Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 50: Chương 50



Sau khi uống rượu mở màn, các cung nhân bắt đầu nối đuôi nhau bưng đồ ăn lên.

Yến Xu vốn chỉ định bắt chước người khác ăn vài đũa lấy vị thôi, ai ngờ đến lúc những món ngon đó được đặt trước mặt, các loại mùi hương thơm ngọt chua cay không ngừng vấn vít nơi chóp mũi dụ dỗ nàng, Yến Xu cố gắng giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng chỉ đành phất cờ trắng đầu hàng, nghiêm túc dùng bữa.

——

Ừm ừm, món túi phúc thịt lưng heo này có vỏ ngoài giòn xốp còn phần nhân thì tươi ngon quá chừng.

Chu choa, món đậu hủ cá đù vàng này non mềm thơm phức luôn; còn món thịt heo chua ngọt này cũng khá là bắt miệng đấy.

Món thần kỳ nhất trong số đó chính là món gà bông tuyết, lúc mới được mang lên, món này không khác gì một cụm mây trắng, gần như không thể nhìn ra nó được làm từ nguyên liệu gì, chờ đến khi nếm một miếng, cảm giác mềm trơn thấm đầy khoang miệng, lại nhâm nhi một chút mới nếm ra được hương vị tươi ngon độc đáo của thịt gà.

Quả nhiên là ăn gà mà không thấy gà, kỳ diệu xiết bao!

Đợi sau khi ăn xong món gà bông tuyết, món vịt nướng bếp lò lại được dâng lên.

Thịt vịt vẫn còn mang một lớp da mỏng thoang thoảng mùi trái cây, gắp một miếng đặt lên lớp vỏ bánh mỏng tang, bên trên không thể quên cho thêm hành thái, dưa chuột cắt sợi và tương ngọt, sau khi gói lại thật cẩn thận thì cho vào trong miệng nhai kỹ nuốt chậm. Mùi thơm ngát đặc trưng của thịt vịt sẽ bùng nổ trong khoang miệng, khiến người ăn thỏa mãn vô cùng.

Nàng tuyên bố vịt nướng chính là cách chế biến thịt vịt ăn ngon nhất!!!

Yến Xu vẫn còn đắm chìm trong hương vị thơm ngon của vịt nướng, chờ nàng liên tiếp ăn xong ba cuốn bánh cuốn thịt vịt thì mới phát hiện có một cậu bé cách đó không xa đang tò mò nhìn nàng.

Không phải ai khác, đúng là con út A Cảnh của Liêu Đông Vương.

Chậc, xem kìa, cậu bé này đang tròn xoe mắt nhìn miệng nàng, trong đôi mắt đong đầy cảm xúc mong ngóng.

Yến Xu: “…”

Nhìn ta làm gì, vịt nướng trên bàn nó thơm quá chừng kìa cưng ơi!

Trong lúc nhất thời nàng không đành lòng, vì thế mở miệng hỏi: “A Cảnh cũng muốn ăn sao?”

Cậu bé thẹn thùng gật đầu.

Chao ôi, bộ dạng này của cậu bé thật là quá đáng yêu, tình mẹ của Yến Xu lập tức dâng trào, thế là nhanh tay cuốn một phần bánh cuốn thịt vịt đưa sang cho cậu bé.

Cậu bé cũng duỗi tay nhận lấy, sau đó cầm lên ăn.

Thấy cảnh này, Liêu Đông Vương phi vội quát bé: “Đứa nhỏ này, trước mặt con không có hay sao mà phải đi xin phần ăn của quý nghi thế hả?”

Yến Xu vội nói: “Không sao đâu, ta cũng chỉ thuận tay mà thôi, Vương phi đừng trách nó.”

Hề hề, nghe bảo trẻ con đều rất thích người lương thiện, chuyện này chứng tỏ nàng cũng thế, hơn nữa còn hiền lành thiện lương tựa như thiên sứ ấy.

Vũ Văn – ngồi ở ghế trên, vẫn luôn lén lút chú ý nàng – Lan: “…”

—— Không đâu, nàng nghĩ nhiều quá, đứa bé kia chỉ thấy nàng ăn ngon miệng quá nên thèm thôi.

