Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 73: (Hoàn)



Tùy An các nàng đi lần này ít nhất cũng một năm, rất nhiều chuyện của Tùy thị giao lại Sùng Hoa.

Sùng Hoa trước đây từng quản lý Tùy Thị, nhưng đó là chuyện lúc trước, trải qua thời gian dài rất nhiều chuyện cô đã nhớ không rõ nữa. Trong khoảng thời gian này, cô phải tạm thời từ bỏ những việc ở văn phòng của mình, đúng hạn đến Tùy Thị làm việc, để sớm làm quen lại công việc.

Tập đoàn sự vụ rất nhiều, nhưng đối với cô mà nói, cũng không phải quá khó khăn, dù sao cô từng có một quốc gia, cai trị cũng xem như không tệ.

Tùy Thị có không ít nguyên lão còn nhớ rõ vị tiền chủ tịch thủ đoạn cứng rắn này, một mặt là sợ hãi trước những thủ đoạn năm đó cô dùng đối phó ba mình, mặc khác trước khi Tùy An đi đã cẩn thận căn dặn, nên trong công ty cơ bản không có người nào đối chọi với Sùng Hoa.

Mùa hạ thời tiết thất thường, giữa ban ngày vẫn diễm dương cao chiếu, vừa đến tan tầm liền bắt đầu mưa. Mưa rất to, sấm sét sấm sét, có vài phần đáng sợ.

Sùng Hoa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, bật cần gạt nước, nước mưa không ngừng trút xuống kính chắn gió, cần gạt nước không gạt đi kịp, không thể đảm bảo tầm nhìn.

Đường nhìn bị nước mưa làm mơ hồ, cô chỉ đành thả chậm tốc độ.

Thành phố này bình thường đã hay tắt đường, đến lúc này lại càng là nửa bước khó đi.

May là hôm nay A Trinh có việc, không ở nhà ăn, nếu không lại phải đợi cô một lúc lâu. Sùng Hoa nhìn về phía trước dòng xe cộ thỉnh thoảng di chuyển được vài mét, mạn vô mục đích mà suy nghĩ.

Cô rẽ sang một nhánh đường, bên cạnh là một công viên, bất quá mưa lớn như vậy, trong công viên cũng không có người. Sùng Hoa quay đầu, nhìn vào trong công viên, cảnh vật đều là mơ mơ hồ hồ, ngẫu nhiêu có người đi qua, cũng là che dù chạy đi thật nhanh.

Dòng xe cộ di chuyển về phía trước mấy thước, Sùng Hoa lại nhìn sang bên đường, lái về phía trước một chút, bỗng nhiên cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng. Cô lại nghiêng đầu nhìn sang phải, chỉ thấy dưới một táng cây, có một thứ gì đó màu trắng, đang cử động. Sùng Hoa nheo mắt, nhìn đặc biệt chuyên chú, mơ hồ chỉ có thể nhìn rõ đó hơn một nửa khả năng là một con vật nhỏ, như chó mèo các loại.

Đó không biết là chó hay là mèo, chỉ ở tại chỗ, từng điểm từng điểm di chuyển đặc biệt thong thả.

Mưa lớn như vậy, cũng không biết tìm một chỗ trốn, có lẽ là bị thương. Suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút, nhìn dòng xe phía trước không có một chút dấu hiệu muốn di chuyển, nắm lên cầm lấy cây dù đặt bên cạnh, mở cửa xe, liền đi vào cơn mưa. Mưa rơi nhanh lại mạnh, lộp bộp gần như muốn xé rách tán ô, Sùng Hoa chạy thật nhanh, ôm lấy thứ mao nhung gì đó, rồi lại thật nhanh quay về trong xe.

Trong xe có chuẩn bị khăn mặt, cô tìm được, cũng không lau cho mình mà dùng để trùm lên người con vật kia. Đến lúc này cô mới nhìn rõ, đây là một con chó. Mao nhung, đôi mắt đen như mực, bốn chân mềm mại.

Âm thanh nó phát ra cũng không phải ăng ẳng mà là ư ư, vô cùng mềm nhẹ.

Sùng Hoa lau khô chú chó, đặt nó ngồi lên ghế phó lái, nó run rẩy, nhấc chân chạy vài bước, liền té ngã thành một quả cầu lông, lăn xuống dưới ghế ngồi, phát ra tiếng ô ô.

