Sau khi mua dải lụa trắng kia, Khê Lan Tẫn cũng không còn dư bao nhiêu linh thạch để mua đồ.
Nhưng ngoại trừ dải lụa trắng đó thì hắn cũng không có hứng thú với cái gì khác, chậm rãi ra khỏi con phố kia cùng Tạ Thập Đàn, hắn cũng không hỏi Tạ Thập Đàn muốn đến thành Vọng Tinh làm gì, dù có hỏi chưa chắc gì tiểu Tạ chịu nói.
Chậc chậc, tu chân giới đúng là lạnh lùng, tiểu Tạ cũng thật lạnh lùng.
Sau khi rời khỏi con phố mua bán kia, Khê Lan Tẫn hỏi một tu sĩ qua đường xem gần đây có chỗ nào vui vẻ hợp để chơi bời không. Hắn đang định đi qua đó thì đột nhiên nhớ ra trên tay mình còn buộc một sợi dây thừng, hắn cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình.
Suýt chút nữa hắn đã quên có một sợi dây thừng trắng tàn hình trói mình và tiểu Tạ lại với nhau.
Khê Lan Tẫn giơ cổ tay lên, có hơi khó xử: “Tiểu Tạ, chẳng phải ngươi cũng có chuyện mà ngươi muốn làm sao? Có tiện đi chung với ta không?”
Tính cách của tiểu Tạ lạnh như băng, lạnh lùng cô độc, có vẻ như sẽ không thích nơi ồn ào, cũng không thích đồng hành với người khác, tự dưng lại có thêm một cái đuôi không thể cách quá xa như hắn, có lẽ trong lòng y rất khó chịu.
Y đặc biệt đến thành Vọng Tinh làm việc mà lại còn phải dẫn theo hắn, chắc chẳng vui vẻ gì.
Hắn chỉ thầm nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Tạ Thập Đàn lại gật đầu, nói: “Tiện đường.”
Nếu đến đây để nghe ngóng tin tức thì tất nhiên phải đến nơi sầm uất một chút, đó là nơi trao đổi tin tức nhiều nhất.
Khê Lan Tẫn phát ra một tiếng “a” kéo dài rồi cười rộ lên: “Vậy chúng ta đi thôi, khi nãy ta đã hỏi thăm được nơi thích hợp để tiêu khiển nhất trong thành chính là Thiên Lý lâu.”
Cái tên Thiên Lý lâu này rất nổi, dưới trướng của Thiên Lý Thuận Phong Hành.
Trên đời này có hai nơi lập dị nhất, một nơi là thương hội Vạn Bảo, hai là Thiên Lý Thuận Phong Hành, lúc Khê Lan Tẫn đưa Tạ Thập Đàn đến thành Nhân Tiên, hắn đã nghe Lão Hồ nói qua.
Thương hội Vạn Bảo có đủ loại của quý vật lạ, chỉ cần bỏ tiền ra, bọn họ có thể đưa ra được bảo vật xứng tầm, trong các thành trì lớn đều có nhà bán đấu giá của họ.
Thiên Lý Thuận Phong Hành thì còn thần bí hơn.
Tổ chức này trải rộng trên khắp mọi lục địa, có phương pháp tình báo đặc biệt, bên trong các môn phái lớn nhỏ đều có tai mắt của họ, thế nên thường xuyên có được tin tức về các vụ bê bối của các tông phái.
Tương tự như chuyện đại trưởng lão cặn bã của Vấn Tình tông thay lòng đổi dạ yêu tiểu đồ đệ bị đạo lữ đuổi giết ba ngàn dặm; hoặc lão tông chủ già mà chưa chết của Vô Cực môn là cái thứ bại hoại, cháu trai thật ra là con trai, sau khi biết chuyện thì cha con xích mích; hoặc chuyện đại đệ tử của Huyền Băng lâu và đại đệ tử của môn phái kẻ thù không đội trời chung ăn nằm với nhau, đã vậy còn bị sư phụ hai bên bắt gian tại giường.