Đúng lúc này, lại nghe có người nói: “Chẳng lẽ Lý quý nghi có bí quyết độc nhất vô nhị nào à? Nếu không vì sao ngay cả một cậu bé trai còn nhỏ như thế cũng thích ngươi vậy?”

Người nói chuyện không phải ai khác mà chính là vị Chu phi vừa mới bị giáng cấp cách đây không lâu.

Chậc, dù đã không còn là quý phi nhưng thái độ và giọng điệu nàng ta vẫn cứ mỉa mai như trước nhỉ.

Yến Xu chỉ phải vờ như không nghe hiểu ẩn ý của nàng ta: “Nương nương nói đùa, là do thần thiếp ở gần A Cảnh cho nên cậu bé mới muốn chơi với thần thiếp thôi ạ.”

Nàng vừa nói xong, lại thấy Từ tiệp dư ngồi cùng bàn cũng đột nhiên gói một cuốn thịt vịt đưa cho A Cảnh, nói: “Tiểu công tử cũng nếm thử bánh do ta cuốn nhé?”

A Cảnh lập tức nhận lấy.

Mọi người có phần ngạc nhiên ——

Từ tiệp dư có ý gì đây? Là đang chủ động giải vây cho Lý quý nghi ư?

Chu phi lại cười nói: “Từ tiệp dư học theo Lý quý nghi đấy à? Xin cho ta nói thẳng, ngươi không giống Lý quý nghi, chỉ sợ không học được đâu.”

Từ tiệp dư nói: “Thần thiếp chỉ cảm thấy A Cảnh đáng yêu thôi ạ.”

Chờ nàng ta nói xong, quân vương nhìn sang Chu phi, nói: “Tửu lượng của ngươi kém hơn khi xưa rồi sao? Mới một ly mà đã say à?”

Trong mắt của Vũ Văn Lan không có ý cười, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Chu phi nghe xong khựng người lại, cúi đầu đáp: “Vâng, là thần thiếp nhất thời lỡ miệng.”

Không khí trở nên có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn phải nhờ Thái Hậu mở miệng giải hòa: “Một đứa trẻ đáng yêu như vậy thì có ai mà không thích đâu chứ?” Nói xong bà ta cũng tự mình gói một phần bánh cuốn thịt vịt rồi gọi cậu bé sang: “Lại đây với bà nội.”

Cậu bé ngoan ngoãn chạy qua, bởi vì trong miệng còn nhiều thức ăn nên khuôn mặt nhỏ phồng lên như cái bánh bao, cảnh này chọc mọi người cười rộ lên.

Bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một ít, bữa tiệc rượu lại được tiếp tục.

Yến Xu vừa nhấm nháp mỹ vị vừa tấm tắc trong lòng, Chu phi đã “té” một cú đau điếng thế mà còn chưa khôn ra, nghĩ cũng tài thật đấy.

Thử hỏi đang trong bữa tiệc thế này, ai mà lại đi ganh ghét móc mỉa người khác, có lợi lộc gì đâu chứ?

Hơn nữa Từ tiệp dư làm gì mà muốn học theo nàng, rõ ràng là nàng ta đang chào hỏi với Vũ Văn Hào thôi.

Không sai, dựa theo quả dưa mà hôm qua nàng ăn, vị Liêu Đông Vương Vũ Văn Hào mặt ngoài hàm hậu này thực chất cũng không phải dạng vừa, khi hoàng đế vừa đăng cơ là hắn ta đã lập tức cài tai mắt vào trong cung ngay.

Mà cái “tai mắt” này ấy hả, không sai, chính là Từ tiệp dư.

Quân vương đang cười nói với Vũ Văn Hào cách đó không xa không khỏi hơi giật mình.

Từ tiệp dư kia là tai mắt của Vũ Văn Hào ư?

Thật ra hắn đã sớm biết Vũ Văn Hào không hề ngoan ngoãn nghe lời như mặt ngoài rồi, cho nên cũng đoán trước được việc hắn ta sẽ cài tai mắt vào trong cung.