Sùng Hoa ghét bỏ nhíu mày lại, thảo nào ở trong mưa không đi, thì ra là còn chưa biết đi.

Sùng Hoa dùng tay chọt nó một cái, nó theo đó lăn một vòng, lại ô ô kêu hai tiếng. Nhu nhược như vậy, có thể là còn chưa cai sữa. Sùng Hoa lặng lẽ thu tay về, chọt hỏng thì không hay lắm.

Lúc về đến nhà, đã là buổi tối.

Trong nhà đã làm xong cơm tối. Sùng Hoa, tùy tiện ăn vài miếng, liền bế con chó nhỏ vào phòng khách, nghiên cứu nên làm thế nào nuôi nó. Bên ngoài mưa đã tạnh, Sùng Hoa suy nghĩ một hồi liền ôm con chó ra ngoài.

Buổi tối Thôi Trinh trở về, liền phát hiện trong nhà có gì đó không giống bình thường.

Nàng đi mấy bước liền thấy Sùng Hoa ngồi ở trên sàn nhà, cúi đầu cầm một bình sữa cho một thứ mao nhung bú sửa.

Thôi Trinh ngưng mắt nhìn, có chút ngoài ý muốn.

Sùng Hoa nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nở nụ cười: “A Trinh, chị đã trở về.” Cô ngẩng đầu một cái, tay cũng theo đó mà di chuyển, bình sữa nhếch lên, núm vú cao su trợt khỏi miệng chú chó nhỏ, nó không bú được sữa, lại thảm thiết kêu vài tiếng.

Thôi Trinh nhắc nhở cô: “Không bú được rồi.”

“Nga nga.” Sùng Hoa vội vã cúi đầu, bế chú chó lên, bản thân mình cũng đứng dậy.

Thôi Trinh đến phòng ngủ đi thay quần áo, Sùng Hoa ôm chú chó đi theo, chó con đã uống no, vùi vào trong ngực cô. Thôi Trinh thay quần áo đi ra, chỉ thấy một người một chó, bốn mắt nhìn nàng chằm chằm.

Nàng nở nụ cười: “Từ đâu tới?”

“Nhặt được trên đường.” Sùng Hoa trả lời, ngồi vào bên cạnh Thôi Trinh.

Thôi Trinh xoa đầu cô, Sùng Hoa híp mắt, cọ vào lòng bàn tay nàng, Thôi Trinh bật cười, thấy chú chó nhỏ trong tay nàng, cũng thuận tay sờ đầu nó, chú chó ô ô hai tiếng có vẻ rất thích ý.

Ánh mắt hưởng thụ của Sùng Hoa nhất thời trở nên cảnh giác, cô cúi đầu nhìn con chó một cái, nó còn muốn đuổi theo bàn tay của Thôi Trinh liếm mấy cái. Sùng Hoa tức giận, vội vã đưa tay ngăn cản đầu của nó. Chó con không hiểu ra sao, ngẩng đầu lên nhìn cô. Sùng Hoa nhíu mày, sâu sắc cảm thấy mình nhặt nó về là một phiền phức.

“Sùng Hoa.” Thôi Trinh gọi cô.

“Huh?” Sùng Hoa lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực, ướt sũng nhìn Thôi Trinh. Thôi Trinh liếc nhìn cô một cái, lại nhìn chó con trong lòng cô, càng xem càng cảm thấy giống nhau.

Thôi Trinh nghĩ đến Sùng Hoa, không khỏi mềm giọng, mỉm cười: “Đặt một cái tên cho nó đi.”

Sùng Hoa ôm con chó kia, lẩm bẩm một câu: “Không đặt, em lại không nuôi.” Nó biết làm nũng như vậy, mới không cần nuôi.

Nếu quả thật không nuôi, những đồ vật dành cho sủng vật đặt ở bên ngoài lại là dùng để làm gì? Thôi Trinh cũng không vạch trần cô, thuận theo ý cô: “Vậy qua một thời gian nữa hãy nói.”

Nhìn thấy Thôi Trinh cũng không kiên trì, Sùng Hoa lại cao hứng, bế con chó ra ngoài, đặt vào trong ổ, rồi mới quay lại, cọ đến bên cạnh Thôi Trinh: “A Trinh, chị đã ăn cơm tối rồi sao?”