Không có gì mà bọn họ không dám đưa tin tức cả.
Có thể nói là trụ cột tinh thần số một của tu chân giới.
Bọn họ linh thông tin tức, chạy trốn rất nhanh, người đứng sau của tổ chức lại thần bí khó lường, không hề lộ mặt. Những tiên môn bị dèm pha kia tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì cả.
… Nói ngắn gọn, đó tiểu đội săn tin tức của tu chân giới.
Nếu họ đã trâu bò như vậy, tai tiếng nhà ai cũng dám tung ra, vậy thì nói không chừng bọn họ cũng dám tung cả chuyện xấu của Vọng Sinh Tiên tôn.
Khê Lan Tẫn rất cần ké chút danh tiếng của Tạ Tiên tôn để bảo toàn mạng sống, hắn rất cần bọn họ.
Giả sử như đang ở trong giới giải trí thì Vọng Sinh Tiên tôn chính là đỉnh lưu của đỉnh lưu, những tờ lá cải muốn săn tin có lẽ sẽ vô cùng cam chịu phối hợp.
Thiên Lý lâu nằm trên trục đường trung tâm của thành Vọng Tinh, là một tòa lầu nhỏ ba tầng sơn đỏ tuyệt đẹp, ngoài những tu sĩ lui tới thì còn có cả người phàm, thậm chí thi thoảng còn có thể thấy người có cái sừng thật dài trên đầu.
Đúng là khu đô thị hài hòa của giới tu chân, Khê Lan Tẫn nghĩ thầm. Hắn đẩy rèm ra bước vào xem thử, hóa ra là một nơi uống trà nghe kể chuyện.
Nghĩ lại cũng có thể hiểu được, cổ đại không giống với giận đại, có thể xem tin tức, xem video. Đối với tu sĩ mà nói, lâu lâu muốn giải tỏa buồn chán, muốn trao đổi tin tức, nói chuyện phiếm với đạo hữu thì nơi thích hợp nhất có lẽ là quán trà.
Hôm nay còn có thể nghe người kể chuyện nói về đủ loại trên trời dưới đất,
Khê Lan Tẫn lấy ra chỗ linh thạch cuối cùng trên người mới mua được chỗ ngồi. Tạ Thập Đàn và hắn cùng nhau bước lên lầu hai, chỉ kêu một ấm trà, ngay cả hạt dưa cũng cầm theo từ ngoài vào.
Tiểu nhị im lặng nhìn hai người vài cái, thật sự không ngờ hai người trông có phong thái hơn người này lại móc không ra một khối linh thạch.
Khê Lan Tẫn không biểu cảm ngồi cắn hạt dưa, không thèm chú ý đến cái nhìn của tiểu nhị, vờ tập trung nhìn lên chính giữa sân khấu.
Tu sĩ bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện, trao đổi về những chuyện lớn xảy ra gần đây ở tu chân giới. Tuy lúc bọn họ nói chuyện đều bày kết giới cách âm, nhưng dường như kết giới đó không có tác dụng, câu chuyện của bọn họ đều lọt vào tai của Khê Lan Tẫn.
“Bí cảnh Hoa Nam sắp mở ra rồi, ngươi có đi không?”
“Đương nhiên phải đi rồi, ta bị kẹt ở trung kỳ Trúc Cơ mười năm rồi, biết đâu đến đó có thể gặp được cơ duyên, tìm được điểm đột phá.”
“Mặc dù bí cảnh Hoa Nam không cho những người dưới kỳ Kim Đan bước vào nhưng cũng không phải là bí cảnh tầm thường, bên trong đó biến hóa đa đoan, rất là nguy hiểm…”
“Không sao, một kẻ tán tu như ta thì có gì phải lo lắng đâu, lỡ như bất hạnh chết ở trong đó cũng không lo chuyện sau này.”
