Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 49: Ăn hồn



Sau khi biết trụ sở phạm tội bí mật này, Trương Úc Giai quyết định không tham gia, dù sao không có móc nối đến lợi ích trước mắt của cậu, hơn nữa cậu muốn quản cũng không có năng lực, vẫn nên lo cho sống chết của mình trước đã.

Nói về chuyện cậu mang thai, sau khi bị Diêu lão đầu chọc phá, cậu cũng cảm thấy trong bụng của mình quả nhiên không giống ngày thường, mặc dù sờ hồi lâu không thấy động tĩnh gì, nhưng cẩn thận tĩnh tâm vẫn có thể cảm giác bụng của mình có một sợi khí lành lạnh đang không ngừng chuyển động, giống như mực ngưng tụ, thỉnh thoảng bám vào phía sau, thỉnh thoảng bơi tới phía trước, không cảm giác được hình dáng cụ thể của nó, cho nên nó là một sự tồn tại.

Trương Úc Giai nghĩ tới đây thì cả người run rẩy, đây chẳng khác nào trong bụng của mình có một con quỷ sao? ! Còn nữa cậu muốn biết, sinh vật giống đực không có tử cung như cậu, tên quỷ này rốt cuộc đang chạy loạn ở đâu? Chẳng lẽ đang ở trong ruột? Không phải là muốn ăn nội tạng của cậu chứ? !

Nghĩ tới đây, Trương Úc Giai toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Trương Úc Lê muốn gạt cậu đến ngày nào? Chẳng trách mấy ngày qua hắn nâng cậu như bảo vật, ngay cả ‘làm’ cũng từ chối thẳng, thì ra là vị vụ này!

Đang tức giận muốn về tìm người tính sổ, đợi lấy lại tinh thần mới phát hiện một chuyện khó giải quyết, đó chính là Cầu Sỉ phía ngoài không đợi được cậu đưa tới cửa, mà trực tiếp đứng dậy tìm tới đây, tốc độ kia quả thực giống như bay thấp, không chút nào giống con cóc vụng về, đôi con ngươi màu đỏ rỉ máu trong không gian tối đen càng thêm dọa người, trong lúc hoảng sợ cậu cũng có thể cảm giác sợi khí lành lạnh kia đang chạy loạn trong bụng mình, dường như cũng sợ tới cực điểm như cậu.

Chỉ có Diêu lão đầu vẫn rất bình tĩnh, một bên kéo Trương Úc Giai lui về sau một bên không ngừng móc bùa từ trong túi ra, niệm chú ngữ cho nó bay về phía Cầu Sỉ.

“Phía sau không có đường thì làm thế nào? ” Trương Úc Giai hiện đang lo lắng nếu bọn họ vào ngõ cụt, chính là tình cảnh bị bao vây tấn công.

Nhưng Diêu lão đầu lại nói: “Các cậu không phải có bùa hộ mệnh của riêng mình sao, nói hai câu mềm mời đi ra là được.”

“Đại sư a, ông nói đùa gì vậy, nếu A Lê thật sự rơ đây, tôi đã sớm ôm anh ta rồi. ” nếu nói lúc đầu trong lòng cậu không qua được điểm mấu chốt này cho nên mạnh miệng, thì hiện tại khác rồi, cậu đã ngầm thừa nhận địa vị của hắn trong lòng mình, giờ lại mang thai tiểu quỷ, nếu thật sự nói…, thì chính là thái độ của A Lê đối với cậu, còn chứa đựng thổn thức !

“Âm hiểm a, bọn họ vẫn luôn nửa bước không rời khỏi hai cậu, không biết các cậu rốt cuộc là chọc tới cái gì, nhưg tôi cũng chỉ muốn nói, rốt cuộc người quỷ không chung đường. ” Diêu lão đầu mặc dù xương cốt đã già, nhưng chạy thì vẫn như dưới chân sinh gió, trong tay còn bất chợt bay ra lá bùa, mặc dù lá bùa kia chỉ có thể trấn trụ Cầu Sỉ tạm thời, rồi sau đó ngay sau đó hóa thành phấn đen, nó vẫn kiên nhẫn bay lên.

Chạy chừng nửa giờ, Trương Úc Giai rốt cục chạy hết nổi rồi, vốn cậu còn muốn di chuyển về phía trước, nhưng đoàn khí trong bụng kia giống như kết hợp với kinh mạch của cậu, chỉ cần cậu hơi động một chút cũng co rút khiến cậu đau thắt toàn thân, tức khắc đổ một trận mồ hôi, cậu lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, lại một phát túm được vật cao vót ở trên tường, sau đó miễn cưỡng đứng vững.