Lúc xế chiều Thôi Trinh điện thoại về nói buổi chiều có việc, tối nay mới về nhà. Hiện tại đã chín giờ.

“Ăn rồi.” Thôi Trinh dời mắt khỏi TV, nhìn Sùng Hoa một chút, lại lần nữa nhìn lên TV. Sùng Hoa cũng không lên tiếng mà chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng xem TV.

TV đang phát một chương trình khám phá bí mật khoa học, chương trình có ý nghĩa khoa giáo này bởi vì có tính hấp dẫn nên đã tồn tại nhiều năm.

Rất trùng hợp, kỳ này đề tài chính là khám phá bí mật lăng mộ Hạ Cảnh Đế.

Sùng Hoa nhìn một chút, liền nằm xuống, gối lên đùi Thôi Trinh. Thôi Trinh tự nhiên khoát tay lên vai cô, lực chú ý vẫn đặt trên TV.

Lần trước hoàng lăng mở cửa, Sùng Hoa còn chưa khôi phục ký ức, cùng Thôi Trinh vừa nhìn vừa nghe nàng nói về những đồ vật bên trong, hiện tại nhìn lại những sự vật quen thuộc, Sùng Hoa lại có một tâm tư khác.

Lăng mộ này là cô phái người kiến tạo, trong đó cấu tạo cơ quan là cô tự mình tham dự thiết kế, đương sơ kiến tạo lăng mộ mất bảy năm, dùng một nửa tiền tài quốc khố, điều động mấy vạn dân phu, tập trung những công tượng nổi tiếng, cho dù là người hiện đại cũng khó có thể phá giải những cơ quan đó.

Hiện tại khai quật, xuất hiện trong mắt dân chúng bất quá chỉ là một phần bề nổi, địa cung thật sự bên trong, các nhà khảo cổ học căn bản không dò được.

Đồng thời chương trình này ước chừng dài bốn mươi phút. Thôi Trinh xem vô cùng nhập thần, Sùng Hoa cũng cảm thấy hứng thú, những tấm ảnh chụp được không ít đồ vật, cô đều còn có ấn tượng.

Đến lúc kết thúc, Thôi Trinh trầm mặc một hồi, vẫn hỏi ra một vấn đề khốn hoặc nàng thật lâu: “Sùng Hoa, lăng mộ thật sự nằm ở nơi nào?”

Trong lăng mộ đế vương này an nghỉ chính là một cổ thi thể nam nhân, chỉ từ điểm này có thể chứng minh, đây không phải là nơi chôn cất di cốt của các nàng.

“Cũng tại nơi này, nhưng ở một nơi càng sâu.” Sùng Hoa trả lời, nói xong lại tăng thêm một câu: “Bọn họ đã đào đến.”

Những mộ táng chôn cùng ở bên trên đều là thật, bên trong có hệ thống tế tự hoàn chỉnh, những vật bồi táng còn hoàn hảo, đối với giới khảo cổ, đó đều là những tư liệu cực kỳ quý báo, bọn họ không thể nào phá hủy đi những mộ táng phía trên để tiếp tục đào sâu xuống. Huống hồ bọn họ cũng rất khó phát hiện trong lòng đất còn có một tòa lăng mộ khác.

Thôi Trinh ngẩn ra, nàng đoán được Sùng Hoa sẽ mang theo nàng cùng nhau mai táng ở một nơi khác, không bị người khác làm phiền, lại không nghĩ rằng, lăng mộ của các nàng, ở ngay trong này.

“Ở bên dưới, em xây một Trường Thu Cung.” Sùng Hoa lại nói. Khi đó cô không biết các nàng sẽ trở lại hiện đại, cô chỉ muốn Thôi Trinh vẫn ở tại Trường Thu Cung, cũng đã quen với tòa cung điện này, cho nên mới xây dựng thêm một Trường Thu Cung cho nàng. Các nàng lúc sinh tiền không thể gần nhau, sau khi chết không muốn bị quấy nhiễu, cô liền tiêu hao tâm lực, thiết kế đủ loại cơ quan, bố trí thủ thuật che mắt, chỉ vì có thể yên tĩnh an nghỉ, không bị bất luận kẻ nào làm phiền.

