Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 46: C46: Đủ các thể loại dưa mời ngài quẹo lựa



Vũ Văn Lan thực sự không ngờ là ngay cả vị trí Ngụy Như Chương giấu người mà Yến Xu cũng biết, bởi vì cẩm y vệ còn chưa tới bẩm báo cho hắn chuyện này nữa là…

Trong lúc hắn còn đang khiếp sợ, lại nghe Phú Hải đứng ở cửa thông báo: “Bệ hạ, có Hồng Lư Tự Khanh cầu kiến ạ.”

Yến Xu thấy thế lập tức nói: “Vậy thần thiếp cũng không quấy rầy bệ hạ nữa, thần thiếp cáo lui trước ạ.”

Nói xong nàng lại nhìn thố canh hầm trên bàn, lộ ra nụ cười tràn đầy xấu hổ: “Chắc để thần thiếp đi hầm lại một thố canh khác để buổi tối ngài ăn vậy.”

Chậc, nhìn cái màu đen thui này coi, thôi tốt nhất là không nên để hoàng đế ăn, lỡ hắn bị trúng độc thì sao.

Vũ Văn Lan: “…”

Tuy rằng vô cùng nghi hoặc, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại không có cách nào để hỏi rõ nàng, cho nên hắn đành gật đầu, nhìn nàng bưng cái thố canh kia đi ra ngoài cửa.

Không bao lâu sau, Hồng Lư Tự Khanh đã tiến vào bẩm báo: “Bệ hạ, Liêu Đông Vương đã tới vùng lân cận của kinh đô rồi ạ, dự tính ngày mai là có thể vào thành, tiệc đón khách sẽ được tổ chức vào buổi tối ngày mai, không biết bệ hạ thấy sao?”

Lúc này trong lòng của Vũ Văn Lan còn đang đắn đo chuyện khác, cho nên hắn chỉ tùy ý đáp: “Được.”

Hồng Lư Tự Khanh lập tức cáo lui.

Trong phòng yên tĩnh, Vũ Văn Lan nghĩ một lát, quyết định lại gọi cẩm y vệ đến hỏi: “Đã tra được nơi Ngụy Như Chương giam giữ người đó chưa?”

Chỉ nghe cẩm y vệ đáp: “Chúng thần vừa mới nhận được tin tức, hẳn là ở trang trại Quy Điền ở dưới chân núi Đại Thanh ngoài thành ạ.”

Vũ Văn Lan khựng người.

Thế mà lại bị nàng nói trúng nữa rồi.

Những chuyện trước đây đều là chuyện năm xưa tháng cũ, bởi vậy cũng có khả năng là nàng nghe được từ nơi khác, nhưng chuyện này rõ ràng chỉ mới xảy ra cách đây không lâu.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nàng có bản lĩnh gì đó khác với người thường?

Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, cẩm y vệ ở bên cạnh lại hỏi: “Bệ hạ, hiện tại chúng ta phái người tới đó cứu người luôn hay sao ạ?”

Vũ Văn Lan hoàn hồn, nói: “Chuẩn bị sẵn sàng trước đã, chờ Ngụy Như Chương xuất hiện thì chúng ta lại ra tay.”

Dù sao muốn bắt trộm thì phải có tang chứng vật chứng đầy đủ, như thế mới có thể làm người khác tin phục được.

Cẩm y vệ bẩm vâng.

~~

Sau giờ ngọ, một chiếc xe ngựa chạy vào trang trại Quy Điền ở dưới chân núi Đại Thanh ngoài thành.

Đại học sĩ Ngụy Như Chương của lầu Văn Hoa khoác áo choàng và che nửa mặt, đi theo tôi tớ tiến vào một căn phòng chứa củi tối tăm trong trang trại.

Lúc này trong phòng có một người đang quỳ trên mặt đất, ông ta bị trói hai tay ra sau lưng, mắt bị che bởi một miếng vải đen, người đó không phải ai khác mà đúng là người chủ tiệm sách bị mất tích kia.

Nghe thấy tiếng động, ông ta lập tức hoảng loạn nói: “Ta và các hạ không oán không thù, không biết vì sao các hạ lại bắt ta? Nếu các hạ muốn tiền bạc thì có thể bảo người nhà của ta mang tới, hoặc nếu các hạ muốn tiệm sách thì ta cũng có thể hai tay dâng lên, chỉ xin các hạ đừng giết ta, trong nhà ta trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, mong các hạ rủ lòng thương xót!”