Chỉ là hắn còn chưa tra ra được là ai, mãi đến bây giờ khi nghe được tiếng lòng của Yến Xu thì mới biết.

Mà ngay lúc này, hắn lại nghe Yến Xu nói tiếp:【 Í? Không phải nàng ta đã từng luyện võ à, sao trông bàn tay vẫn nhẵn nhụi như vậy? Rốt cuộc là dùng cái gì che lấp nhỉ? 】

Về chuyện này thì Vũ Văn Lan lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ cần là mật thám thì nhất định phải có võ nghệ cao cường để phòng thân.

Có điều nếu đối phương đã cài người này vào hậu cung thì sợ là sẽ không chỉ đơn giản là mật thám thôi đâu.

Hắn bình tĩnh uống một ly rượu, lại chợt nghe Vũ Văn Hào nói: “Lần vào kinh này, thần có mang theo chút quà mọn cho bệ hạ, Thái Hậu và các vị nương nương, chỉ là chút tấm lòng của thần thôi ạ, mong mọi người nhận lấy.”

Nói xong bèn bảo người hầu bên cạnh mang quà vào trong điện.

Quà cho Vũ Văn Lan là một bộ áo choàng lông chồn được may hoàn toàn từ lông chồn màu xám đen, nhìn qua cực kỳ quý trọng.

Của Thái Hậu là một gốc sâm Trường Bạch, một cây như thế chỉ sợ phải mất mấy chục ngàn lượng bạc thì mới có thể mua được.

Yến Xu và các phi tần khác cũng được tặng khăn choàng cổ bằng lông chồn.

Đương nhiên cái của Chu phi là tốt nhất, đây là biểu hiện cho sự tôn quý của nàng ta.

Mọi người nhao nhao nói lời cám ơn với Liêu Đông Vương.

Vũ Văn Lan thì lại bình thản mời Vũ Văn Hào nâng chén lần nữa: “Cảm tạ anh họ đã nhớ tới Trẫm.”

Vũ Văn Hào cười hàm hậu: “Bệ hạ khách khí quá, đó đều là đặc sản ở Liêu Đông thôi, ngài không chê là tốt rồi.”

Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn ta đảo qua vị trí của Từ tiệp dư, trong lòng hừ lạnh một tiếng:【 Đồ vô dụng. 】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 50: Quả dưa này thiếu điều muốn dâng tận miệng luôn rồi!



Vừa nghe hệ thống nói như thế, Yến Xu thậm chí còn tưởng là mình nghe nhầm.

【 Chất gây nghiện??? Thời đại này mà cũng có thứ này á hả??? 】

Hệ thống: 【 Đương nhiên là có rồi bà, có điều nó không được biết đến rộng rãi như ở hiện đại thôi, chẳng hạn như loại thuốc Nhuyễn Tình Tán mà Trưởng công chúa trúng nè, nguyên liệu sản xuất ra nó có xuất xứ từ Tây Vực, sau khi phơi khô thì được chế thành nhang thơm, ai mà ngửi mùi hương của nó nhiều là sẽ bị nghiện ngay, dần dà không có nó là không chịu nổi. 】

Thì ra là thế.

Yến Xu vội hỏi: 【 Thế tại sao công chúa lại trúng thứ thuốc này…】

Lời còn chưa dứt, nàng đã tự nghĩ ra một đáp án, thế là vội xác nhận với hệ thống: 【 Chẳng lẽ là cái tên đầu bảng Phan An gì gì đó của Như Ý Phường làm hả? 】

Người kia cũng đến từ Nhu Nhiên còn gì? Mà vừa hay chất gây nghiện này cũng có xuất xứ từ Tây Vực!

Hệ thống: 【 Không sai, chính là tên Phan Tái An đó. 】

Yến Xu xuýt xoa một tiếng: 【 Thế tại sao hắn ta lại muốn chuốc thuốc Trưởng công chúa? 】

Chẳng lẽ hộp đêm ở thời đại này cũng đã loạn đến mức này rồi sao???

