà cũng dễ hết, thi thoảng còn làm anh cứng họng mấy lần cơ nhưng nói chung thì em vẫn rất đáng yêu và dễ dỗ.
/Rồi, giờ tụi mình sẽ đi ra ngoài làng, mấy đứa nhớ chăm sóc Mikey nhé./
/Anh Ivor yên tâm, anh Mikey sẽ được bọn em chăm sóc./
Mikey nghe bọn họ cười khùng khục thì bất đắc dĩ vô cùng, tên Ivor này tốt thì tốt thật nhưng đôi khi ngứa da là lại chọc em điên lên, mọi khi bị chọc thì em sẽ phũ phàng bơ đi hoặc là đập tên này một trận, anh ta khi đã chọc em rồi mà thấy sắc mặt em không đổi là lại tiếp tục làm trò con bò đến khi nào mặt em tối lại mới nhanh chóng chìa mặt ra cho em đánh.
Anh ta bị rồ à ?
Ấy vậy mà lũ trẻ lẫn mọi người trong làng lại cho rằng Ivor là đang theo đuổi em mới ghê chứ, theo đuổi gì mà cứ chọc em giận lên vậy đã vậy còn đầu têu cho lũ trẻ chọc chung nữa….
/Về nhà rồi chép 10 lần 10 bài thơ anh dạy nhé, đứa nào không chép là bị tét mông./
Đương nhiên là em có cách để trị lũ ranh con này rồi, bọn trẻ nghe được thì rụt cổ lại sau đó giương đôi mắt cún con ra mà xin xỏ em, em nghiêm túc quay mặt ra chỗ khác rồi sau đó nghe bọn trẻ rầu rĩ than thở.
Sau khi đến làng được một thời gian thì em đã trở thành thầy dạy chữ cho bọn trẻ, lý do là vì cha mẹ chúng thấy bọn trẻ sẽ rất ngoan mỗi khi gặp em mà em thì lại có thể khiến chúng ngoan ngoãn làm bài tập cho nên dần dà thì mấy cô chú trong làng cũng giao cho em việc dạy lũ trẻ học luôn.
Ivor nghe tiếng cười đùa trong khoang xe thì cố ý cho ngựa đi chậm lại, anh nhìn khung cảnh bên ngoài sa mạc rồi sau đó âm thầm đánh giá. Khí hậu bây giờ tuy oi bức và nóng rẫy nhưng vẫn dư sức để lũ trẻ trải nghiệm cảm giác gió cát quấn thân.
Việc đưa lũ trẻ ra ngoài trải nghiệm gió cát sa mạc chính là phong tục của làng bọn họ. Mỗi lần đưa lũ trẻ đi ra ngoài thì người đi theo sẽ chính là một thú tộc mạnh nhất của làng cùng với một người nữa để chăm sóc việc ăn uống cho lũ trẻ và Ivor với Mikey chính là người phụ trách chuyến đi lần này.
Nếu là Mikey thì cơm nấu sẽ rất ngon cho coi chưa kể đến là bọn trẻ sẽ còn ngoan ngoãn tụ lại một chỗ nữa chứ, Ivor nghĩ thế là có nguyên nhân cả, Mikey là kiểu người có vẻ đẹp trung tính đã đành mà tính cách của em thì lại dễ gần cho nên rất dễ kết bạn với mọi người.
Vậy ẻm bảo là ẻm rất khó gần và dữ dằn… Ivor liên tưởng đến hình ảnh một con mèo nhỏ giơ đệm thịt mềm mềm lên dọa người rồi ho khan, ừ thì em khó gần, siêu siêu khó gần luôn.
Achoo !
Lũ trẻ nhìn em hắt hơi mà lo lắng hỏi em bị bệnh sao, em lắc đầu rồi tiếp tục kể chuyện cho lũ trẻ, chuyện em kể đó là việc em đã đánh bại các đối thủ trước đây của mình thế nào, lũ trẻ của làng vốn dĩ yêu thích những câu chuyện như vậy nên cứ mỗi lần em kể là lại sáng hết cả mắt, có đứa còn muốn trở nên mạnh mẽ giống em, em cốc đầu đứa nhỏ đó rồi bảo đánh nhau là không tốt.
