Ai Đáng Thương Hơn?

Chương 3: Ghét bỏ



”Đây là người đầu tiên cầu xin hắn đừng ghét bỏ họ chứ không phải người nói câu ghét bỏ hắn.”

”Mẹ ơi, khi nào cha về?” Khởi Niên mở mắt tròn xoe hỏi.

Mâm cơm trải đầy thức ăn bốc khói lượn lờ, canh xào có đủ, bát đũa chưng ngay ngắn. Thiếu điều gia đình không đủ thành viên.

Trần Thu Nguyệt đan hai tay, trầm ngâm: ”Có lẽ cha con bận việc. Con kiên nhẫn chờ một chút, mười lăm phút nữa ổng chưa về chúng ta không chờ nữa.”

Khởi Niên xụ mặt lẩm bẩm: ”Ngày nào cũng bận. Công việc quan trọng hơn gia đình sao?!”

Trần Thu Nguyệt nhăn mặt: ”Khởi Niên, để mẹ nghe thêm một lời nào nữa đừng trách mẹ.”

Khởi Niên mím chặt môi: ”Con nói đúng mà. Đây không phải một hai lần, nhiều năm rồi. Tổng số lần gia đình ăn cơm chung từ lúc con sinh ra đến giờ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Nháy mắt, khuôn mặt Trần Thu Nguyệt đã không còn giữ được biểu cảm bình tĩnh: ”Nếu không có công việc con có mặt ở đây để nói? Cha con bận tối mặt là để nuôi ai?! Tốn công sức là để lo cái ăn cái mặt tất cả chi phí sinh hoạt cho ai? Con còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu đợi con lớn lên có gia đình, tự mình gánh lấy con mới biết thế nào là khổ. Bây giờ, im lặng và tự suy nghĩ lại bản thân đã sai ở đâu cho mẹ.”

Khởi Niên đỏ mắt nói: ”Nhưng mà…”

Trần Thu Nguyệt lớn giọng: ”Con muốn bị đánh phải không?”

Bàn tay nhỏ dưới bàn bấu sâu vào quần áo, Khởi Niên gục đầu kìm nén đôi mắt ngấn lệ khuất sau mái tóc đen tuyền. Cậu nghĩ mình sai chỗ phận làm con không thể oán trách cha mẹ, đấy là hỗn láo, là bất hiếu nhưng cậu không sai hoàn toàn. Từ lúc hiểu chuyện cho đến hiện tại mấy lần cha cậu có thời gian bên cạnh cậu quan tâm chăm sóc cậu như bao người cha khác.

Hôm nay đi học, có nhiều bạn học được cha cõng, được cha ôm ấp, bắt gặp cảnh đó cậu ngưỡng mộ biết bao, có ai biết được niềm khao khát lớn nhất của cậu là được trầm mình trong tình yêu thương của một gia đình đầy đủ, thả bản thân vào khung cảnh có sự ấm áp của cha.

Công việc phải nhiều đến nỗi nào mà một ngày cũng chẳng thể dành ra cho gia đình. Năm ngoái khi tết đến cậu chờ mong cảnh gia đình sum họp, hồi hợp, khẩn trương, thấp thỏm, lo lắng. Tất cả cảm xúc chờ đợi tại thời điểm đó không thể nào che giấu, bộc lộ tất thảy trong suốt quá trình đồng hồ chuyển động.

Cuối cùng thứ cậu nhận lấy là cuộc gọi ông ta nói ông ta bận bàn chuyện với đối tác ở nước ngoài. Mọi cảm xúc dồn dập đều đổ vỡ tan tành trong giây phút ông ta bật thối ra lời xin lỗi.

Sự kiên trì của cậu có sức giới hạn, chẳng biết sẽ bùng nổ lúc nào.

Vải vóc nhăn nhúm vón thành đóng bùi nhùi trong sự nén giận của một đứa trẻ, mượn trợ vật khác trút từng mớ cảm xúc rối ren.