_Toàn Văn Hoàn_


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 73: (Hoàn)



Tùy An các nàng đi lần này ít nhất cũng một năm, rất nhiều chuyện của Tùy thị giao lại Sùng Hoa.

Sùng Hoa trước đây từng quản lý Tùy Thị, nhưng đó là chuyện lúc trước, trải qua thời gian dài rất nhiều chuyện cô đã nhớ không rõ nữa. Trong khoảng thời gian này, cô phải tạm thời từ bỏ những việc ở văn phòng của mình, đúng hạn đến Tùy Thị làm việc, để sớm làm quen lại công việc.

Tập đoàn sự vụ rất nhiều, nhưng đối với cô mà nói, cũng không phải quá khó khăn, dù sao cô từng có một quốc gia, cai trị cũng xem như không tệ.

Tùy Thị có không ít nguyên lão còn nhớ rõ vị tiền chủ tịch thủ đoạn cứng rắn này, một mặt là sợ hãi trước những thủ đoạn năm đó cô dùng đối phó ba mình, mặc khác trước khi Tùy An đi đã cẩn thận căn dặn, nên trong công ty cơ bản không có người nào đối chọi với Sùng Hoa.

Mùa hạ thời tiết thất thường, giữa ban ngày vẫn diễm dương cao chiếu, vừa đến tan tầm liền bắt đầu mưa. Mưa rất to, sấm sét sấm sét, có vài phần đáng sợ.

Sùng Hoa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, bật cần gạt nước, nước mưa không ngừng trút xuống kính chắn gió, cần gạt nước không gạt đi kịp, không thể đảm bảo tầm nhìn.

Đường nhìn bị nước mưa làm mơ hồ, cô chỉ đành thả chậm tốc độ.

Thành phố này bình thường đã hay tắt đường, đến lúc này lại càng là nửa bước khó đi.

May là hôm nay A Trinh có việc, không ở nhà ăn, nếu không lại phải đợi cô một lúc lâu. Sùng Hoa nhìn về phía trước dòng xe cộ thỉnh thoảng di chuyển được vài mét, mạn vô mục đích mà suy nghĩ.

Cô rẽ sang một nhánh đường, bên cạnh là một công viên, bất quá mưa lớn như vậy, trong công viên cũng không có người. Sùng Hoa quay đầu, nhìn vào trong công viên, cảnh vật đều là mơ mơ hồ hồ, ngẫu nhiêu có người đi qua, cũng là che dù chạy đi thật nhanh.

Dòng xe cộ di chuyển về phía trước mấy thước, Sùng Hoa lại nhìn sang bên đường, lái về phía trước một chút, bỗng nhiên cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng. Cô lại nghiêng đầu nhìn sang phải, chỉ thấy dưới một táng cây, có một thứ gì đó màu trắng, đang cử động. Sùng Hoa nheo mắt, nhìn đặc biệt chuyên chú, mơ hồ chỉ có thể nhìn rõ đó hơn một nửa khả năng là một con vật nhỏ, như chó mèo các loại.

Đó không biết là chó hay là mèo, chỉ ở tại chỗ, từng điểm từng điểm di chuyển đặc biệt thong thả.

Mưa lớn như vậy, cũng không biết tìm một chỗ trốn, có lẽ là bị thương. Suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút, nhìn dòng xe phía trước không có một chút dấu hiệu muốn di chuyển, nắm lên cầm lấy cây dù đặt bên cạnh, mở cửa xe, liền đi vào cơn mưa. Mưa rơi nhanh lại mạnh, lộp bộp gần như muốn xé rách tán ô, Sùng Hoa chạy thật nhanh, ôm lấy thứ mao nhung gì đó, rồi lại thật nhanh quay về trong xe.

Trong xe có chuẩn bị khăn mặt, cô tìm được, cũng không lau cho mình mà dùng để trùm lên người con vật kia. Đến lúc này cô mới nhìn rõ, đây là một con chó. Mao nhung, đôi mắt đen như mực, bốn chân mềm mại.

Âm thanh nó phát ra cũng không phải ăng ẳng mà là ư ư, vô cùng mềm nhẹ.

Sùng Hoa lau khô chú chó, đặt nó ngồi lên ghế phó lái, nó run rẩy, nhấc chân chạy vài bước, liền té ngã thành một quả cầu lông, lăn xuống dưới ghế ngồi, phát ra tiếng ô ô.