/Vậy tại sao Mikey lại đánh nhau ạ ?/
/Vì để bảo vệ mọi người nha./
/Vậy nếu người khác động vào gia đình và bạn bè của em thì em có quyền đánh người ạ ?/
/Thật ra thay vì đánh lộn thì anh nghĩ mấy đứa nên chơi chiêu…/
/Chơi chiêu là gì ạ ?/
/Khi nào mấy em lớn rồi thì anh nói cho nghe./
Em đảo mắt ra chỗ khác rồi nghe tiếng tụi nhỏ ề ra bất mãn, bọn nhỏ vốn dĩ là con cái của các thú tộc thiện chiến cho nên mấy việc đánh nhau này bọn nhỏ thật sự rất là thích nghe rồi nhưng anh Mikey bảo nó không tốt thì chắc là không tốt thật rồi.
/Đến nơi rồi mấy em./
Xe ngựa dừng lại ở trên một đồi cát, em đi xuống trước thì nhíu mày nhìn khung cảnh chói chang trước mắt, sa mạc vào ban trưa thật sự rất rất nóng thế nhưng lũ trẻ tăng động thì lại chẳng hề sợ hãi mà lao ra ngoài, em hô lên kêu bọn trẻ đừng lăn mình trên cát rồi túm một bé gái lại để đội mũ và khăn lên.
“Em cứ để chúng lăn lộn đi, lũ trẻ phải như vậy mới tốt.”
Ivor đi lại nói chuyện với em, em nhàm chán tạo ra đá viên rồi bỏ vào bình nước uống cho mát. Nhiệt độ nóng bức như vậy khiến cho em phải uống nước liên tục để giữ ẩm, Ivor sau khi biết em là nhân ngư thì trên xe cũng đã chuẩn bị sẵn một thùng gỗ đựng đầy nước rồi.
Em uống một ngụm nước nữa rồi nhảy xuống xe để đi cùng lũ trẻ, mong là lũ trẻ đừng chạy loạn đi đâu cả.
~0~
Kawata Nahoya thề là cậu sẽ xiên chết Draken ngay sau khi về trại. Mẹ nó, đang yên đang lành thì lại bắt đi dò xét địa hình mà thời tiết ở đây lại còn khô nóng nữa chứ.
Inui đi đằng trước thì vẫn bình tĩnh mà nhìn xung quanh, bọn họ đến đây là để truy tìm vết tích của Sương Quả. Sương Quả chính là thứ quả được tạo ra do sương sớm trên sa mạc tạo thành, nó có tác dụng là phục hồi gân cốt và làm dịu đi hỏa độc.
Mà nhắc đến sương thì mẹ nó lại càng muốn chửi. Thứ Sương Quả ấy chỉ tồn tại ở cái.sa.mạc.này ! Nahoya bóp trán mà rủa thầm, Touman cũ bọn họ hơn 1 năm trước tự dưng lại bị Phạm Thiên truy sát toàn diện, lý do không rõ, nguyên nhân cũng không rõ cho nên bọn họ không hẹn mà mang theo gia đình đến nhà Pa để tạm thời trú ẩn.
Kết quả là gặp Draken, Shinichirou và Baji cũng ở đó. Draken giải thích rằng vì để bảo vệ bọn họ mà Mikey bây giờ đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Izana rồi, bọn họ bị truy sát vô cớ là vì Mikey đột ngột mất tích. Tự nhiên bị truy sát vì sự mất tích của một người đương nhiên là khiến cho các thành viên của Touman hỗn loạn hết cả lên nhất là Chifuyu vừa chứng kiến mẹ mình suýt bị giết chết trước mắt mình.
