Bầu không khí hiện tại vô cùng khó hiểu.
Một đứa trẻ từ đâu không biết chạy lên Phục Linh Sơn nhận là có quen biết với Hạ Thất Phượng, còn cô ta thì như một con người khác làm cho toàn phái ngáo ngơ.
Được A Sương dìu xuống cô ta lại xua xua tay để thiếu niên đó tránh xa ra, với tay rót ít trà uống cho bình tâm.
Ánh mắt của Nhan Linh Lung và Tiểu Ái chăm chăm nhìn cô đầy sắc bén.
Nó khiến cô ta sợ co quíu lại, ánh mắt lẩn tránh còn lấy tay áo lên che mặt.
Không biết là nhìn thấu thứ gì mà Nhan Linh Lung lại phì cười một cái: ” Tiểu tử, nó không nhận ra ngươi.
Vậy là nãy giờ ngươi dám lừa gạt bọn ta.
Người đâu đem ra chém chết cho ta.” – Nhan Linh Lung nghiêm nghị đập bàn quát lớn trông đày giận dữ.
” Vâng ” – lập tức có mấy người mấy đệ tử đáp rồi tiến tới lôi thiếu niên kia đi.
” Không có, ta không có.
Tướng quân người không nhận ra ta sao? Ta được người cứu ở sa mạc Nam Cương, người nhất định không quên ta phải không? Đây là khảo nghiệm để vượt qua sao? Ta đã từ vực Tử Thần khó khắn lắm mới đến đây được.
Nhật Hạ tướng quân.” – Đứa trẻ đó hoảng loạn hét lớn.
Lời của hắn vừa có điểm phi lý vừa nghe rất chua sót.
Nó khiến cho những người đứng đó phải rùng mình.
Hạ Thất Phượng đang ngượng ngượng húp một ngụm trà cũng phải phun ra.
” Khoan khoan, dừng.
Không được giết hắn.” – Hạ Thất Phượng vội lấy tay lau lau miệng rồi quát lớn.
Lời nói đó khiến mọi người khựng lại: ” Tại sao phải dừng lại?” – Nhan Linh Lung chống một lên bàn kê cằm nhìn cô ta đầy âm hiểm nói.
Hạ Thất Phượng lúc này cực kỳ mất tự nhiên quay lại nhìn ánh mắt sắc bén của bà, gượng gạo cười rồi lấy hai tay xoa xoa đầu gối tự trấn an bản thân: ” À thì…!nói chung là khoan giết vội.
Lỡ đâu hắn có việc gì khó nói mới chạy lên đây cầu cứu thì sao….!Ờ cái đó, nam đệ tử kia mang thằng bé đó về chỗ cũ đi.
Đừng làm hại nó.” – Nét mặt vô cùng khó coi, cười gượng rồi gắng lấy bình tĩnh mà nói.
Đệ tử kia nghe vậy liền tha cho cậu thiếu niên.
Nhưng nhan Linh Lung thì không tha cho Hạ Thất Phượng: ” Tại sao lại tha, con quen sao? Vậy sao lúc nãy lại xua đuổi như vậy?…! Hình như hôm nay Nhật Hạ tướng quân có chuyện gì vui thì phải.
Từ sáng sớm đã dậy trang điểm lộng lẫy, trang điểm kĩ lưỡng lại còn hay cười nữa.
Có thể nói cho sư nương biết không?” – Nhan Linh Lung nửa đùa nửa thật nói.
” À ta..
Ta….ta….ta dù sao cũng là nữ hài tử mà, trang điểm sủa soạn một chút có sao đâu chứ? ” – cô vội lấy một lý do tùy tiện đáp.
” Vậy sao?” – Nhan Linh Lung đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt cô.
” Ôi ta ta ta ta ta.
Ta đột nhiên cảm thấy hơi nhứt đầu.
Bụng cũng đau, chân cũng đau.
Cả người mệt mỏi, chắc là nhiễm phong hàn rồi.
A Sương mau dìu ta về điện.” – Cô ta bị nhìn thấu liền vội tìm cách chuồn đi.
Còn không biết học đâu ra kiểu cách đưa tay lên cho nô tỳ dìu đi nữa.