Hệ thống đáp: 【 Bà nghĩ coi Trưởng công chúa là ai, người ta đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nam, trước kia cũng từng có vương thất nước khác tới cầu hôn, hơn nữa nàng ta cũng vừa mới trải qua chuyện của Triệu Thành Văn, cho nên bây giờ không quá tin tưởng vào đàn ông, bởi vậy tên vịt này cũng phải tốn không ít mưu kế mới ôm đùi của Trưởng công chúa được. 】

Vì thế nên người này mới quyết định chuốc thuốc Trưởng công chúa ư?

Yến Xu âm thầm cân nhắc: 【 Vì muốn ôm đùi của Trưởng công chúa mà dám nghĩ ra mưu kế thâm độc như vậy, xem ra Như Ý Phường cũng không phải là một tiệm vịt bình thường…】

Chậc, chẳng lẽ bọn họ phục vụ khách nữ nào cũng dùng Nhuyễn Tình Tán hết hả ta?

Hệ thống: 【 Không đến mức đó đâu bà, loại thuốc này đắt lắm, cả trăm lượng bạc mới mua được một phần, cho nên chỉ khi nào gặp mồi ngon thì họ mới dùng tới thôi. 】

Mồi ngon à…

Yến Xu trầm tư suy nghĩ ——

Cái tên Phan Tái An này là người ngoại quốc, cho dù có chiếm được trái tim của Trưởng công chúa thì cũng không thể làm phò mã được.

Nhưng nếu chỉ cam tâm làm nam sủng thì cần gì phải dùng tới loại thuốc đắt đỏ như thế?

Từ đây suy ra, hắn ta dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận Trưởng công chúa như vậy, chẳng lẽ là vì… thăm dò tình báo?

Nhất định là như thế rồi, người kia chắc chắn là một tên gian tế!

Những chàng trai người nước ngoài khác của Như Ý Phường cũng thế, khó trách người nào người nấy đều cao lớn chắc nịch như vậy, nàng nghi mỗi người đều là cao thủ đã được huấn luyện bài bản lắm.

Bọn họ tới Trung Nguyên, lại còn cố ý tiếp cận những phu nhân quyền quý nhất định là vì muốn dò hỏi tình báo.

Hệ thống: 【 Chính xoác, bọn họ vốn là thị vệ cung đình của Nhu Nhiên, hoàng tộc bên đó biết chuyện bà chủ của Như Ý Phường đến Tây Vực tìm nhân viên cho nên mới cài họ vào đấy. 】

Yến Xu khựng lại.

Chậc, vụ này không phải là chuyện nhỏ đâu! Nàng phải nghĩ cách nói cho Hoàng đế để hắn cẩn thận hơn mới được!

Nàng sốt ruột liếc nhìn Vũ Văn Lan một cái, lại không biết rằng thật ra hắn đã biết rồi.

Đúng vậy, trước khi nghe được tiếng lòng của Yến Xu thì sáng nay Vũ Văn Lan cũng mới nhận được báo cáo của Cẩm Y Vệ, trong tin tức gửi về có ghi “tất cả những chàng trai ngoại quốc ở Như Ý Phường đều có liên quan đến hoàng tộc ở Nhu Nhiên”.

Có điều hắn không ngờ tới là Vũ Văn Yên còn trúng độc của đối phương.

Người chị này của hắn… thật đúng là luôn khiến người ta nhọc lòng mà.

Hắn không khỏi nhìn sang Vũ Văn Yên – người đang có vẻ tủi thân và mất kiên nhẫn – hỏi: “Trưởng tỷ không khỏe ư? Nếu không khỏe thì cho mời ngự y tới bắt mạch thử xem.”

Nhưng mà Vũ Văn Yên lại không hiểu ý tốt của hắn, nàng ta đáp: “Cảm ơn bệ hạ quan tâm, thần vẫn khỏe, là do con nhóc này quấy quá cho nên mới khiến thần mỏi mệt thôi.”

Nào biết nàng ta vừa dứt lời, Lan Quân đang ngồi ăn đồ ngọt bên người của Thái Hậu lại bắt đầu thút thít.