“Nói bậy nói bạ gì vậy, chẳng phải ta đang lo lắng cho ngươi sao?”
“Ngươi… Tự dưng nói gì vậy?”
Khê Lan Tẫn không kìm được mà lén nhìn hai người đang nói chuyện bỗng nhiên bắt đầu thổ lộ tấm lòng.
Lúc vừa liếc mắt sang thì người kể chuyện đã chậm rãi bước lên sân khấu, thi lễ với từng người phía dưới, cười nói: “Các vị quan khách đợi lâu rồi, sáng nay đã kể về môn chủ Giang Tẩm Nguyệt, phản bội Đàm Nguyệt tông, tự lập môn phái Chiết Nguyệt môn, tiếp theo đây sẽ kể về sư đệ không ai không biết của Giang môn chủ, chính là Vọng Sinh Tiên tôn, Tạ Thập Đàn!”
Muốn kể về Tạ Thập Đàn sao?
Khê Lan Tẫn lập tức dồn hết sự chú ý, chăm chú lắng nghe, thầm chuẩn bị sổ tay để ghi chép những chuyện quan trọng.
Muốn đồn thổi xì căng đan tình ái thì phải quan trọng tiểu tiết.
Mấy vị đại năng có thanh danh hiển hách của tu chân giới, ai không phải là truyền thuyết dân gian nghe mãi không chán. Danh hào Vọng Sinh Tiên tôn vừa thốt lên, những người ở dưới đã lập tức khen hay.
Các tu sĩ trong trà lâu đang nói chuyện với nhau nghe thấy chuyện kể về Tạ Thập Đàn thì cũng quay lại nghe, nhưng không có ai nói đến chuyện Vọng Sinh Tiên tôn đang trọng thương mất tích.
Xem ra những người kia bí mật ám sát không thành công nên bưng bít tin tức, lén tìm tung tích của y.
Chúng biết y chưa chết, nhất định đang đứng ngồi không yên.
Sắc mặt Tạ Thập Đàn bình tĩnh, miết nặn chén trà nhỏ, im lặng nghe âm thanh trên sân khấu.
“Nhắc đến năm đó, lúc tu sĩ Luyện Hư Tạ Hàm Trạch của Đàm Nguyệt tông đang du lịch tứ phương, trong bí cảnh vô tình gặp được thần thú Thiên Lang bèn kết nên duyên, phu thê ân ái vài năm thì sinh hạ một người con, đặt tên là Thập Đàn.”
Khê Lan Tẫn nịnh hót: “Ồ.”
Người kể chuyện mở quạt xếp, dường như có tiếng sấm yếu ớt vang lên theo lời kể, bầu không khí rất tốt: “Tiếc thay giai nhân bạc mệnh, ngày đó sấm chớp đùng đoàng, lúc Tạ Thập Đàn được sinh ra, Thiên Lang cũng theo đó mà đi. Tạ Hàn Trạch vô cùng đau buồn, từ đó về sau trở nên ngu đần, sống một mình cùng con ở Yên Xích Phong, Đàm Nguyệt Châu, tự dạy dỗ con nhỏ, phụ từ tử hiếu, đau xót mới dần phai đi.”
Khê Lan Tẫn: “À!”
Giọng của người kể chuyện bỗng trầm xuống, âm thanh ủ dột: “Thế nhưng, vào một đêm của mười ba năm sau, tiếng chuông tang đột nhiên vang vọng Đàm Nguyệt tông, hồn đèn của Tạ Hàm Trạch bị tắt, lúc tông chủ của Đàm Nguyệt tông dẫn người đến, chỉ thấy Tạ Hàm Trạch ngã xuống đất, thiếu niên bên cạnh cầm mũi kiếm nhuốm máu… thân người khó ngăn được thú tính, thiếu niên Tạ Thập Đàn đánh mất lý trí, thế mà lại tự tay giết phụ thân ruột thịt của mình!”