Giọng nói vừa dứt, ông ta nghe một người hung ác nói: “Nói nhảm nhiều quá! Chủ nhân của chúng ta sao có thể thiếu chút tiền ấy của ngươi được?”

Ông chủ tiệm sách hoảng sợ, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Vậy các ngươi muốn cái gì?”

Lại có một giọng nói khác vang lên: “Lão phu chỉ muốn biết, người tác giả lấy bút danh Tiêu Dao Công Tử kia là người phương nào?”

Ông chủ tiệm sách khóc ròng nói: “Ta cũng không biết thật mà.”

“Không biết?” Đối phương cười lạnh nói: “Nhưng tiệm sách của ngươi xuất bản những cuốn tiểu thuyết đó mà, không đúng sao?”

Ông chủ tiệm sách bất đắc dĩ nói: “Đúng là do tiệm sách của ta xuất bản, nhưng ta lại chưa từng gặp qua vị Tiêu Dao Công Tử đó. Hai quyển tiểu thuyết này đều do một vị đại nhân của viện Hàn Lâm đưa tới, ngài ấy cũng bảo là được gửi gắm xuất bản thay cho người khác, hơn nữa hai người chúng ta đều chưa từng gặp mặt vị Tiêu Dao Công Tử kia, thật mà…”

Viện Hàn Lâm?

Ngụy Như Chương híp mắt.

Tuy nói năm đó ông ta cũng xuất thân từ viện Hàn Lâm Viện, nhưng năm đó không có ai biết tới quá khứ này của ông ta cả, hơn nữa bây giờ người trong viện Hàn Lâm đa phần đều là người trẻ tuổi, không thể nào biết chuyện từ 50-60 năm trước được.

Ông ta trầm giọng hỏi: “Xem ra vẫn không chịu nói thật nhỉ, được, vậy bắt đầu tra tấn đi.”

Tôi tớ tuân lệnh, lập tức lấy dụng cụ tra tấn tới kẹp vào tay của ông chủ tiệm sách.

Trong khoảnh khắc, một tiếng thét thảm thiết lập tức truyền ra từ trong phòng chứa củi.

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Ngụy Như Chương lộ ra nụ cười lạnh.

—— Hiện giờ chỉ mới là tiểu thuyết, nhưng ai biết sau này liệu có người nào đứng ra làm chứng nói ông ta đã từng trà trộn vào thanh lâu làm việc không cơ chứ?

Ông ta đã ngồi ở vị trí Đại học sĩ này bao nhiêu năm, tuyệt đối không thể để thanh danh hủy hoại chì vì một kẻ viết tiểu thuyết được!

Mặc kệ đối phương là ai, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người này.

Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, có người lạnh lùng hỏi: “Ngụy đại nhân, ngài đang làm gì đấy? Đã bắt cóc bình dân, lại còn tự tiện dùng tra tấn để bức cung sao?”

Ngụy Như Chương sửng sốt nhìn sang, chỉ thấy ở cửa xuất hiện mười mấy người đàn ông vóc người cao to, bọn họ đều mặc trang phục phi ngư, lưng đeo đao Tú Xuân.

Đây… đây không phải là cẩm y vệ sao?

Ông ta hoảng hốt, những người này, bọn họ chính là người của quân vương…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 46: Đến đây, cùng ăn dưa nào!



Nghe thấy hệ thống nói như thế, Yến Xu lập tức liếc mắt nhìn sang người con dâu Nhạc thị đang ngoan ngoãn ngồi bên người của Tần An Công phu nhân.

【 Cậu nói cái cô Nhạc thị này đã tằng tịu với người hầu trong phủ hả? 】

Hệ thống đáp:【 Tần An Công phu nhân sinh được một trai một gái, con trai là thế tử của Tần An Công – Kiều Vĩnh Khang, mà Kiều Vĩnh Khang lại chỉ cưới một người vợ là Nhạc thị, không phải nàng ta thì là ai? 】

Yến Xu lại hỏi:【 Trời mẹ ơi, chồng nàng ta dẫu gì cũng là thế tử mà, thân thể cũng không có bệnh kín gì, sao nàng ta lại đi tằng tịu với người hầu làm gì? 】

—— Chậc, trước đây Dương thị chim chuột với Thượng thư bộ Lễ là vì chồng mình không khỏe mạnh, bà ta lại thèm muốn ích lợi cho nên mới ăn nằm với cha chồng.

Nhưng Nhạc thị đã có điểm xuất phát cao như thế, tội gì phải chung chạ với người hầu làm chi?

