Giờ thì ta biết ta sai thật rồi.
Phòng củi ít nhất còn tốt hơn ở trong cái điện Hàn Băng này.
Lạnh quá đi mất! Lại đang là ngày đông nữa, ôi chết cóng mất.
” Tiểu Hạ cô nương, cô tuyệt đối ở yên trong phòng nhé! Buổi tối những nơi khác rất lạnh.
Nô tì có lấy thêm lấy cái chăn dày, cô giữ lấy mà đắp nhé.
Bọn ta đi trước.
À đúng rồi, phòng này kế bên phòng của trưởng môn, cô đừng làm ôn nhé! Bảo trọng!” – A Sương run cầm cập hết lên, giọng điệu gấp rút nói tồi cùng mấy thị nữ khác rời đi ngay lập tức.
Lạnh chết ta rồi!!!
Buổi chiều sau khi tập luyện xong Cẩm Yên có nói qua.
Nơi đây là điện cấm là do nó không thể ở được và giữ rất nhiều bí mật liên quan đến Ngọc Phi kia.
Đây là điện mà lúc trước Ngọc Phi từng ở, sau khi bà ấy đi thì nơi đây liền bị hàn khí xâm nhập.
Nhiễm nặng đến mức cổng chính của điện tự động khóa chặt không ai mở được.
Hôm qua Hạ Thất Phượng động nhẹ một cái nó liền mở, chắc là do cô ta là người dị tộc giống bà ấy.
Hàn Băng điện, cái tên quả thật không sai.
Xung quanh là hàn khí, giường nằm thì bị đóng băng, nhiều cái còn là từ băng đục đẽo mà thành.
Thật thắc mắc mùa nóng nó có tan không chứ bây giờ thì nó lạnh quá! Lạnh không thể tả.
Ôi tấm thân nhỏ bé của tôi!
” Lạnh quá đi!” – Giản Sơ Mạn run run nói rồi bước từng bước nhỏ, dáng đi như chim cánh cụt đến chỗ mấy cái mền, lần lượt quấn hết lên người.
Nghe nói phòng của Hạ Thất Phượng chỉ cách chỗ này một bức tường.
Cô ta làm gì ở nơi lạnh lẽo này chứ.
Thật tò mò mà, quyết định của cô làm tôi chịu khổ đó.
Giản Sơ Mạn nghĩ rồi tiến đến phía vách tường, lợi dụng cơ thể nhỏ bé mà nấp vào sau chiếc cột để quan sát.
” Lạnh như vậy lại chỉ mặc lớp áo mỏng tanh vậy sao?…Quên mất, lúc cô ta còn nhỏ hứng nguyên cây mưa còn chịu được thêm một trận tuyết, nhiêu đây nhằm nhò gì!” – Giản Sơ Mạn cẩn thận quan sát rồi tự nói với chính mình.
Haizzz….!Đưa tang vẫn mãi là đưa tang…
Phải, Hạ Thất Phượng mặc một lớp áo trắng rất mỏng, đang ngồi ngay ngắn chép sách và xem xét vài thứ.
Dáng ngồi nghiêm trang, gương mặt không chút biểu cảm.
Suốt ngày cứ diện đồ trắng, mặt mày như bị cướp sổ gạo kiểu đó, không bị gọi là đưa tang mới là lạ.
Nhưng mà để nói chỉ là bạch y đơn giản thì không phải, tùy từng lúc mà nó sẽ từ cầu kỳ dến mộc mạc khác nhau.
Nhưng nhìn chung vẫn là không thể ưa nổi!
” Việc gì!” – Lạnh nữ ấy lạnh nhạt cất lên.
Cái qq gì vậy? Ta đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đứng nãy giờ cũng không gây ra tiếng động nào, sao mà cô ta biết được.
Trực giác tốt vậy sao? Hay là không phải nói mình?
” A Phượng! Bị ngươi phát hiện rồi! Ta ở phòng củi một mình hơi chán, ngươi sang đó ngủ với ta đi.