”Ây nha, mẹ Niên nấu gì mà thơm quá vậy.”

Giày da va chạm lát gạch vang lên âm điệu có tiết tấu dễ nghe. Tiếng cửa kính chuyển động thoáng qua tai, tiếp đó là cái bóng đen kéo dài từ huyền quan mạ lên bức tường phòng khách cạnh bên khu bếp.

Bóng tối bao trùm Khởi Niên lập tức tản ra theo đó là tia sáng hiếm hoi vây lấy mãnh liệt.

”Cha về.” Khởi Niên cao giọng gọi.

Khởi Thừa Nguyên bước đến xoa đầu cậu: ”Ừ, cha về rồi.” Tiếp đó ông ta nhìn qua Trần Thu Nguyệt, khuôn mặt nổi lên sự áy náy: ”Xin lỗi hai mẹ con, để hai người chờ lâu.”

Trần Thu Nguyệt cười nói: ”Không sao, đừng tự trách bản thân. Em biết anh chẳng dễ dàng.”

Sự mệt mỏi thấm đậm trên mặt Khởi Thừa Nguyên đủ trở thành điểm để tha thứ.

Nhìn đôi mắt nặng trĩu nhọc nhằn sau một ngày đi làm của cha mà vẫn cố tươi cười với cậu, Khởi Niên âm thầm oán trách bản thân, cậu biết sai, cậu ăn năn rồi.

Trần Thu Nguyệt xới cơm, dịu dàng đem bát cơm tỏa khói cho chồng con.

– —

Lặng lẽ hòa nhập, tự mình cố tiếp thu không làm khó thầy cô, Tầm Hân tự cảm thấy bản thân không đến nỗi khiến mọi người chán ghét. Ít ra trên đời còn có một số người không vì sự xấu xí của cậu mà chạy mất dép.

Ngày đầu tiên coi như hoàn thành mục tiêu đến trường như bao người. Tầm Hân cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, về sau phải nổ lực cố gắng, thiếu hụt ở điểm này bù đắp ở điểm kia. Cậu muốn trở thành người không vô dụng.

”Hân, hôm nay đi học tốt không con?” Bà ngoại mỉm cười nhìn cậu.

Tầm Hân cười gật đầu, tay cậu thoăn thoắt chuyển động thành ngôn thủ ngữ, kể lại toàn bộ quá trình ở trường hôm nay.

Bà ngoại gật đầu cách một cái bàn giơ tay xoa đầu cậu: ”Hân của bà thật giỏi.”

Tầm Hân nâng khóe môi thành một đường cong, gương mặt cậu chất chứa vui sướng như mùa hoa nở.

– —

Đêm nay, Tầm Hân lại mơ thấy giấc mơ kia.

Màn đêm mịt mù rải đầy sương giá, giữa rừng cây liễu phủ dày bông tuyết truyền đến xúc cảm lạnh thấu xương. Hắn để bản thân hứng chịu cơn đau lan tỏa dọc sóng lưng đến từng ngón tay.

Tầm Hân muốn nhấn chìm bản thân vào cơn lạnh buốt để xua đuổi đi cơn nóng chết người đâm sâu trong trí nhớ ấy. Nỗi đau mà hắn thà chết đi còn hơn là phải trải qua.

Sau tất cả hắn vượt qua nhưng kí ức sẽ không cách nào biến mất, mỗi ngày nó hành hạ thân xác lẫn tinh thần hắn đến gục ngã.

Bông tuyết xuyên qua kẽ lá rơi lên người hắn, hắn cảm thấy mình đang run, khắp người đều run, chẳng biết là do đau hay do lạnh.

Giữa đêm đen cô độc, một âm thanh non nớt nấc lên từng tiếng, hơi thở dồn dập, giọng nói đứt quãng gần dần.