Những người phía dưới cũng cúi đầu hít thở.
Cũng không phải vì khiếp sợ trước lời đồn này, mà là khiếp sợ lời nói của tên kể chuyện này.
Mấu trăm năm trước, mối họa Ma Tổ kết thúc, Tạ Thập Đàn tính xổ với từng tông phái lớn, sau khi máu nhuộm đỏ bậc thềm, những kẻ nói Tạ Thập Đàn sai đều câm như hến.
Chuyện Tạ Thập Đàn giết cha chính là lời đồn mà tất cả mọi người đều biết.
Có lẽ vì có một nửa huyết mạch của Thiên Lang nên khiến cho y mất lý trí, không nhận lục thân, khát máu tàn nhẫn… tuy thần thú là thần thú, có thần tính nhưng cũng có thú tính tàn bạo.
Dưới đài trở nên ồn ào, người kể chuyện trên sân khấu thấy thế, tiếp tục nói: “Tông chủ của Đàm Nguyệt tông cũng không vứt bỏ thiếu niên Tạ Thập Đàn, mà đưa y về Đàm Nguyệt tông, dốc lòng nuôi nấng. Lúc thiếu niên, Tạ Tiên tôn đã bộc lộ tư chất trời ban không giống người thường, trở thành nhân vật kính ngưỡng yêu mến của các sư huynh tỷ đệ muội.”
Tạ Thập Đàn rất ít khi nhớ lại chuyện xưa, có lẽ vì sâu khi bị thương thần hồn không ổn, khi nghe được câu này dưới miệng lưỡi lưu loát của người kể chuyện, ký ức giống như trà trong chén, bắt đầu gợn sóng.
Trong tiếng sấm ầm ầm, đám người đỏ mắt nhào lên Yên Xích Phong, muốn rút huyết mạch thần thú trong người y.
Hay là trong Đàm Nguyệt tông, ánh mắt từ khắp nơi nhìn y đều là sợ hãi, căm hận, hoảng hốt.
Quả nhiên là “kính ngưỡng yêu mến”.
Cho đến khi âm thanh của người bên cạnh cắt ngang những ký ức kia.
Hơi nước khiến y khôi phục bình tĩnh.
Tạ Thập Đàn nghe người bên cạnh nhỏ giọng nói thầm: “Tạ Thập Đàn cũng đáng thương được.”
Đáng thương?
Đây là lần đầu tiên y nghe được đánh giá như vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, lông mày hơi nhíu lại.
Khê Lan Tẫn cho rằng y đồng ý với suy nghĩ của hắn, cái miệng nhỏ lại bắt đầu liên thanh: “Ngươi cũng hiểu đó, tiểu Tạ, người ta cũng đâu có làm gì sai.”
Tạ Thập Đàn lặp lại lần nữa: “Đâu có làm gì sai?”
Khê Lan Tẫn suy tư, chân thành nói: “Ngươi nghĩ đi, ngoại trừ lời đồn giết cha kia thì còn có lời đồn nào như Tạ Thập Đàn mất lý trí, nổi điên giết người không? Không có. Những tin bịa đặt này chỉ để tạo lời đồn bậy bạ, nghe nhiều riết quen, trông Tạ Tiên tôn cũng không giống như người sẽ lên tiếng giải thích, cũng có thể là khinh nên không giải thích, thế nên ta cảm thấy, trong việc này tất có ẩn tình.”
Hắn phân tích rất rõ ràng rất có lý, cũng không biết vì sao, trong lúc vô thức hắn vô cùng thiên vị Tạ Thập Đàn.
Tạ Thập Đàn hờ hững nói: “Vậy nếu như đúng là y đã giết cha mình thì sao?”
Khê Lan Tẫn không do dự đáp: “Vậy chắc chắn y có cái lý của y, loại người như Tạ Thập Đàn, làm việc gì cũng có nguyên nhân, nếu là có lý thì đừng nói là giết cha, cho dù có giết hết tất cả mọi người trong thiên hạ, ta cũng hiểu được.”