Dương Duẫn Trạch thấy cậu ngừng lại, đoán chừng là chạy không nổi, vốn định quay đầu lại kéo cậu, dù sao cũng cùng là người đi theo Diêu lão đầu, nghĩ người có thể được Diêu lão đầu coi trọng như vậy lúc nào cũng dẫn theo bên cạnh nhất định là có chỗ hữu dụng, cho dù mình không để ý sống chết người khác, nhưng coi như lấy lòng Diêu lão đầu cũng đáng, còn trông cậy vào lão tiêu diệt tên bán tiên đáng ghét bên cạnh gã mà.

Nhưng lúc gã đang định xoay người quay đầu lại, chỉ nghe tiếng nói khiến người khác sợ hãi như địa ngục nói: “Cậu bây giờ là Andy, cậu ta là Red, cậu không thể mang theo cậu ta đi cùng, nếu không cậu sẽ trốn không thoát nhà tù Shawshank hà khắc.”

Dương Duẫn Trạch đột nhiên gắt một cái nói: “Cút mẹ mày đi, mày có thể yên tĩnh một lát không? !”

“Nếu như cậu cưỡng ép mang Red đi cùng, như vậy cậu vĩnh viễn bị vây trong nhà tỳ Shawshank, làm hỏng kịch bản của ta, cậu chỉ là một nhân vật chết. ” tiếng nói lại vang lên, nghe không ra vui buồn.

“Con mẹ nó mày vừa uy hiếp bố mày? ” Dương Duẫn Trạch gần như sắp nổ tung, trời mới biết cảm nhận của một người đàn ông cả ngày bị buộc đóng phim, còn quay phim mọi lúc mọi nơi, có ai chịu được, không biến thành thần kinh đã tốt rồi.

Dường như tiếng nói nghe ra sự tức giận của gã nên lúc này mềm xuống nói: “Andy và Red không phải một đôi, Red tất nhiên có người trợ giúp cậu ta, điểm này không cần cậu quan tâm.”

“Bố mày không theo kịch bản của mày đấy, có bản lĩnh mày tìm người khác diễn. ” Dương Duẫn Trạch ước gì được như thế.

Nhưng một câu vừa xong, gã còn chưa kịp kéo Trương Úc Giai, đã thấy Trương Úc Giai đột nhiên đi về phía Cầu Sỉ, vốn dựa vào phù của Diêu lão đầu, gã chỉ có thể nhìn thấy một hình dánh, nhưng Trương Úc Giai có cái gì không đúng gã liếc một cái ra ngay, bởi vì đôi mắt cậu ta đã hiện màu xanh biếc sâu thẳm, hợp thành một thể với hồn phách tràn đầy âm u xanh biếc, quỷ dị nói không ra lời.

Mà Trương Úc Giai sau khi kinh mạch toàn thân đau thắt thì đột nhiên mất đi khống chế, kinh mạch trên thân thể giống như rối bóng, bị người dùng dây treo di chuyển, nhưng ý thức của cậu vẫn còn, lúc đó đều là lo lắng cho sợi khí lành lạnh trong bụng kia, nhưng thần kinh không chịu nổi xuyên thấu tê dại toàn thân kia, cậu làm sao cũng không cảm ứng được đoàn khí kia, lúc này hết thảy trước mắt đều thay đổi, hồn phách vốn là màu xanh lục âm u và Cầu Sí đôi mắt đỏ ngầu kia trong nháy mắt thành đen trắng, một âm thanh nói bên tai cậu: “Ba ba, con đói bụng!”

Một tiếng này giống như từ nội tạng cậu truyền ra, chấn đến đau não, cho nên trong đầu nhất thời nổi lên một tia ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ tiểu quỷ khống chế cậu?

Cùng lúc đó, hủ thi tanh hôi và tàn hồn nghiệt phách ở bốn phía trong nháy mắt bay ra một mùi hương kỳ dị, hơn nữa những thứ Vô Lư có hồn vô phách và Phi Luyến có phách vô hồn quả thực ngon đến mức tế bào toàn thân cậu đều run rẩy theo, tiếp theo không khống chế được một phát bắt một con Vô Lư bên cạnh, rồi nhét vào trong miệng, mùi vị kia vừa tanh vừa thơm ngon, vừa nhai vừa nghe tiếng thét thảm thiết của nó giống như một món ăn nổi tiếng của Quảng Đông tên ‘cẩm Giang tam khiếu’, nguyên liệu chính là chuội mới sinh ra, sau đó chấm tương ăn trong miệng, bởi vì lúc gắp con chuột kia kêu một tiếng, lúc cắn kêu một tiếng, lúc nhai lại kêu một tiếng, cho nên gọi gCẩm Giang tam khiếu.

