Vệ Lai và Sơn Linh ở lại hoàng cung Thiên Sở, mỗi ngày cứ đi lại dưới sự giám sát của Hoắc Thiên Trạm.
Cũng không biết Hoắc Thiên Trạm tiết lộ thân phận thật của Lam Ánh Nhi với lão thái thái thế nào, tóm lại hơn mười ngày sau, đột nhiên Lão thái thái triệu Vệ Lai đến Cung Từ An dùng bữa.
Vệ Lai vốn cho rằng phải đi dự Hồng Môn Yến, thậm chí Sơn Linh còn lén dùng ngân châm thử xem trong thức ăn có độc hay không.
Nhưng một bữa ăn, trừ lúc đầu cũng có mấy phần lúng túng và xấu hổ, Lão thái thái là người càng nghi ngờ thì tính khí càng tốt.
Vệ Lai có chút không hiểu, lại nhìn Hoàng hậu ngồi bên cạnh. Thuần Vu Yến yên lặng nắm tay nàng dưới bàn, ý bảo nàng đừng lo lắng.
Cuối cùng cũng ăn xong một bữa cơm, lúc Vệ Lai sắp đi còn được Lão thái thái dặn nên đến chơi thường xuyên.
Thuần Vu Yến cùng họ về Cung Ánh Tuyền, không đợi Vệ Lai hỏi đã chủ động mở miệng nói.
“Lão thái thái giờ đã biết thân phận công chúa của muội! Mặc dù không nói rõ, nhưng thái độ này cũng xem như là đã mềm đi rồi.”
“Dễ thế sao?” Trong đầu Vệ Lai nghĩ về quan hệ giữa mọi người thêm lần nữa, rồi sau đó lại bắt đầu lắc đầu.”Không đúng không đúng, bà ấy ngay cả chuyện ta gả cho con trai bà ấy cũng không chịu nổi, bây giờ… Lại nói ta là con gái riêng bên ngoài của chồng bà ấy, sao bà ấy lại có thể đón nhận được?”
“Con gái riêng thì sao?” Thuần Vu Yến không hiểu nổi suy nghĩ đó của Vệ Lai, “Ánh Nhi, đây là Hoàng Gia, Hoàng Gia vốn nên đông con nhiều cháu. Có lẽ ở tuổi này như chúng ta thấy phi tử khác mang bầu còn có thể chú ý, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu sống đến tuổi này rồi, muội cảm thấy bà còn để ý đến chuyện này sao? Hoàng Đế An Tổ cũng chỉ có hai đứa con, Tiên Đế lại đi rồi, hơn nữa cũng không con. Hiện giờ bên trong hoàng cung cũng chỉ có Hoàng Thượng là huyết mạch của Hoàng Đế An Tổ. Ta thấy, bà còn ước gì có thêm một đứa con gái để hoàng cung này vui vẻ hơn.”
Vệ Lai ngửa đầu nhìn trời, vốn tưởng rằng một việc rất khó giải thích không ngờ lại dễ dàng đến thế. Kể từ đó, nàng ở Cung Ánh Tuyền càng kiên định hơn, sự thân thuộc cũng càng ngày càng lớn.
Nhưng vẫn nhớ nhung, vẫn lo lắng…