Hệ thống lại nói:【 Vị thế tử Tần An Công này đã bị mẹ mình quản thúc quá chặt từ nhỏ, bởi vậy bây giờ nhu nhược không có chí lớn, văn không được mà võ cũng không xong. Hắn ta chỉ đam mê với nghề làm mộc, cả ngày cứ mân mê đục đục đẽo đẽo đống gỗ, cách làm người cũng chất phác thật thà như khúc gỗ vậy, EQ thấp tè, vóc người thì vừa béo vừa tròn, Nhạc thị sao mà chấp nhận được? Vừa hay trong phủ có một người phu xe dáng người cường tráng, cũng dẻo mồm dẻo miệng ăn nói ngọt xớt, Nhạc thị không chịu được cảnh giường đơn gối chiếc, thế là đi “ăn nem” luôn. 】

Sang WordPress hoặc Wattpad của Chồn Ăn Dưa Team để ăn dưa nhanh hơn nhó mí bợn:>

Thì ra là phu xe.

Yến Xu hiểu ra.

Nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi:【 Nhưng Phủ Tần An Công nhiều người như vậy cho nên có tai mắt ở khắp nơi, hơn nữa Tần An Công phu nhân cũng là một bà mẹ chồng đáo để, sao mà nàng ta có cơ hội đi léng phéng với gã phu xe được? 】

Hệ thống “hừ” một tiếng:【 Có gì khó đâu. Nhạc thị rất được lòng mẹ chồng, hơn nữa chồng nàng ta còn là con trai vợ cả duy nhất của bà ta nữa, cho nên nàng ta càng được coi trọng hơn. Tần An Công phu nhân giao rất nhiều chuyện trong phủ cho nàng ta làm, mà mỗi lần Nhạc thị đi ra ngoài giám sát việc làm ăn của nông trại, cửa hàng mặt tiền, hoặc là đi tham dự mấy bữa tiệc xã giao, có cái nào mà không cần phải ngồi xe ngựa đâu? 】

Xe ngựa?

Yến Xu không nhịn được tắc lưỡi một cái, thì ra là xe ngựa!

Thứ này còn có sẵn không gian “gặp gỡ” cho hai người, thật đúng là quá tiện.

Sau khi than thở xong, nàng lại hỏi:【 Thế làm sao mà thế tử biết được chuyện nàng ta tằng tịu với phu xe? 】

Hệ thống bảo:【 Bà cũng biết Tần An Công thế tử Kiều Vĩnh Khang thích làm nghề mộc mà, không ít giường, tủ quần áo, bàn ghế trong phủ đều là do hắn ta làm ra, cho nên nếu chúng có hư hao gì thì cũng do hắn ta sửa chữa. Có một lần hắn ta nghe được có người hầu nói là xe ngựa của vợ bị hỏng rồi cho nên tự mình xách theo hộp dụng cụ qua đó xem thử. Không xem thì thôi, vừa xem mới biết thì ra là trục xe bị gãy. 】

Sang WordPress hoặc Wattpad của Chồn Ăn Dưa Team để ăn dưa nhanh hơn nhó mí bợn:>

【 Trục xe của phủ Tần An Công đều được làm từ gỗ cây du tốt nhất, chúng vô cùng cứng rắn, sao có thể vô duyên vô cớ gãy cho được? Bởi vậy chỉ có thể là do chúng nó luôn phải chịu lực va đập mạnh từ phía trên trong mấy năm liền nên mới gãy. 】

Cái gì?

Lực va đập mạnh quanh năm suốt tháng ư!

Ánh mắt Yến Xu sáng quắc.

【 Úi chà chà, xem ra gã phu xe này cũng rất ra gì và này nọ nhỉ, khó trách Nhạc thị lại không chịu nổi mà đi “ăn nem”… Sau đó thì sao? 】

Hệ thống đáp:【 Kiều Vĩnh Khang chỉ si mê nghề mộc chứ không phải là đồ ngốc, hơn nữa hắn ta còn là thợ mộc lành nghề, cho nên lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vậy nhân lúc vợ mình lại đi ra ngoài, hắn ta lén cho người theo dõi, nhờ đó phát hiện ra ngay. 】

Yến Xu xuýt xoa một tiếng, hỏi tiếp:【 Rồi sao nữa? 】

Hệ thống:【 Sao trăng gì nữa, đương nhiên là không có gì xảy ra rồi, nếu mà có sao thì hôm nay Tần An Công phu nhân nào dám dẫn con dâu đến khoe khoang với Thái Hậu? 】

Chậc, cũng đúng, nhìn tình hình hôm nay thì hẳn là Tần An Công phu nhân còn chưa biết chuyện này.