” Đứng lại, sư nương con ngồi đây.
Sao không ở đây để ta bắt mạch luôn nhỉ?” – Nhan Linh Lung liền lập tức chặn đường lui của cô.
Cô ta liền hết đường trốn.
Tự cười một cái đẻ an ủi linh hồn rồi ngồi xuống như cũ.
” Ấy chà, nha dầu.
Con đứng đó làm gì? Đệ tử là Thất Nhi nhà ta cưng chiều nhất lại không đến thỉnh an sư phụ sao?” – Nhan Linh Lung ra hiệu, nhắc khéo Giản Sơ Mạn.
Đang yên đang lành hóng drama nhắc tên mình làm gì? Mà cũng không sao, xem thử sư phụ hôm nay phản ứng thế nào.
Giản Sơ Mạn liền tiến lên phía trước, đệ tử liền tránh đường cho cô đi.
Đến trước mặt Hạ Thất Phượng:
” Đệ tử Hạ Vy thỉnh an sư phụ, sư phụ vạn phúc kim an.” – Giản Sơ Mạn nhớ nhớ về lúc các nhân vật trong phim cung đấu thỉnh an, vội vàng làm theo.
Chắc là vầy nhỉ?
” Tốt, đúng là đứa trẻ ngoan.” – Hạ Thất Phượng tươi cười nói rồi xoa xoa đầu cô.
* Xẹt * tiếng lấy kiếm ra khỏi vỏ.
Ôi má lạy trời lạy phật.
Sao mà chơi gì mà chơi khiến cho con người ta hết hồn quá vậy? Xém xỉu luôn á, may là lùi lại kịp.
Giản Sơ Mạn bị kinh hồn lùi về phía sau.
” Linh Lung, có thể nào đừng chơi mấy trò bất ngờ này nữa không? Dọa chết lão nương rồi.” – Hạ Thất Phượng bị dọa cho xanh mặt xoa xoa ngực trái chỗ tim để trấn an.
” Linh Lung, lão nương.” – Nhan Linh Lung nhấn mạnh lại hỏi.
Cô ta chợt nhận ra chỗ sơ hở của mình, vội lấy hai tay bịt miệng lại.
Kinh sợ là phải, ban nãy đột nhiên Nhan Linh Lung rút kiếm ra, kề vào khoảng trống trước mặt cô.
” À…hơ…hơ…Ta lỡ miệng, người đừng cho là thật.
Chuyện gì từ từ nói.” – Hạ Thất Phượng lúc này tay chân lóng ngóng, kiếm đã kề sát cổ, vội dùng tay đẩy đẩy nhẹ ra.
Thái độ như đùa giỡn vậy.
” Nói, ngươi là ai?” – Tiểu Ái đanh đá hỏi.
” Còn là ai, tỷ tỷ ngươi, Hạ Thất Phượng.” – Hạ Thất Phượng gượng gạo, cố chóng cự đến phút cuối cùng.
* Xẹt…tít…tách…tít..* tiếng lửa cháy tí tách.
Là Tiểu Ái triệu ra một roi lửa đập lên mặt đất.
Chỗ đất bị đụng qua đều cháy rụi trên bề mặt.
” Mau nói.
Nói, ngươi là ai.” – Tiểu Ái gây gắt nói lớn, điều đó khiến cho người kia toàn thân líu quíu co rúm lại, cuộn người trên ghế lấy hai tay ôm đầu, vạt tay áo che cả người.
Tiểu Ái thấy vậy liền đánh vun vút lên mặt đất thêm vài cái gần đó.
” Đừng đánh đừng đánh đừng đánh nữa.
Đánh nữa là tan hết hàn khí của ta mất, nóng chết đi được.
Là ta là ta.
Lộc Cô, Lộc Cô Huyền Nương.” – Người đó liền sợ hãi đáp rồi hiện ra bằng dáng vẻ thật.
Tình thế bây giờ càng hỗn loạn, nãy giờ toàn phái bị quay như chong chóng vậy. Thiếu niên kia thì bị đẩy về phía sau, ai cũng tập trung nhìn người giả mạo kia. Mà nhìn cũng phải, con người bình thường ai lại có sừng trên đầu chứ.