Nơi đây lạnh như vậy!” – Tiểu Ái từ trên trần nhà nhảy xuống vui vẻ nói.
Nãy giờ ngươi đu trên trần nhà à Tiểu Ái!!!
Hạ Thất Phượng không đáp lại, chỉ đưa mắt nhìn đống giấy tờ trên bàn.
” Ta biết rồi, lát nữa ta sẽ ngoan ngoãn về được chưa?” – Tiểu Ái dùng giọng nũng nịu trách móc nói
Hạ Thất Phượng vẫn không đáp, ánh mắt thoáng lơ đãng nhìn đi nơi khác một chút liền quay về nay ngắn đọc sách.
” A Phượng! Ngươi nói, tiểu nha đầu kia dám đói với chúng ta như vậy, tuy sai nhưng ngươi thật sự muốn dùng cách này thật sao? Con bé chịu không nổi đâu!” – Tiểu Ái nghĩ ngợi nói.
” Tùy vậy!” – Hạ Thất Phượng nhàn nhã thả ra hai chữ.
” Tùy! Tùy như thế nào? Ở cái điện này đã khổ rồi, bị ngươi chỉ dạy còn khổ hơn.
Ta thật sự thấy tội con bé đó.
Tuy ta ghét Giang gia, nhưng mà Giang Nguyệt Ly đối với con bé rất tốt! Nếu để con bé sống ở đó cũng không vấn đề!” – Tiểu Ái ngồi xuống với lấy một quyển sách mà đọc.
” Tùy nó chọn.
” – Hạ Thất Phượng chỉ đơn giản đáp.
Sao họ càng nói mình càng không hiểu nhỉ? Là nói mình kém hay là muốn đuổi mình đi.
Mà khoan từ từ để suy nghĩ, không thể kết luận vội.
” Còn đứng đó sao?” – Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói.
” Đứng đâu chứ!” – Tiểu Ái không hiểu liền hỏi.
Lần này là nói mình hay là còn người khác.
* Vút…cạch..cạch…cạch…* Tiếng kim châm phóng đi cấm vào cây cột lớn.
* Bốp * Giản Sơ Mạn do lùi về quá nhanh, không để ý mà đập đầu vào bức tường gần đó.
” Hạ Vy???” – Tiểu Ái giương mắt nhìn, trong đôi mắt còn mang theo chút tức giận.
Dọa chết ta rồi. Đây là ám sát trong tiểu thuyết hay viết đấy hả! Thiếu một chút là hỏng mặt rồi. May là kĩ năng của cô ta tốt, không là mình chắc cũng gặp ông bà rồi!
” Ngươi ở đây làm gì?” – Tiểu Ái khó chịu hỏi.
Phòng thì ở sát bên, chỉ cách một vách ngăn lớn. Ta chuồn ra xem cô ta làm gì thì tất nhiên phải đi theo lối này, không đứng đây thì đứng đâu!!!
” Ta…ta..ta…” – Giản Sơ Mạn bị nghẹn họng, hoàn còn chưa hoàn về, lắp ba lắp bắp nói.
” Ngươi cái gì ngươi chứ? Ở điện lớn phòng lớn vui không? Ngươi ngày mai nên nói lại với sư tỷ của ngươi cảm giác này. Đừng để người khác nói nhà ta ngược đãi đệ tử nữa. Tiếng thơm còn chưa kịp nhận, ta không muốn mang tiếng xấu!” – Tiểu Ái gắt gỏng nói.
Sau lưng cô bỗng có cảm giác ớn lạnh, Tiểu Ái cẩn thận quay đầu lại. Là Hạ Thất Phượng đang dùng đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô.
” Sao vậy?…Ta đâu có nói gì sai đâu!” – Tiểu Ái lập tức có chút sợ hãi, run rẩy nói.
” Xem ngươi đang ngồi ở đâu?” – Hạ Thất Phượng nghiêm khắc nói.
Giờ mới để ý, do Tiểu Ái quá vô tư nên ngồi lên cả bàn gỗ mà Hạ Thất Phượng đang để sách. Hành động này ít nhiều có chút không phải phép.