…. “Ta cảm thấy không sao cả, loại người như đệ, làm việc gì cũng có nguyên nhân, nếu có lý, thì đừng nói là giết cha, cho dù đệ có tàn sát hết tất cả mọi người trong thiên hạ này, ta cũng hiểu được.”
Hai giọng nói chồng lên nhau, dường như chẳng sai chữ nào.
Từ lúc thức tỉnh đến giờ, lần đầu tiên trên khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của thiếu niên áo trắng xuất hiện một biểu cảm khác.
Khê Lan Tẫn nói liên tục một hồi, hắn có hơi khát nước, rót một chén trà, đang chuẩn bị uống thì bỗng nhiên cổ tay bị người ta nắm chặt lấy.
Hắn hơi sửng sốt: “Ngươi cũng muốn uống sao…”
Giọng nói thoáng khựng lại, hắn cảm giác hô hấp của thiếu niên rất nặng, giống như phong ba đột kích trước mặt biển, hắn không khỏi thấp giọng hỏi: “Tiểu Tạ?”
Tạ Thập Đàn càng siết chặt tay hơn, từng chữ giống như khoét ra từ trong lòng: “Là ai đã dạy ngươi những lời này.”
Sức lực kia rất lớn, không giống như lần Tạ Thập Đàn vừa tỉnh lại hồi trước. Khê Lan Tẫn bị siết rất đau, khẽ hít hà.
Chuỗi hạt châu trên cổ tay dường như cũng cảm nhận được tâm trạng đang dao động của y, tản ra hơi lạnh thấu xương, hàng mi dưới lớp lụa trắng hơi run rẩy. Tạ Thập Đàn không biết bản thân bị chuỗi hạt châu đâm hay là bị cái giọng trầm trầm kia đâm, đầu ngón tay hơi dừng lại.
Lúc lâu sau y mới từng chút từng chút, dần dần thả lỏng cổ tay của Khê Lan Tẫn.
Đột nhiên bị người ta siết chặt tay như vậy mà Khê Lan Tẫn cũng không giận, chỉ cảm thấy khó hiểu, xoa xoa cổ tay bị siết đến nỗi đỏ lên, chớp mắt: “Chẳng ai dạy ta cả, ta muốn nói thì nói thôi. Tiểu Tạ, sao ngươi lại kỳ quái như vậy, ta đã nói sai cái gì sao?”
Tạ Thập Đàn quay đầu, như muốn xuyên qua lớp lụa và khói đen ngổn ngang trước mắt để nhìn hắn thật kỹ.
Nhưng hiện tại thần thức và mắt của y đã bị chế ngực, không thể nhìn thấy cái người đang gần trong gang tấc này.
Sau khi im lặng thật lâu, Khê Lan Tẫn nghe được giọng nói khàn khàn của Tạ Thập Đàn: “Không có gì.”
Một lúc sau, người kể chuyện đứng trên sân khấu đã kể đến phần cuối: “Cuộc đời của Tạ Tiên tôn có hai mối thù lớn, một là Ma Môn tỉnh lại trong động Vạn Ma, trận chiến có một không hai ai ai cũng biết kia thì chúng ta khoan hãy nhắc đến. Hôm nay chúng ta sẽ nói một chút về một kẻ thù không đội trời chung khác của Tạ Tiên tôn… kẻ đã chết giới thân kiếm của Tiên tôn vào năm trăm năm trước, thiếu chủ Ma Môn, Khê Lan Tẫn!”
Bất ngờ nghe được tên mình, Khê Lan Tẫn vừa hớp một miếng trà vào miệng đã vội phun ra.
Có thôi đi chưa, sao thế giới này có nhiều người trùng tên với hắn như vậy chứ?
Đặc biệt ai cũng đều là nhân vật phản diện!