Cãi nhau hỗn loạn một hồi Draken cũng kêu cả lũ phải bình tĩnh. Gã nói rằng việc Mikey mất tích hoàn toàn không phải do em chủ động mà là do Y/n – gián điệp của tổ chức XXX gây ra, gã thở ra một hơi rồi bảo rằng mình rất tiếc về việc mẹ của Chifuyu bị ám sát thế nhưng trên dưới Phạm Thiên lần này đã thực sự phát điên rồi, Phạm Thiên truy sát bọn họ chính là muốn ép phải Mikey trở về.
Chifuyu nghe thế thì rống lên một tiếng rồi đi về phòng, anh em Kawata trầm ngâm một hồi rồi hỏi Draken định làm gì tiếp theo, nếu Phạm Thiên đã truy sát rồi thì bọn họ có phải là nên chống cự lại không ?
Draken trầm mặc gật đầu rồi bảo rằng gã cùng Shin và Baji đã lập ra một băng mới để đối địch với Phạm Thiên rồi, dù chỉ mới thành lập nhưng ảnh hưởng thì lại không tồi.
Anh em Kawata nhìn nhau một cái rồi quyết định sẽ tham gia vào băng mới, Draken rất biết ơn bọn họ rồi sau đó suốt 1 năm trời băng của họ liên tục làm rất nhiều nhiệm vụ và đi làm nhiều cuộc đàm phán thì mới miễn cưỡng chống chọi lại sự truy sát của Phạm Thiên.
Chifuyu sau khi bình tĩnh hơn thì cũng quyết định gia nhập vào băng, Draken lúc này mới nhớ đến bình máu mà Mikey đưa mình ở Thiên Đảo, gã đưa cho Chifuyu bình máu đó rồi kêu cậu mau cho mẹ mình uống, kết quả là mẹ của Chifuyu phục hồi lại hoàn toàn và khuyên Chifuyu nên cẩn thận trong việc lựa chọn đường đi, Chifuyu nắm tay mẹ mình rồi xoay người gia nhập vào đội của Draken.
Thế là Touman cũ cũng một lần nữa tề tựu lại với nhau.
Và nhiệm vụ lần này là do một thương nhân giao cho, ông ta đã bị dính hỏa độc trong một lần đi công tác và chỉ có Sương Quả mới có thể làm dịu được hỏa độc mà thôi, thế là Shinichirou quyết định giao nhiệm vụ này cho nhóm Touman cũ thực hiện.
Bọn họ đến đây được nửa năm rồi mà tin tức về Sương Quả chỉ là con số không tròn trĩnh, Draken thở dài kêu Nahoya và Inui đi thám thính xa hơn một chút xem sao cho nên Nahoya ngoài cười trong không cười mà rủa thầm Draken hàng chục lần.
Nhưng ngờ đâu họ lại thấy một lũ trẻ thú tộc đang chạy nhảy trên đồi cát. Nahoya nghĩ rằng bản thân đi ra ngoài thám thính đã là điên lắm rồi nhưng ai ngờ lại còn có lũ điên hơn mà chơi đùa trên đống cát.
Thế nhưng lỡ như lũ trẻ đó biết gì về Sương Quả thì sao ? Nahoya và Inui đánh mắt ra hiệu rồi cùng nhau đi đến đó.
Mikey thở hồng hộc mà tóm lũ trẻ lại, tụi nhỏ ha ha cười lớn rồi sau đó kéo kéo tay áo của em.
/Anh Mikey ơi, có mấy người đang nhìn anh kìa./
/Hả, người nào ?/
Em xoay đầu nhìn lại, ủa, sao dòm bộ đồ nhìn quen vậy nhỉ ? Ivor nhíu mày đi lại chỗ của em rồi kêu em đứng sau lưng mình. Em thử ló đầu nhìn thử thì điếng người.
Sao Smiley và Inui lại ở đây ?
Hai người kia cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy cựu tổng trưởng của mình đang ở đây.
~0~
Từ rày đến cái làng này chấp niệm về baby của Mikey hoàn toàn bị ảnh hưởng :3.
Nuôi tóc dài để về sau con gái thắt hộ ?.