” Phục Linh Sơn buổi tối cấm lớn tiếng. ” – Hạ Thất Phượng chỉ liếc qua một cái rồi lại ngồi ngay ngắn chép sách.
” À! Xin lỗi xin lỗi!” – Tiểu Ái gấp rút nói rồi rời mông khỏi chiếc bàn, đứng dậy hẳn hoi.
Ta còn tưởng Tiểu Ái sẽ được cưng chiều nhường nhịn lắm chứ. Thì ra cô ta lạnh lùng với tất cả mọi người.
” Hạ Vy, con đường này là ngươi chọn. Nói bọn ta chèn ép ngươi, phân biệt đối xử với ngươi… Hôm nay đã như vầy, ngày mai ngươi còn phải tập luyện do đích thân A Phượng dạy cho. Có phước không biết hưởng, tự mình bảo trọng.” – Tiểu Ái giọng điệu ghét bỏ, không thèm nhìn mặt Giản Sơ Mạn, cứ nghịch nghịch mấy quyển sách của Hạ Thất Phượng, chúng ở trên kệ gần đấy.
Nói như ta muốn lắm đấy. Trong số tất cả mọi việc chỉ có việc này ta tán thành. Hạ phu nhân từng dạy ta, bà ấy rất khó tính. Người này còn nghiêm khắc hơn cả trăm lần, tập luyện với cô ta đương nhiên là cực hình rồi. Ai mà muốn để cô ta dạy.
” Nói! Ngươi đến đây làm gì? Mật báo cho Giang gia? Không đời nào. Lão cáo ranh đó không để kẻ như ngươi làm việc này…. Haizzz đêm qua vừa mới nói ngươi đừng tạo phản, ngày sau liền hùa theo đám người Giang gia. Ta đúng là có mắt không tròng. Biết vậy ngày đó đạp ngươi mạnh thêm một chút, cho ngươi 10 ngày nửa tháng không xuống giường được, 1 hay 2 tháng sau cũng không lết nổi lên đây. Ăn táo rào sung. Ta bị đui nên lúc trước mới thấy ngươi đáng thương.” – Tiểu Ái trong lòng bực tức, cứ hằn học nói.
Cũng như các người thôi, ai lại có thể về phe của một người xa lạ. Ai lại có thể từ bỏ tình nghĩa sâu đậm để theo một người mới quen biết. Đó là đạo lý tự nhiên mà. Nhưng mà người mình đắc tội nhiều nhất là Hạ Thất Phượng, sao cô ta lại không lên tiếng nhỉ?
Giản Sơ Mạn chỉ đứng yên ở đằng xa xa, động cũng không dám, thở không dám thở mạnh, đến bước một bước hay thốt lên thêm chữ nào cũng không dám làm.
* Ầm…lạch cạch…lạch…cạch* Tiếng sách vỡ đổ xuống.
” Tiểu Ái!” – Hạ Thất Phượng dùng giọng điệu lạnh lùng tức giận nói, nhưng mặt lại chẳng lộ ra một chút biểu cảm.
” Xin lỗi xin lỗi! Ta có chút tức giận nên không tự chủ được. Ta dọn ta dọn, đừng giận!” – Tiểu Ái vội ngồi xuống nhặt lên, vừa nhặt vừa liên mồm nhận tội.
” Rớt bao học bấy nhiêu!” – Hạ Thất Phượng dằn lại chút tức giận, cố giữ lấy bình tĩnh nói.
” Hả? Ngươi nói gì chứ?…Ý ngươi là, chỗ sách này rớt bao nhiêu là ta học bấy nhiêu đó hả?” – Tiểu Ái kinh ngạc hét lớn.
Làm gì mà la lớn vậy, thật chói tai. Mà Hạ Thất Phượng kia cũng ác thật, học hết đống đó chẳng khác gì cực hình. Nhìn sơ sơ cũng đã hơn 20 quyển.
