Ái Hậu Dư Sinh

Chương 40



Gần đây nam nhân nói lời đường mật càng ngày càng dễ dàng, Tần Qua cũng nhịn không được hoài nghi có phải nam nhân đã xem Quỳnh Dao toàn tập, hay là sách tư vấn tình yêu gì đó hay không. Nhưng quả thật mỗi câu mỗi chữ đều phù hợp phong cách của nam nhân, đơn giản thô bạo, rồi lại dịu dàng thắm thiết. 

Thấy Tần Qua đỏ mặt không nói lời nào chỉ lo cúi đầu chọt đồ ăn, Lâm Hi Liệt lại bồi thêm một câu: “Chuyện hợp diễn lần này coi như xong, không có lần sau, có nghe không?”

“Vậy… Vậy độc tấu thì sao?”

“Cũng không được.”

“…”

cheveuxnoirs.wordpress.com

“Anh đã nói, em nổi tiếng, anh sẽ không thích.”

Trước kia nam nhân cũng luôn chuyên quyền độc đoán, khi đó Tần Qua còn có chút bất mãn nho nhỏ. Hiện tại cậu đã biết nguyên nhân nam nhân lộng quyền, tuy rằng vẫn còn oán thầm nho nhỏ, nhưng cũng lại không thể ức chế mà cảm thấy ngọt ngào, làm cho cả người cậu đều mềm nhũn tê dại. Bị người yêu bá đạo độc chiếm, thì ra lại là cảm thụ kỳ diệu như thế, khó trách thiệt nhiều nam nhân đều cam tâm tình nguyện bị vợ quan tâm , mỗi ngày nghe vợ ân cần dạy bảo không được uống rượu không được uống rượu.

Tần Qua dùng loại âm thanh thấp đến không thể nghe thấy mà trả lời “Ư…”, âm cuối đã bị nam nhân nuốt vào bụng.

***

Kết thúc tiết học, Tần Qua đúng giờ xuất hiện ở phòng tập nhảy. Piano trong phòng nhảy cũng không phải rất cao cấp, so với cái ở nhà cậu còn kém hơn, ngay cả nhãn hiệu cũng là tên chưa thấy qua bao giờ. Trung học mà, chỉ như vậy hôi. Nhân lực vật lực tài lực đều vùi đầu vào học tập rồi, còn ai quan tâm tới mấy cái hoạt động văn thể này đâu. Cũng may là nhìn không hư hỏng gì, cả cây đàn là một màu đen bóng, phím đàn đen trắng đan nhau, ở dưới ánh đèn có loại sáng bóng cổ điển lịch sự lại tao nhã.

Tần Qua lấy khăn tay ra phủi đi bụi bặm trên ghế, cũng chà lau trên Piano một chút, mở ra nắp đậy, thử vài âm rồi mây bay nước chảy mà đàn lên.

“Hôn lễ trong mơ” (1) cũng không phải là khúc nhạc khó, gần như có thể xếp vào loại nhạc khúc phổ biến hoặc kĩ thuật thông thường, hoàn toàn không thể so sánh với “Bản giao hưởng thứ nhất của Tchaikovsky” (2) mà cậu hay luyện lúc học Piano. Bất quá thời gian gần đây quấn với Lâm Hi Liệt nhiều lắm, nguyên bản mỗi tuần có mấy giờ luyện đàn cố định đều chẳng biết tại sao mà biến mất, kỹ thuật có chút hạ xuống.

Lúc ấn xuống một nốt cuối cùng, cửa bỗng nhiên vang lên một trận vỗ tay “Bốp bốp”. Tần Qua kinh ngạc vội đứng lên, phát hiện thì ra là Cố Mộng.

Cố Mộng mang trang phục tập ballet (3) màu đen, giày trắng, tóc được búi cao thành một vòng tròn trên đầu, khí chất liền trở nên cao nhã.

“Cậu không cần luyện đã có thể biểu diễn, thực thoải mái mà.” Cố Mộng mỉm cười.

Tần Qua lắc đầu: “Làm sao mà được, vừa nãy đã đàn sai vài chỗ rồi.” Đều là kết quả do bỏ bê luyện tập đây mà.

“Cậu nói chuyện thật chẳng giống với bọn họ chút nào.” Cố Mộng tự nhiên hưng trí mà kề sát vào nhìn Tần Qua.

“… ? Không giống với ai?” Tần Qua bị nhìn ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác.

“Bọn Đàm Tấn đó.”

“…”

“Bọn họ tùy tiện lại miệng lưỡi trơn tru, cậu thì thận trọng lại lễ phép, thật sự là ăn gạo như nhau lại dưỡng ra trăm loại người khác nhau.”

“… Tính cách mình từ nhỏ đã như vậy rồi.”

“Ừm… Mình thì thích loại như cậu vậy.”

“… ?” Thích loại như tôi? Là ý gì?