Sùng Hoa ghét bỏ nhíu mày lại, thảo nào ở trong mưa không đi, thì ra là còn chưa biết đi.

Sùng Hoa dùng tay chọt nó một cái, nó theo đó lăn một vòng, lại ô ô kêu hai tiếng. Nhu nhược như vậy, có thể là còn chưa cai sữa. Sùng Hoa lặng lẽ thu tay về, chọt hỏng thì không hay lắm.

Lúc về đến nhà, đã là buổi tối.

Trong nhà đã làm xong cơm tối. Sùng Hoa, tùy tiện ăn vài miếng, liền bế con chó nhỏ vào phòng khách, nghiên cứu nên làm thế nào nuôi nó. Bên ngoài mưa đã tạnh, Sùng Hoa suy nghĩ một hồi liền ôm con chó ra ngoài.

Buổi tối Thôi Trinh trở về, liền phát hiện trong nhà có gì đó không giống bình thường.

Nàng đi mấy bước liền thấy Sùng Hoa ngồi ở trên sàn nhà, cúi đầu cầm một bình sữa cho một thứ mao nhung bú sửa.

Thôi Trinh ngưng mắt nhìn, có chút ngoài ý muốn.

Sùng Hoa nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nở nụ cười: “A Trinh, chị đã trở về.” Cô ngẩng đầu một cái, tay cũng theo đó mà di chuyển, bình sữa nhếch lên, núm vú cao su trợt khỏi miệng chú chó nhỏ, nó không bú được sữa, lại thảm thiết kêu vài tiếng.

Thôi Trinh nhắc nhở cô: “Không bú được rồi.”

“Nga nga.” Sùng Hoa vội vã cúi đầu, bế chú chó lên, bản thân mình cũng đứng dậy.

Thôi Trinh đến phòng ngủ đi thay quần áo, Sùng Hoa ôm chú chó đi theo, chó con đã uống no, vùi vào trong ngực cô. Thôi Trinh thay quần áo đi ra, chỉ thấy một người một chó, bốn mắt nhìn nàng chằm chằm.

Nàng nở nụ cười: “Từ đâu tới?”

“Nhặt được trên đường.” Sùng Hoa trả lời, ngồi vào bên cạnh Thôi Trinh.

Thôi Trinh xoa đầu cô, Sùng Hoa híp mắt, cọ vào lòng bàn tay nàng, Thôi Trinh bật cười, thấy chú chó nhỏ trong tay nàng, cũng thuận tay sờ đầu nó, chú chó ô ô hai tiếng có vẻ rất thích ý.

Ánh mắt hưởng thụ của Sùng Hoa nhất thời trở nên cảnh giác, cô cúi đầu nhìn con chó một cái, nó còn muốn đuổi theo bàn tay của Thôi Trinh liếm mấy cái. Sùng Hoa tức giận, vội vã đưa tay ngăn cản đầu của nó. Chó con không hiểu ra sao, ngẩng đầu lên nhìn cô. Sùng Hoa nhíu mày, sâu sắc cảm thấy mình nhặt nó về là một phiền phức.

“Sùng Hoa.” Thôi Trinh gọi cô.

“Huh?” Sùng Hoa lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực, ướt sũng nhìn Thôi Trinh. Thôi Trinh liếc nhìn cô một cái, lại nhìn chó con trong lòng cô, càng xem càng cảm thấy giống nhau.

Thôi Trinh nghĩ đến Sùng Hoa, không khỏi mềm giọng, mỉm cười: “Đặt một cái tên cho nó đi.”

Sùng Hoa ôm con chó kia, lẩm bẩm một câu: “Không đặt, em lại không nuôi.” Nó biết làm nũng như vậy, mới không cần nuôi.

Nếu quả thật không nuôi, những đồ vật dành cho sủng vật đặt ở bên ngoài lại là dùng để làm gì? Thôi Trinh cũng không vạch trần cô, thuận theo ý cô: “Vậy qua một thời gian nữa hãy nói.”

Nhìn thấy Thôi Trinh cũng không kiên trì, Sùng Hoa lại cao hứng, bế con chó ra ngoài, đặt vào trong ổ, rồi mới quay lại, cọ đến bên cạnh Thôi Trinh: “A Trinh, chị đã ăn cơm tối rồi sao?”