Đúng lúc này, Thái Hậu vừa bị chị họ chọt trúng chỗ đau đột nhiên cười nhạt: “Trong cung vẫn như cũ thôi, ai gia không có phúc được như ngươi.”

Sang WordPress hoặc Wattpad của Chồn Ăn Dưa Team để ăn dưa nhanh hơn nhó mí bợn:>

Tần An Công phu nhân tiếp lời: “Thần phụ không dám, hẳn là do duyên của Thái Hậu nương nương và bọn trẻ còn chưa tới thôi. Với lại thần phụ nào có phúc gì đâu ạ? Đều do thằng bé Vĩnh Khang kia may mắn, cưới được một người vợ tốt.”

Dứt lời, bà ta lập tức nhìn sang Nhạc thị và giới thiệu nàng ta với Thái Hậu: “Năm trước vợ của Vĩnh Khang đang mang thai cho nên thần phụ không dám để nó đi cùng, sợ đường xá xóc nảy, cho nên lần đó nó không thể tự tới mừng thọ nương nương, bây giờ đứa bé được sinh ra rồi nên ta mới dẫn nó theo.”

Nói xong, bà ta quay sang nói với cho Nhạc thị: “Còn không mau tới hành lễ với Thái Hậu nương nương đi.”

—––

Nghe đến đây, não Yến Xu bắt đầu nhảy số —––

【 …Thì ra năm ngoái Nhạc thị không tới. Úi giồi ôi, khi đó trong nhà không có ai nhòm ngó thì chẳng phải nàng ta sẽ được “chơi” thả cửa hay sao? 】

Hệ thống nói:【 Cũng không đến mức đó đâu bà, dù sao khi ấy nàng ta còn đang mang thai mà. 】

Yến Xu tiu nghỉu:【 Cũng phải ha… 】

Ủa mà khoan!

Nàng chợt nhận ra một vấn đề —––

Nhạc thị bắt đầu ăn nằm với phu xe từ khi nào?

Sang WordPress hoặc Wattpad của Chồn Ăn Dưa Team để ăn dưa nhanh hơn nhó mí bợn:>

Ban nãy Tần An Công phu nhân có tự mình giới thiệu qua, trong đám con nít này, đứa bé trai 7 tuổi tên Kiều Vạn Hằng, đứa bé gái 5 tuổi tên Kiều Niệm Nhu, và cả đứa bé nhỏ nhất này nữa, cả ba đứa đều là cháu nội của bà ta.

Nói cách khác, ba đứa này đều do Nhạc thị sinh ra.

Thế… Có mấy đứa là con của Tần An Công thế tử?

Hệ thống bảo:【 Tuy Nhạc thị làm bậy nhưng nàng ta không có ngốc, lần nào lên giường cũng dùng bao ruột dê (1) hết, cho nên ba đứa bé này đều là con ruột của thế tử Kiều Vĩnh Khang. 】

Cái gì?

Yến Xu lại bắt được điểm quan trọng:【 Bao ruột dê? Có thứ này nữa à? 】

Chậc chậc chậc, thật đúng là làm người ta mở mang tầm mắt mà!

Hệ thống giải thích:【 Có chứ sao không, người ở thời này đều dùng nó, nhưng mà nó không được vệ sinh lắm đâu bà, xui xui cái là nhiễm bệnh tùm lum liền. 】

Yến Xu: “…”

Nếu thế thì thôi vậy…

Sang WordPress hoặc Wattpad của Chồn Ăn Dưa Team để ăn dưa nhanh hơn nhó mí bợn:>

Nhạc thị nghe mẹ chồng mình nói vậy thì đứng dậy đi đến trước mặt Thái Hậu, sau đó làm một động tác hành lễ đặc biệt cho trường hợp này.

“Năm trước thần phụ không thể tự mình đến mừng thọ cho nương nương, mong nương nương thứ tội, thần phụ cung chúc nương nương phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Thái Hậu mỉm cười gật đầu nói: “Ngoan lắm, quả thực là đoan trang hiền thục, rất có phong thái của mẹ chồng của ngươi.”

Nhạc thị nghe vậy thì vội cúi đầu nói lời cảm tạ, sau đó nói: “Mấy năm nay may nhờ có mẹ chồng thương yêu, coi thần phụ như con gái ruột, những gì được mẹ chồng dốc lòng dạy bảo, thần phụ đều ghi nhớ trong lòng.”

Yến Xu: “…”

Chú thích:

1. Bao ruột dê: Ba con sói của thời xưa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.