Đang lúc Tần Qua còn do dự, Cố Mộng đã cười đi qua. Cô đem quần áo đã thay ra đặt ở trên ghế, đóng cửa lại, tự mình đứng ở giữa sàn nhảy bắt đầu khởi động. Ngọn đèn mờ nhạt rơi xuống tấm kính thật lớn cùng bóng người uyển chuyển, Tần Qua đứng ngốc trong chốc lát mới ngồi xuống lung tung mà ấn phím đàn.

Trong quá khứ cũng không phải chưa có ai tỏ tình với Tần Qua, thư tình cậu nhận được nhiều đến nỗi có thể dùng bàn cân để tính. Chỉ là khi đó cậu còn chưa biết đến tình yêu, cảm thấy chẳng hiểu tại sao, hơn nữa cha suốt ngày cứ niệm bên tai “Đừng yêu sớm, đừng yêu sớm”, Tần Qua cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến chuyện “Bị người thích”  kia. Mà hiện tại bị Lâm Hi Liệt kéo vào thế giới tình yêu, hiểu được yêu và được yêu, một khi có người ám chỉ việc này với mình, hơn nữa còn là người quen, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, giống như… phản bội Lâm Hi Liệt.

Tần Qua lấy cớ hôm nay không mang nhạc phổ, đàn xong một lần lập tức cắp đít chạy. Mới vừa đi không xa, thì đụng phải bọn Đàm Tấn ăn cơm chiều trở về.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Đàm Tấn đi lên chụp vai cậu: “Này, gần đây cậu thật diễm phúc ha.”

Tần Qua cảm thấy hỗn loạn: “Diễm phúc gì?”

“Còn giả ngốc gì nữa? Ở chung một phòng với hoa khôi trường học còn không phải diễm phúc thì là cái gì?”

“Hoa khôi trường học? Cậu nói… Cố Mộng?”

“Đúng vậy a!”

Cố Mộng lúc nào thì bị chết danh hoa khôi trường học? Vậy thì “Vua cỏ” trường học là ai? Có phải là Lâm Hi Liệt không? … Mà sao bọn họ lại biết chuyện cậu hợp diễn với Cố Mộng?

“Vua cỏ”: hoa thì phải đi với cỏ thôi =)), ở đây kiểu như Nam vương á, mà có ai có từ nào thích hợp hok

“Sao các cậu biết?”

“Đừng xem thường mạng lưới tình báo của thái tử đảng.” Đàm Tấn “Khụ khụ” hai tiếng, lại vòng qua cổ cậu, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm “Nhanh nhúng chàm cô ấy đi, hành động ngay lập tức, chúng tôi bên này sẽ cổ vũ cho cậu thành công !”

“Cậu nói cái gì vậy?”

“Cái gì? Cậu nghe không hiểu à? Ngày hôm qua không phải mới xem AV sao?”

“… Các cậu cũng quá đê tiện đi!”

Đàm Tấn lé mắt: “Chỉ  là nói giỡn thôi được không… Thật là… Bất quá Cố Mộng thực sự là hàng ngon , hoa khôi trường học nè, vóc người lại đẹp, mông cong ngực lớn, cho tôi cơ hội tôi chắc chắn sẽ làm liền.”

Mông cong ngực lớn? Cậu sao lại không thấy… Tuy rằng hôm nay mang trang phục luyện tập ballet đúng là rất có khí chất, nhưng cậu vẫn cảm thấy Lâm Hi Liệt ở trần mới là đẹp nhất…╮(╯▽╰)╭

Tần Qua bất đắc dĩ đỡ trán: “Cậu ngoại trừ tán gái thì còn có thể làm gì khác sao?”

Đàm Tấn đúng lý hợp tình mà la: “Có! Còn có thể đánh bài!”

Tần Qua lắc lắc tay, ý bảo không thể nói chuyện với hắn nữa, liền xoay người đi luôn. Đàm Tấn còn ở sau lưng gọi: “Này! Đừng có lãng phí cơ hội nha!”

Bị Đàm Tấn xoay một trận như thế, Tần Qua cảm thấy tội nghiệt của mình lại nặng thêm một chút. Bị người thích coi như xong, bị người quen biết thích còn chưa tính, vấn đề là người đó lại là hoa khôi trường học, Tần Qua mà dám làm tổn thương trái tim nhỏ bé của cô sẽ bị người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cậu rất muốn tìm ai đó để nói ra tâm sự trong lòng, nhưng một người để chọn cũng không có. Lâm Hi Liệt bạo quân, đương nhiên không được, Đàm Tấn bà tám, triệu lần không… không … Người thân, cha mẹ đương nhiên càng không thể.

Tần Qua buồn bực mà ngồi ở quán ăn vặt cửa tùy tiện gọi một tô mì, cúi đầu húp nước sùm sụp, ăn mà chẳng có cảm giác ngon miệng gì.