” Phạm cấm, sáng mai dậy đi gánh nước cho ta, 30 gánh nước đầy. Còn ồn ào nữa thì sau ngày mai ngươi có thể ba bốn ngày không cần rời giường. ” – Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
” Ta biết rồi!… A Phượng, vậy tại sao Hạ Vy phạm cấm ngươi không phạt. Sơn quy không cho bôi nhọ trưởng môn, bản thân Hàn Băng cũng có quy tắc, buổi tối không ai được vào phòng ngươi. Sao không đe luôn cô ta, không công bằng!” – Tiểu Ái có chút bất bình đôi co lại.
Lời này nói đúng, không lẽ thấy mình không đúng nên đang thiên vị cho ta. Như vậy thì ngươi cũng biết điều đó.
Hạ Thất Phượng vẻ mặt chán nản mệt mỏi, tay cầm sách tựa vào ghế, bày ra dáng vẻ ểu oải nói:
” Ta lười quan tâm người ngoài. Vốn dĩ không thân, mọi việc tùy ý. Đã chọn đường tối thì tự đạp gai mà đi. Không quá quan trọng!” – Tuy đang nói nhưng phong thái nhẹ nhàng điềm nhiên, mắt vẫn chăm chú đọc sách trên tay.
” Tuy là cô ta tạo phản, nhưng hai ngươi đúng thật là người cùng nhà. Đều họ Hạ còn gì? Ngươi là trường bối cũng phải có trách nhiệm chỉ dẫn cô ta chứ! Mấy lời ngoài kia cũng có chút đúng. Ngươi lạnh lùng quyết đoán như vậy, lấy ai ưa ngươi chứ?” – Tiểu Ái lại tiếp tục nói lại.
Lần này Hạ Thất Phượng chả buồn tiếp lời, chỉ dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Ái một cái.
” Được rồi ta sai! Ta đem mấy quyển sách này về đọc đây rồi học thuộc đây. ” – Tiểu Ái liền run sợ ôm chồng sách to nặng nề bước vài bước.
” Đọc điện quy!” – Hạ Thất Phượng bình thản nói.
Tiểu Ái gần như hiểu ý Hạ Thất Phượng muốn nói, liếc liếc nhìn Giản Sơ Mạn rồi hắng giọng đọc rõ ràng:
” Tiết kiệm làm đầu, giờ Hợi đi ngủ, giờ Dần dậy. Không được lãng phí nhân lực, việc nào tự làm được thì tự mình làm. Không lãng phí của linh lực, việc nào tự làm được thì hạn chế dùng linh lực. Không lãng phí vật chất, nước, đèn, tiền v…v.. nên biết chi tiêu tiết kiệm, từ giờ giữa giờ Tuất phải tắt đèn. Không tự tiện vào phòng điện chủ trừ khi cấp bách nhưng phải gõ cửa. Không được nói chuyện lớn tiếng, buổi tối không được làm phiền người khác, có gì tự mình làm. 50 điều sau đọc Hạ gia gia quy từ điều 284 đến điều 334. Người trong điện, kẻ phạm phải, phạt nặng không tha.” – Tiểu Ái cũng hết sức khổ sở, từ từ nhớ ra rồi nói.
” Trời ạ, còn dài hơn sơn quy nữa. Thật kinh khủng… Mà lời của người này, sao lại khiến mình có chút chạnh lòng….NGƯỜI NGOÀI sao? Sao cứ có cảm giác ngoài việc hành xử tuyệt tình kia thì mình còn sai điều gì nữa vậy?” – Giản Sơ Mạn đứng đơ người nhìn Hạ Thất Phượng, thầm nghĩ.
” Được rồi, đi đi. Còn ngươi, ta có chuyện muốn nói!” – Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói, ngữ khí lại có chút nặng nề.
Tiểu Ái ôm chồng sách lớn đi mất. Trong điện chỉ còn Giản Sơ Mạn bà sư phụ trưởng môn cao ngạo lạnh lùng kia.
Lần này mình tiêu rồi sao?