Lúc xế chiều Thôi Trinh điện thoại về nói buổi chiều có việc, tối nay mới về nhà. Hiện tại đã chín giờ.

“Ăn rồi.” Thôi Trinh dời mắt khỏi TV, nhìn Sùng Hoa một chút, lại lần nữa nhìn lên TV. Sùng Hoa cũng không lên tiếng mà chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng xem TV.

TV đang phát một chương trình khám phá bí mật khoa học, chương trình có ý nghĩa khoa giáo này bởi vì có tính hấp dẫn nên đã tồn tại nhiều năm.

Rất trùng hợp, kỳ này đề tài chính là khám phá bí mật lăng mộ Hạ Cảnh Đế.

Sùng Hoa nhìn một chút, liền nằm xuống, gối lên đùi Thôi Trinh. Thôi Trinh tự nhiên khoát tay lên vai cô, lực chú ý vẫn đặt trên TV.

Lần trước hoàng lăng mở cửa, Sùng Hoa còn chưa khôi phục ký ức, cùng Thôi Trinh vừa nhìn vừa nghe nàng nói về những đồ vật bên trong, hiện tại nhìn lại những sự vật quen thuộc, Sùng Hoa lại có một tâm tư khác.

Lăng mộ này là cô phái người kiến tạo, trong đó cấu tạo cơ quan là cô tự mình tham dự thiết kế, đương sơ kiến tạo lăng mộ mất bảy năm, dùng một nửa tiền tài quốc khố, điều động mấy vạn dân phu, tập trung những công tượng nổi tiếng, cho dù là người hiện đại cũng khó có thể phá giải những cơ quan đó.

Hiện tại khai quật, xuất hiện trong mắt dân chúng bất quá chỉ là một phần bề nổi, địa cung thật sự bên trong, các nhà khảo cổ học căn bản không dò được.

Đồng thời chương trình này ước chừng dài bốn mươi phút. Thôi Trinh xem vô cùng nhập thần, Sùng Hoa cũng cảm thấy hứng thú, những tấm ảnh chụp được không ít đồ vật, cô đều còn có ấn tượng.

Đến lúc kết thúc, Thôi Trinh trầm mặc một hồi, vẫn hỏi ra một vấn đề khốn hoặc nàng thật lâu: “Sùng Hoa, lăng mộ thật sự nằm ở nơi nào?”

Trong lăng mộ đế vương này an nghỉ chính là một cổ thi thể nam nhân, chỉ từ điểm này có thể chứng minh, đây không phải là nơi chôn cất di cốt của các nàng.

“Cũng tại nơi này, nhưng ở một nơi càng sâu.” Sùng Hoa trả lời, nói xong lại tăng thêm một câu: “Bọn họ đã đào đến.”

Những mộ táng chôn cùng ở bên trên đều là thật, bên trong có hệ thống tế tự hoàn chỉnh, những vật bồi táng còn hoàn hảo, đối với giới khảo cổ, đó đều là những tư liệu cực kỳ quý báo, bọn họ không thể nào phá hủy đi những mộ táng phía trên để tiếp tục đào sâu xuống. Huống hồ bọn họ cũng rất khó phát hiện trong lòng đất còn có một tòa lăng mộ khác.

Thôi Trinh ngẩn ra, nàng đoán được Sùng Hoa sẽ mang theo nàng cùng nhau mai táng ở một nơi khác, không bị người khác làm phiền, lại không nghĩ rằng, lăng mộ của các nàng, ở ngay trong này.

“Ở bên dưới, em xây một Trường Thu Cung.” Sùng Hoa lại nói. Khi đó cô không biết các nàng sẽ trở lại hiện đại, cô chỉ muốn Thôi Trinh vẫn ở tại Trường Thu Cung, cũng đã quen với tòa cung điện này, cho nên mới xây dựng thêm một Trường Thu Cung cho nàng. Các nàng lúc sinh tiền không thể gần nhau, sau khi chết không muốn bị quấy nhiễu, cô liền tiêu hao tâm lực, thiết kế đủ loại cơ quan, bố trí thủ thuật che mắt, chỉ vì có thể yên tĩnh an nghỉ, không bị bất luận kẻ nào làm phiền.

_Toàn Văn Hoàn_


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.