”Hu hu, tại sao chứ. Cha hứa…. rồi mà, hu hu…sao, sao cha nuốt lời… hu hu… cha là..là.. là người….xấu xa… hu hu.”

Một thân ảnh nhỏ xíu không báo trước từ đâu xông ra chạy đâm đầu vào rừng cây, đâm vào người Tầm Hân. Tầm Hân cảm giác một trần quay cuồng, sau đó hắn nằm dài trên táng cỏ, một người đè lên người hắn, đầu người ấy đè trên ngực hắn khiến hắn không thở nổi.

”Hu hu, cha… không, không thương Niên. Hu hu, té… té đau quá.”

Tầm Hân: ”…” Hắn thiếu điều muốn ngất liệm, lòng oán tôi làm đệm thịt cho cậu, cậu đau chỗ nào, người đau không phải tôi sao?!

Tầm Hân vịn vai đỡ đứa bé lên, nước mắt đứa bé ấy vẫn không ngừng tuôn rơi thấm ướt áo hắn.

Khởi Niên bụm mặt nấc giọng: ”Hu hu, đau, đau quá.”

Tầm Hân đỡ bàn tay phải vừa bị đè, một trận nhức nhối, vết thương vẫn chưa lành hẳn. Màu đỏ nhanh chóng lan ra khắp lớp băng trắng, hắn cắn răng cố nhịn.

Khởi Niên lúc này phát giác bên cạnh mình còn có một người, cậu hít hít mũi quay mặt qua nhìn vào đối phương. Chỉ thấy tóc đối phương quá dài che mất cặp mắt, người nọ đang cúi đầu trông theo đôi tay.

Khởi Niên mở to mắt nhìn vào vệt đỏ chói mắt trên mảng vải trắng, thấy ánh mắt lộ liễu của cậu Tầm Hân dứt khoát lấy tay trái che đi, ngoảnh mặt chỗ khác, bộ dạng xa lánh tránh khỏi ánh mắt người lạ.

Khởi Niên lắp bắp: ”Anh… anh, anh chảy máu.”

Tầm Hân không nói gì, hắn đứng lên chuẩn bị rời đi.

Bỗng một thân ảnh nhỏ bé lao nhanh như một cơn gió ôm chặt lấy hắn, ghìm hắn tại chỗ, không cho hắn đường trốn.

Khởi Niên ôm chặt hông Tầm Hân, nỉ non: ”Anh đừng, đừng, đừng ghét Niên… hu hu, Niên, Niên xin…hu hu… xin lỗi anh.”

Tầm Hân: ”…” Đứa nhỏ này là máy khóc sao? Hắn muốn nói là: Anh không ghét nhóc, nhóc ngừng khóc được rồi, nhưng mọi lời này đều được tóm gọn trong tiếng: ”Ừm.”

Khởi Niên ngẩng đầu, tầm nhìn xuất hiện đôi môi tái nhợt vừa động đậy, giọng nói khàn khàn cất lên: ”Anh, Anh không, không… không ghét Niên nữa?”

Tầm Hần đối diện với đôi mắt ngấng nước lấp lánh của đứa bé, hắn cứng người gật đầu.

Đây là người đầu tiên cầu xin hắn đừng ghét bỏ họ chứ không phải người nói câu ghét bỏ hắn.

Đôi môi nhợt nhạt của Tầm Hân lặng lẽ cong lên, ánh mặt trời xuyên qua màn cửa chạm vào mi hắn sau tiếng đánh thức của bà ngoại.

Tầm Hân ngồi trên giường ngẩn người một lúc lâu, mặt hắn vẫn cố chấp tươi rói, miệng lẩm bẩm:

Anh không ghét Niên.

– —

Ngoài lề:

Tác giả: Kích động! Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ó.

Lúc này Tầm Hân 8 tuổi, Khởi Niên 5 tuổi.

Rừng cây liễu chỗ hai người gặp nhau ở công viên ấy.

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.