Lúc Trương Úc Giai được người khác mời khách đã từ chối món này, khí đó cậu nhìn bọn họ ăn thiếu chút nữa phun ra, hôm nay bỏ con Vô Lư này vào trong miệng, chẳng những không có cảm giác ghê tởm, ngược lại càng ăn càng muốn ăn.

Sau khi nuốt sống một con Vô Lư, cậu lại tiện tay bắt một con Phi Luyến, lần này là cắn đứt lưng của con Phi Luyến, cho nên chất lỏng tanh hôi từ trong bụng chảy ra bắn tung tóe, Trương Úc Giai còn nuốt cái đầu vào trong bụng, vừa bởi vì đầu lâu vô cùng cứng rắn, cậu lại nhai hai cái, kẹt kẹt tác hưởng.

Cứ như vậy ăn liên tiếp chừng mười con tàn hồn nghiệt phách, đột nhiên phát hiện Cầu Sỉ kia đã thành đống vây quanh cậu, con ngươi đỏ rỉ máu ở trong mắt Trương Úc Giai lại thành đen trắng lúc sáng lúc tối, đi kèm với từng tiếng cục cục không giống gà cũng không giống chim, giống như hơi không cẩn thận bọn chúng sẽ đồng loạt tiến lên.

Mà Trương Úc Giai vốn đang tỉnh tỉnh mêm mê bởi vì tình thế dọa người này mà đột nhiên tỉnh lại, giống như thân thể phản ứng theo bản năng, ý thức tự mình bảo vệ nhất thời thay thế sự khống chế của con rối bóng kia, muốn vật lộn chạy trốn từ trong lỗ hổng cuối cùng.

Nhưng trước thế công như vũ bão, một cái phù của Diêu lão đầu đuổi tới, những con Cầu Sỉ kia lập tức tranh nhau lao lên, cái miệng to như chậu máu sâu không thể nhận ra, mắt thấy sắp nuốt mất Trương Úc Giai, ngực Trương Úc Giai dừng một cái, đầu tê dại ngất đi.

Khi Trương Úc Giai tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Trong nháy mắt ý thức xâm chiếm đại não, cậu chỉ cảm thấy cả người nhẹ gần như sắp bay lên, bám bên giường rất lâu mới thích ứng được, nhưng trong nháy mắt mở mắt ra càng lạ lùng hơn, hình như cậu vẫn chưa tỉnh lại, màu sắc mơ hồ kia giống như đang ở trong mộng hoặc đang ở trong phim những năm 1970, không hề có chút chân thật nào.

Cảm giác như thế làm cho người ta không khỏi khủng hoảng và bất lực, đúng lúc ấy, bóng dáng Trương Úc Lê đột nhiên xuất hiện bên cạnh cửa, vẫn là dáng vẻ đeo tạp dề như trong trí nhớ, nhưng nụ cười nhợt nhạt, nhạt đến mức cậu không thấy, ngay cả đôi con ngươi màu xanh thẳm kia cũng sắp thành xám tro.

Trương Úc Giai không dám nói lời nào, bởi vì cậu phân không rõ đây là mộng hay là thực, nhưng A Lê trong ánh mắt băn khoăn của cậu đọc được suy nghĩ của cậu, hiện tại Trương Úc Giai giống như người trong biển cả tối đen, cả người run rẩy khiến cậu nhớ tới thời khắc tử vong vừa rồi, khi đó cả thế giới đều trắng đen chao đảo, kinh hoàng liền chiếm cứ toàn thân mình, cho nên cảm thấy căng thẳng, Trương Úc Lê bước nhanh đến phía trước ôm cậu vào trong lòng, sau đó vừa xoa đầu cậu vừa nói: “Không phải sợ, em là hút nhiều âm khí trong túc hồn động, cho nên âm khí nặng.”

Trương Úc Giai bị hắn siết trong tay, cái loại cảm giác không biết làm sao càng thêm nghiêm trọng, bởi vì ngay cả A Lê cậu cũng cảm thấy mơ hồ, nghĩ đến ở trước kia đều có thể chân thật chạm được thực thể của hắn, hiện tại thành một đoàn khí, cho nên cậu run rẩy hỏi: “Có phải tôi sắp chết không.”

“Không phải, không phải. ” A Lêvừa nói, ôm càng chặt, “Em sống tốt, đợi hai ngày nữa Cầu Cầu ăn hết những thứ đó là tốt thôi, không cần lo lắng.”