“Sư tử vàng… sư tử vàng của con…”

Cô bé vừa khóc vừa nói cho nên câu chữ không rõ ràng lắm, Thái Hậu thấy thế thì hỏi lại: “Từ từ nói với ai gia nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Cô bé mím môi: “Sư tử vàng của con… bị mẹ lấy mất rồi…”

Bây giờ thì mọi người đều nghe được, thì ra ý của Lan Quân là Trưởng công chúa đã tịch thu mất con sư tử vàng của cô bé ư?

Vũ Văn Yên lập tức trách mắng: “Chỉ là một con sư tử rách nát thôi, bổn cung lấy của con bao giờ?”

Nói xong lại quay sang Thái Hậu: “Mẫu hậu cũng thấy rồi đó, hai ngày nay con nhóc này cứ nhai đi nhai lại chuyện này với nhi thần suốt.”

Đúng lúc này, Yến Xu cũng nghe thấy hệ thống nói: 【 Cô bé này có một con sư tử vàng, là do người cha Triệu Thành Văn làm cho cô bé, sau khi hắn ta bị Trưởng công chúa bỏ thì nàng ta cũng cho người vứt sạch những món đồ của người này ra khỏi nhà, một bà vú chăm Lan Quân thấy thế thì nổi lòng tham, nhân cơ hội này ăn trộm con sư tử vàng đi bán lấy tiền, xong xuôi thì bảo với cô bé là do Trưởng công chúa ra lệnh vứt hết đồ đạc của cha bé. 】

Yến Xu vừa nghe là hiểu ngay: 【 Thì ra là do bà vú ăn trộm xong còn nói dối cho nên hai mẹ con này mới hiểu lầm nhau à? 】

Chuyện gì đây trời? Tính ra chỉ cần Trưởng công chúa chịu kiên nhẫn giải thích cho con gái là mọi chuyện êm thấm rồi còn gì.

Đáng tiếc bây giờ trong đầu của Vũ Văn Yên chỉ toàn là tên gian tế người nước ngoài kia.

Không đành lòng nhìn cô bé như vậy, Yến Xu mở miệng nói với Lan Quân: “Tuy ta không có sư tử vàng nhưng lại có một con hổ bông đây.”

Nói xong, nàng lấy một con hổ bông nhỏ nhắn đáng yêu từ trong tay áo ra.

—— Thật ra đây là túi thơm mà Nhẫn Đông may cho nàng.

Thấy tiết trời càng ngày càng nóng, Yến Xu cho một ít thảo dược đuổi muỗi vào bên trong rồi luôn mang theo bên người để tránh bị muỗi đốt. Bởi vì nàng cầm tinh con hổ, cho nên Nhẫn Đông đã cố tình may nó thành hình con hổ cho nàng, nhìn qua đáng yêu vô cùng.

Quả nhiên, nghe nàng nói như vậy, bé Lan Quân lập tức nhìn sang, trong lúc nhất thời cũng quên cả việc khóc.

Yến Xu nói tiếp: “Có điều bé hổ này hơi xấu, không biết quận chúa có thích không?”

Nói xong, nàng bảo Nhẫn Đông đưa con hổ cho cô bé trước mặt.

Lan Quân nhận lấy bé hổ bông nhìn thử, sau đó nhoẻn miệng cười: “Lan Quân thích lắm, cảm ơn nương nương.”

“Quận chúa khách sáo quá.”

Yến Xu cười cười, lại cố ý nhắc khéo: “Một vật quý giá như vậy chắc không phải bị vứt đi đâu, nói không chừng là có người lén giấu đi đấy, có gì quận chúa thử hỏi những người hầu hạ mình đi, xem xem bọn nha hoàn và bà vú có ai biết gì không?”

Nàng vừa nói hết câu, Thái Hậu cũng quay sang dặn dò Trưởng công chúa: “Nghi tần nói phải đấy, con bé còn nhỏ thế thì sao có thể cố ý quấy rầy ngươi được? Ngươi về cho người điều tra những người hầu hạ Lan Quân đi, xem rốt cuộc con sư tử vàng đó đã bị lấy đi đâu rồi.”

Vũ Văn Yên chỉ đành phải nói: “Nhi thần tuân mệnh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.