” Lộc Cô. Người làm gì ở đây vậy chứ? Động Huyền Quang không cần người giữ sao? Sao mà sau bao lâu người vẫn chưa từng có chút trách nhiệm nào vậy?” – Tiểu Ái thu roi lại bước đến trước mặt Lộc Cô chất vấn.
” Ể, sao lại hỏi ta như vậy? Tuy là Lộc Cô nhưng ta trước giờ chỉ quản tình duyên, làm được gì hơn chứ?… Còn nói đến A Phượng nhà ngươi, một người đi thì phải có người ở lại trong điện giả trang chứ? Sáng ra không có người các ngươi lại tìm loạn hết lên. Mấy ngày nay ồn ào náo loạn đủ rồi, động Huyền Quang của ta bị các ngươi làm cho điên đầu nhứt óc cả lên. Các ngươi phải có một chút tôn trọng linh vật canh giữ mật thất Phục Linh Sơn chứ. Nói chung là Tiểu phượng hoàng về động gặp trưởng lão cầu dược rồi. Lão nương bất tài, chỉ có thể ở đây giả trang thành nó thôi. Không giúp được nhiều.” – Lộc Cô vẻ mặt ủy khuất nói.
” Dù sao cũng là bậc tiến bối, người có thể cư xử đúng mực một chút không?” – Nhan Linh Lung vẻ mặt chán ghét uống chén trà rồi nói.
” Linh Lung, ngươi còn dám nói hai từ trưởng bối. Vãn bối như ngươi mà dám kề kiếm vào cổ ta. Nói đi, ngươi rõ biết rồi mà vẫn muốn chơi ta đúng không?” – Lộc Cô mặt mày bực tức nói.
” Xem ra Lộc Cô cũng không ngốc!” – Nhan Linh Lung chăm chọc nói.
Lộc Cô nghe đến đó thì liền tức đỏ mạnh đứng dậy chỉ chỉ tay về phía bà: ” Ngươi ngươi ngươi, đúng là không sợ trời không sợ đất. Có tin ta se duyên cho người một người vô cùng xấu không?…À quên, ngươi gả lâu rồi. Ngươi tin ta se khiến nhân duyên của tiểu phượng hoàng đầy nghiệt ngã không?”
” Người cũng nên nhớ lại, song thân của con bé là ai? Con bé là ai, và lại ta tin. Nếu người dám thì cơ hội về động Huyền Quang cũng không có. Đồ đệ này của phu quân ta, con bé là người trưởng lão Lộc tộc yêu mến. Người dám làm gì con bé, Lộc tộc tha sao?” – Nhan Linh Lung lại tiếp tục trêu chọc.
Người kia giận quá hóa thẹn, liền ngồi xuống lại. Đôi mắt thì vô tình va vào mặt Giản Sơ Mạn nhìn đắm đuối.
” Tiểu nha đầu, ngươi thật sự là đệ tử của Tiểu phượng hoàng sao? Số sao mà thảm vậy, nó không bắt ngươi chạy 30 vòng quanh đỉnh Phục Linh Sơn chứ? Nhớ năm đó nó còn nhỏ, mỗi lần huấn luyện Tiểu Ái và Tiểu Lộc đều bắt hai đứa nhỏ chạy quanh mấy chục vòng. Rất đáng thương.” – Lộc Cô lắc lắc đầu bộ dạng cảm thông nói.
Ôi sao mà quen vậy? Hôm qua Trương gia không tới thì ta phải chạy rồi đó.
” Được rồi, đừng dọa con bé nữa. Con bé đi được bao lâu rồi, bao lâu về ngươi biết không?… Vốn là hôm nay muốn nó vận động một chút xem sao? Không ngờ chuồn mất.” – Nhan Linh Lung gương mặt lộ rõ buồn rầu nói.