Trương Úc Lê nói lời này làm Trương Úc Giai đột nhiên liền nhớ lại tình cảnh bất tỉnh lúc đó, những hủ thi và tàn hồn kia bị cậu từng miếng nuốt vào bụng nơi, cậu hiện tại cảm giác trong miệng toàn mùi hôi thối, lập tức một ngụm nôn ra ngoài, nhưng ra tới không phải là gãy tay đứt chân, mà là dịch dạ dày của cậu.

Trương Úc Lê thấy cậu như thế, không khỏi đau lòng vỗ sau lưng của cậu, kì thực hắn không muốn cậu đối mặt những thứ đó, nhưng muốn Cầu Cầu có thể an toàn trưởng thành, chỉ có thể không ngừng ăn những thứ đó, nếu không trong tinh khí trong cơ thể cậu căn bản không đủ, lúc ấy hắn đứng ở bên cạnh cậu, vài lần muốn kéo cậu về, nhưng so với tính mạng của cậu, hắn vẫn chọn người trước, khi nhìn thấy sự bàng hoàng và hoảng sợ của cậu, hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đưa những hồn phách kia vào trong thân thể của hắn, cho nên người khống chế cơ thể của cậu không phải là tiểu quỷ, mà là Trương Úc Lê.

Trương Úc Giai cứ như vậy mơ mơ hồ hồ vượt qua hai ngày, cậu vẫn tỉnh nửa ngủ ngồi ở trên ghế sa lon, thậm chí ăn cơm cũng không có sức, cảm thấy cả người phát lạnh, thân thể giống như không cẩn thận liền bay lên,ngay cả sợ hãi cũng phai nhạt, chỉ tỉnh tỉnh mê mê duy trì ý thức.

Như thế, Trương Úc Lê coi như là sáng tỏ, hồn phách của cậu không ổn định, trải qua lần này cũng không thể làm cho cậu cố hồn định phách, âm khí rót vào khiến cậu càng thêm thiếu dương khí, hồn phách còn lại kia nếu không phải ánh mắt của hắn nắm chặt thì đã sớm tan, cho nên mấy lần đều buộc phải đút cơm cho cậu ăn, bởi vì lo lắng trong lòng cậu sợ hãi nên hắn một bước cũng không rời.

Lại hai ngày sau, một mùi bánh bao thơm phức làm Trương Úc Giai tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy con mắt giống như kim cương của Trương Úc Lê, thình lình dọa cậu nhảy dựng, tiếp theo nghe hắn hỏi: “Hôm nay khá hơn chút nào không?”

“Ừ. ” Trương Úc Giai toàn thân đau nhức muốn đứng dậy, nhưng còn chưa ngồi dậy, bên cạnh bụng có thứ gì đó đụng cậu, cho là điện thoại di động, không ngờ lật ra hồi lâu mãi cho đến cái bụng, này mới phát hiện là thứ trong bụng, sờ không tới, nhưng có thể cảm giác được một khối thịt, nhắm mắt lại thậm chí có thể cảm nhận được nó không ngừng phát ra từng đợt lành lạnh.

“Nó ăn rồi, cho nên trưởng thành một chút, đoán chừng đến tối nay sẽ yên tĩnh. ” Trương Úc Lê thấy dáng vẻ mơ màng của cậu, cho nên lập tức bổ sung.

Trương Úc Giai không giải thích được, nói: “Lúc này mới mấy ngày a, cứ như vậy đặt người vào, hai ba tháng sau tôi còn không phải giống phụ nữ chờ sinh à, còn có thể đi làm không?”

Trương Úc Lê cười nói: “Chỉ là em cảm giác nó lớn một chút thôi, thật ra thì bề ngoài nhìn chưa ra, đợi nữa hai ngày nó thể đi ra, đến lúc đó em sẽ không cô đơn.”

Trương Úc Giai nghe lập tức nói: “Vậy tôi chọn làm một người cô đơn đi! ” dứt lời, cậu lại nghĩ tới lời hắn vừa nói…, “Có phải mỗi lần nó ăn cái gì tôi đều phải chạy đến những chỗ dọa chết người kia?”

“Không phải ” Trương Úc Lê vừa cầm quần áo giúp cậu mặc lền người vừa nói: “Chỉ lần này. ” một lần là đủ rồi, còn lại hắn sẽ nghĩ cách, hắn không muốn nhìn thấyTrương Úc Giai bàng hoàng và bất lực như thế nữa, ý niệm của cậu yếu như vậy, tiếp tục như vậy nhất định sẽ hồn phách không yên.

Trương Úc Giai nghe được lời này của hắn mới an tâm, nhìn sắc thái xung quanh lần lượt thay đổi, đầu ngón tay tiếp xúc còn có thể cảm nhận được lạnh ấm, trong bụng không khỏi cảm thán sống thật tốt .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.