Thế giới hai người của cậu với Lâm Hi Liệt đang tốt đẹp, sao tự dưng lại nhảy ra một người tên Cố Mộng này. Cậu không giống Lâm Hi Liệt, ai cũng có thể quăng ra sau não, cậu không đành lòng tổn thương bất kìngười nào.

Tần Qua ban đầu còn sợ Lâm Hi Liệt sẽ đột ngột đến kiểm tra gì đó, nhưng hắn một lần cũng không tới. Không biết là có việc bận hay hoàn toàn tin tưởng cậu. Bất quá Lâm Hi Liệt gần đây quả thật bề bộn nhiều việc, có khi buổi tối cũng có điện thoại. Quy định của Lâm Hi Liệt là buổi tối sau chín giờ không phải chuyện gì gấp thì không được gọi cho hắn, chính tai cậu nghe thấy Lâm Hi Liệt dạy bảo một người, từ đó về sau điện thoại của nam nhân sau chín giờ rưỡi chưa từng vang qua. Xem ra gần đây nam nhân quả thật bận rộn. Chắc là đang xử lý chuyện tập kích mấy ngày hôm trước? Lâm Hi Liệt không nói, cậu cũng không tiện hỏi. 

Gần đây Cố Mộng biểu hiện càng rõ ràng hơn. Lúc trước cậu còn tồn tại hy vọng “Cô ấy chỉ là vui đùa một chút thôi”, thì bây giờ gần như có thể xác định là cậu lầm rồi. Ngày hôm sau Cố Mộng chạy tới hỏi cậu thích ăn cái gì, cậu hàm hồ mà nói gì cũng được, buổi tối sau khi luyện tập xong đã có người đưa tới hộp cơm nóng hôi hổi, các loại đồ ăn phong phú xếp thành một đống lớn, Tần Qua thật sự thịnh tình không thể từ chối. Ai ngờ cơm hộp này ăn một lần còn có lần thứ hai lần thứ ba, Tần Qua vô luận làm sao cũng không cự tuyệt được. Thế là buổi trưa ăn cơm của Lâm Hi Liệt, buổi tối ăn cơm của Cố Mộng, cảm giác bắt cá hai tay gần như sắp bức điên cậu. Cậu lại không dám nói với ai. 

Lúc tập luyện nghỉ ngơi rất nhiều, Cố Mộng còn thích cùng cậu nói chuyện phiếm, có khi yêu cầu cậu đàn một đoạn nhạc khó, rồi mới vỗ tay lộ ra biểu tình “Oa, cậu thật lợi hại” ; có khi bắt Tần Qua cầm tay dạy cô đàn một đoạn. Thân thể Tần Qua bẩm sinh lạnh lẽo, nhưng lại thường bị cô hù dọa đến toát mồ hôi, vô luận như thế nào cũng không từ chối được, chỉ có thể lặp đi lặp lại “Nam nữ thụ thụ bất thân.” Mà ngay cả lúc tan học, Cố Mộng cũng thích đem bài tập đến hỏi cậu, hoàn toàn bày ra một bộ theo đuổi người yêu. Có lần còn mời Tần Qua ăn cơm trưa cùng nhau, Tần Qua vội vàng nói: “Trưa nào mình cũng có hẹn hết.”

Cái này cũng chưa xong, Bọn Đàm Tấn còn ồn ào, vừa nhìn thấy cậu liền lập tức hét to: “Ông trời tác hợp! Long phượng tuyệt phối!” Tần Qua đỏ mặt đến muốn chui xuống đất luôn cho rồi, Cố Mộng lại rất tự nhiên đi qua chào hỏi bọn Đàm Tấn.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Cứ như thế vài ngày sau, chuyện hợp tác luyện tập này khiến cho Tần Qua đau đầu không thôi, cậu không nghĩ tới nữ sinh hiện tại lại chủ động như vậy. Cố Mộng chắc chắc là có ý với cậu, cậu đã muốn dùng tất cả các biện pháp để giữ khoảng cách với cô, chỉ còn kém nói cho cô “Tôi đã có nam nhân rồi.” thôi.

Hơn hai mươi ngày này giống như bị dày vò trong địa ngục, Tần Qua cũng không biết làm sao mà mình có thể vượt qua được.

____________________

(1) Hôn lễ trong mơ: “Marriage D’Amour” là một bản nhạc Pháp được sáng tác vào năm 1980 bởi Paul de Senneville, 1 nhà soạn nhạc, sản xuất âm nhạc người Pháp, và do Richard Clayderman trình bày

(2) Bản giao hưởng thứ nhất của Tchaikovsky:hay còn gọi là Winter Daydreams được Tchaikovsky sáng tác vào tháng 3 năm 1866 miêu tả thiên nhiên nước Nga Giấc mơ mùa đông, trong đó diễn tả những câu chuyện thần thoại, những trang sử quang vinh của nước Nga.

Một đoạn trong bản giao hưởng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.