” Đêm qua nó ở trong điện không biết vì sau xảy ra phản phệ, kỳ ấn đã chảy dài đến cổ, liên tục dùng linh lực đốt cháy lớp băng dày cộp kia. Lúc bọn ta đến nơi thì nó đã nằm bất động dưới đất, máu chảy đầy sàn như đang hấp hối vậy. May là nơi đó là Hàn Băng điện, có thể giải bớt băng huyết cho Bắng Quyết Thương để lại mới giữ được tính mạng. Thế là Tỵ Nương và Tiểu Lộc liền đưa con bé đi, bỏ ta ở lại. Ai mà biết xảy ra việc gì? Ấy mà Linh Lung, phu thê ngươi làm sư kiểu gì mà để đồ đệ mình thương tích đầy mình như vậy, ngươi không phải là Dược Tiên Nữ gì đó lợi hại lắm sao?” – Lộc Cô bình thản nói.
” Băng Quyết Thương? Nó nói với ta là do Độc Băng trùng của Giang gia cắn phải. Gan lớn thật, dám gạt cả ta. ” – Nhan Linh Lung vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói.
” Xem ra là thấy thời gian không còn lâu nên không muốn cho ngươi biết. Dù sao cũng là Vô Khả Giải.” – Lộc Cô lắc lắc đầu nói.
” Lộc Cô người có thể đừng nói mấy lời như vậy được không? A Phượng nói là người sẽ không chết đâu.” – Tiểu Ái cau có mặt mày nói.
” Ờ, nhìn tới ngươi ta mới nhớ. Một đám hơn cả trăm đệ tử Phục Linh Sơn, trưởng môn biến mất cũng không biết, trưởng môn có mệnh hệ gì trong đêm cũng không biết. Ta thật sự cảm thấy thất vọng đó. Nhất là ngươi Tiểu Ái, không phải nói là thân thiết lắm sao? Sao đêm qua không thấy ngươi…” – Lộc Cô đang hứng nói thì đột nhiên im bặt.
Một cái bóng to cao đổ xuống từ trên đầu của bà. Cái bóng đó còn có cặp sừng rất to. Vừa to vừa đẹp.
” Tỵ Nương, ngươi về rồi.” – Lộc Cô lại bắt đầu lo sợ, ngước mặt lên nhìn rồi gượng gạo nói.
Xuất hiện sau lưng bà là một con hươu tuyệt đẹp, màu lông trắng, đôi mắt nghiêm nghị. Cặp sừng to ớn có mấy bông hoa và phụ kiện xinh xắn và kiêu sa. Bên cạnh còn có một con khác cũng là màu long trắng phát sáng đó nhưng bé hơn.
* Phì * con hươu đó thở ra từ mũi một luồng khí lạnh, bay thẳng vào mặt Lộc Cô. BÀ ta cũng vì thế mà ho mấy tiếng.
” Ây da Lộc Cô, người đúng là không đáng để tin tưởng. Nhờ chút việc cũng không xong, còn bị bại lộ sớm nữa. Theo người đã 10 năm ta không biết tại sao năm đó trưởng lão chọn người làm Lộc Cô đó.” – con hươu nhỏ hóa thành hình người, chạc tuổi Tiểu Ái ngán ngẩm nói.
” Bái kiến Dược tiên chủ, các vị phương diệc phương chủ. Tên ta là Lộc Tiểu Yêu, người của Lộc tộc, linh thú canh giữ mật thất cũng như linh vật canh giữ Phục Linh Sơn. Người này là Lộc Cô tức ngang chức trưởng tộc của bọn ta, Lộc Cô Huyền Nương. Còn vị này là linh sư của bạn ta, cũng được gọi là Lộc Cô ngang chức quốc sư, Lộc Cô Tỵ Nương.” – Tiểu Yêu vội nói tiếp.
” Ấy, tiểu phượng hoàng đâu. Trưởng lão giữ lại tâm sự rồi à?” – Lộc Cô thắc mắc hỏi.
” Mới không có, người ấy đang nghĩ ngơi trên lưng Tỵ Nương. Người im lặng một chút đi, người ấy đã bị trưởng lão dùng cả một đêm qua để áp chế kỳ băng, là ngang hình rút xương để giữ lại mạng đó.” – Tiểu Yêu cáu giận nói.
” Ta cũng không phải không biết, ngươi giải thích làm gì?” – Lộc Cô ủy khuất nói.